Tịch Thừa Quân rút tờ giấy lau vết nước trên mặt, sau đó dằn lại khoé miệng muốn cong lên, anh quay đầu nhìn thẳng Bạch Khởi, đáy mắt nổi lên từng làn sóng mãnh liệt, cuối cùng anh chỉ trầm thấp nói một câu: "Khởi Khởi, cái này anh làm không được."
【 cái này khó qua anh Tịch làm không được 】
【 a a a thầy Tịch để tôi tới! 】
【 chú em đã tiến vào danh sách những người cần ám sát của thầy Tịch 】
Bạch Khởi kéo dài ngữ điệu trả lời: "Ò."
【 bé Khởi Khởi nhà chúng ta thật đáng thương 】
【 cho đứa trẻ này thêm phiếu, đừng đau lòng nha 】
【 a a a bé vợ nhỏ thật đáng yêu, cậu bé không làm gì cả, chỉ muốn sinh con cho anh Tịch thôi. Bé cưng thiệt ngọt ngào, tặng phiếu tặng phiếu! 】
【 lầu trên tỉnh táo lại, cho dù anh Tịch có muốn cũng không có năng lực đó, bớt đọc thể loại ABO lại đi 】
Lúc này, làn đạn quét qua dày đặc, gần như chắn ngang mặt Bạch Khởi.
Dương Ức Như mới vừa trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt trong tư tưởng.
Cô suýt bị Bạch Khởi làm cho sốc chết.
Dương Ức Như không thể không xác nhận một lần nữa, Bạch Khởi là đàn ông đích thực, không có chức năng mang thai sinh con.
Vì vậy, cho dù có nói những lời kinh thiên động địa như thế cũng vô ích... Không, không đúng.
Là vô ích cho việc sinh nở.
Nhưng rất hữu ích cho việc kích thích bình chọn!
Cho dù không sinh con, nhưng ở ngoài miệng vẫn ngọt xớt mà nói một câu, như vậy không phải so với bình thường mang thai còn kích thích hơn sao?
Dương Ức Như nghiêng đầu, cô dựa vào Ổ Tuấn đang đi tới, buồn bực nói: "Thế mà em lại thua."
Hôm qua cô say tàu đến đứng không vững, về nhà lại tiếp tục nôn, sau đó ê-kíp chương trình mời bác sĩ sang. Lúc đó mới biết mình đã có thai.
Ổ Tuấn lúc này chính là sợ bóng sợ gió, hắn nhanh chóng ôm eo cô, thấp giọng nói: "Không sao, chúng ta đi dùng ké dịch vụ VIP của Bạch Khởi."
Dương Ức Như: "Anh học hư rồi." Cô nói: "Nhưng tiếp đi, em thích lắm!"
Sau đó hai vợ chồng lẻn trốn sang một bên, bí mật hỏi tổ tiết mục số phiếu bầu của mình.
"Đạ mấu! Nhanh như vậy?! Hôm nay vừa mới thức dậy đã mười bảy vạn?" Giọng nói kinh ngạc của Dương Ức Như phát ra từ hướng bên kia, khiến hai vị khách mời đặc biệt trong kỳ này không khỏi nhìn sang Bạch Khởi một chút.
Bạch Khởi lúc này lại nghiêng đầu, đẩy quả trứng cho Tịch Thừa Quân, cậu chớp chớp mắt: "Anh giúp em bóc vỏ nha."
Đôi mắt sáng long lanh, lại trông mong mà nhìn về anh, như thể hỏi rằng, anh xem, em có giỏi không?
Tịch Thừa Quân không chịu được ánh nhìn ấy, anh duỗi tay bắt lấy quả trứng gà.
Bạch Khởi cũng không rút tay về, cậu nhẹ nhàng ngoáy ngoáy trong lòng bàn tay của Tịch Thừa Quân, giống như một ám chỉ vô cùng đắc ý.
Ánh mắt của Tịch Thừa Quân bỗng chốc tối hẳn đi, anh khẽ ừm một tiếng.
Tịch Thừa Quân đứng lên, tính tình vô cùng tốt mà trả lời: "Ừm, để anh lấy cho em."
Khi bún thái trở lại, Bạch Khởi đã ăn sạch sành sanh hai quả trứng: "Thầy Tịch ơi, anh khuấy đều bún cho em đi."
【 khá lắm nhóc con, rất có hương vị mang thai đứa nhỏ đấy 】
【 cái này còn ngọt hơn, so với lúc trước bày tỏ tình cảm với anh Tịch thì như vậy siêu ngọt trời ui! 】
【 ha ha ha cười ẻ, mang thai không được nhưng vẫn có thể trải nghiệm quá trình mang thai đó nha ha ha ha 】
Lúc này, màn hình chuyển sang hai vị khách mời đặc biệt kỳ này.
Bộ Tiêu sắc mặt đen thui thùi lùi, thậm chí còn có vẻ mờ mịt.
【 Bộ Tiêu: học tập fake ―― học tập làm vợ chồng, học tập real ―― ăn cơm tró 】
【 biểu tình Bộ Tiêu và Tô Mông cười ẻ ha ha ha 】
【 Bộ Tiêu & Tô Mông: Nếu không phải đã từng xem qua bộ dáng có bao nhiêu mạnh mẽ của cậu khi lướt ván trượt nước thì chắc chúng tôi tin sái cổ rồi 】
Chỉ cần một bữa sáng, số phiếu bầu của nhóm Tịch Thừa Quân đủ để đứng vững hạng nhất kỳ thứ tư.
Các fans đều mang trái tim bà mẹ, bọn họ dở khóc dở cười nói, để đứa trẻ này tận hưởng cảm giác được mang thai đi.
"Nào, chúng ta cùng nhau di chuyển lên núi để đến với trò chơi tiếp theo nhé." Tổ chương trình vừa nói vừa đi trước dẫn đầu.
Ổ Tuấn vốn dĩ không muốn Dương Ức Như đi, nhưng Dương Ức Như chính là nhất quyết muốn tham gia, hắn không thể làm gì khác mà thật cẩn thận đỡ lấy cô.
Dương Ức Như không khỏi lải nhải: "Em lại không có què."
Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân đi phía sau.
Khi vừa bước ra khỏi cửa khách sạn, Tịch Thừa Quân đột nhiên quay đầu lại nói: "Em có muốn anh cõng không?"
Bạch Khởi ngạc nhiên, cậu lắc đầu nguầy nguậy: "Em không cần đâu."
Tịch Thừa Quân lại rũ mắt xuống, nhìn vào bụng cậu, thoáng cười nói: "Nhưng nó thì cần đấy."
Trước đây, sở trường của Bạch Khởi chính là nói những lời cợt nhả như vậy, lúc này đứng trước mặt Tịch Thừa Quân, giọng điệu vừa trêu ghẹo lại pha lẫn ý cười trong đó, vành tai cậu đều không nhịn được mà nóng ran lên.
Bạch Khởi lắp bắp nói: "Cái này cũng không được mà. Những, những người mang thai đều không thể, không thể cõng... Sẽ cấn vào bụng, em nói đúng không?"
Tịch Thừa Quân gật đầu, ngữ điệu nhẹ nhàng mà nói: "Em nói có lý."
Anh nói tiếp: "Vậy thì bế đi."
Bạch Khởi:!
【 a a a đứa nhóc đỏ mặt rồi! Bạch Khởi Khởi sao mà đáng yêu dữ vầy nè? Rõ ràng mạnh miệng lắm mà! 】
Bạch Khởi mở miệng bịa linh tinh cái gì đó: "Em bé còn nhỏ, cũng không phải là không cõng được, bụng em cũng chưa lớn."
Giữa cõng với bế.
Vẫn là bế xấu hổ hơn.
"Ừm, nghe em." Tịch Thừa Quân trả lời, rất nhanh mà khom lưng trước mặt cậu: "Em lên đi."
Bạch Khởi dùng dằng tại chỗ vài giây, mới rón rén mà bước đến trèo lên lưng anh.
Tịch Thừa Quân đưa tay đỡ lấy mông cậu, sau đó dùng sức một chút đẩy cậu lên, Bạch Khởi theo bản năng kẹp chặt vào hông Tịch Thừa Quân, cả người vững vàng lại gọn lỏn nằm trên lưng anh.
Mỗi khi Bạch Khởi khẩn trương, hoặc là cậu không nói được gì, hoặc là cậu nói rất nhiều.
Nhưng cậu, rất ít khi khẩn trương.
Bạch Khởi nuốt nước bọt một cái, mở miệng chính là: "Lần cuối cùng có người cõng em, chính là ba ba."
Tịch Thừa Quân: "......"
Bạch Khởi lại liến thoắng nói: "Thầy Tịch ơi, anh cao quá, em được anh cõng, liền cảm thấy... hơi sợ độ cao."
Tịch Thừa Quân: "......" Anh cảm thấy bé con này sinh ra chính là để khắc anh mà: "Ừm, nhưng em không được để đứa nhỏ trong bụng bị doạ rớt."
Bạch Khởi: "......"
Lý do gì sáng nay mà cậu lại viết nên kịch bản cho bộ sitcom "tôi mang thai" nhỉ?
Bạch Khởi giả bộ bị rớt mạng, cậu không nghe thấy lời này của Tịch Thừa Quân, ánh mắt đảo tới đảo lui, đổi chủ đề nói: "Thầy Tịch vai thật rộng, lưng cũng thật thật rộng."
Tịch Thừa Quân: "Ừm, vừa vặn có thể cõng thêm một Bạch Khởi nữa."
【 thầy Tịch không chơi thì thôi, thầy Tịch chơi là Bạch Khởi Khởi chỉ có thể nằm im chịu trận 】
【 khi hai người này đứng im tại chỗ không phát đường, là hai người thẳng nam đặc biệt soái, mà lực sát thương khi cả hai phát đường chỉnh là đỉnh cấp vũ trụ! 】
【 a a a trước kia không thể nào tưởng tượng thầy Tịch yêu đương là như thế nào, mặc dù điện ảnh có nhưng không thể nào bằng được a a a 】
Bạch Khởi khẽ chít chít mà "ò" một tiếng.
Thời điểm Tưởng Phương Thành theo đuổi cậu, hắn nói rất nhiều câu tỏ tình.
Thậm chí còn chép lại những bài thơ lãng mạn nhét vào túi xách, tập vở... mấy thứ linh tinh của cậu.
Đại loại như là "Em đứng trên cầu vọng nguyệt thưởng hoa, còn tôi dưới cầu lại ngắm phong hoa tuyệt đại lòng mình", nhưng cậu đọc vào thật sự cảm thấy không có quá nhiều suy nghĩ.
Bạch Khởi miên man mà dựa đầu vào tấm lưng vững chãi của Tịch Thừa Quân, trong lòng dậy sóng, nửa câu cũng nói không nên lời.
Vì sao thầy Tịch chỉ ngắn gọn vài lời, nhưng lại khác biệt đến một trời một vực như vậy?
Bờ vai, cánh tay, tấm lưng cùng đôi chân thon dài hữu lực, Tịch Thừa Quân cõng trên mình bé con Khởi Khởi là sắc màu rực rỡ nhất đi trên quãng đường đất thênh thang bằng phẳng.
Anh một đường ổn định mà đưa Bạch Khởi đến xe, bởi vì bọn họ có số phiếu bầu cao nhất nên được nhận gói dịch vụ sử dụng xe di chuyển Lincoln*.
Lincoln là một hãng xe hơi cao cấp, phân phối chủ yếu ở Mỹ và Châu Âu.
Trong xe có một tủ lạnh nhỏ, trong đó có hoa quả, rượu và các loại thức ăn nhẹ.
Sau khi Tịch Thừa Quân lên xe, anh cúi người thắt dây an toàn cho Bạch Khởi rồi mới mở tủ lạnh nhỏ lấy đồ ăn ra ngoài.
Anh cười nói: "Đừng để Khởi Khởi và đứa nhỏ phải đói."
Bạch Khởi ánh mắt không tự chủ mà lia nhanh qua chỗ khác, cậu không dám nhìn thầy Tịch nữa, vẻ mặt vô cùng cam chịu mà "ùm" một tiếng đáp lời.
【 mẹ nó, đùa giỡn Bạch Khởi cũng vui quá! 】
【 đua xe, băng cầu, trượt ván siêu mạnh, trước mặt thầy Tịch thì siêu manh, xỉu a a a 】
Xe chạy suốt đến chân núi.
Sau đó, mọi người cần phải đi bộ lên trên một quãng đường.
Bạch Khởi hít sâu một hơi không khí trong lành, sau đó quay đầu, hạ quyết tâm mà nói với Tịch Thừa Quân: "Lát nữa thầy Tịch đừng có cõng em nữa. Em với đứa nhỏ sẽ dễ dàng bị rơi xuống vách núi đó."
Tịch Thừa Quân dở khóc dở cười mà trả lời: "Được, nghe em."
【 không phải có thể ngồi xe đi lên sao? Hai người là VIP đó! 】
【 hình như nhường cho Dương Ức Như bọn họ á 】
Bên kia, Ổ Tuấn đã đưa Dương Ức Như ngồi xe trực tiếp đi lên, những khách mời còn lại bắt đầu công cuộc chinh phục leo núi.
Chu Nham Phong hùng hùng hổ hổ nguyền rủa tổ chương trình: "Tuần trăng mật, cái này gọi là trăng mật hả?"
Ai cũng bò lên vô cùng mệt mỏi.
Khi tiến đến lưng chừng núi, hết người này đến người khác bắt đầu thở hổn hển, nói chuyện cũng không ra hơi.
Chỉ có Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân thong thả đi phía trước, bước chân nhẹ nhàng cứ như bay.
Chu Nham Phong không khỏi kêu lên: "Thầy, thầy Tịch, có thể, có thể mượn Bạch Khởi của cậu không? Tôi thật sự không thể leo được nữa."
Tịch Thừa Quân không đi nữa, anh quay trở về nói: "Anh Chu, để tôi đỡ anh đi."
Chu Nham Phong thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn."
Phú Xuân Dĩnh ngay lập tức nắm lấy cánh tay của Chu Nham Phong.
Tịch Thừa Quân đỡ một người, người này kéo người kia, thế lại thành hai.
Bạch Khởi đi phía trước, cậu cũng dừng bước, quay đầu hỏi: "Khâu Tư Xuyên, anh cần tôi giúp một chút không?"
Hứa Dật nói: "Không cần đâu."2
Sau đó, hắn khiêng Khâu Tư Xuyên lên rồi chạy một mạch.
Khâu Tư Xuyên chưa kịp nói gì, một hơi bị nghẹn hết trong cổ họng: "......"
【 ha ha ha, Khâu Tư Xuyên: wdnmd*】
Wdnmd. 我打你妈的. /wǒ dǎ nǐ mā de/. Tao đánh chết mày bây giờ. Mấy này thuật ngữ mạng Trung Quốc mình thấy vui vui nên để nguyên nha.
Lúc này chỉ còn lại hai vị khách mời đặc biệt kỳ này.
Bộ Tiêu miễn cưỡng vừa hấp hối vừa leo núi, cô gái bên cạnh thì có chút thở không nổi rồi, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục đi lên.
"Bạch, Bạch Khởi." Cô đi đến bên cạnh Bạch Khởi.
Bạch Khởi quay đầu lại: "Sao vậy?"
Cô cười bất đắc dĩ: "Cậu... cậu có thể cho tôi... cho tôi... chút kinh nghiệm hay không?"
Bạch Khởi có hơi kinh ngạc.
Hoàn cảnh bây giờ rất thích hợp để "phỏng vấn" sao?
Bạch Khởi hơi thở ổn định, trả lời cô: "Tôi không chỉ dạy gì cho chị được."
"Phải vậy không? Mọi người đều nói rằng cậu là... fan của thầy Tịch... thật sao? Vậy thì tại sao cậu lại thích những nam nghệ sĩ khác? Thật ra thì... tôi... tôi cũng là một fan của thầy Tịch."
【 bắt đầu rồi, bắt đầu làm quỷ rồi sao 】
Bạch Khởi: "Ánh mắt của chị rất tốt! Thầy Tịch xứng đáng được mọi người yêu thích!"
【 cười ẻ, căn bản không quan tâm 】
"Tôi... tôi rất thích thầy Tịch... Những tác phẩm của thầy... Tôi đã xem nhiều lần rồi... Thật ra tôi còn là... fan bạn gái của thầy..."
"Ồ!"
"Cậu... không có gì... muốn nói...?" Đối phương buồn bực hỏi.
Bạch Khởi:?
Bạch Khởi: "Ờm... Chị rất kiên trì? Rất giỏi? Chị thở không nổi nhưng vẫn kiên trì khen thầy Tịch của tôi?"
"Thầy Tịch ơi! Ở đây có fan của anh nè!"
"......"
【 ha ha ha cái quỷ gì, cô ta là đang khiếu khích cậu đó 】
【 Bạch Khởi Khởi thu phục một con quỷ, còn con quỷ Bộ Tiêu nữa! 】