Thiệu Giang Tự mặt không đổi sắc thừa nhận nói: "Ừ."
Lâm Nhĩ Gia lập tức giơ hai tay đầu hàng, bày ra bộ dạng trong sạch, "Là hai người bọn họ tối nay lần đầu tiên hẹn nhau ngủ chung, một xấu hổ một kích động cho nên tin tức tố mới bay tán loạn ra hết đó. Nhưng mà em chỉ vùa đầu ăn cơm, anh đừng nghĩ nhiều."
Thiệu Giang Tự đang giúp y cởi nút áo, vừa cởi quần áo của y vừa nói: "Không nghĩ nhiều, nhưng trên người em không thể có mùi của bọn họ, chỉ được có mùi của anh thôi. " Hắn rũ mắt nhìn tiểu Omega trước mặt loay hoay mặc kệ hắn, "Em ngửi xem, trên người anh chỉ có vị cam của em."
"Được được được... " Lâm Nhĩ Gia bị lột từng lớp quần áo có chút đỏ mặt, "Anh là đệ nhất thủ thân như ngọc, em chỉ có thể xếp thứ hai, sau này nhất định cố gắng đuổi kịp và vượt qua hạng nhất anh."
Y một thân trần như nhộng, Thiệu Giang Tự lại giày tây ăn mặt chỉnh tề, còn ung dung nhìn y cười cười, trường hợp này thực sự có chút mờ ám, Lâm Nhĩ Gia cảm thấy thẹn muốn chết, không còn tâm tư quản chuyện mình bị lột sạch, quần áo ném trên đất, lạch bạch chạy vào phòng tắm.
Chờ y tắm rửa xong xuôi lau tóc ra tới, thì thấy quần áo của mình đều bị Thiệu Giang Tự nhặt đi ném vào trong máy giặt, người này thật đúng là trước sau như một mà...đuổi tận giết cùng đối với tin tức tố của Alpha khác.
Lâm Nhĩ Gia mất vài phút đợi quần áo đang sấy khô trong máy giặt, y lấy đồ ra rồi lên sân thượng phơi, lúc này mới bình an vô sự một thân nhẹ nhõm đi tìm Thiệu Giang Tự.
Y dạo một vòng quanh biệt thự, phòng ngủ không có, phòng sách không có, cuối cùng ở trong phòng bếp tìm được Thiệu Giang Tự.
Tổng tài đại phát giàu có thế mà đang buộc tạp dề nấu mì.
Thiệu Giang Tự hẳn là vừa ở phòng tắm trong phòng ngủ tắm rửa, đầu tóc còn ướt nhẹp, tóc mái cũng rũ xuống, cả người đều yên tĩnh ôn nhu rất nhiều, giống như y đúc thời điểm học cấp ba. Lâm Nhĩ Gia nghiêng mặt ngắm hắn bận rộn một lúc, nghĩ thầm, thì ra đây chính là cảm giác gia đình.
Y hình như thật sự bị người khác dùng sức yêu lấy.
Thiệu Giang Tự gắp mì vào chén, quay người lại phát hiện y, cười với y, "Buổi tối chắc vẫn chưa no đâu hả, nấu cho em một bát đây."
Hôm nay Thiệu Giang Tự đi xã giao, Lâm Nhĩ Gia cũng bị kéo đi ăn tiệc chia tay, liền nói trước cho bảo mẫu khỏi cần nấu cơm. Nhưng Lâm Nhĩ Gia vừa nãy ở trên bàn khách khí xem náo nhiệt, lại được đón về sớm, quả thật vẫn không nghiêm chỉnh ăn vài miếng.
Lâm Nhĩ Gia được gọi, chạy mấy bước chầm chậm đến trước bàn ăn, mặt đầy chờ mong ngồi xuống, nhìn Thiệu Giang Tự hiền lương đem bát mì vừa nấu xong đặt trước mặt y. Mì rau cải nóng hôi hổi, phía trên còn để thêm một quả trứng chần nước sôi hoàn mỹ, thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt.
Thiệu Giang Tự cởi bỏ tạp dề, đem cất đi, rồi rót cho y ly nước ấm để một bên, ngồi đối diện y, "Anh không giỏi nấu nướng cho lắm, không biết vừa ăn hay chưa."
Lâm Nhĩ Gia khó dằn nổi vội vã gắp đũa nếm thử một miếng, mắt hạnh nhân xinh đẹp nhất thời sáng lên, "Ngon xuất sắc."
Thiệu Giang Tự nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, "Tùy tiện làm, có thể ăn thì tốt rồi."
Lâm Nhĩ Gia không ngừng tán dương: "Anh có thiên phú lắm!"
Mà thời khắc này, đồng chí Triệu Hỉ Sâm thuộc tập đoàn Thiệu Thị ở trong nhà lo sợ bất an, quay đầu hỏi vợ: "Vợ này, em nói xem Thiệu tổng đêm hôm khuya khoắt sao lại bất chợt hỏi anh cách nấu mì sao cho ngon? Phương pháp kia của em đang tin không?"
Vợ Triệu Sâm Hỉ đánh gã một cái, "Cái đó là công thức độc nhất vô nhị, có thể hóa thối nát thành thần kỳ, hóa mì gói thành đại tiệc, anh ăn mười năm rồi mà vẫn còn không yên tâm về trù nghệ của em sao?"
"He he, yên tâm yên tâm. " Triệu Sâm Hỉ mặt đầy tươi cười gật đầu, "Thiệu tổng bây giờ cũng không hồi âm tin tức, đoán chừng thực hành cũng không tồi, chúng ta tắm rửa ngủ nghỉ đi, anh buồn ngủ."
Sau khi ăn mì xong, Lâm Nhĩ Gia hạnh phúc vỗ vỗ bụng, hướng bóng lưng Thiệu Giang Tự đang muốn rửa bát: "Ngủ sau khi ăn đêm sẽ mập lắm."
Thiệu Giang Tự bên này đâu vào đấy đem bát bỏ vào bồn rửa, lau khô tay, xoay người tiến lại gần y, giọng điệu gợn sóng không sợ hãi, "Ai nói em phải lập tức đi ngủ đâu."
"Ửm? " Lâm Nhĩ Gia bị Thiệu Giang Tự bế lên, trợn tròn hai mắt, "Anh muốn... Làm?"
Hay cho một Alpha tâm tư kín đáo, sợ y dọc đường đói bụng, cho ăn no trước rồi hẵn vào việc chính.
Thiệu Giang Tự thản nhiên nói: "Tối nay đến cả Thiệu Giang Khâu cũng muốn cùng ông chủ của em gần thêm một bước, tụi mình không thể tụt lại phía sau được."
"Nhưng mà Đoàn ca đối với Khâu Khâu vẫn trạng thái là nâng niu trong lòng bàn tay sợ rơi mất, hôm nay mới là lần đầu tiên, chúng ta đã nhiều lần như vậy rồi, tụt lại phía sau hồi nào... " Lâm Nhĩ Gia càng nói mặt càng đỏ, "Anh đó... Tốt xấu gì phải để em đánh răng cái đã."
Y biết mình căn bản không cách nào từ chối tên Alpha quỷ kế đa đoan mỗi ngày kiếm cớ lung tung muốn cùng y lăn giường này, cho nên trực tiếp tước vũ khí đầu hàng, ngoan ngoãn cho hắn ôm vào toilet đánh răng, sau đó thơm ngào ngạt nằm sẵn trên giường.
Bình thường chỉ thực hiện nghĩa vụ phu phu thôi. Ân ân ái ái, anh tình em nguyện, đêm nay dài đằng đẳng không làm một chút quả thực cũng không khó nói. Mặc dù thời điểm Lâm Nhĩ Gia bị động nhiều hơi nhiều, nhưng cái này cũng không thể biểu hiện rằng y không thích, y thích muốn chết.
Đường đường là đại tổng tài vì yêu xuống bếp, y thích chết rồi, y bằng lòng chết luôn cũng được.
Thiệu Giang Tự lập tức đè tới, bắt đầu bắt nạt quả cam nhỏ bị lừa bởi một bát mì rau cải, ngoài thân mật còn cắn xuống tuyến thể của quả cam nhỏ, tin tức tố gỗ nhai bách lưu thông từ trong tới ngoài, để cho trên người quả cam nhỏ chỉ có dấu vết một mình hắn.
"Thiệu Giang Tự... " không biết qua bao lâu, Lâm Nhĩ Gia vòng qua cổ hắn nhỏ giọng nói khẽ, "Ông xã... Em muốn dắt anh đi gặp ba em, ăn bữa cơm, anh rảnh không?"
Thiệu Giang Tự khẽ hôn khóe miệng y, "Ông xã rảnh."
"Cảm...Cảm ơn ông xã."
Quả nhiên mỗi lần ở trên giường đều ngoan không chịu nổi.
Thiệu Giang Tự hỏi y: "Phải dẫn theo mẹ kế và em trai nữa sao?"
Lâm Nhĩ Gia mơ mơ màng màng gật đầu, "Vốn dĩ không muốn, nhưng vẫn phải dẫn theo."
"Tại sao?"
Lâm Nhĩ Gia thơm thơm mềm mềm, chủ động hôn nhẹ cằm hắn, cánh tay trắng mịn ôm chặt lấy hắn, "Em có chồng rồi... cần nói lời cáo biệt với bọn họ."
Y mười sáu mười bảy tuổi lòng tràn đầy yêu thích người đó, thế nhưng thật sự cho y ấm áp tốt đẹp chính là nhà. Y không còn là thằng nhóc nghịch ngợm, rốt cuộc đã có người thương rồi, rốt cuộc đã có người bằng lòng đem y đặt trong lòng, coi như là bảo bối duy nhất.