Ylang nhét quần áo dày vào trong chăn nhung quạ, qua loa làm hình người, sau đó rón rén đi xuống tầng, lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà.
Trời đã tối, mọi người cũng đã về nhà, khu tây dần bị bóng tối bao phủ. Nhìn phía đông xa, tầng mây trên cao phản xạ ánh đèn Long Tinh, đó gần như là thành phố không đêm.
Trên đường không có ai cả, Ylang nhanh chóng đi tới đường Stevenson âm u kinh khủng.
Có Ma Thần bên người, mọi tội ác trong bóng tối cũng chỉ như con kiến hơi to khoẻ tí mà thôi. Cho dù có ma cà rồng trong truyền thuyết nhảy ra thật, có khi cũng chẳng kém con gián mấy.
Ylang không cảm thấy sợ hãi.
Nét mặt của nàng lại khiến hắn thoả mãn. Hiển nhiên, cô gái này rất tin cậy và ỷ lại hắn, rung động với hắn.
Ha, hắn đã nhìn thấu mấy lời miệng một đằng lòng một nẻo của nàng.
Lúc ra khỏi đường tắt, trời tối hẳn, hai người trao đổi thân thể.
Thời gian vừa lúc. Bởi vì khắp khu đông đều giắt huy chương và bảo kiếm thêm thánh quang, nếu Thần Bóng Tối xuất hiện bằng bản thể, chúng sẽ cảm ứng được, tự động công kích.
Ylang nhảy lên trên vai của hắn, dùng cái đuôi móc cổ áo của hắn, nhỏ giọng nói thầm: “Anh có kế hoạch chưa? Làm thế nào để tránh kỵ sĩ tuần tra, mà sau khi tiến vào khu mộ hoàng gia, anh định làm gì? Những cái mộ kia chắc chắn được dùng đá hoa cương. Ôi, mộ hoàng gia, có lẽ nó còn được bơm nước vàng nhỉ, phải nạy thế nào mới mở được ta?”
Hắn lườm nàng: “Nạy nó làm cái gì.”
“Không phải anh muốn tìm đồ sao?”
Hắn cười nhẹ một tiếng: “Chỉ bằng thân thể gầy yếu này của cô á? Ha, đương nhiên không cần thân thể này, ta chỉ phải ném cô vào mà thôi. Cô ở bên trong đợi đến khi hừng đông là được, chuyện khác không cần phải quan tâm.”
Cục bông Ylang: “?”
“Chỗ đó có kết giới thánh quang.” Giọng hắn hạ xuống.
Ylang đã hiểu.
Ban ngày hắn cũng đã đi qua một lần, nhìn vẻ trong suốt tái nhợt kia của hắn, có khi là ăn mệt. Đương nhiên, với tính kiêu ngạo của mình, hắn chắc chắn sẽ không thừa nhận.
Hắn chọn đường không ai nghĩ tới.
Phòng ngự của thánh quang có một lỗ hổng trí mạng: chỉ cần hắn và nàng trao đổi thân thể, thánh quang sẽ không cảm ứng được bất kỳ ai trong bọn họ.
Cho nên hắn chỉ cần ném nàng vào, đợi đến lúc trao đổi trở về, bản thể của hắn sẽ trực tiếp vào trong kết giới.
Ylang bỗng vô cùng tức giận. Vừa nghĩ tới dáng vẻ nhợt nhạt của hắn ban nãy, lòng nàng bắt đầu hừng hực lửa giận.
“Thật là một ý tưởng thiên tài.” Nàng làm bộ tán thưởng.
Hắn lách mình giấu ra sau cây cọ vàng ven đường, tránh được một đội kỵ sĩ tuần tra.
Cục bông Ylang mỉa mai: “Anh không vào được, chẳng lẽ có thể đi ra à? Anh đã nghe qua câu cá trong chậu chưa?”
“Im lặng.” Hắn lạnh lùng nói, “Đừng có dùng cách như vậy bày ra cảm giác tồn tại đáng thương của cô.”
Ylang trả lời lại một cách mỉa mai: “Nếu không phải lo lắng cho sự an nguy của mình, tôi mới không thèm nhắc nhở một tên tự đại điên cuồng!”
Hắn híp mắt suy nghĩ, nhìn chằm chằm nàng lát, trong lòng mặc niệm ba lần “cô ấy miệng một đằng lòng một nẻo” rồi rộng lượng tha thứ sự càn quấy của nàng.
Ylang tức giận xoay mắt sang một bên.
Nàng từ trước đến nay là một thục nữ rất lễ phép, nhưng lúc ở cùng chỗ với tên này lại luôn dễ dàng cãi vã. Hơn nữa kỳ diệu nhất là, nàng cũng không hiểu sự nóng tính này của mình đến từ đâu. Hừm… Nhất định là do hành động lỗ mãng của hắn rất có thể gây nguy hiểm cho nàng. Đúng, nhất định là như vậy! Nàng tức vì cái này!
“Con kiến sẽ không bao giờ hiểu được lực lượng của Thần Minh.” Hắn nhanh chóng xuyên qua một đường đi hẹp dài hẹp.
Tuy Ylang không vừa mắt hắn, nhưng nàng không thể không thừa nhận, người này rất giỏi.
Thân thể của nàng khi nằm dưới sự khống chế của hắn như một bóng ma. Hắn đi nhanh mấy ngàn thước trên đường cái mà không bị bất kỳ đội binh lính tuần tra nào chú ý tới.
Nàng ngồi xổm trên vai của hắn. Khi hắn xoay người, nàng có cảm giác kỳ dị như thể mình đang cưỡi rồng.
Nàng biết rõ hắn sẽ không thay đổi chủ ý, vì vậy cũng không khuyên giải, mệt mỏi hỏi: “Tôi có phải làm gì không? Vườn mộ hoàng gia lớn như vậy, tôi phải cố trốn vào chỗ nào?”
Hắn đứng sau một thân cây, chậm rãi quay đầu nhìn nàng.
Tiếng thở dốc của hắn rất nặng, tóc đen ẩm ướt dán trên gương mặt. Trong nháy mắt, ánh mắt của hắn có thể nói là dịu dàng.
“Sợ à?” Hắn hỏi.
Nói nhảm. Ylang nghĩ thầm, một mình ở trong vườn mộ một đêm, ai không sợ chứ?
Ylang vừa mắng hắn trong lòng, vừa yếu ớt rủ mắt, đáng thương gật gật đầu: “Huhu, rất sợ, có thể không đi hay không?”
Hy vọng hắn bỗng trở nên từ bi, làm người một lần!
Nàng thấy ánh mắt hắn chợt mềm đi, nhưng môi của hắn lập tức nở nụ cười ác ma: “Những con quỷ cô đơn lạnh lẽo kia chắc chắn rất hoan nghênh cô đến.”
“Hở?”
Nàng bị hắn cầm trong tay, một giây sau, nàng bay lên, xẹt một đường cong dài, xoay tròn, rơi vào sau tường trắng cao kín. Cái tường này trông nguy nga, Ylang nhìn phải vượt qua 60 thước.
Ylang: “Aaaa!”
Hắn phủi tay, cười run ngực.
“Trong kết giới thánh quang làm sao có thể có quỷ. Đồ ngốc.”
Nở nụ cười trong chốc lát, trong ánh mắt của hắn chậm rãi hiện lên tia lạnh lùng.
Sau khi lấy lại một phần lực lượng, hắn đương nhiên có thể phá tan cái kết giới nho nhỏ này, thuận tay để sóng xung kích dẹp tan hoàng cung cách đó không xa luôn. Cho dù là ai muốn giết chết thân thể này… Bùm, cũng không tồn tại.
Hắn cười nhẹ, nhếch khóe môi.
Ylang rơi vào vườn mộ.
Nàng nổ lông, che cái đuôi trước mắt. Nàng nhìn qua khe hở, híp mắt thăm dò bốn phía.
Hơ…
Vườn mộ hoàng gia khác hẳn loại vườn mộ mà nàng hiểu. Nàng cho rằng nó có cỏ cây um tùm, trên cành cây có quạ đen, bùn đất ẩm ướt, toàn cảnh u ám.
Nhưng vườn mộ trước mắt hoàn toàn không phải như vậy.
Nó như một công viên.
Đá mã não khảm trên đường nhỏ, xung quanh có ao nhỏ yên bình, có đình tháp nhọn, có từng hành lang đủ loại hoa tươi, còn có suối phun và tượng đá.
Đèn Long Tinh làm thành hình đóa hoa, ánh sáng dịu nhẹ toả khắp mộ… công viên.
Ylang: “…”
Sớm biết như vậy, vừa rồi nàng cũng không cần tỏ vẻ kinh sợ trước mặt hắn.
Người kia chắc chắn đang ôm bụng cười to!
Ylang hắng giọng một cái, run lông.
Nàng cẩn thận nhảy sang bên cạnh, rơi vào bụi hoa Tulip.
Trời ạ, ngay cả đất trong bụi hoa cũng mềm mềm xốp xốp. Không có cỏ dại, không có kiến, chỉ có hoa và cây lá sạch sẽ thôi.
Đèn Long Tinh hình cánh hoa toả ra ánh sáng, xuyên qua khe hở giữa các đóa hoa, rơi xuống người cục bông Ylang.
Đây là thiên đường biển hoa!
Nàng dùng cái đuôi quấn lấy những đoá hoa tươi tắn, nhẹ nhàng hất lên, nhảy ra biển hoa như con cá. Gió mang mùi hoa nhè nhẹ thổi hất lông nàng, thật sự là vô cùng mãn nguyện.
Đợi đã, nàng tới nơi này để làm việc mà?
Hắn nói nơi này có đồ của hắn, có thể là đầu, thân thể hoặc là tứ chi…
Ylang xoay đôi mắt nhỏ, nhìn quanh một vòng.
Bầu không khí này thật sự không hợp lắm.
Nàng tung tăng vòng quanh bụi hoa một vòng. Tuy nơi đây thoạt nhìn như một công viên, nó vẫn giữ được tôn nghiêm cơ bản của vườn mộ, trong đêm cũng không có người đi lại.
Tường cao 60 thước đủ để ngăn cản bước chân của lũ trộm. Trong vườn mộ hoàn toàn yên tĩnh, lúc Ylang phát ra tiếng “ping ping”, nàng không khỏi cảm thấy thẹn thùng.
Nàng mò mẫm đi dạo trong chốc lát, chợt nghe thấy một vài tiếng nhỏ vụn.
“Rột roạt.”
Ở nơi yên tĩnh này, động tĩnh đến từ dưới mặt đất làm cho người sởn hết cả gai ốc.
Nàng nhanh chóng nhảy lên pho tượng cao nhất trong vườn mộ.
Đây là một bức tượng chim thiên đường màu trắng có cánh. Ylang cuốn cái đuôi quanh lông vũ cao nhất, cẩn thận vung qua vung lại, quan sát bốn phía từ trên cao xuống.
Chỗ như này không giống nơi sẽ có cương thi.
Nàng lẳng lặng chờ đợi trong chốc lát, phát hiện cái tiếng sột soạt chẳng những không dừng lại mà càng ngày càng gần.
Bỗng!
Từ trong bụi hoa Tulip cách bên phải hai mươi thước, một cái xẻng to bỗng thò ra!
Ylang: “…”
Đây là trộm mộ ư?
Chỉ thấy cái xẻng to kia kiêu ngạo bới trong chốc lát, sau đó nó linh hoạt rụt xuống đất. Nó đào trái, đào phải, nhanh chóng bới cả mảng Tulip lớn.
Một thanh niên đầu chuột chui ra.
Trên lưng của gã buộc một cái bọc hình hộp chữ nhật, mép vải xám lộ ra chút ánh vàng rực rỡ.
“Oa!” Cục bông Ylang trợn tròn mắt.
Thứ lấy ra từ trong mộ hoàng gia chắc chắn là vật báu vô cùng đáng giá!
Tên trộm chui ra như cá chạch, thăm dò quanh, sau đó thò tay kéo một người đàn bà béo ra từ trong hầm.
“Nhanh nhanh, ngày mai là ngày kỷ niệm, vương miện của Auden V nhất định sẽ được đưa đến sớm. Dùng tài năng của mình cướp được nó đi!” Ánh mắt gã lóe sáng.
Người đàn bà béo cẩn thận đánh giá bốn phía: “Pieck, nếu như ngày nào anh chết, em tin chắc là anh bị vàng làm chết đuối. Ồ, đáng chết, em đã ngửi thấy mùi của tiền tài! Em cảm thấy vương miện đang ở chỗ này chờ ta! Pieck, anh đúng là biết làm ra những niềm vui đầy kinh ngạc!”
“Cưng yêu, nếu không phải chúng ta đều tham, sao ông trời lại tác hợp cho ta?” Gã mặt chuột đắc ý vỗ vỗ hộp vàng sau lưng, “Vì sao anh phải đào đất trước tám tháng, em cho rằng chỉ là vì báu vật giấu ở nơi sâu nhất của vườn mộ sao? Ngây thơ!”
“Báu vật trấn mộ?” Cục bông Ylang nhẹ nhàng đảo tròn mắt, “Bọn họ lén lấy ra báu vật trấn mộ ư?!”
Vinár bị cấm túc ở toà tháp trắng phía tây của trang viên Tulip.
Cậu nghi ngờ phụ thân đã nhìn thấu lòng thành của mình với Ylang. Ánh mắt lạnh lùng kia của ông khiến giờ cậu nhớ tới vẫn không rét mà run.
Đại công tước Howard còn đang tuổi sung sức, không hề có vẻ già đi. Nhưng uy thế sâu sắc của bề trên nơi ông như có thể đỡ được toàn bộ đất nước.
Ông có một gương mặt thiên sứ giống con của mình. Nhưng bất cứ ai gặp đại công tước, họ đều vô thức xem nhẹ vẻ đẹp của ông, chỉ còn lại kính sợ.
Phụ thân khiến Vinár đau lòng, cũng làm cậu sợ hãi. Cậu cơ bản không dám cãi lại lệnh cấm túc của ông.
Mắt Vinár tràn đầy ưu thương.
Ôi, Ylang đáng thương. Sally Campbell nhất định sẽ thỏa thích ăn hiếp nàng, còn có hung thủ kia nữa… Trời ạ, cấm túc còn sáu ngày, không có sự trợ giúp của mình, Ylang có thể chịu qua không?
Cậu đập một cái vào trên bệ cửa sổ.
Tuy các chủ nhân của trang viên này hầu như chẳng đặt chân đến khu bên cạnh vườn mộ hoàng gia, đám người hầu vẫn cẩn thận dọn sạch sẽ nơi đây. Vinár ở trong tháp trắng cả ngày, bao tay trắng cũng chẳng dính một hạt bụi nào.
Cậu không khỏi nhớ lại nhà sau của lão Mary ở thị trấn Mộ Nhật. Cậu chỉ mở cửa có cái thôi, bao tay đã biến thành màu xám.
Chênh lệch giữa quý tộc và bình dân… Nói thật, đó là cái hào rộng không thể nào vượt qua.
Vinár như đã nhìn thấy bi kịch tình yêu giữa mình và Ylang.
Đợi đã!
Cậu đang nhìn thấy gì?
Vinár trên tháp cao khiếp sợ phát hiện: cô gái tóc đen đang linh hoạt tránh đội hiến binh đang tuần tra trên đường phố, đi thẳng tới phố ngoài trang viên nhà mình.
Trái tim của cậu như sống lại.
Ôi trời ạ, nàng lo lắng cho cậu nên đã đi qua đường Stevenson đáng sợ kia vào ban đêm, cố ý chạy đến xem cậu ư!
Thật là khiến người ta cảm động.
Cậu ngừng thở, không dám nháy mắt.
Cậu thấy nàng dứt khoát ném một thứ đen sì vào trang viên. Á gặp quỷ rồi! Nàng ném lệch sang vườn mộ hoàng gia bên cạnh rồi!
Vậy đó chắc chắn là thư tình buộc vào tảng đá!
Vinár gấp đến mức hoang mang lo sợ.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Ylang ném nhầm thư cho cậu vào vườn mộ hoàng gia…
Cậu sắp điên rồi!
Cậu chăm chú nhìn bóng hình mảnh khảnh kia.
Cô gái cũng không phát hiện “thư tình” bị đưa sai nơi. Nàng trông rất vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng hơn. Nhìn bóng dáng của nàng, cậu thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh nàng nhếch khóe môi.
Nàng đang trở về theo đường cũ.
“Aaaa…” Vinár gấp mức nắm chặt tóc bạc của mình.
Bỗng tiếng mở cửa mạnh và sự rung động nhẹ cùng truyền đến từ một chỗ.
Cửa lớn sắt của trang viên đang được mở ra.
Chỉ có lúc đại công tước ra ngoài, cửa chính mới được mở. Dù là người thừa kế duy nhất như Vinár, khi ra vào cũng chỉ có thể đi qua cửa phụ khắc hoa dưới cửa lớn. Đây là quy tắc.
Đã trễ như vậy… Phụ thân còn muốn đi ra ngoài ư?
Vinár chuyển ánh mắt.
Trời ạ!
Cậu hoảng sợ nhìn bóng hình dần đến gần của cô gái.
Nàng sắp đối diện thẳng phụ thân mình – đại công tước Howard!