“Vậy mới không tệ lắm. Đồ không có lương tâm nhỏ này, thời điểm cần dùng ta thì biết kêu biểu ca.”
Thiếu niên hừ cười một tiếng, bước nhanh đi đến trước mặt Yến Ninh, chỉ là chần chờ một chút, lại lui ra phía sau vài bước, phảng phất e sợ khí lạnh trên người làm Yến Ninh càng khó chịu.
Chỉ là hắn nhìn vài lần tiểu nha đầu nằm ở trong chăn, lại nhìn về A Dung đang ở một bên nói, “Đệ đi ra bên ngoài chờ.” Hắn đột nhiên cảm thấy, tiểu nha đầu từ trước vẫn luôn quen thuộc này, sau một lần rơi xuống nước, giờ phút này cặp mắt nhìn chính mình kia trở nên sương mù mênh mông, khiến hắn đột nhiên cảm giác được nam nữ chi gian không giống nhau.
Loại cảm giác này khiến hắn có chút ngoài ý muốn quái dị, chỉ là không kịp nghĩ quá nhiều, hắn liền rời khỏi nhà ở, thấy hắn đi ra ngoài như vậy, A Dung không khỏi cười một tiếng nói, “Hắn xem như có chút quy củ.” “A Vệ biểu ca tốt lắm.” Yến Ninh nhỏ giọng nhẹ nói.
Nàng rũ đầu nhỏ, trừu trừu cái mũi.
Về thời điểm mười hai tuổi, nàng có thể làm lại cuộc đời, nàng quyết định không cần lại làm túi khóc.
Chỉ là không biết vì sao, khi nhìn thấy biểu ca Khương Vệ tuổi trẻ cười đi tới, ánh mắt sang sảng, tươi cười anh tuấn, nàng liền cảm thấy trong lòng chua xót vô cùng.
Khương Vệ là tam biểu ca của nàng, là bạn từ nhỏ cùng nàng chơi tới lớn.
Tuy rằng lớn tuổi hơn nàng một ít, nhưng Khương Vệ từ nhỏ đã tràn ngập kiên nhẫn đối xử với nàng.
Khi đại biểu ca nhị biểu ca đều ghét bỏ nàng là túi khóc nhỏ, chỉ có tam biểu ca luôn đi theo bên người nàng vỗ bộ ngực hỏi thăm nàng lúc đó đang khóc sướt mướt.
“Ai khi dễ muội? Cùng biểu ca nói, biểu ca chống lưng cho muội.” “Mau đừng khóc. Khóc sẽ không xinh đẹp…… Tuy rằng muội cũng không xinh đẹp…… như vậy không phải càng xấu sao?”
Hắn luôn chọc nàng giận dỗi, chỉ là thời điểm mỗi một lần chính mình muốn khóc lóc, lại đều sẽ xuất hiện ở bên người nàng.
Nàng muốn cái gì, Khương Vệ cũng luôn nỗ lực mà giúp nàng được đến.
Phảng phất như lần rơi xuống nước này, thời điểm nàng từ trong nước được vớt ra, Khương Hoàn tựa hồ lớn tiếng nói chính mình không phải cố ý, là Khương Vệ giận tím mặt, thiếu chút nữa đem Khương Hoàn cũng ném vào trong hồ. Nếu không phải là Lý Quốc Công nghe tin nahnh chóng đuổi tới, có lẽ Khương Hoàn thật sự đã bị Khương Vệ cùng A Dung ném vào trong hồ cùng kết cục với Yến Ninh cũng nói không chừng.
Chỉ là đây cũng không chỉ là sự yêu thương giữ gìn mà Yến Ninh nhớ rõ, mà là khi Yến Ninh mười lăm tuổi, Lý Quốc Công phu nhân động tâm tư, muốn đem Yến Ninh đính hôn cho Khương Vệ. Bởi vì nàng mềm yếu như vậy, luôn là khóc chít chít, lại nhát gan sợ phiền phức, Lý Quốc Công phu nhân nuôi nấng nàng lớn lên, đối nàng giống như đối với thân sinh nữ nhi, bởi vậy e sợ Yến Ninh gả ra bên ngoài sẽ phải chịu khổ. Đại cữu mẫu của nàng chọn tới chọn đi, quyết định đem nàng gả cho Khương Vệ.
Khương Vệ là con thứ ba của Lý Quốc Công phu nhân, là ấu tử, không cần gánh vác gánh nặng gia môn, Yến Ninh cũng không cần giống như trưởng tức Quốc công phủ chịu rất nhiều ánh mắt bắt bẻ.
Hơn nữa Khương Vệ lại cùng Yến Ninh từ nhỏ đã huynh muội tình thâm, hắn luôn đối với nàng rất tốt, tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến Yến Ninh thương tâm.
Khương Vệ đối với mối hôn sự này cũng chưa nói gì, Yến Ninh lại chỉ muốn gả cho Thẩm Ngôn Khanh.
Thời điểm Thẩm Ngôn Khanh cầu thú nàng, Khương Vệ cũng vẫn không nói cái gì, chỉ hy vọng nàng sinh hoạt hạnh phúc, khi đó Yến Ninh liền nghĩ, có lẽ đối với hôn sự của nàng cùng Khương Vệ, Khương Vệ cũng là không sao cả.
Nếu hắn cưới Yến Ninh, liền sẽ đối với Yến Ninh rất tốt. Chỉ là nếu không cưới, có lẽ Khương Vệ cũng sẽ không vì nàng mà thương tâm.
Hắn ở thời điểm sau khi Yến Ninh thành thân đi trong quân, đi biên quan, Yến Ninh gả cho Thẩm Ngôn Khanh, sau đó lúc có quan hệ xấu nhất với Thẩm Ngôn Khanh là hai năm ở tại trong phủ Thập hoàng tử, thì thường xuyên nghe nói Khương Vệ đã là thiếu niên tướng quân xuân phong đắc ý.
Hắn ở biên quan hô mưa gọi gió, ở trong quân rất có kì vọng.