“Đã biết, đã biết.” Tuy rằng Khương Vệ đã lớn tuổi, nhưng lại rất sợ hãi A Dung, thấy A Dung đỡ Yến Ninh đã co thành một quả cầu lên, hắn trực tiếp ngồi xổm ở mép giường.
Quả cầu luyết trắng run run.
A Dung thật cẩn thận kêu bọn nha hoàn giúp đỡ, đem quả cầu bị bao phủ bởi da lông đang run run khϊếp đảm chuyển đến trên lưng Khương Vệ.
Khi Yến Ninh ghé vào trên lưng đơn bạc mà cường tráng của thiếu niên, nàng hít hít cái mũi, bẹp cái miệng, ghé vào phía sau lưng Khương Vệ, ôm lấy cổ hắn.
“Đừng đem nước mắt khóc ở trên xiêm y của huynh nhé.” Khương Vệ vừa ghét bỏ nói, vừa nới lỏng áo lông chồn trên người mình, để một đôi tay nhỏ tuyết trắng của Yến Ninh có thể bỏ vào trong áo lông chồn tránh cho lạnh tay.
Hắn thẳng tắp mà đứng ở đó, từ A Dung sửa sang lại áo choàng lông hồ ly trên người Yến Ninh, khi áo choàng bao phủ Yến Ninh kín mít, thì cũng là lúc trên người Khương Vệ phảng phất treo một cục bột trắng lông xù xù, lúc này A Dung mới yên tâm mà nói với Khương Vệ, “Đi đi tam ca.” Nàng ấy tươi cười ôn hòa, Yến Ninh lại run run, thật cẩn thận mà từ dưới áo choàng lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ đã đỏ lên nhút nhát sợ sệt hỏi, “Đại biểu tỷ, tỷ không cùng chúng ta đi sao?” Không có đại biểu tỷ, nàng sẽ rất sợ.
A Dung nhìn ánh mắt năn nỉ của Yến Ninh, mỉm cười một chút.
“Tỷ sẽ theo sau.” Ánh mắt nàng ấy ôn hòa nói, “Chờ tỷ dặn dò nha hoàn trong phòng muội.”
Nàng ấy muốn dặn dò đám nha hoàn phải hầu hạ Yến Ninh như thế nào, Yến Ninh không khỏi có chút bất an mà nắm nắm da lông trong tay, nhỏ giọng nói, “Đại biểu tỷ, tỷ không cần…không cần mắng Phất Đông được không? Nàng ấy rất tốt. Đừng làm Phất Đông chịu ủy khuất.”
Đời trước Phất Đông dù cho nàng thất sủng, thất thế xũng vẫn đối với nàng không rời không bỏ, cùng Tàng Thu trở thành nha hoàn thông phòng cho Thẩm Ngôn Khanh hoàn toàn bất đồng, đến chết Phất Đông cũng vẫn ở bên người bảo vệ nàng. Yến Ninh biết trong mắt A Dung không chịu được một hạt cát, e sợ vì bản thân rơi xuống nước, Phất Đông bị A Dung trách phạt. “Đã biết. Tỷ không mắng nàng ấy. Đi thôi.” A Dung mỉm cười đắp áo choàng lên cho nàng, để Khương Vệ cõng nàng đi gặp Lý Quốc Công phu nhân.
Bọn họ vừa đi ra, Yến Ninh không tự chủ được mà run run, cảm giác được Khương Vệ chịu thương chịu khó mà cõng mình tới phòng chính của Lý Quốc Công phu nhân, nàng cảm thấy rất buồn, lại rất nóng, do dự một chút, trộm xốc một góc áo choàng một nhìn ra bên ngoài.
Bây giờ đi qua một viện hoa trì, mùa đông hoa trì đã héo tàn không có một đóa hoa, nhưng nhân dịp đại thọ thái phu nhân mà còn có chút hoa lụa linh tinh nhìn rất vui mừng, Yến Ninh tham lam mà nhìn, đột nhiên thấy từ rất xa, đang có vài thân ảnh cao lớn đĩnh bạt đi tới.
Đi ở giữa thân ảnh oai hùng cao lớn, dù không thấy rõ bộ dáng, lại vẫn khí thế bức người, đem khí thế tất cả mọi người bên người hắn đều áp xuống. Dù Yến Ninh cảm thấy mơ mơ hồ hồ không rõ lắm thân ảnh người nọ, chỉ là lại mạc danh cảm thấy, trái tim đập nhanh cơ hồ không thể khống chế chính mình. Tim nàng đập kịch liệt, hít thở không thông, rõ ràng chưa tới gần, nhưng một lần nữa nhìn thấy thân ảnh khiến nàng đến chết vẫn nhớ trong lòng khiến cả người nàng phát run.
Một luồng khí nóng xông lên não, nàng cảm thấy đầu mình cực kì nóng.
Đó là Sở Vương.
Đó nhất định là Sở Vương.
Yến Ninh có thể dùng sinh mệnh cam đoan.
Đời trước của nằng, Sở Vương gần như thành chấp niệm cuối cùng của nàng.
Hắn là người như thế nào? Đại biểu tỷ nói Sở Vương là người chính trực đoan túc nhất trên đời này.
Nàng cùng đường, chỉ có thể tin tưởng Sở Vương.
Nàng biết Cửu hoàng tử nuôi dưỡng tư quân, biết được chứng cứ Thẩm Ngôn Khanh cùng Sở thị…… cùng Khương Hoàn tư thông, vốn định đi về Quốc công phủ, nhờ Lý Quốc Công phu nhân cầm tới ngự tiền báo án, nhưng lại không nghĩ đến Thẩm Ngôn Khanh tàn nhẫn như vậy, trực tiếp hạ độc với nàng. Yến Ninh không có cách nào về nhà, cho nên hi vọng cuối cùng chỉ có thể ký thác vào Sở Vương lúc ấy tới phủ.