Dù ông ta lại mặt dày vô sỉ đến đâu đi nữa, cũng không biết nên nói chuyện này thế nào với Yến Ninh.
Nhưng Yến Ninh đã vội vàng đem mặt mình vùi vào trong ngực A Dung, như muốn nhẫn nại ý run rẩy, nhưng trong lòng đã sóng to gió lớn.
Nàng không nghĩ tới, nguyên lai ở kiếp trước, nếu như mình kiên trì muốn Lý Quốc Công cho tự mình làm chủ, thật ra cũng không khó như trong tưởng tượng như vậy, cũng sẽ không khiến quan hệ giữa phu thê Lý Quốc Công càng thêm gay gắt.
Ở kiếp trước, bởi vì nàng chảy nước mắt nắm lấy tay A Dung nói mình tin tưởng Khương Hoàn, muốn dàn xếp ổn thỏa, cũng cầu xin A Dung không truy cứu tiếp nữa, bởi vậy cũng không có chuyện A Dung đưa những bà tử này đến trước mặt Lý Quốc Công.
Thế nhưng nguyên lai, vạch trần Khương Hoàn hạ độc thủ với nàng lại đơn giản như vậy. Nguyên lai. . . Nguyên lai cũng không phải nhượng bộ và khϊếp đảm sẽ có thể khiến nàng sống càng tốt hơn.
Nàng hẳn là làm cho lá gan lớn hơn một chút.
Bởi vì Yến Ninh phát hiện, nguyên lai nếu bản thân tùy hứng một chút, nhất định phải vì chính mình lấy lại công đạo, phía sau nàng vẫn còn Đại cữu mẫu, đại biểu tỷ cùng các biểu ca làm chỗ dựa, vịn nàng đi lên phía trước.
Nguyên lai ở kiếp trước, chính do nàng làm sai.
Nàng không nên tự cho là đúng, cảm thấy mình hi sinh, tha thứ những người không nên tha thứ.
Tha thứ các nàng, sao lại không nghĩ tới cảm nhận của người nhà yêu thương mình bị tổn thương?
A Dung có thể nhanh chóng tìm tới bà tử nhị phòng bên người Khương Lan làm chứng, vậy đã chứng minh ở kiếp trước đại biểu tỷ cũng có thể tìm được.
Thế nhưng lại bởi vì nàng khăng khăng không muốn truy cứu, bởi vậy A Dung chỉ có thể thuận theo nàng, chỉ sợ nàng lại bởi vì việc này mà sinh lòng sợ hãi. Hóa ra nàng làm sai nhiều như vậy, nhiều như vậy. . .
Yến Ninh khóc đến mức thở không ra hơi, ôm đại biểu tỷ của mình, chỉ muốn hỏi một câu, tại sao đại biểu tỷ đối với sự bất lực của nàng luôn luôn không thất vọng, ngược lại vẫn luôn che chở cho nàng chứ?
Nàng là người gây cản trở như thế mà.
Nhiều năm như vậy nàng cho là mình rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện, thế nhưng kỳ thật sẽ chỉ khiến thân nhân thương yêu mình khó xử lo lắng.
"Phụ thân, ngài nhìn Yến Ninh thương tâm bao nhiêu. Nàng dùng trái tim chân thành đối xử với mỗi người, trước đó cũng chưa từng có một chút ác ý nào đối với người khác. Nàng cùng Khương Hoàn là lần đầu tiên gặp mặt? Khương Hoàn có lí do gì để nhất định phải tổn thương nàng? Chẳng lẽ A Ninh còn chưa đủ thuần lương sao?" Nghe trong tiếng khóc của Yến Ninh tràn ngập hối hận và tự trách, A Dung không biết tại sao, trong lòng cảm thấy chua xót vô cùng, thế nhưng lại mang theo vài phần kiêu ngạo vỗ bả vai non nớt run rẩy của Yến Ninh, nói với Lý Quốc Công không rên một tiếng, "Khương Hoàn tuổi còn nhỏ, thế nhưng A Ninh so với nàng ta còn nhỏ hơn! Phụ thân chỉ muốn để ý đến thanh danh Khương Hoàn, thế nhưng chẳng lẽ không nghĩ tới A Ninh suýt chút nữa mất đi tính mạng?" Chẳng qua hiển nhiên, ở trong mắt trong lòng Lý Quốc Công, thanh danh Khương Hoàn so với tính mạng Yến Ninh quan trọng hơn nhiều.
"A Ninh đây không phải. . . không phải không nguy hiểm đến tính mạng sao." Lý Quốc Công khó khăn nói.
Coi như ông ta thiên vị Khương Hoàn, thế nhưng khi nói loại lời như Yến Ninh rơi xuống nước không có nguy hiểm đến tính mạng, cũng không khỏi đỏ ửng mặt mo. A Dung vỗ bả vai căng chặt của Yến Ninh, đáy mắt lộ ra mấy phần thất vọng, lại không chút biến sắc nói, "Phụ thân, A Ninh chẳng qua chỉ muốn công đạo. Con cũng chỉ là muốn Khương Hoàn nói lời thật lòng. Ta hỏi cô." Nàng ôm lấy Yến Ninh bị bệnh đến mức toàn thân nóng hổi, bây giờ không có tâm tình cùng Khương Hoàn dây dưa, nhìn Khương Hoàn giờ phút này giương mắt, phủ phục trên đất oán hận mà nhìn mình, lạnh lùng hỏi, "Ta hỏi ngươi một lần nữa. Ngươi có phải cố ý đẩy A Ninh rơi xuống nước hay không?"
Ánh mắt của nàng cực kì sắc bén, Khương Hoàn chỉ cảm thấy mình bị đôi mắt này đâm bị thương, cho dù được Sở Thị khẩn trương ôm ấp, nàng ta cũng không khỏi run rẩy, hồi lâu sau, không thể không khóc nói, "Tôi không phải cố ý. Phụ thân. . ."
Nàng ta nhìn về phía Lý Quốc Công ngẹn ngào nói, "Con thật sự chỉ vì nhất thời xúc động phẫn nộ. Con không biết tại sao. . . Con không phải người ngoan độc như vậy." Nàng ta khóc lớn.
Nhưng mà lời này, cũng đã thừa nhận nàng ta thật sự đẩy Yến Ninh đẩy vào trong hồ nước.
A Dung nhắm hai mắt lại.
Khương Hoàn nhận tội, A Dung cũng không vui vẻ đắc ý như nàng ta đã nghĩ, chỉ có phẫn nộ vô biên.