"A Ninh, biểu tỷ A Hoàn. . . Các con dù sao cũng là biểu tỷ muội. . ." Lý Quốc Công đến cùng vẫn không nhịn lộ ra sự bất công. Bởi vì ông ta biết, nếu như không khiến Yến Ninh tha thứ cho Khương Hoàn, vậy chỉ sợ lão thái thái nhất định sẽ xử trí Khương Hoàn.
Lão thái thái tuyệt đối không thủ hạ lưu tình, bởi vì bà ấy vốn dĩ không xem Khương Hoàn như cháu gái của mình.
Ở trong mắt lão thái thái, có lẽ nữ nhi Khương Hoàn ông ta thương yêu nhiều nhất cũng chẳng qua là nữ nhân ngoan độc gan to bằng trời tổn thương Yến Ninh bà ấy thương yêu.
"A Ninh, biểu tỷ A Hoàn cũng rất khổ. Nàng không so được với con ở bên trong Quốc Công Phủ. Nàng ở bên ngoài, nhận hết khinh thường của người bên ngoài. Bởi vì không thể về Quốc Công Phủ, nàng bị rất nhiều người xem thường, trong lòng khổ sở như thế, con sẽ không hiểu." Lý Quốc Công muốn Yến Ninh nên biết lí lẽ hơn, thậm chí không để ý vợ cả và nhi nữ ngồi ở một bên.
Trên mặt anh tuấn của Khương Vệ âm tình bất định, thấy bộ dáng Yến Ninh khóc thảm như thế, A Dung thì một câu cũng không muốn nói với Lý Quốc Công đang đau khổ cầu tình, không khỏi nhìn phụ thân từ nhỏ đã mười phần lãnh đạm với hắn ta.
"Phụ thân." Hắn nhẫn nại hỏi, "Bởi vì trong lòng khổ sở, bởi vì chính mình bị ủy khuất, thì có thể tổn thương một người vô tội chưa hề tổn thương nàng tấo?" Thanh âm của hắn mang theo vài phần nổi nóng và lạnh lẽo cứng rắn, Lý Quốc Công sững sờ, vô ý thức nhìn con thứ ba, lại bỗng nhiên giật mình lo lắng.
Từ khi nào, khi ông ta không chú ý, con trai nhỏ nhất của ông ta cũng đã có khuôn mặt kiên nghị.
Đột nhiên ông ta không nhớ rõ đứa con trai này có dáng vẻ khi còn nhỏ ra sao. "Cái này. . ."
Ngay lúc ông ta đối mặt với Khương Vệ đang dùng dáng vẻ hộ vệ bảo vệ mẫu thân và muội muội, thì đột nhiên có một đại nha hoàn không quan tâm tiếng khóc và cảnh tượng trong phòng, sắc mặt tái nhợt mà bẩm báo.
"Quốc Công gia, phu nhân. . . Bên ngoài. . . Sở Vương. . . Vương Gia đến."
Nha hoàn này hiển nhiên đang rất bối rối, tất nhiên là vì e ngại Sở Vương.
Vợ chồng Lý Quốc Công lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt giống như nhau.
"Ngươi nói Sở Vương?"
Sở Vương sao lại đến nơi này của bọn họ?
Lý Quốc Công không dám thất lễ, vội vàng chỉnh sửa lại y phục, cùng Lý Quốc Công phu nhân ra ngoài nghênh đón.
A Dung do dự một chút.
Sở Vương là ngoại nam, mặc dù bản triều bây giờ cũng không quá khó khăn với nữ tử, thế nhưng phép tắc nên có vẫn phải có.
Bây giờ nàng và Yến Ninh đều ăn mặc đồ trong phủ, nàng cũng coi như tạm ổn, thế nhưng Yến Ninh đã bệnh không nhẹ, giờ phút này còn có thể kiên trì ở nơi này, hoàn toàn chỉ vì đòi lại công đạo cho chính nàng. A Dung thực sự không biết có nên mang theo Yến Ninh tránh sang Thượng Phòng bên cạnh hay không, miễn để cho Sở Vương có hung danh trong kinh đô trông thấy mình cùng Yến Ninh không thể chuẩn bị hoàn mỹ. Mặc dù A Dung không ngấp nghé gì với Sở Vương, thế nhưng ai cũng không hi vọng khi bản thân không được chu toàn bị người khác nhìn thấy, bởi vậy nàng do dự một chút, đang định gọi tam ca Khương Vệ giúp mình đưa Yến Ninh tới phòng bên cạnh, đã thấy Yến Ninh đang vùi đầu trong ngực mình giãy giụa nhô đầu ra.
"Là Vương Gia sao?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
Bởi vì khóc quá lâu, thanh âm của nàng đã khàn khàn, đã không giống giọng bình thường nữa.
Giờ phút này trên mặt của nàng đều là nước mắt, trông rất tội nghiệp.
Tâm A Dung lập tức mềm nhũn.
"Thế nào rồi?" Nàng thấp giọng hỏi.
Khương Vệ muốn nói lại thôi.
Hắn thấy A Dung hiển nhiên không biết chuyện mình và Yến Ninh đã gặp Sở Vương một lần ở trong sân, bây giờ Yến Ninh phảng phất đối xử với Sở Vương rất kỳ quái, không biết chờ mong và ỷ lại từ chỗ nào mà đến, há to miệng, muốn giải thích cho A Dung một chút, chỉ nghe thấy bên ngoài đã truyền đến thanh âm kinh sợ của Lý Quốc Công, "Không biết Vương Gia giá lâm, không tiếp đón từ xa, xin Vương Gia tha tội." Lý Quốc Công thật sự không biết Sở Vương hôm nay tới phủ, nếu như biết, ông ta làm sao có thể làm chậm trễ thời gian vì ngoại thất nữ (con gái riêng) mà chống lại Lý Quốc Công phu nhân ở nơi này.
Ông ta đã sớm đi tới trước mặt lão thái thái phục thị, nghênh đón Sở Vương.
Nếu không Sở Vương tới phủ, thân là chủ nhân phủ Lý Quốc Công vậy mà không ra tiếp đón, còn vì bận chuyện gia đình, đây chẳng phải là bất kính đối với Sở Vương?
Vừa nghĩ tới trong tay Sở Vương không biết có bao nhiêu mạng người, dù Lý Quốc Công là nhà Huân Quý, thế nhưng cũng không nhịn được mà run run rẩy rẩy.