Một khắc này, Yến Ninh nhìn A Dung, cảm thấy mình rất muốn bói hết mọi chuyện kiếp trước cho nàng.
"Đại biểu tỷ." Nàng cộp cộp rơi nước mắt.
"Đây là làm sao rồi? Cảm thấy tỷ đưa nàng ta đi thôn trang quá cay nghiệt à? Đây là chuyện không có biện pháp khác. A Ninh, nàng ta thϊếp thân phục thị muội rất nhiều năm, hết thảy mọi thứ của muội thì nàng ta đều biết. Loại nha hoàn phản chủ tuyệt không thể thả nàng ta tự do, nếu như nàng ta muốn gây chuyện xấu cho muội sẽ là chuyện cực kì dễ dàng."
Nếu Tàng Thu quả thật làm loại chuyện phản bội Yến Ninh bị Yến Ninh biết, A Dung biết, loại nha hoàn phản chủ này không thể tùy tiện tự do. Dù sao nàng ta phục thị Yến Ninh nhiều năm như vậy, nói một câu không xuôi tai thì, hết thảy mọi thứ trên người Yến Ninh nàng ta đều biết, ở đâu có nốt ruồi, ở đâu có ấn ký gì đều biết tất cả. Nếu như là nha hoàn trung thành với chủ, biết cũng không có chuyện gì, ngược lại ngày sau sẽ là tâm phúc của Yến Ninh.
Nhưng nếu không trung thành, nha hoàn có ý phản bội chủ tử, A Dung không thể tùy tiện thả tự do.
"Muội lo lắng nha hoàn khác bên cạnh muội bởi vì chuyện của Tàng Thu đối với muội thất vọng đau khổ? Muội yên tâm, xem như đưa nàng ta đi thôn trang, tỷ cũng có lý do khác, không khiến muội khó xử."
"Không phải. Muội không phải vì nàng ta. Đại biểu tỷ, tỷ, tỷ tin tưởng kiếp trước kiếp này không?" Yến Ninh nắm lấy vạt áo A Dung nghẹn ngào mà hỏi.
"Kiếp trước kiếp này?" A Dung sững sờ, lại chỉ cười hỏi, "Làm sao thế? Muội biết kiếp trước kiếp này cái gì sao?"
Nàng hiển nhiên không tin, thế nhưng lại vẫn kiên nhẫn nghe.
Yến Ninh há miệng muốn nói.
Nàng muốn nói Khương Hoàn và Cửu Hoàng Tử còn cả Thẩm Ngôn Khanh cấu kết với nhau làm việc xấu, sẽ hại chết vợ chồng Thái tử, sẽ hại chết A Dung và cả Thập hoàng tử. Nàng cảm thấy mình hẳn nên nói cho A Dung.
Bởi vì A Dung là thân nhân mà nàng tin tưởng nhất.
Mà nàng lại nghĩ, A Dung nhất định sẽ tin tưởng nàng.
"Đại biểu tỷ, muội, muội cảm thấy mình nhìn thấy kiếp trước." Nàng không muốn nói mình trải qua những thống khổ kia ở kiếp trước, thấy A Dung vẫn như cũ chuyên chú lắng nghe, không có chút không kiên nhẫn nào, nàng khóc thút thít ghé vào trên bờ vai A Dung nhỏ giọng nói, "Đại biểu tỷ, Khương Hoàn và Cửu Hoàng Tử là người xấu, sẽ hại chết tỷ. Cửu Hoàng Tử cầu hôn tỷ, tỷ không có đáp ứng hắn ta, mà lại gả cho Thập hoàng tử. Cửu Hoàng Tử ghi hận trong lòng, hắn ta nạp Khương Hoàn làm Trắc Phi, sau đó hại chết vợ chồng Thái tử, giá họa cho tỷ." Nàng cảm thấy mình nói những lời này phảng phất như là những chuyện cực kì vớ vẩn, nhưng A Dung lại chuyên chú nghe tất cả, sau đó sờ sờ mặt Yến Ninh. "Đại biểu tỷ, tỷ có phải không tin tưởng muội hay không?" Yến Ninh ngậm nước mắt khẩn trương hỏi.
"Sao lại thế. Tỷ đương nhiên tin tưởng muội. Có lẽ những thứ này là của cơ duyên của muội. A Ninh, đa tạ muội tín nhiệm tỷ, nói những thứ này cho tỷ."
A Dung ôn hòa nói.
Yến Ninh từ nhỏ đã nhát gan mềm yếu, thế nhưng nàng lại không phải một đứa trẻ nói dối.
Nàng đưa tay sờ sờ mặt Yến Ninh, nhìn nàng vội vàng mà đưa mặt lại gần vùi vào lòng bàn tay của nàng, không khỏi nhớ tới trước đó khi Yến Ninh bị bệnh khóc lóc gọi tên của nàng, không chịu buông tay nàng ra.
Ánh mắt A Dung càng thêm nhu hòa.
"Bọn họ sai lại mưu hại Thái tử rồi giá họa cho tỷ?" Nàng cảm thấy lấy tuổi của Yến Ninh bây giờ, không nói được cái gì mà vợ chồng Thái tử, cái gì mà những gút mắc hôn sự của Cửu Hoàng Tử và Thập hoàng tử, bởi vậy mà nghĩ tới, chuyện này có lẽ là duyên phận phật gia nói tới, khiến đứa trẻ như Yến Ninh đơn thuần biết một chút về tương lai. Bởi vậy A Dung nắm chặt tay Yến Ninh nhẹ giọng hỏi, "Nếu như tỷ bị giá họa, vậy có liên lụy trong nhà hay không, liên lụy Thập hoàng tử và muội hay không? A Ninh, tỷ gả cho Thập hoàng tử, vậy còn muội? Khi đó có lấy chồng hay không?" Nàng bỗng nhiên nghĩ đến khi Yến Ninh nói về Tàng Thu, gọi là "Tướng phản chủ ".
Đáy mắt A Dung hiện lên sự tàn khốc.
Yến Ninh lại chỉ chuyên tâm chôn mặt mình vào lòng bàn tay A Dung, không hề phát giác, chỉ cứng đờ một chút rồi có chút xấu hổ nói, "Muội không biết. Chỉ biết trong cung đều nói tỷ hạ độc hại vợ chồng Thái tử. Đại biểu tỷ, muội là người vô dụng."
Nàng cúi thấp đầu, mười phần xấu hổ, A Dung lại vội vã ôn nhu nói, "Sao muội lại là người vô dụng? A Ninh, muội xem, nếu như không có muội nhắc nhở tỷ, tỷ làm sao biết ai là người tốt, ai là người xấu, ai muốn giá họa những tai họa này cho tỷ? Muội nhắc nhở tỷ, khiến tỷ có phòng bị, đây chính là trợ giúp lớn nhất đối với tỷ." Kỳ thật, nàng đã tin tưởng Yến Ninh.