Cũng là từ lúc đó, Yến Ninh mới biết được một người có thể có ác ý đối với một người khác như thế, cũng hiểu rõ tất cả sự hận thù độc ác của Khương Hoàn đối với A Dung, thậm chí sẽ dùng tới thủ đoạn như thế mà chửi bới A Dung. Chuyện này huyên náo tới mức không tưởng tượng nổi. Cửu Hoàng Tử không thể không cưới Khương Hoàn, đồng thời yêu cầu Khương Hoàn ngậm miệng, che giấu chuyện này mãi mãi, không thể nói hươu nói vượn ở bên ngoài.
Bởi vậy, chuyện Khương Hoàn luôn mồm nói A Dung hãm hại nàng ta này, cũng không bị nhiều người biết.
Tất cả mọi người chỉ mơ hồ biết việc trước khi vào cửa Khương Hoàn không minh bạch với Cửu Hoàng Tử.
Nhưng sau khi lão thái thái biết thì rất thất vọng và chán ghét Khương Hoàn
Bà không cho phép Khương Hoàn dùng dòng họ Khương gia, đồng thời biểu thị sẽ mãi không thừa nhận Khương Hoàn là nữ nhi Khương gia. Bởi vậy, Khương Hoàn hốt hoảng đợi gả không thể không dùng dòng họ mẫu tộc, Sở Thị Thái An Hầu phủ, sau đó ngồi kiệu nhỏ từ Thái An Hầu phủ xuất giá.
Chuyện này náo loạn ròng rã ba tháng, Yến Ninh tất nhiên có biết, sau đó nàng gả cho Thẩm Ngôn Khanh, từ trong miệng Thẩm Ngôn Khanh biết được, hai tỷ muội nàng và A Dung đã hãm hại Khương Hoàn trong sạch vô tội.
Các nàng cố ý hủy diệt trong sạch của Khương Hoàn, bởi vậy mới thiết kế nhốt Khương Hoàn và Cửu Hoàng Tử cùng một chỗ.
Ở trong miệng Thẩm Ngôn Khanh, cho dù nàng biện bạch như thế nào, đều không bằng một giọt nước mắt của Khương Hoàn ở trước mặt hắn ta.
Yến Ninh yên lặng nắm chặt tấm thảm đắp trên đầu gối.
Nàng bây giờ nghĩ tới Thẩm Ngôn Khanh, cũng không cảm thấy khổ sở trong lòng.
Chỉ có điều, mỗi lần nghĩ đến việc Thẩm Ngôn Khanh nhục nhã, chỉ trích và chán ghét nàng khi đó, Yến Ninh chỉ cảm thấy. . . Có lẽ nàng rất thua thiệt.
Nếu như từ sớm một chút việc bản thân càng thêm mạnh mẽ, có lẽ nàng có thể cứng rắn đối xử với Thẩm Ngôn Khanh, thậm chí không cần để ý tới những lo lắng vô dụng của nàng khi đó, hòa ly với Thẩm Ngôn Khanh, để cái tên Thẩm Ngôn Khanh biến mất trong sinh mệnh của mình thì đã tốt.
"Nhà bọn họ sao lại đưa thϊếp mời cho ta. Ta cũng chẳng cần đâu. Ta lại không có quen biết nhiề với đại cô nương Thái An Hầu phủ." A Lan cẩu thả đã quen, cũng không nhìn thấy sự do dự của Yến Ninh, hiện tại cầm thϊếp mời tường tận xem xét trong chốc lát thì ném qua một bên nói, "Nếu là nhà các nàng, ta sao lại đáp ứng lời mời này." Nếu như nàng tới Thái An Hầu phủ, còn vô cùng náo nhiệt mà chơi đùa, vậy nàng để Đại bá nương Lý Quốc Công phu nhân ở chỗ nào? Mặc dù A Lan thích vui đùa náo nhiệt, cũng thích kết giao bằng hữu và nhóm quý nữ chơi đùa, nhưng không có nghĩa nàng không phân rõ trong ngoài, không phân rõ ai là người trong nhà, ai là người ngoài.
Trong mắt của nàng, Lý Quốc Công phu nhân lo liệu toàn bộ Quốc Công Phủ, luôn luôn từ ái ôn nhu mới là trưởng bối nàng tôn trọng giữ gìn.
Về phần Sở Thị, cả Thái An Hầu phủ, A Lan tất nhiên một chút hứng thú cũng không có.
Huống chi lần này Khương Hoàn đẩy Yến Ninh xuống nước, còn làm hại A Lan cũng bị bệnh theo, A Lan đối với mẫu nữ Sở Thị không có ấn tượng tốt gì.
"Không đi thì không đi thôi." Thật ra mà nói, đại cô nương Thái An Hầu phủ cũng rất đáng thương. Vốn là quý nữ Hầu phủ nuông chiều lớn lên, nhưng bởi vì Thái An Hầu đau lòng muội muội và cháu gái, sau khi Lý Quốc Công phủ nhiều lần cự tuyệt đề nghị của Thái An Hầu là nghênh đón Sở Thị vào Lý Quốc Công Phủ làm nhị phòng, Thái An Hầu chỉ cảm thấy muội muội của mình cực kì đáng thương. Ông ta không thích trưởng nữ có tính cách ương ngạnh quật cường, lại rất thích cháu gái Khương Hoàn ấm áp ôn nhu, bởi vậy cuối cùng lại đón mẫu nữ Sở Thị về nhà mẹ đẻ không nói, còn cho Khương Hoàn đổi dòng họ, để mọi người gọi thành một tiếng Hoàn cô nương. Khương Hoàn lấy biện pháp như thế vào cửa Cửu Hoàng Tử, đại cô nương Thái An Hầu còn có thể có cái gì tốt hay sao?
Cô cô của nàng ấy, ngay cả biểu tỷ nàng ấy đều có quan hệ không minh bạch với nam nhân, tự nhiên thanh danh của nàng ấy cũng bị liên lụy theo.
Trước khi Yến Ninh chết, vị đại cô nương hào môn Thái An Hầu phủ này còn chưa hứa gả, nhà nghèo cửa thấp cảm thấy bị ủy khuất, nhà cao lại không tới, thấp không xong cũng đã trở thành cô nương già mới ủy ủy khuất khuất mà xuất giá, chỉ có thể gả cho một Thủ bị trong kinh đô làm kế thất.
Người Thủ bị kia đã hơn bốn mươi, không chênh lệch với tuổi Thái An Hầu nhiều, chẳng qua đại cô nương Thái An Hầu phủ luôn không gả được, Thái An Hầu ghét bỏ nữ nhi không gả ra được làm liên lụy thanh danh gia môn, bởi vậy mới vội vàng gả nàng ấy đi.