Yến Ninh lại nghĩ đến sau khi mình gả cho Thẩm Ngôn Khanh, ánh mắt của Khương Huyên mỗi khi nhìn về hướng mình tràn đầy đắc ý cùng châm chọc, nàng nhẹ nhàng đem đầu gối lên trên vai A Dung nhỏ giọng nói, "Đại biểu tỷ, nàng ấy nhất định cố ý."
Kiếp trước, sau khi nàng bị Khương Huyên đẩy vào trong hồ, Khương Huyên khóc nức nở quỳ gối ở trước mặt vợ chồng Lý quốc công nói rằng mình không phải là cố ý.
Yến Ninh chẳng qua chỉ là biểu cô nương sống nhờ ở phủ Lý Quốc công, cho dù Lý quốc công phu nhân coi nàng như con ruột đi chăng nữa, nhưng chính nàng lại luôn không dám quá tùy hứng.
Huống chi, khi đó tuổi của nàng còn nhỏ, lại là lần đầu tiên gặp mặt với Khương Huyên, vì vậy liền nghĩ, có lẽ nàng ấy thật sự không phải là cố ý.
Ai lại cố ý hãm hại với người mà chỉ mới gặp nhau lần đầu chứ? Nhưng mà nay ngẫm lại, Yến Ninh mới hoảng hốt hiểu được, thì ra Khương Huyên đã oán hận mình từ ngay lần đầu tiên mới gặp, thậm chí cho tới bây giờ, Yến Ninh cũng không hiểu vì sao Khương Huyên lại oán hận nàng như thế.
Đời trước, nàng vì nhân hậu, nên không muốn vợ chồng Lý quốc công luôn lạnh lùng như băng tranh chấp vì nàng, không muốn làm cho Lý quốc công phu nhân lại vì mình mà phát sinh xung đột với Lý quốc công, vì vậy không truy cứu Khương Huyên.
Nàng chấp nhận lời Khương Huyên nói, sau đó nhìn Lý quốc công không vui mang theo Khương Huyên rời khỏi phủ Quốc công.
Nhưng bây giờ, Yến Ninh lại cảm thấy mình không thể tha thứ Khương Huyên.
Khương Huyên đời trước hại chết đại biểu tỷ A Dung mà nàng quan tâm nhất,, cho dù là đời trước, Yến Ninh đã báo thù cho A Dung, nhưng đến đời này, cho dù Yến Ninh luôn luôn mềm lòng khϊếp đảm, nhưng vẫn không muốn tha thứ cho mỗi lần làm ác của Khương Huyên. Cho dù đắc tội với Lý quốc công thì sao chứ?
Cho dù không đắc tội với ông ấy, thì Lý quốc công cũng không có cảm tình gì đối với các nàng.
"Đại biểu tỷ, muội khó chịu. Tỷ ôm muội một cái đi. Ôm muội một cái thôi là được." Yến Ninh làm nũng vùi mặt vào trong lòng của A Dung cọ tới cọ lui, mềm nhũn, yếu ớt, bởi vì bị bệnh nên yếu ớt đến mức giống như chỉ cần chạm nhẹ vào cũng sẽ tan mất. A Dung càng thấy đau lòng hơn, một bên đem chăn đắp lên trên người của nàng, một bên thấp giọng oán trách nói, "Còn đang bị ốm lại còn nghịch ngợm. Nếu lại bị cảm lạnh thì thán thể sẽ càng khó chịu hơn, để xem muội làm sao." Chỉ là Yến Ninh đã tỉnh lại, nhìn tuy rằng vẫn còn gầy yếu bệnh hoạn như trước nhưng lại thêm mấy phần thần thái, điều này làm cho A Dung thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng nghiêng người phân phó nha hoàn bên người đi bẩm báo cho lão phu nhân và Lý quốc công phu nhân. "Mẫu thân hôm qua canh chừng muội suốt cả đêm, tỷ thấy tinh thần mẫu thân không được tốt, vì vậy đã mời mẫu thân trở về phòng nghỉ ngơi."
"Đại cữu mẫu cũng là vì muội nên vất vả như thế. Lễ mừng thọ của lão phu nhân cũng bị muội làm rối tung lên." Yến Ninh áy náy nói.
"Cho dù là có người làm rối lễ mừng thọ, thì đầu sỏ gây nên chuyện này cũng không phải là muội. Muội cứ yên tâm mà dưỡng bệnh cho khoẻ đi, tỷ đi ra ngoài xem một chút." A Dung sờ sờ lên hai má của Yến Ninh, thấy nàng ngoan ngoãn dùng đôi má nóng bỏng cọ cọ vào lòng bàn tay của mình, nàng không khỏi mỉm cười, nhu hòa nói, "Hôm kia Cửu hoàng tử sai người đưa tới chút hương liệu mới điều phối tặng làm quá chúc thọ cho lão phu nhân, tỷ ngửi thử thấy mùi hương hoàn toàn khác hẳn với hương liệu bán bên ngoài, đặc biệt lạ thường, lát nữa tỷ cho người mang sang đây để muội chơi.” Nụ cười của nàng ôn hòa, nhưng khi Yến Ninh nghe được ba chữ "Cửu hoàng tử", cả người lập tức cứng ngắc, cảm thấy trong lòng vô cùng kinh hoàng.
Nàng ngước mắt lên nhìn A Dung đang mỉm cười dịu dàng, cảm thấy lạnh lẽo cả người.
hiện tại, khi A Dung nhắc tới Cửu hoàng tử thì trong giọng nói hoàn toàn không mang theo chút chán ghét nào.
Yến Ninh đột nhiên nghĩ đến, dường như nàng đã quên một sự kiện.
Sang năm sau, khoảng giữa hè của năm sau, Cửu hoàng tử và Thập hoàng tử đồng thời đến cầu thân với đại tiểu thư Khương Dung của phủ Lý Quốc công.
Cửu hoàng tử từng cầu thân với đại biểu tỷ của nàng.