Ở trung tâm Hoàng thành rộng lớn, ngoại trừ Tinh Cung Đế quốc nguy nga tráng lệ ra thì chỉ còn dinh thự Công tước của Carlos là chiếm vị trí lớn nhất.
Nghe nói gia tộc của Đại Công tước Carlos là một trong những gia tộc có truyền thừa lâu nhất của Đế quốc, sớm nhất có thể lùng ngược đến tận thời đại trái đất xa xôi, tài phú khổng lồ của gia tộc gần như không thể dùng con số để đo lường, nội tình cực kỳ sâu xa, mà tất cả những thứ này nằm trong tay Carlos không những không suy sút mà ngược lại còn tiến lên thêm một tầng nữa, quyền thế tài phú khiến vô số quý tộc của Đế quốc đều khó có thể sánh được, là gia tộc đỉnh cấp nhất hiện tại.
Đây cũng là mấu chốt quan trọng khiến Carlos có thể đối chọi với Cảnh Tùy xuyên suốt cả cuốn sách, thực lực của anh ta thật sự quá mạnh!
Có điều Đại Công tước Kỷ Đình không thuộc vào phe phái của Carlos, ông không hề muốn tham dự vào tranh đấu giữa Carlos và Cảnh Tùy, vì vậy Kỷ Lăng và Carlos không có giao thiệp gì quá nhiều, dẫn đến kiếp trước Kỷ Lăng còn chưa từng đến cái dinh thự Công tước này.
Tuy cũng kêu một tiếng chú Carlos, nhưng đại khái cũng chỉ giống với một vị trưởng bối quen thuộc bình thường thôi.
Kỷ Lăng tò mò đánh giá cánh cổng dinh thự Công tước cực kỳ hoành tráng trước mặt, sau khi ổn định lại tinh thần liền bước xuống xe.
Nếu Carlos đã dám quang minh chính đại mời cậu, thì đương nhiên sẽ không lấy mạng của cậu, nhất định sẽ phải đưa cậu quay về một cách hoàn hảo, đây mới là nguyên nhân thật sự khiến Kỷ Lăng dám nhận lời mời.
Dù sao cũng sẽ không chết, vậy thì còn gì đáng sợ chứ?
Quản gia Anderson cung kính nghênh đón Kỷ Lăng bước vào, ông ta đã sớm nhận được lời dặn dò của ngài Công tước, nhất định phải chăm sóc tốt cho Kỷ Lăng, phải đối đãi với cậu như chủ nhân của nơi này, không được khiến cậu cảm thấy có chút không vui nào.
Đây là lần đầu tiên ngài Công tước xem trọng một người như vậy, cho dù trong lòng Anderson không hiểu, không biết một tên ăn chơi nổi danh trong Đế Tinh như Kỷ Lăng thì có chỗ nào đáng để ngài Công tước đối đãi trịnh trọng, nhưng ông ta vẫn nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh.
Anderson dẫn Kỷ Lăng đến bên khu kiến trúc ngày thường ngài Công tước hay sinh sống rồi cung kính nói: “Ngài Công tước có việc nên tạm thời chưa quay về được, ngài có thể ở đây nghỉ ngơi chờ đợi một lát.”
Kỷ Lăng nhìn vườn hoa xinh đẹp xanh mát rậm rạp trước mắt, bốn phía đều trồng các loại thực vật cây hoa quý hiếm, ở nơi sâu cùng của con đường trong vườn hoa là một tòa kiến trúc ba tầng kiểu châu u cổ điển, đột nhiên có một loại cảm giác lịch sử lắng đọng tràn đầy nặng nề.
Đem so sánh với những bụi cây sắt thép mang đầy cảm giác thời đại Tinh Tế khoa học kỹ thuật huyền huyễn ở khắp mọi nơi bên ngoài, thì đến đây khiến người ta đột nhiên có một loại cảm giác như vừa xuyên qua thời gian.
Uầy, không ngờ Carlos lại là một người thích hoài niệm cái cũ như vậy.
Kỷ Lăng gật đầu nói: “Được.”
Anderson phân phó hầu gái và người làm trong nhà chuẩn bị trà nước điểm tâm tinh xảo cho Kỷ Lăng, lại dặn dò mọi người hầu hạ Kỷ Lăng cho tốt rồi mới xoay người rời đi.
Kỷ Lăng đi lòng vòng bên trong, trong mũi ngửi được mùi hương của hoa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh đậm phía trên, phong cảnh thật sự đẹp vô cùng.
Cậu đang ngắm nơi này, nhưng không biết người khác cũng đang ngắm cậu.
Người hầu bên trong dinh thự Công tước đều tò mò mà nhìn thiếu niên đẹp như tinh linh kia đi lại giữa không gian sắc xanh, đây chính là Kỷ Lăng nổi danh với những trò ăn chơi trác táng kia, con trai bảo bối duy nhất của Đại Công tước Kỷ Đình, nghe đồn cực kỳ ngang ngược bá đạo, không chuyện ác nào không làm, vô cùng kiêu căng… thì ra cậu lại có bộ dáng thế này, lúc không làm chuyện xấu lại có vẻ năm tháng yên bình như vậy…
Vậy nên người có dáng vẻ xấu chưa chắc là người xấu, người có bộ dạng đẹp cũng chưa chắc là người tốt, thật đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà!
Hơn nữa mọi người đều không ngờ là ngài Công tước lại yêu thích cưng chiều cậu như vậy, ngay cả nơi này mà ngài ấy cũng cho cậu vào.
Phải biết rằng dinh thự Công tước cực kỳ rộng lớn, có rất nhiều khu vực, nhưng khu vực mà ngày thường Carlos hay ở lại này lại là một vùng đất cấm.
Ngoại trừ thỉnh thoảng gặp người thân tín của mình trong thư phòng thì Carlos chưa bao giờ cho người ngoài vào đây, càng đừng nói là cho một thiếu niên ăn chơi tùy ý đi dạo khắp nơi như vậy.
Đây là lần đầu tiên đám người hầu thấy ngài Công tước tiếp đãi khách ở đây, sự đặc biệt của Kỷ Lăng hoàn toàn không cần nói cũng biết, vì vậy ai ai cũng cực kỳ cung kính với cậu, không dám có chút lơ là.
Kỷ Lăng không hề biết đám người hầu kia đang nghĩ gì, cậu vừa đi vừa bắt đầu suy ngẫm, phải làm sao mới có thể có được manh mối ở chỗ này, hay là nhân lúc Carlos chưa về trước hết cứ xem thử có thể phát hiện ra được gì không đã.
Vì vậy Kỷ Lăng liền xoay người đi vào nhà.
Vật liệu xây dựng của tòa kiến trúc này không phải là các loại kim loại thường thấy, mà là dùng đá và các loại gỗ quý hiếm làm vật liệu chính, phải biết rằng ở thời đại Tinh Tế, những vật liệu này còn quý hơn kim loại gấp nhiều lần.
Trong phòng khách rộng rãi, bốn phía bố trí các loại vật trang trí, mỗi một vật đều cực kỳ cao cấp.
Khắp nơi đều có thể thấy sự xa hoa khiêm tốn.
Kỷ Lăng vừa nhìn vừa chậc lưỡi cảm thán trong lòng, có điều hôm nay cậu tới đây không phải là để quan sát Carlos có bao nhiêu tiền, mục đích của cậu là tra xét xem trong nhà Carlos có manh mối về việc trùng sinh hay không, vì vậy cậu cũng không ở lại lâu trong phòng khách liền thuận theo cầu thang xoắn ốc mà đi lên trên, lúc đến tầng hai liền nhìn thấy cuối hành lang có một cánh cửa gỗ thật cực kỳ dày nặng, vì vậy liền định qua đó xem thử.
Nhưng còn chưa kịp tới gần thì đã bị một người hầu ngăn lại, người hầu cung kính cúi người nói: “Nơi này là thư phòng của ngài Công tước, ngài không được vào.”
Ngay lập tức mắt Kỷ Lăng liền sáng lên, thì ra nơi này không được vào hả?
Cậu đi loanh quanh ở nơi này cả nửa ngày chính là muốn xem thử có nơi nào không giống bình thường không.
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của người hầu này liền biết ngày thường thư phòng này tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tùy ý vào, vậy nên mới ngăn mình lại.
Thư phòng à… thông thường đều là nơi cơ mật, càng không cho vào thì cậu càng muốn vào!
Chính là nơi này rồi!
Ngay tức thì Kỷ Lăng liền lộ ra vẻ mặt không vui, lạnh lùng trách mắng: “Tránh ra, ngươi lại dám ngăn cản ta.”
Người hầu kia thầm kêu khổ trong lòng, cậu ta thật sự không hề muốn ngăn Kỷ Lăng lại, Kỷ Lăng không phải là người mà cậu ta có thể đắc tội được, nhưng nếu như để người ta tùy ý đi vào thư phòng của ngài Công tước thì cậu ta cũng chỉ có con đường chết, vì vậy đành nhỏ giọng cầu xin: “Xin ngài hiểu cho, nơi này thật sự không thể vào.”
“Cút ngay.” Kỷ Lăng nhấc chân đá người hầu kia đi, sau đó liền không chút do dự mà tiến lên trước đẩy cửa ra.
Người hầu ngã ngồi trên đất, trơ mắt nhìn Kỷ Lăng nghênh ngang hoành hành đi vào thư phòng của ngài Công tước, cậu ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệnh, hai chân run rẩy, không dễ gì mới bò dậy được liền xoay người vội vàng xông ra ngoài, chuyện này cậu ta đã không thể khống chế được, chỉ có thể báo lại cho Anderson đại nhân thôi!
Kỷ Lăng đi vào, vừa nhìn liền có thể thấy được kệ sách cao lớn bao phủ nguyên một mặt tường ở phía đối diện, cậu nhìn quanh bốn phía, sau đó mới đi thẳng đến bàn sách rộng lớn đằng trước, nơi này chắc là nơi Carlos làm việc rồi.
Kỷ Lăng hùng hổ trực tiếp quan sát tỉ mỉ hết đồ vật trên bàn một lượt, sau đó kéo hộc tủ ra lật tung lên, tiện tay trộn lẫn thư từ cùng giấy tờ loạn xạ vào nhau, gần như hoàn toàn không quan tâm khi bị phát hiện thì sẽ gánh lấy hậu quả gì.
Nhưng rất nhanh Kỷ Lăng liền lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Tuy nơi này cũng có một số thứ quan trọng, vì dụ như thư từ qua lại giữa Carlos và những quý tộc khác, cùng một số báo cáo thu nhập từ sản nghiệp trên danh nghĩa của Carlos, nhưng lại không có bất cứ thứ gì liên quan đến chuyện trùng sinh… nhưng rồi trong đầu cậu đột nhiên hiện lên một ý tưởng, cho dù Carlos thật sự đã trùng sinh thì chắc sẽ không rảnh tới mức viết nhật ký ghi chép lại quá trình trùng sinh của mình nhỉ? Vì vậy muốn kiếm được manh mối gì từ đây e rằng không phải chuyện dễ dàng gì.
Kỷ Lăng lật tung hết mọi thứ trên bàn sách của Carlos mà cũng không có thu hoạch gì, sau đó cậu liền quay đầu nhìn về phía giá sách ở sau lưng, hơi nhướng mày, liền chuyển cái thang bên cạnh qua trèo lên.
Hệ thống thật sự nhìn không nổi nữa, nói: “Tôi kiến nghị cậu không nên làm như vậy, cậu đã suy nghĩ đến hậu quả khi làm như vậy chưa?”
Kỷ Lăng hừ lạnh một tiếng, bọn họ còn đang chiến tranh lạnh đó!
Vả lại đương nhiên cậu đã suy nghĩ đến hậu quả khi mình làm như vậy rồi, không cần hệ thống nhắc nhở, cậu chính là muốn xem thử rốt cuộc Carlos có thể bao dung nhẫn nhịn mình tới mức nào.
Kỷ Lăng cau mày, lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Kiếp trước sau khi mình bị lưu đày liền ngoài ý muốn gặp được Carlos đang bị Cảnh Tùy và Brendon liên thủ truy sát, vì vậy mang tâm lý muốn bảo vệ cái mạng của mình mà cậu đã cứu Carlos một lần, giấu anh ta trong nhà mình.
Lúc Carlos rời khỏi chỗ của cậu thì có nói với cậu một câu: ‘Để báo đáp, tôi sẽ giúp cậu làm một chuyện.’
Lúc đó Kỷ Lăng căn bản không tin lời Carlos nói, cũng không cho rằng anh ta sẽ thật sự báo đáp mình, vậy nên không hề xem chuyện này là thật, nhưng chưa được bao lâu cậu liền nghe thấy tin tức Ninh Ngọc bị bắt cóc.
Đây là chuyện không hề xảy ra trong nguyên tác, cũng là chuyện duy nhất ở kiếp trước thoát khỏi tình tiết chính của truyện.
Chuyện này vốn không nên xảy ra.
Lúc đó Kỷ Lăng cực kỳ hoảng loạn, sau khi bình tĩnh lại thì cậu đột nhiên nhớ tới trước khi rời đi Carlos nói sẽ giúp cậu làm một chuyện, chắc không phải là giúp cậu đối phó Ninh Ngọc đấy chứ? Người bắt cóc Ninh Ngọc là Carlos?
Kỷ Lăng ôm tâm lý mèo mù vớ phải cá rán mà thử thăm dò hỏi Carlos chuyện này, ai ngờ Carlos lại không chút do dự liền thừa nhận!
Lúc đó Kỷ Lăng đã kinh ngạc tới sững người, Carlos lại thật sự vì muốn báo đáp cậu mà giúp cậu giết Ninh Ngọc, nhưng mình chưa từng yêu cầu như vậy mà, anh ta có cần tự tiện ra quyết định như vậy không hả? Cảm giác bản thân mình thật đúng là bị người ta bẫy chết…
Nhưng rất nhanh Kỷ Lăng liền nhận ra được có lẽ chuyện này không hề đơn giản như vậy, trước nay Carlos làm việc luôn có mục đích rõ ràng, anh ta bắt cóc Ninh Ngọc, nói là vì giúp mình còn không bằng nói là vì muốn đối phó Cảnh Tùy, như vậy vừa có thể báo thù Cảnh Tùy, đạt được mục đích của bản thân, lại vừa ‘thuận lợi báo đáp’ cậu, đây chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích hay sao?
Đối mặt với biến cố như vậy, đương nhiên Kỷ Lăng sẽ không thể để Ninh Ngọc chết được, vì vậy cậu dứt khoát tương kế tựu kế, đưa ra yêu cầu với Carlos rằng muốn gặp Ninh Ngọc một lần, giả vờ như để trút giận, nhưng thực chất lại là muốn tạo ra cơ hội cho Ninh Ngọc chạy trốn.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Carlos làm như vậy mục đích chủ yếu nhất là vì đối phó Cảnh Tùy, nhưng thật ra… có thể thật sự có một bộ phận nguyên do rất nhỏ rất nhỏ là vì muốn báo đáp mình?
Giả dụ như kiếp trước Carlos định vì mình mà giết chết Ninh Ngọc, vậy kiếp này anh ta chưa gì đã muốn hành động thay cậu giết Ninh Ngọc dường như cũng miễn cưỡng liên kết được…
Suy nghĩ này khiến Kỷ Lăng không ngừng sửng sốt, cậu cứ luôn cảm thấy Carlos không thể nào là loại người ‘có ơn báo ơn’ như vậy được, nhưng từng hành động cử chỉ của Carlos lại thật sự không còn lý do nào khác thích hợp hơn để giải thích.
Vả lại con người Carlos luôn tâm tư thâm trầm, không để lộ vui giận.
Anh ta không giống Brendon, Brendon là một chiến sĩ đường đường chính chính, làm người quang minh chính đại, người anh ta coi trọng liền có thể nâng lên trời, người anh ta coi thường thì có thể giẫm đạp trên mặt đất, đối với bạn bè thì bình tĩnh đáng tin, đối với kẻ địch thì không chút lưu tình, trước nay đều luôn coi thường chuyện che giấu việc yêu thích hay chán ghét đối với một người.
Nhưng Carlos lại không bao giờ để lộ cảm xúc ra trên mặt, từng hành động từng cử chỉ của anh ta đều khiến người ta không thể hiểu thấu được.
Kỷ Lăng thật sự không nghĩ không ra, một Carlos đã trùng sinh sẽ có thể làm ra những chuyện như thế nào.
Cậu vừa lơ đễng vừa lật tìm trên giá sách của Carlos, lật mãi lật mãi liền lộ ra vẻ mặt bất ngờ, không ngờ Carlos lại có thói quen sưu tầm cổ tịch, sở thích lại đơn giản bình thường như vậy… cậu lại thấy được mấy cuốn Thánh Kinh không cùng phiên bản trên giá sách! Còn có vài cuốn sách chữ hán giản thể nữa!
Kỷ Lăng cầm cuốn sách, vẻ mặt có chút cảm khái, cảm giác này có lẽ giống với việc tìm thấy trong nhà có giáp cốt văn và chữ tượng hình trong nhà của người Trái Đất hiện đại nhỉ…
Vả lại nội dung của cuốn sách còn cực kỳ thú vị, vừa hay có một cuốn sách chữ hán giản thể Kỷ Lăng có thể xem hiểu, nó miêu tả đến lịch sử phát triển của nhân loại sau khi bước ra khỏi trái đất, phong phú đa dạng, dẫn chứng đầy đủ cực kỳ tỉ mỉ, Kỷ Lăng không tự chủ được mà xem tới mức mê mẩn, trên mặt không ngừng hiện lên vẻ kinh ngạc thảng thốt.
Thế giới quan của cuốn sách này vô cùng chân thực, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt như vậy cũng miêu tả tỉ mỉ đến thế, quả thật giống hệt với một thế giới chân chính.
May mà thời gian mình ở lại đây không dài, vả lại cuối cùng cậu sẽ phải về nhà.
Nhưng đối với con người đang sinh tồn trong thế giới này thì thế giới này hoàn toàn là chân thực nhỉ…
Thật như giả, giả cũng như thật, ai có thể nói rõ được chứ?
Chính ngay lúc này, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân có hơi gấp gáp.
Kỷ Lăng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Carlos đang được người hầu vây quanh đi đến, dường như anh ta vừa nhận được tin tức mà từ bên ngoài chạy vội về, có điều vẻ mặt anh ta vẫn bình thản như cũ, khóe môi còn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.
Carlos ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên đang ngồi trên cầu thang, thiếu niên ngồi đó hai chân nhẹ nhàng lắc lư, mái tóc vàng được ánh nắng chiếu vào hiện lên vẻ dịu dàng xinh đẹp, đôi mắt xanh dương linh động có hồn, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng miết lên bìa sách được bọc da đen, cậu nâng mắt nhìn về phía anh ta.
Thật ra… trước đó anh ta vốn không dám chắc Kỷ Lăng sẽ chấp nhận lời mời của anh ta, vì dù sao lúc cậu thiếu niên ấy đối mặt với anh ta thì đều tỏ vẻ câu nệ.
May mà, cậu vẫn đến rồi.
Vẻ mặt Carlos tràn đầy vẻ dịu dàng, anh ta cười nói: “Cậu ở đây à?”
Kỷ Lăng ngồi trên thang gấp, cao cao tại thượng mà từ trên cao nhìn xuống Carlos, chiếm hết ưu thế, dùng khí thế đã tích cóp rất lâu của mình bày ra vẻ không vui nhướng mày nói: “Tôi cảm thấy chú Carlos không phải thật lòng muốn mời tôi đến thì phải, tôi muốn về nhà!”
Trên mặt Carlos lập tức hiện lên vẻ không hiểu, anh ta chau mày nói: “Tại sao lại nói như vậy? Có chỗ nào khiến cậu cảm thấy không vui sao?”
Trong giọng nói của Kỷ Lăng mang vẻ uất ức cùng bất mãn, cậu chớp chớp mắt: “Tôi chẳng qua chỉ là muốn vào tìm cuốn sách xem để giết thời gian thôi, nhưng người của chú lại không cho tôi vào.”
“Cái này không được cái kia cũng không được…” Khóe miệng Kỷ Lăng nhếch lên, hừ lạnh một tiếng: “Sớm biết vậy thì tôi đã không tới rồi.”
Carlos im lặng một lúc, nói: “Tôi biết rồi.”
Kỷ Lăng nói xong liền hồi hộp nhìn Carlos, anh biết cái gì? Tôi cũng muốn xem thử anh sẽ xử lý cái người đã làm rối loạn hết thư phòng của anh là tôi như thế nào đây! Nơi này nơi cơ mật của anh đó!
Tuy cậu nghi ngờ Carlos đã trùng sinh, nhưng điều này không đại diện cho việc cậu dám ngang ngược thích làm gì thì làm, dù sao Carlos cũng không phải kiểu người lương thiện chính trực, mà là kiểu người lạnh lùng tàn nhẫn vui giận bất thường.
Cậu vừa muốn thăm dò thái độ của Carlos lại vừa sợ hãi mình dùng sức quá trớn dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, loại cảm giác này cũng chẳng khác gì đang đi trên dây…
Tim Kỷ Lăng đập thình thịch liên tục.
Chỉ thấy Carlos quay đầu nhìn về phía Anderson bên cạnh mình, đôi mắt phút chốc lạnh xuống, chầm chậm nói: “Tôi đã căn dặn, bảo mấy người đối đãi với Kỷ Lăng như chủ nhân ở đây, không được khiến cậu ấy có chút gì không vui cơ mà, nhưng mấy người đã làm gì vậy hả?”
Tuy giọng nói của Carlos vẫn cực kỳ bình tĩnh nhưng sắc mặt Anderson lại lập tức trắng bệch, trên trán chảy dài mồ hôi, ông ta cúi người run giọng nói: “Xin lỗi, chúng tôi…”
Ông ta mới nói được một nửa liền không biết phải nói tiếp thế nào nữa, bởi vì ông ta thật sự không nắm bắt được ý đồ thật sự của ngài Công tước, thư phòng này đúng thật là nơi cơ mật của ngài Công tước, tuyệt đối không cho phép người khác tiến vào.
Rốt cuộc ngài Công tước đang ám chỉ quở trách bọn họ không trông coi kỹ Kỷ Lăng, hay là thật sự… đang trách mấy người bọn họ đã ngăn Kỷ Lăng lại?
Ngăn cũng không đúng, mà không ngăn cũng không đúng, gần như cho dù thế nào cũng không tránh được tội, điều này thật khiến Anderson căng thẳng tới mức không biết phải làm sao.
Còn về những người hầu khác ở sau lưng ông ta thì lúc này càng mang vẻ sợ hãi đến nỗi quỳ rập trên mặt đất không ngừng run rẩy.
Carlos nhìn về phía Anderson, giọng nói không hề có chút độ ấm: “Nể tình ông đi theo tôi nhiều năm như vậy, tự mình đi nhận phạt năm mươi roi đi.
Còn về bọn chúng…” Tầm mắt anh ta nhìn một lượt đám người hầu đang quỳ trên mặt đất, rồi nhàn nhạt nói: “Loại người làm có chút chuyện cũng làm không xong thế này, dinh thự Công tước không cần nữa, dẫn xuống xử lý đi.”
Sau khi anh ta nói xong, người hầu từng ngăn Kỷ Lăng lại đang quỳ trên mặt đất lập tức liền khóc lớn lên, nước mắt nước mũi tèm nhem cầu xin: “Xin Công tước tha mạng, Công tước tha mạng, tôi biết sai rồi, lần sau sẽ không thế nữa…”
Kỷ Lăng sững sờ nhìn hết một màn này, sau đó lại bị tiếng khóc đột ngột của người hầu kia làm cho giật mình ngồi không vững trực tiếp rơi từ trên thang gấp xuống, cậu nhắm mắt hoảng hốt thốt lên một tiếng, nhưng lại không cảm thấy đau mà lại rơi vào một vòng ôm ấm áp, một đôi cánh tay mạnh mẽ đã vững vàng đỡ được cậu.
Mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt nho nhã thâm thúy của Carlos.
Carlos ôm lấy cậu thiếu niên, nhìn vào đôi mắt mờ mịt ngơ ngác của cậu, trong lòng liền tràn đầy yêu thương, dịu dàng nói: “Cẩn thận một chút.”
Khuôn mặt người đàn ông cách mình gần như vậy, Kỷ Lăng có thể rõ ràng nhìn thấy được vẻ lo lắng trong đôi đồng tử màu nâu của đối phương, không hề có nửa phần giả dối, điều này khiến Kỷ Lăng rơi vào một loại cảm giác mơ hồ, giống như người đàn ông trước mặt đây thật sự dịu dàng vô hại như thế, cho dù mình có làm gì thì cũng sẽ không tức giận… cậu vô thức nâng tay lên sờ vào mái tóc Carlos, nhẹ nhàng hất mái tóc màu nâu kia một cái, cảm giác hơi cứng hơn so với đầu tóc của mình…
Sau đó cái tay của cậu liền cứng đờ khựng lại giữa không trung, đậu xanh… vừa nãy cậu bị trúng cái tà gì vậy, vậy mà lại sờ tóc Carlos!
Đây là người có thể để người khác tùy tiện sờ tóc sao? Tuyệt đối không được!
Nhưng chuyện khiến Kỷ Lăng càng hoảng sợ hơn đã xảy ra…
Carlos vẫn không hề tức giận, ngược lại trong mắt anh ta càng dịu dàng hơn, còn thoáng có những cảm xúc u ám phức tạp mà Kỷ Lăng nhìn không hiểu, anh ta nhếch môi phát ra chất giọng trầm thấp quyến rũ: “Bất cứ cánh cửa nào ở nơi này đều vĩnh viễn mở ra với cậu, nếu lần sau còn có người dám ngăn cậu lại, thì cậu chỉ cần nói với tôi là được, rõ chưa?”
Kỷ Lăng: “…”
Tuy Carlos thế này cực kỳ khiến người ta sợ hãi nhưng Kỷ Lăng còn chưa quên mình là bị chuyện gì dọa cho giật mình! Đừng tùy tiện không có chuyện gì liền giết người chứ, xã hội văn minh hòa bình là quan trọng nhất, chúng ta có lời gì từ từ thương lượng được không?
Kỷ Lăng giãy dụa một cái, nhảy xuống khỏi lồng ngực Carlos, sau đó liền nghiêm mặt tức lồng lộn nói: “Chú Carlos, chú làm vậy là không đúng rồi.”
Carlos cũng không hề không vui, mà ngược lại còn thuận theo lời Kỷ Lăng hỏi lại: “Tôi không đúng chuyện gì?”
Kỷ Lăng ngẩng đầu ưỡn ngực, trừng lớn mắt, khí thế hùng hổ nói: “Bọn họ dám ngăn cản tôi chắc chắn là vì nơi này không cho phép người khác bước vào, bọn họ là sợ bị phạt nên mới ngăn tôi lại, là do chú ban đầu không nói với họ rằng tôi có thể vào, bây giờ lại trách bọn họ làm việc thất trách, chẳng lẽ không phải là do chú sai sao?”
Anh hãy rõ ràng lại đi, tôi đang nhằm vào anh đấy! Không phải nhằm vào người hầu của anh biết chưa!
Có ngon thì nhằm vào tôi này, dùng người hầu gánh tội mà là đàn ông cái gì!
Kỷ Lăng thật đúng là sắp bị cái tên phản diện không ra chiêu theo thường lệ, hở tí là giết người này ép điên rồi!
Carlos nhìn cậu thiếu niên đã có hơi giận tái người ở trước mặt mình, nửa ngày sau anh ta mới hé môi cười nhẹ một tiếng, dường như tâm trạng đang cực kỳ vui vẻ, lại giống như đang dỗ dành một đứa trẻ đang tức giận mà hiểu ý gật đầu nói: “Cậu nói đúng, chuyện này là do tôi làm không đúng, không thể trách người khác.”
Lúc này Kỷ Lăng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay mặt đi chỗ khác ‘hừ’ một tiếng.
Nếu vì mình mà làm liên lụy đến tính mạng người khác thì cậu sẽ không thể tha thứ cho mình được, xem ra lần sau phải chú ý nhiều hơn… Carlos nhìn thiếu niên mang dáng vẻ kiêu ngạo ương bướng trước mặt mình, trong lòng liền không ngăn được sự dịu dàng yêu thương, một đứa trẻ ngoan ngoãn lương thiện biết mấy, ngay cả tính mạng của loại người hầu đê hèn này mà cũng muốn bảo vệ, nhìn thì kiêu căng bướng bỉnh, nhưng thật ra lại lương thiện hiểu chuyện hơn bất cứ ai, có giới hạn cùng sự kiên trì của mình.
Cậu là trân bảo đẹp nhất là đời này anh ta có thể gặp được.
Dưới đáy mắt Carlos ẩn chứa tình yêu sâu sắc, anh ta nắm lấy tay cậu thiếu niên, rũ mắt dịu dàng nói: “Hỗn loạn cả nửa ngày rồi, đói chưa?”
Kỷ Lăng nghĩ ngợi một cái, cuối cùng gật đầu.
Trong mắt Carlos chứa ý cười, nói: “Vậy đi ăn cơm thôi, chắc là đã chuẩn bị xong rồi.”
Nói xong liền dẫn Kỷ Lăng đến nhà ăn.
Trên bàn ăn dài thòng được bày đủ loại thức ăn đẹp đẽ tinh xảo, bộ đồ ăn trong suốt được điêu khắc từ bảo thạch, dưới ánh đèn chiếu sáng tản ra những tia sáng lấp lánh, đúng là cực kỳ xa xỉ!
Carlos tự tay kéo ghế cho Kỷ Lăng, mỉm cười nhìn cậu ngồi xuống, sau đó mới đi đến bên cạnh Kỷ Lăng ngồi xuống.
Kỷ Lăng lặng lẽ liếc Carlos một cái, tuy trong lòng vẫn còn hơi nghi ngờ nhưng cậu không định ngược đãi dạ dày của mình đâu, ăn no uống say mới có đủ sức tiếp tục chiến đấu!
Nghĩ tới đây cậu lập tức hóa phẫn nộ thành động lực, hùng hổ ăn uống.
Carlos chậm rãi nâng ly rượu vang lên nhấp một ngụm, tầm mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn dừng lại trên mặt cậu thiếu niên, vẻ âm u nơi đáy mắt cũng dần tăng thêm.
Cậu thiếu niên mang dáng vẻ đấu tranh tới cùng với thức ăn, vẻ mặt căng phồng quai hàm cực kỳ đáng yêu, giống như một com hamster đang nhai thức ăn.
Cũng đâu có ai giành với cậu đâu… dường như cậu ăn vội quá, không cẩn thận bị nghẹn, lập tức liền bị sặc ho lên, khóe mắt cũng ứa ra nước mắt trong suốt.
Carlos duỗi tay vỗ nhẹ sau lưng cậu, cầm lấy ly nước đưa đến bên môi cậu, lại tiện tay dùng ngón cái lau qua khóe môi cậu thiếu niên, xúc cảm mềm mại đó… khiến anh ta gần như không thể khống chế được bản thân.
Người trước mắt đang ở gần trong gang tấc, phải làm sao mới có thể khiến cậu cam tâm tình nguyện tiếp nhận mình đây?
Đối với Carlos, chuyện này có lẽ còn khiến người ta đau đầu hơn cả việc phải làm thế nào để xử lý Cảnh Tùy.
Dù sao so với việc khiến một người thích mình thì giết chết một người đúng là đơn giản hơn nhiều.
Nhất là khi trong lòng người này còn đang thích một người khác.
Carlos đè lại suy nghĩ trong lòng mình, thấy cuối cùng cậu thiếu niên cũng ăn gần no rồi liền dịu dàng hỏi: “No chưa?”
Kỷ Lăng ợ một cái, cảm thấy quá mất hình tượng, vì vậy sắc mặt không hỏi hơi đỏ lên, gật đầu đáp: “Tôi ăn no rồi.”
Nói xong cậu lại nhìn Carlos một cái, cảm thấy nghi hoặc, sao cả đêm anh ta không ăn gì cả vậy, phần lớn thời gian đều dùng để nhìn mình, chẳng lẽ nhìn mình cũng đủ no hả?
Vả lại ánh mắt của Carlos, nhìn thì có vẻ không có vấn đề gì nhưng không hiểu sao lại khiến người ta có một loại cảm giác rợn tóc gáy, cứ như bản thân là một con mồi bị nhằm vào vậy…
Kỷ Lăng vẫn có ý thức bảo vệ hơi nhạy bén, cậu đứng dậy nói với Carlos: “Tôi buồn ngủ rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Đôi môi mỏng của Carlos cong lên, phát ra tiếng cười trầm thấp: “Được.”
Anh ta đứng dậy tự dẫn Kỷ Lăng đến phòng của cậu, căn phòng này nhìn có vẻ như vừa mới vì ai đó mà đặc biệt sửa sang lại vậy, Carlos cười nhẹ nói: “Phòng khách ngày thường rất ít có người tới ở, vậy nên dọn dẹp một chút, có hơi sơ sài, cậu đừng để ý.”
Thật ra không phải không có ai tới ở mà là nơi này ngoại trừ phòng ngủ của Carlos ra thì không hề có bất cứ căn phòng cho khách nào khác, căn phòng này vốn là một phòng kính, ở ngay cách vách phòng ngủ của Carlos, là anh ta suốt đêm bảo người sửa sang lại, hơn nữa nhìn không hề sơ sài chút nào mà là cực kỳ xa hoa ấm áp thoải mái.
Kỷ Lăng không hề biết chuyện này, cậu chỉ muốn sớm chút tránh khỏi Carlos, tuy đến đây là vì muốn thăm dò Carlos nhưng chuyện gì cũng phải từ từ, vậy là cậu liền nói: “Vậy tôi nghỉ ngơi trước đây.”
Carlos mỉm cười gật đầu, sau khi ra ngoài còn đóng cửa lại giúp Kỷ Lăng.
Kỷ Lăng thấy cửa phòng đóng lại rồi liền lập tức cong eo nhẹ nhàng đi qua, tỉ mỉ kiểm tra khóa phòng, xác định không có bất cứ vấn đề gì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm!
Hôm nay đúng là mệt quá mà!
Vừa nãy cậu cứ luôn cảm thấy ánh mắt Carlos nhìn mình có hơi không đúng, vì vậy vẫn luôn thấp thỏm trong lòng, nhưng từ đầu tới cuối Carlos vẫn luôn không có hành động bất thường nào, xem ra là do mình nghĩ nhiều rồi…
Tiếc là hôm nay vẫn chưa có được tin tức có ích nào, Kỷ Lăng vốn dĩ có ý muốn hỏi thử cái nhìn của hệ thống, nhưng nghĩ đến chuyện mình và hệ thống vẫn còn đang chiến tranh lạnh thì đành nghẹn lại.
Cậu nằm lên giường, trong mũi ngửi được mùi thơm khiến người ta thả lỏng, rất nhanh liền mệt mỏi mà ngủ say.
Đêm tối yên tĩnh, chỉ có tiếng lá cây xào xạc bên ngoài cửa sổ.
‘Cạch’, một tiếng động nhỏ vang lên, chỉ vụt thoáng qua, không hề khiến đêm đen có bất cứ dao động gì, cánh cửa chậm chậm mở ra hai bên, một đôi giày da màu đen giẫm lên lớp thảm dày mềm mại, yên tĩnh không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Người đàn ông cao lớn đứng ngược sáng, sau khi dừng ở cửa một lúc liền bước từng bước chậm rãi đi đến phía trước giường.
Carlos rũ mắt nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên trên giường.
Thiếu niên ngủ rất say, mái tóc vàng mềm mại xõa ra trên gối, còn có một sợi dính trên trán.
Ánh trăng chiếu lên mặt cậu, miêu tả góc cạnh khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa kiêu căng, cũng ngang ngược tự do như con người thật của cậu, tuy đang nhắm mắt nhưng đã có thể tượng tượng đến khi cậu mở mắt, đôi đồng tử màu xanh dương trong suốt kia chói mắt tới nhường nào.
Một lúc lâu sau, Carlos cúi người duỗi tay nhẹ nhàng chỉnh sửa mái tóc vì ngủ đã có hơi lộn xộn của cậu thiếu niên.
Ngón tay anh ta lướt qua vầng trán trắng nõn sáng bóng, hàng mi, cái mũi, cái cằm của thiếu niên… cuối cùng dừng lại trên cánh môi mềm mại kia.
Đáy mắt Carlos không ngừng cuồn cuộn sóng ngầm, dục vọng vẫn luôn bị anh ta chôn giấu tận sâu trong lòng kia, lúc này đã không còn che giấu gì nữa mà hiện lên trong đôi mắt, trắng trợn lại rõ ràng.
Lúc này cậu đang ở trước mặt anh ta.
Nếu nói kiếp trước anh ta đối với Kỷ Lăng chỉ có sự áy náy và hối hận mơ hồ… thì kiếp này anh ta cực kỳ chắc chắn, anh ta muốn có được cậu.
Có được thân thể, có được trái tim, có được tất cả của cậu, khiến cậu hoàn toàn thuộc về mình.
Bởi vì mỗi lần chỉ cần lại gần cậu thêm một chút, hiểu biết cậu thêm một chút, anh ta liền phát hiện bản thân so với trong tưởng tượng càng yêu cậu nhiều hơn một chút…
Em vừa chói mắt vừa xinh đẹp thế này, lại có một nội tâm dịu dàng lương thiện nhất trên đời, sự tốt đẹp của em… có thể làm tan chảy trái tim cứng rắn lạnh lẽo của tôi, em là người duy nhất khiến tôi cảm thấy có người bầu bạn bên cạnh thì sẽ không còn cô đơn nữa.
Carlos chầm chậm hạ thấp người xuống, cúi đầu trịnh trọng hôn lên cánh môi mình đã khát vọng từ lâu.
Vị ngọt ngào mát mẻ bên trên vượt xa sự tưởng tượng của anh ta, giống như một xoáy nước to lớn cuốn anh ta vào không thể nào thoát ra được.
Một tay anh ta chống xuống bên cạnh hõm cổ cậu thiếu niên, không tự chủ được mà hôn sâu hơn, hai mắt bắn ra ánh sáng bén nhọn như chim ưng, lại kèm theo sự cố chấp điên cuồng đầy u ám, sự tham lam và khát vọng giống như lốc xoáy cuốn phăng lý trí của anh ta.