Nửa giờ sau, một chiếc xe bay màu xám không mấy nổi bật lặng lẽ lái vào dinh thự Công tước Carlos mà không có một ai chú ý tới.
Người đàn ông tóc bạch kim xoay người bước xuống xe, ngẩng đầu lộ ra một khuôn mặt tuấn tú thêm vài phần nữ tính.
Quản gia Anderson đã sớm nhận được tin rồi đứng chờ sẵn.
Dù người đàn ông tóc bạch kim trước mặt chỉ là một dân thường, trông có vẻ hào hoa phong nhã, nhưng Anderson biết rõ anh cũng không phải người đơn giản, càng không khinh thường anh như những người khác.
Anderson cung kính chào hỏi: “Xin chào, ngài Công tước đang chờ anh ở thư phòng.”
Văn Ngạn nhếch khóe môi, trong cặp mắt phượng màu đen vẫn luôn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, anh gật đầu nói: “Làm phiền rồi.”
Anderson gật đầu, quay người đi trước dẫn đường.
Họ đi qua một hành lang dài, hai bên có những bức tượng đẹp mắt tinh xảo.
Khi đi tới trước cánh cổng gỗ dày nặng, Anderson gõ cửa, khom người nói: “Mời vào.”
Văn Ngạn cất bước đi vào, cánh cửa sau lưng chậm rãi đóng lại.
Thư phòng của Carlos rất rộng, trên sàn trải thảm dày, đối diện cửa ra vào là một tủ sách sát vách, bày đầy các loại sách giấy đủ phiên bản xếp so le nhau.
Sau khi đạt đến thời đại vũ trụ, con người đã từ bỏ hình thức đọc sách bằng giấy cổ xưa này, dần dà sách giấy đã trở thành một món đồ xa xỉ.
Tủ sách lấp kín mặt tường, đống sách giấy bày trên đó khiến cho căn phòng mang theo vẻ vừa cổ điển vừa xa hoa.
Mái tóc ngắn màu nâu của Carlos được chải gọn gàng ra sau đầu, lộ ra một khuôn mặt nho nhã, thâm thúy.
Anh ta ngồi trên ghế sô pha, hai tay chắp lại, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Văn Ngạn cũng đang nhìn về phía Carlos, ánh mắt hơi nheo lại.
Kiếp trước người này đã bán đứng Kỷ Lăng hết lần này đến lần khác, cuối cùng còn tự tay giết chết cậu.
Kiếp này, trong lòng anh ta lại có tâm tư gì mà làm ra những hành động đó? Lẽ nào thực sự giống như người ngoài nói, là vì đã kết liên minh với Đại công tước Kỷ Đình sao?
Suy nghĩ trong đầu Văn Ngạn xoay chuyển trăm hồi, nhưng trên mặt lại không nhìn ra một chút dấu hiệu gì.
Anh đã phát hiện ra sự khác thường của Carlos, nhưng Carlos lại không biết chuyện của anh.
Bởi vì trước lúc này anh cũng chưa từng làm ra hành động nào khác với kiếp trước.
Kẻ thù ở ngoài sáng ta ở trong tối, bây giờ đó chính là lợi thế lớn nhất của anh trước Carlos.
Văn Ngạn lộ vẻ không vui, nhíu mày nói: “Hôm qua tôi làm việc ở tinh vực khác trở về, không ngờ lại nghe được rất nhiều tin tức thú vị.
Mà những tin tức này lại không nằm trong thỏa thuận trước đây của chúng ta.”
Đôi môi mỏng của Carlos khẽ nhếch, thản nhiên nói: “Tôi nhớ rõ nội dung thỏa thuận giữa chúng ta chỉ là trợ giúp anh thành Nghị trưởng nhiệm kỳ tiếp theo, ngoài ra cũng không có gì khác.”
Văn Ngạn nói: “Tuy là nói như thế, nhưng ngài giúp tôi chính là vì hy vọng tôi có thể lấy thân phận một người bình dân để làm Nghị trưởng, giúp ngài đối phó với bệ hạ.
Không phải trước đó chúng ta đều đã đồng ý phải làm việc khiêm tốn à? Ngài làm như vậy chỉ khiến cho bệ hạ đề phòng hơn thôi, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta.”
Carlos dừng lại, khóe môi chậm rãi nhếch lên thành một độ cong nhẹ, cất giọng mỉa mai: “Anh có vẻ tận tâm quá nhỉ...!Đứng về phe tôi nghĩa là anh sẽ đối đầu với đồng bào của mình, anh hiểu chứ?”
Văn Ngạn nở nụ cười: “Trong mắt tôi trừ bản thân mình ra không có ai đáng giá để tôi từ bỏ bất kỳ lợi ích gì.
Huống chi chỉ là một đám người không thân cũng chẳng quen, dùng từ đầy tình cảm như từ ‘đồng bào’ này tôi thấy không thích hợp cho lắm.”
Carlos nở nụ cười rất sâu.
Vẫn hoàn toàn giống y như kiếp trước, là một động vật máu lạnh khắc sâu sự ích kỷ vào tận xương cốt.
Vì để đạt được mục đích của mình mà không ngần ngại làm ra chuyện hãm hại Kỷ Lăng và toàn bộ nhà họ Kỷ.
Đúng là một con sói mắt trắng nuôi cũng không thể thành thân quen.
Carlos đã từng rất tán thưởng một Văn Ngạn như vậy, người này và anh ta là cùng một loại người.
Chỉ cần có chung mục đích hoặc có đủ lợi ích thì họ có thể trở thành những đối tác không tồi.
Nhưng bây giờ, khi gặp lại đối phương, trong đáy lòng Carlos chỉ còn lại cảm giác chán ghét lạnh lẽo.
Kiếp trước anh ta không hiểu được mặt tốt của Kỷ Lăng, để mặc cho con sói mắt trắng quỷ quyệt giả dối này ẩn mình bên cạnh cậu.
Vì muốn có cơ hội chiếm lấy Kỷ Lăng làm của riêng mình mà Văn Ngạn không những hãm hại cậu, khiến cậu bị trục xuất khỏi Đế Tinh mà còn thực hiện giao dịch với anh ta để hủy diệt cả nhà họ Kỷ.
Đến kiếp này, cuộc giao dịch đó sẽ không còn tồn tại nữa.
Anh muốn vị trí Nghị trưởng phải không, muốn cao quý phải không, muốn tiền tài quyền thế phải không...!Những thứ đó đều không có vấn đề gì, chỉ cần anh có tác dụng với tôi thì tôi đều có thể cho anh.
Nhưng chỉ duy nhất một người tôi sẽ không trao cho anh.
Đó chính là… Kỷ Lăng.
Thèm muốn Kỷ Lăng chính là sai lầm lớn nhất của anh.
Carlos đứng dậy từ trên ghế sô pha, nhìn thẳng vào hai mắt Văn Ngạn, chậm rãi mở miệng, giọng điệu hàm chứa ý tứ sâu xa: “Anh đã tới đây rồi thì tôi cũng nói thẳng luôn.
Tôi cho anh sự trợ giúp, anh cũng trả lại tương ứng.
Còn về những người khác, việc khác, tốt nhất đừng có… si tâm vọng tưởng.”
Sắc mặt Văn Ngạn khẽ biến đổi, chống lại đôi mắt lạnh như băng của Carlos.
Trong một tích tắc, anh chợt mơ hồ cảm nhận được sát ý của đối phương.
Carlos, quả nhiên người này có khả năng cũng sống lại…
Câu nói này rõ ràng đang ám chỉ anh không được si tâm vọng tưởng với Kỷ Lăng.
Nhưng anh luôn che giấu rất kỹ tâm tư, Carlo của bây giờ...!căn bản không có khả năng biết được.
Nhưng nếu Carlos đã sống lại thì trong kiếp trước anh ta chưa bao giờ quan tâm đến Kỷ Lăng, vì sao đến kiếp này thái độ lại thay đổi quá nhiều như vậy?
Văn Ngạn đè xuống đủ loại suy nghĩ trong lòng, nhíu mày hỏi với ý thăm dò: “Tôi không biết vì sao ngài lại có suy nghĩ như vậy.
Nhà họ Kỷ cũng chỉ là một tảng đá đặt chân để tôi trèo lên mà thôi.
Ngoài vị trí Nghị trưởng ra, không có bất kỳ người nào hay việc gì đáng giá để tôi quan tâm tới.
Nhưng ngược lại là ngài, ngài đột nhiên thay đổi kế hoạch, làm ra hành động như vậy, chẳng lẽ ngài không cần cho tôi một lời giải thích sao?”
Carlos cười lạnh ra tiếng, đến bây giờ vẫn còn muốn giấu diếm à? Nhưng nếu không muốn nói ra thì cũng không sao.
Lần này dù là bản thân Kỷ Lăng hay nhà họ Kỷ, tôi cũng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương họ.
Còn anh, anh vẫn chưa đủ tư cách để trở thành đối thủ của tôi.
Carlos liếc nhìn Văn Ngạn, vẻ cao quý vốn có trong đôi mắt nâu lộ ra hết sức rõ rệt, anh ta nhìn từ trên cao xuống nói: “Hành động của tôi không cần phải giải thích với anh.
Anh chỉ cần biết những thứ của tôi không cho phép bất kỳ ai được mơ tưởng đến là được rồi.”
Đồng tử Văn Ngạn co lại, ánh sáng lạnh trong đáy mắt chợt lóe rồi biến mất.
Sau một lúc lâu, anh nhún vai, nở một nụ cười tỏ vẻ không để ý: “Được thôi, nếu ngài muốn nhà họ Kỷ thì tất nhiên tôi cũng sẽ không làm chuyện gì dư thừa.”
Giọng Carlos lạnh nhạt: “Anh có thể nghĩ như vậy là tốt nhất.”
Văn Ngạn ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh tự nhiên, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn.
Vì những lời nói của Carlos chợt khiến trong đầu anh nảy sinh một ý nghĩ vô cùng hoang đường.
Đó chính là… Carlos làm như vậy có lẽ không phải vì tính toán điều gì, mà chỉ vì muốn bảo vệ Kỷ Lăng!
Nhưng sao lại có thể như vậy?
Là điều gì đã khiến anh ta thay đổi?
Nhưng…
Ngay cả bản thân anh cũng có thể nhận ra mặt tốt của Kỷ Lăng thì Carlos sau khi sống lại cũng có thể nhận thức được điều đó.
Loại khả năng này vẫn có khả năng xảy ra...
Chỉ là, trước mắt tin tức của anh quả thực có hạn, Văn Ngạn khó có thể đưa ra bất kỳ quyết định gì.
Chuyến đi hôm nay đã thu hoạch được rất nhiều tin tức, Văn Ngạn tạm thời không muốn đánh rắn động cỏ.
Vì vậy anh liền dừng lại, mỉm cười kết thúc cuộc trò chuyện mang đầy tâm tư riêng này: “Hôm nay tôi tới đây chính là vì chuyện này...!Hy vọng chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ này sẽ không ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa chúng ta.”
...
Kỷ Lăng không có việc gì liền ở lì trong nhà, bấm ngón tay tính ngày Ninh Ngọc trở về.
Còn nữa, đã vài ngày cậu không nhận được quà Carlos đưa tới, thậm chí trong lòng còn thấy không quen.
Nhưng suy nghĩ lại lại cảm thấy đây cũng là một chuyện tốt, cuối cùng Carlos cũng đã cam lòng từ bỏ rồi, vô cùng đáng mừng!
Điều duy nhất khiến cậu thấy sầu lo chính là, tuy cuối cùng Carlos cũng tạm thời từ bỏ việc duy trì cảm giác tồn tại, nhưng từ sau khi Văn Ngạn trở về lại bắt đầu không ngừng đảo quanh trước mặt cậu.
Rất có cảm giác người cũ vừa đi người mới đã tới.
Trái tim này quá mệt mỏi.
“Cậu chủ, ngài có khát không?” Giọng nói dịu dàng khàn khàn của Văn Ngạn vang lên bên tai Kỷ Lăng.
Kỷ Lăng ngồi trên ghế mây, cơ thể hơi cứng lại.
Cậu quay đầu nhìn người đàn ông có mái tóc bạch kim đang đứng khom người bên cạnh mình.
Anh cúi thấp đầu biểu lộ sự cung kính khiêm nhường, ánh mặt trời khiến mái tóc bạch kim của anh càng tỏa sáng rực rỡ hơn.
Trong lòng Kỷ Lăng không ngừng kêu khổ.
Tôi chỉ muốn nằm phơi nắng trong sân, chợp mắt ngủ một giấc thôi mà.
Tuy sở thích này có vẻ như đã bước vào hàng ngũ của các cụ già hơi sớm, nhưng anh có cần phải tận tâm phục vụ bên cạnh tôi đến vậy không?
Kỳ tổng tuyển cử của anh sắp đến rồi đấy, mau đi làm công việc tranh đấu chính trị của anh đi chứ!
Kỷ Lăng tâm tình phiền muộn nhưng không dám biểu lộ ra, chỉ đành lắc đầu: “Không khát.”
Văn Ngạn liền không nói thêm gì nữa, lẳng lặng đứng ở đó.
Kỷ Lăng nhìn tư thế này của anh, dường như người này có ý định cứ ở bên cạnh cậu như vậy cho đến khi già luôn, thế thì nghiêm trọng rồi! Ngày thường cậu giả vờ giả vịt diễn kịch đã khổ cực lắm rồi, dù có đi thi thì cũng phải có thời gian nghỉ ngơi chứ, không phải sao? Anh cứ như thầy giám thị đứng canh giữ ở đây thì tôi cũng không thể lười biếng nổi…
Không được, nhất định phải nghĩ ra biện pháp!
Kỷ Lăng chợt nghĩ ra, Văn Ngạn này từ trước đến nay không có lợi thì sẽ không bỏ công, anh ta canh giữ bên cạnh cậu nhất định là vì có mục đích gì đó.
Nhưng cậu có thể mang lại cho anh ta điều gì? Cùng lắm cũng chỉ giúp anh ta đuổi đi đám ruồi bọ bay quanh, rồi tiêu ít tiền, bỏ một chút công sức thôi mà.
Nghĩ tới đây cậu chợt bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy mình vẫn còn rất sơ suất, quá bất cẩn.
Đến cả một đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ ra.
Kỷ Lăng nhíu mày, đứng dậy ngẩng đầu nói: “Nghe nói gần đây anh muốn tham gia tổng tuyển cử à?”
Văn Ngạn gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Kỷ Lăng cười nhạo tỏ vẻ khinh miệt, khóe mắt hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn anh: “Chỉ bằng cái dạng anh mà cũng dám đi tranh cử à?”
Sắc mặt Văn Ngạn không hề thay đổi, càng không có nửa phần không vui, anh nói khẽ: “Cũng chỉ muốn thử một lần xem thế nào thôi.”
Kỷ Lăng tỏ vẻ như hoàn toàn không coi anh ra gì, nhưng qua một lúc cậu lại nhấn mở máy truyền tin, gửi cho Văn Ngạn một khoản tiền lớn.
Sau đó ngẩng đầu lộ vẻ kiêu ngạo, tỏ thái độ ghét bỏ, nói với anh: “Cầm chỗ tiền này đi, chuẩn bị cho tốt vào.
Không cần biết cuối cùng có thành công hay không nhưng… dù sao cũng là người của nhà họ Kỷ chúng tôi.
Đừng có cả ngày để cái dáng vẻ tồi tàn keo kiệt như thế này, đi ra ngoài làm xấu mặt nhà tôi.”
Văn Ngạn nhìn thật sâu vào cậu, sau một hồi lâu mới cung kính cụp mắt xuống đáp lời: “Vâng.”
Kỷ Lăng nói xong, lại nhìn dáng vẻ thờ ơ không quan tâm chuyện hơn thua như cũ của Văn Ngạn, thầm nghĩ anh ta thực sự giỏi duy trì bình tĩnh đấy.
Không hổ là nhân vật phản diện có sức nhẫn nại, quỷ quyệt nhất trong nguyên tác, chuyện nằm gai nếm mật mà có thể làm dễ như ăn cơm vậy sao?
Chậc chậc chậc, Kỷ Lăng xua tay nói: “Anh đi đi.”
Văn Ngạn lại không nhúc nhích, chỉ nói: “Ngài không cần tôi phục vụ sao?”
Kỷ Lăng nổi giận: “Trông tôi giống như thiếu người phục vụ à?”
Văn Ngạn nhìn thiếu niên đang tỏ vẻ khó chịu trước mắt.
Anh phát hiện ra trong mắt cậu chợt lóe lên một chút cảm giác không được tự nhiên rồi biến mất, trong lòng không nhịn được mà bỗng trở nên mềm mại, cố kìm nén không để khóe môi mình nhếch lên.
Nói đến mới thấy, dù bề ngoài Kỷ Lăng trông có vẻ kiêu căng, nhưng thật ra ở trong nhà, cậu cũng không phải kiểu người thích được người khác hầu hạ.
So với việc bị mọi người vờn quanh mình thì dường như cậu càng thích được ở một mình hơn.
Tên nhóc ăn chơi đàng điếm, ương ngạnh khoe mẽ là cậu, người thích yên tĩnh, lẻ loi một mình cũng là cậu.
Nhưng dù vậy, hai mặt tính cách trái ngược nhau cùng ở trên người cậu lại có vẻ như rất phù hợp, đan xen vào nhau tạo thành một loại mị lực riêng biệt, khiến người khác không khỏi mê muội quyến luyến.
Cậu cho anh tiền rõ ràng là vì muốn giúp đỡ anh, không muốn anh ở bên ngoài thua quá thảm… Nhưng lại muốn nói cho thật khó nghe, như sợ người ta nhận ra sự thật lòng của cậu.
Có lẽ là vì thân phận quý tộc nên theo bản năng mới cảm thấy việc giúp đỡ một người dân thường thấp kém là việc không bình thường chăng?
Nhưng cuối cùng lòng tốt vẫn chiếm ưu thế.
Thần sắc trong đáy mắt Văn Ngạn vô cùng dịu dàng, đôi mắt thâm sâu đen láy kia như đã hóa thành một vũng mực đậm, thành vòng xoáy lặng lẽ quét sạch mọi thứ.
Kỷ Lăng nhìn thấy thần sắc trong mắt Văn Ngạn, cậu lại một lần nữa cảm nhận được ánh mắt mà lúc trước người này nhìn mình, ánh mắt khiến trái tim cậu giật thon thót.
Cậu vội vàng rời tầm mắt đi chỗ khác, tức giận ngồi xuống ghế! Tiền cũng đã cầm rồi, rốt cuộc anh còn muốn gì nữa hả.
Không đi thì không đi, tùy anh!
Kỷ Lăng không nhìn Văn Ngạn nữa, không có việc gì thì đọc tin tức.
Chắc hẳn hôm nay Ninh Ngọc sẽ trở về nhỉ? Cậu đọc tin tức rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một tin mới vừa xuất hiện đã lập tức được đăng lên đầu đề của các trang tinh võng lớn.
Anh hùng bình dân nổi tiếng nhất gần đây, những người được mệnh danh là thần tượng của toàn dân, là ngôi sao của tương lai, Ninh Ngọc và Nguyên soái Brendon, cuối cùng họ cũng đã trở về!
Bởi vì lần này đã giành toàn thắng trong trận đấu với trùng tộc ở tinh hệ Nado nên nghe nói họ đều sẽ được tiếp kiến bệ hạ.
Mắt Kỷ Lăng chợt sáng lên, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Căn cứ vào sự hiểu biết của cậu với phương hướng phát triển của nội dung quyển sách này, sau khi Văn Ngạn trở thành Nghị trưởng sẽ trở thành bạn tốt của Ninh Ngọc, cùng giúp đỡ lẫn nhau.
Tuy trong sách không có miêu tả cụ thể, nhưng dường như có ám chỉ đúng là Văn Ngạn có vài chuyện không cùng ý kiến với Ninh Ngọc.
Trong bộ truyện lấy chủ đề Tinh Tế, nhân vật chính được vạn người mê, dù có là nhân vật nam chính hay nhân vật phản diện, vẫn không một ai có thể ngăn cản được hào quang nhân vật chính của Ninh Ngọc.
Kỷ Lăng tắt mục tin tức đi, quay đầu nhìn về phía Văn Ngạn.
Văn Ngạn ngước mắt nhìn cậu.
Kỷ Lăng tỏ vẻ khinh thường cười nhạo: “Cái gì mà ngôi sao của tương lai? Cũng chỉ là một tên dân thường thấp kém mà thôi, dù có đến được Đế Tinh, được bệ hạ tiếp kiến thì thế nào? Chẳng lẽ lại thật sự cho là mình có thể một bước lên trời à? Cuối cùng còn không phải cũng giống anh, thành tay sai cho chúng tôi sao.
Làm người thì phải biết tự mình hiểu lấy.”
Môi mỏng của Văn Ngạn mím lại, biểu cảm trong đôi mắt cuối cùng cũng đã thay đổi.
Kỷ Lăng lộ vẻ đắc ý, quả nhiên lôi Ninh Ngọc ra là rất đúng! Cậu liếc nhìn Văn Ngạn với vẻ khinh miệt, thấy chết không sờn tiếp tục cố ý gây rối.
Tay Văn Ngạn chậm rãi siết chặt lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào Kỷ Lăng.
Từ sau khi trùng sinh, anh ấy vẫn luôn tự nói với mình chỉ cần có thể ở bên cạnh nhìn cậu vui vẻ hạnh phúc là đã đủ mãn nguyện rồi, anh ấy thật sự không dám hy vọng quá xa vời.
Nhưng giờ khắc này khi nghe lời nói đầy vẻ quan tâm đến Cảnh Tùy của Kỷ Lăng, anh ấy lại nhớ tới đủ việc mình đã làm vì Ninh Ngọc ở kiếp trước...
Lúc này mới nhận ra hóa ra mình lại ghen tị đến như thế.
Đôi mắt đẹp đẽ này từ đầu đến cuối đều chỉ đuổi theo một người là Cảnh Tùy, chưa bao giờ...!thực sự nghiêm túc quay đầu lại nhìn anh lấy một lần.
Dù là kiếp trước hay kiếp này.
Đều là như thế.
Sâu trong đáy mắt Văn Ngạn dần hiện lên sự ghen ghét thống khổ, u ám như bóng đêm, anh ấy gằn từng chữ: “Vậy sao?”