Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 58



Kỳ Vô Quá mới đi tới giao lộ đã thấy cả nhà Kỳ Phú Quý đứng ở chỗ xa, dáng vẻ vô cùng cung kính, không biết đang đợi gì.

Cậu không tiến về phía trước, cứ vậy đứng dựa vào thân cây cạnh cửa thôn nhìn mọi chuyện diễn ra.

Mấy người nhà kia chăm chú quá mức vào phía trước, vốn không hề phát hiện sự tồn tại của Kỳ Vô Quá.

Ước chừng mấy phút sau, chiếc xe của Kỳ Phú Quý đã tới.

Chiếc xe con màu đen xa hoa mới đỗ lại, Kỳ Phú Quý đã chạy ngay đến giúp mở cửa.

Không ngờ cửa chỗ ghế phụ mở ra, một vị cao tuổi thoạt trông có vài phần tiên phong đạo mạo bước xuống.

Kỳ Vô Quá biết người này, ông ta chính là cao nhân mà Kỳ Phú Quý tôn sùng như thần linh, đại sư Chu Lập.

Chu đại sư vừa xuống xe cũng không thèm để ý tới phản ứng của Kỳ Phú Quý mà chạy thẳng đến cửa sau xe, cung cung kính kính mở cửa ghế ngồi nơi đó.

Kỳ Vô Quá thấy Chu Lập hơi khom lưng, dáng vẻ cực kỳ cung kính, nhíu mày nhỏ giọng nói: “Đây là nhân vật tầm cỡ trong huyền môn à?”

Cậu đưa ra suy đoán này là vì ngày thường vị Chu đại sư kia luôn tỏ ra kiêu ngạo không thôi, lúc nào cũng mang bộ dáng xem thường phàm nhân, ông chủ lớn có giàu chừng nào đi chăng nữa mà đứng trước mặt ông ta cũng phải nhún nhường mấy phần.

Người có thể khiến Chu đại sư cung kính như vậy chắc chắn chỉ có nhân vật tầm cỡ trong huyền môn.

Mới nghĩ tới đây, Kỳ Vô Quá đã trợn tròn cặp mắt.

Người ra khỏi ghế sau xe kia trẻ tuổi tới bất ngờ, thân hình cao lớn, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai. Hắn mặc chiếc áo sơ mi đen cùng quần tây thường, nếu chỉ nhìn quần áo sẽ không thể nào đoán ra hắn là người thuộc giới huyền môn.

Đây không phải mấu chốt, mấu chốt là Kỳ Vô Quá quen biết người này.

Sao Đoạn Lệ lại chạy đến đây, cậu chớp mắt một cái, thậm chí bắt đầu nghi ngờ có phải mình thiếu ngủ nên gặp ảo giác hay không.

Nhưng người đứng ở nơi đó quả thật là Đoạn Lệ không trật đi đâu được.

Đoạn Lệ xuống khỏi xe, hơi gật đầu với những kẻ lo xun xoe bắt chuyện với mình, sau đó đổi hướng nhìn về phía Kỳ Vô Quá.

Kỳ Vô Quá phản ứng rất nhanh, ngón tay đặt trên môi ra hiệu đừng lên tiếng rồi lùi hẳn ra sau cây đại thụ.

Đoạn Lệ thu hồi ánh mắt, hắn biết ý của Kỳ Vô Quá nên không tùy tiện đi tới chào hỏi.

Chu đại sư còn đang đứng một bên luyên thuyên không ngừng: “Tiền bối Đoạn, đi được tới đây cũng vất vả cho ngài rồi.”

Kỳ Phú Quý bên kia thấy Chu đại sư trước giờ luôn kiêu ngạo lại tỏ vẻ cung kính với người trẻ tuổi trước mắt này, trong lòng càng cảm thấy hắn có lai lịch không hề đơn giản.

Ông ta lăn lộn chốn thương trường lâu như vậy, sớm đã luyện được bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Cho dù không biết thân phận đối phương cũng có thể điều chỉnh thái độ biểu cảm sao cho phù hợp.

Chu đại sư cẩn thận giới thiệu người nhà họ Kỳ đang đứng sau lưng, ánh mắt Đoạn Lệ lập tức rơi vào trên người Kỳ Hãn Dật.

Thanh niên kia là em trai song sinh của Kỳ Vô Quá à? Chẳng giống nhau chút nào, tuy đường nét khuôn mặt gần ăn khớp, thế nhưng khí chất lại khác nhau một trời một vực.

Đoạn Lệ thu hồi ánh mắt, cho dù nhìn ra âm khí trên ấn đường Kỳ Hãn Dật quá mức dày đặc, hắn cũng không có hứng thú nhắc nhở đối phương.

Mục đích của hắn tới nơi này không phải là chúng.

Kỳ Vô Quá thấy mọi người di chuyển về căn nhà cũ bèn đi vòng đường khác trở về phòng.

Chưa đến mấy phút sau, trong sân đã trở nên ồn ào hẳn lên.

Cậu ngồi trong phòng nghe được Kỳ Phú Quý xin lỗi, bảo nhà cũ nên điều kiện không tốt lắm, mong Đoạn Lệ thứ cho.

Sau đó Đoạn Lệ trả lời không sao, hắn cần một gian phòng để nghỉ ngơi.

Lại sau đó, âm thanh trong sân biến mất, bên ngoài yên tĩnh lại.

Kỳ Vô Quá đẩy cửa đi ra ngoài, cậu không đi tìm Đoạn Lệ mà là đi về một góc phía sau nhà chính.

Âm thanh trong phòng truyền ra vô cùng rõ ràng, vị trí bí mật này không dễ bị người khác phát hiện, rất thích hợp để nghe lén.

Cũng chỉ có Kỳ Vô Quá đã sống trong thôn mười mấy năm mới biết nơi này.

Kỳ Vô Quá dựa vào tường, nghe Kỳ Phú Quý cùng Chu đại sư bàn luận về chuyện của Đoạn Lệ.

Kỳ Phú Quý hỏi: “Chu đại sư, thanh niên kia có lai lịch gì thế? Giá cả lớn như vậy?”

Chu đại sư nói: “Nhỏ giọng chút, ngài ấy là người Đoạn gia đấy.”

“Hơn nữa vị tiền bối Đoạn Lệ này không phải nhánh phụ, mà là người gốc họ Đoạn, chớ thấy ngài ấy trẻ tuổi, thân phận lại cực kỳ cao. Những tiền bối nhà họ Đoạn bên ngoài lăn lộn nhiều năm cũng phải gọi ngài ấy một tiếng tiểu thúc thúc, người nhỏ tuổi hơn cũng phải gọi là thúc công.”

Kỳ Vô Quá cười khẽ, không ngờ Đoạn Lệ tuổi còn trẻ mà đã làm chú người ta.

Kỳ Phú Quý những năm gần đây thường qua lại rất nhiều với Chu đại sư, chuyện trong huyền môn cũng biết được không ít.

Địa vị của nhà họ Đoạn trong giới huyền môn cũng tương tự như địa vị nhà ông ta trong giới chính trị. Nói một cách đơn giản, chỉ cần Đoạn gia giẫm chân một cái, cả huyền môn phải rung chuyển mấy phần.

Kỳ Phú Quý hỏi: “Không ngờ mặt mũi của Chu đại sư lại lớn như vậy, thế mà mời được người nhà họ Đoạn, lại còn là nhánh gốc.”

Chu đại sư nói: “Không dối gì ông, tôi vốn chỉ tìm một người có giao tình bên Đoạn gia, không ngờ lại mời được vị tiểu thúc công này.”

Gia đình loại giàu xổi vốn không mời nổi người thuộc nhánh chính Đoạn gia, bình thường nếu làm việc, họ sẽ phái người nhánh phụ hoặc đệ tử đi thay.

Kỳ Vô Quá đứng ở góc tường nghe lén một chốc, biết mấy người Kỳ Phú Quý lần này tốn công tốn sức đi tìm người nhà họ Đoạn là vì chuyện phong thủy mộ tổ của Kỳ gia.

Chỉ là không biết vì sao lại gọi mình quay về, trước đây khi Kỳ Vô Quá đoạn tuyệt quan hệ với Kỳ Phú Quý cũng không phải lời nói đầu môi chót lưỡi, mà có sự can thiệp từ Chu đại sư.

Bây giờ nghĩ tới thì xem như đã triệt để đoạn tuyệt, Kỳ Vô Quá lúc này đã không còn liên quan gì tới nhà họ Kỳ nữa, ngoại trừ huyết thống ra, các quan hệ khác đã bị chặt đứt.

Nội dung tiếp theo cũng không có gì nhiều, đa phần là quan tâm của Chu đại sư đến tình trạng gần đây của Kỳ Hãn Dật.

Lại nói thường ngày Chu đại sư rất kiêu ngạo, không hiểu sao ông ta rất thích Kỳ Hãn Dật, đối xử với hắn tốt như con mình.

Kỳ Vô Quá nghe vài câu, cảm thấy không còn gì nữa bèn quay người rời đi.

Bây giờ đã gần vào trưa, quay về ăn trưa ngủ nghỉ mới là chính sự.

Cậu vừa đẩy cửa ra đã thấy trong phòng có người ngồi.

Đoạn Lệ ngồi bên giường, thấy Kỳ Vô Quá bước vào nên đứng dậy hỏi: “Chạy đi đâu thế?”

Kỳ Vô Quá nói: “Sao anh lại ở đây?”

Đoạn Lệ không trả lời, lông mày hơi cau lại.

Kỳ Vô Quá vốn tưởng câu hỏi của mình khiến đối phương cảm thấy không thoải mái, đang chuẩn bị giải thích thì thấy hắn nâng tay xoa vành tai mình.

“Ai đeo cho cậu chiếc khuyên tai này?”

Kỳ Vô Quá sững sờ, trả lời theo bản năng: “Tạ…”

Một chữ mới bật ra, đột nhiên kẹt lại trong cổ Kỳ Vô Quá.

Tạ, tạ cái gì? Sao cậu lại muốn nói ra chữ tạ?

Cậu há miệng, cuối cùng phun ra mấy chữ: “Cảm ơn đã quan tâm, tôi cũng không biết từ đâu ra.”

Đoạn Lệ dừng một chút, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Phong thủy mộ tổ nhà họ Kỳ xảy ra chuyện rồi.”

Kỳ Vô Quá nói: “Tôi vừa mới nghe được, mà không biết gọi tôi về làm gì nữa.”

“Chu Lập trước đó đã qua xem nhưng không giải quyết nổi, tình huống cụ thể phải để mai đến xem mới có thể rõ ràng.”

Đoạn Lệ đảo mắt nhìn Kỳ Vô Quá, nói: “Cậu phải cẩn thận.”

Kỳ Vô Quá khoát tay: “Đừng thấy tôi lúc nào cũng hờ hững, tôi không phải người chịu ăn thiệt đâu.”

Dường như Đoạn Lệ nhớ tới điều gì, nhỏ giọng cười khẽ: “Chắc chuyện duy nhất cậu quan tâm chỉ có bị quấy rầy lúc vẽ thôi.”

Sáng hôm sau, trời còn chưa hửng sáng, Kỳ Vô Quá đã bị tiếng đập cửa rầm rầm đánh thức.

Cậu lê thân xuống giường, xụ mặt ra mở cửa.

Người đứng ngoài cửa là Phan Lan Phượng, Kỳ Vô Quá vuốt mặt một cái, miễn cưỡng xốc lại một ít tinh thần: “Chuyện gì?”

Phan Lan Phượng vẫn duy trì bộ dáng hiền hòa thanh nhã như hôm qua, khi nói chuyện cũng dùng lời nhỏ nhẹ: “Tế tổ phải dậy sớm, trước khi trời sáng mọi người phải đến mộ tổ rồi.”

Mộ tổ Kỳ gia nằm ở một vùng phong thủy đại cát trên núi, cách thôn khá xa.

Trước đây khi nhà họ Kỳ còn chưa giàu được như giờ, mộ tổ cũng không phải ở trên núi mà là ở ven ruộng. Chuyện như vậy trong thôn không phải hiếm thấy, có mấy người gia sản không bao nhiêu, mộ phần đành phải chôn ở ngay trong đất của mình.

Sau khi Kỳ Phú Quý phát đạt thì bỏ tiền mua ngọn núi cao nhất, thuận đường dời mộ tổ tới đó, đây cũng là chuyện đáng khoe khoang nhất trong cuộc đời ông ta.

Cho dù Kỳ Vô Quá quan hệ lạnh nhạt thì cũng được nghe qua không ít lần.

Núi này phong thủy tốt, giao thông lại không được tiện cho lắm, ô tô chạy tới phần giữa núi thì bị cụt đường, nhất định phải xuống xe đi bộ lên.

Kỳ Vô Quá đi sau mọi người một đoạn, thấy Chu đại sư và Kỳ Phú Quý cứ tỏ vẻ cung kính xun xoe Đoạn Lệ, cảm giác vô cùng vui mắt.

Đoạn Lệ trời sinh đã mang gương mặt cao lãnh, lúc không nói chuyện quả thật khiến người khác tôn kính nhưng không dám lại gần.

Đường trên núi đã được Kỳ Phú Quý bỏ không ít tiền tu sửa, đi lại khá ổn, phong cảnh dọc đường lên núi cũng không tệ lắm.

Nhưng nếu núi này đã là nơi phong thủy đại cát, vậy sẽ không tránh khỏi việc có những phần mộ tổ tiên của nhà khác chôn ở đây. Loại chuyện này liên quan đến tổ mộ, Kỳ Phú Quý có ra giá cao hơn đi chăng nữa, người trong thôn cũng không đồng ý chuyển đi, ông ta chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Kỳ Vô Quá đút tay vào túi, uể oải lê từng bước chân đi.

Người đi phía trước cậu là Kỳ Hãn Dật, sau lần gặp gỡ này Kỳ Vô Quá vẫn không nói chuyện nhiều với hắn. Có lẽ đối phương bị chột dạ, hoặc có lẽ là nguyên nhân khác, nói chung là làm ngơ không thấy Kỳ Vô Quá.

Kỳ Vô Quá cũng chẳng biết vì sao, trước khi đến đây vốn muốn làm rõ mục đích tiến vào không gian quỷ vực.

Nhưng từ sau ngày chiếc khuyên tai quỷ dị xuất hiện, trong lòng cậu đã buông bỏ việc này.

Chuyện đã giải quyết, về sau cậu cùng Kỳ Hãn Dật không còn liên quan gì tới nhau nữa, tiềm thức đã nói với Kỳ Vô Quá như vậy.

Kỳ Vô Quá đi ở phía sau nâng mắt lên nhìn Kỳ Hãn Dật trước mặt mình, luôn cảm thấy người này khác hẳn với hồi trước, không phải là vẻ ngoài, mà là tinh thần của hắn không còn được như cũ.

Nói cách khác, Kỳ Hãn Dật trước đây trông như phúc tinh chuyển thế, vừa ra đời đã đạt đỉnh nhân sinh, nay lại trông vô cùng tiều tụy, xui xẻo quấn thân.

Ý nghĩ này vừa mới ló ra, Kỳ Vô Quá lập tức lắc đầu, cảm thấy mình lại suy nghĩ miên man rồi.

Không ngờ rằng, chẳng biết Kỳ Hãn Dật phía trước làm sao, đột nhiên hoảng sợ lùi về sau vài bước, gót chân vấp phải rễ cây, chuẩn bị ngã chổng vó.

Khoảng cách giữa Kỳ Hãn Dật và Kỳ Vô Quá không xa, nếu như cậu có thể đỡ cho hắn một bước thì vẫn kịp.

Thế nhưng…

Kỳ Vô Quá lui về sau một bước, miễn cho Kỳ Hãn Dật ngã đè lên người mình.

Kỳ Hãn Dật ngã dập mông cái phịch, nếu là đất bùn nguyên bản của núi còn đỡ, mà trước đây không lâu Kỳ Phú Quý đã cho tu sửa lại con đường, mặt trên rải đá mảnh rắn chắc.

Tay Kỳ Vô Quá vẫn ung dung đút vào túi, cúi đầu nhìn Kỳ Hãn Dật ngã ngồi trước mặt mình.

Sắc mặt hắn vô cùng trắng, một bên dùng tay xoa xoa cái mông mình, một bên run rẩy như phát điên.

“Người, người, trên cây kia có người treo cổ!”