Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 86



Kỳ Vô Quá lúc này chỉ biết đánh nhanh thắng nhanh, dù sao thời gian tới giờ lửa trại tối nay đã không còn xa nữa.

Lửa trại sám hối là phán quyết toàn cục tử vong, có thể tránh đi mới là tốt nhất.

Nhanh chóng kéo boss sau bức màn ra, thu phục đối phương sau đó thông quan, tránh cho trong nhóm người chơi có kẻ bỏ mạng ngoài ý muốn, kết cục tất cả được qua cửa mới hoàn mỹ nhất.

Nhưng mà sự việc không đơn giản như cậu tưởng tượng như vậy.

Kỳ Vô Quá lại lần nữa tới quầy tạp hóa đổi ít đạo cụ, mà đạo cụ lần này không phải mấy thứ có tính đùa dai như trang phục bảo hộ để nuôi ong nữa.

Xăng làm vật dẫn, còn có bật lửa làm dụng cụ châm lửa.

Kỳ Vô Quá chuẩn bị phóng hỏa đốt thôn, đương nhiên cậu còn chưa ác độc đến mức phá hủy toàn bộ thôn Thiên Đường.

Mục tiêu của cậu tập trung chủ yếu ở mấy nơi mấu chốt trong thôn, hầm, chuồng heo cùng kho lúa.

Lý do lựa chọn chuồng heo cùng kho lúa không cần giải thích, chọn hầm thì rất đơn giản, bởi vì trong hầm có thây khô.

Sự tồn tại của thây khô cho thấy đã từng có người nhận trừng phạt của phòng livestream, cách chết là bị nhốt trong hầm ăn tới chết, tội danh tham ăn.

Thân phận của cái xác này không quan trọng, quan trọng là cái thây khô này tương đương với một cái bảng báo, cho thấy hầm thuộc về địa điểm mấu chốt.

Như vậy thì sau khi hầm bị hủy, trò chơi nhất định phải khởi động cơ chế sửa bug.

Sau khi xác nhận ba địa điểm phải đốt, Kỳ Vô Quá gọi điện thoại tập hợp mấy người chơi khác. Trừ Sử Mạnh Huy kiên trì ở lại sau bếp không muốn ra ngoài, những người khác đều đã tới.

Kỳ Vô Quá nói rõ kế hoạch vừa rồi, mọi người ai nấy ôm theo thùng xăng chia nhau ra hành động.

Kiến trúc thôn Thiên Đường đều là dạng kết cấu từ gỗ, theo lý mà nói kế hoạch phóng hỏa sẽ vô cùng thuận lợi.

Vì để đảm bảo an toàn, mọi người sau khi phóng hỏa xong sẽ rời đi ngay, trốn đến nơi kín đáo để quan sát tình huống.

Không ngờ rằng mấy nơi như kho lúa hay chuồng heo mới có khói bốc lên, toàn bộ thôn Thiên Đường như bị kích động kịch liệt. Cả một thôn an tĩnh bỗng ầm ĩ, những thôn dân luôn trầm lặng ở trong nhà đều chạy hết ra khỏi cửa.

Thôn dân chia ra ba đường chạy về phía lửa cháy, không tốn bao lâu đã dập sạch toàn bộ.

Mã San San há hốc, nói: “Thôn, thôn này nhiều người vậy à?”

Hầu Giai Vân nói: “Tôi còn tưởng phần lớn nhà đều bỏ trống.”

Thực ra bọn họ hỏi như vậy cũng là bình thường, dù sao trước đó phải chịu quy tắc của Thập Nhất, mấy người bọn họ trừ ngày đầu tiên ra thì không có cơ hội tới thôn đi dạo.

Kỳ Vô Quá sửng sốt một lát, nói: “Trừ ngày phơi da người kia ra, tôi chưa từng thấy cảnh cả thôn ra ngoài bao giờ.”

Những thôn dân đó sắc mặt đờ đẫn, vào lúc này lại phối hợp ăn ý, hệt như máy móc tinh vi, hiệu suất dập lửa cực cao. Hơn nữa, sau khi dập lửa rồi, các thôn dân không quay về nhà, mà là bắt đầu chia nhóm đi tuần quanh thôn.

Mấy nơi quan trọng như hầm, chuồng heo, hay dưới cây đa cổ thụ trong sân phơi nắng đều có mấy thôn dân cường tráng canh giữ một bên.

Kế hoạch châm lửa đốt thôn Thiên Đường hoàn toàn thất bại.

Kỳ Vô Quá thở dài: “Xem ra trò chơi này có thiết lập chống cháy rồi, sau này không thể phóng hỏa nữa, để tránh lúc đó bị thôn dân lôi ra đánh chết tươi.”

Phó Hàm có chút chần chờ hỏi: “Này, chẳng phải quy tắc trong game là chỉ có lệ quỷ mới được giết người thôi sao?”

Kỳ Vô Quá nói: “Toàn bộ thôn Thiên Đường đều là thế giới số liệu chế tạo lệ quỷ, những thôn dân kia cũng đã chết rồi, không tính là vi phạm quy định.”

“Vả lại, lấy quy tắc của thế giới ảo ra mà nói, chúng ta hiện giờ có thể xem như virus, sau xúc động muốn phóng hỏa thì phải bật cơ chế phòng bị.”

“.…..”

Mọi người chìm vào im lặng, không biết nên làm thế nào mới phải.

Kỳ Vô Quá vốn định đến quầy tạp hóa đổi chút đạo cụ, lại phát hiện quầy tạp hóa đóng chặt cửa, xem ra thôn dân bên trong cũng đã tham gia vào cơ chế diệt virus.

Bây giờ xem ra chỉ có thể về trọ trước, xem thôn Thiên Đường hôm sau có bớt cảnh giác hơn không.

Người chơi bất lực quay về, không thể không chuẩn bị đối mặt với buổi lửa trại sám hối.

Lúc ăn tối, ai nấy đều trông rất ủ rũ, lửa trại sám hối bây giờ trong mắt bọn họ là một lời báo tử.

Giúp việc NPC không còn một mống, từ biểu hiện của khán giả trong phòng livestream có thể thấy, lửa trại sám hối chắc chắn sẽ ép một người xưng tội, mà phía bên này giờ chỉ còn người chơi.

Kỳ Vô Quá thấy cảm xúc của mọi người đều xấu tới cùng cực, bèn nói phân tích của mình, đại để là bộ đồ dân tộc vẫn chưa đầy đủ, tính mạng mọi người vẫn an toàn.

Từ kinh nghiệm trước đó, gom đủ bộ phận cho quần áo là cách tuần tự, qua buổi lửa trại sám hối đêm nay, tìm chút việc râu ria sám hối là được.

Khán giả phòng livestream sẽ không lập tức xử tử họ, bọn họ có thể thông qua quy tắc này để giảm bớt thời gian.

Mọi người đều cảm thấy Kỳ Vô Quá phân tích rất có lý, lập tức sửa soạn lại tình tiết trong mơ ra một câu chuyện mới.

Liệt kê ra vài lỗi sai từ nhẹ tới nặng, sau đó lựa vài việc nhỏ không đáng chú ý, viết thành một bài sám hối đáng tin, trên thực tế chỉ là lời sám hối bâng quơ.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cả trọ lần đầu nghênh đón lần lửa trại sám hối đầu tiên của người chơi.

Thời gian vừa đến, phòng livestream trên di động lập tức khởi động, người xem sôi nổi ùa vào.

Kỳ Vô Quá dựa theo quá trình trước đó, bắt đầu buổi sám hối.

Nội dung cậu sám hối là không chung tình, dễ thay lòng đổi dạ, khống chế đám phụ nữ nhẹ dạ cả tin.

Quả nhiên, sau khi Kỳ Vô Quá sám hối, người xem bình luận sôi nổi, tỏ vẻ cậu chưa nhận thức được sai lầm của mình, chưa đủ để được tha thứ.

Nhưng suy xét đến thái độ tốt đẹp của Kỳ Vô Quá khi nhận sai, có thể cho cậu một cơ hội, về sau còn phải xem biểu hiện.

Có Kỳ Vô Quá làm mẫu trước, những người chơi tiếp theo đều làm tương tự, lấy được kỳ hạn hoãn thi hành hình phạt.

Người sám hối cuối cùng là Sử Mạnh Huy, chờ ông ta sám hối xong, ngày hôm nay có thể yên bình trôi qua.

Nhưng đầu óc Sử Mạnh Huy đã trở nên bất thường, biểu hiện tất nhiên sẽ không giống người khác.

Ông ta đứng lên, bụp một tiếng quỳ gối bên cạnh lửa trại, trên mặt hiện rõ vẻ cuồng nhiệt như những giúp việc trước đó.

Ông ta ngơ ngẩn nhìn ngọn lửa một lát, sau đó bắt đầu khóc lóc thảm thiết, vừa khóc vừa ngập ngừng nói: “Tôi sám hối, tôi thật lòng sám hối, tôi muốn được tha thứ…”

Những người còn lại thấy biểu hiện như vậy của ông ta, biểu cảm lập tức trở nên vi diệu.

Tuy rằng mọi người cùng Sử Mạnh Huy chỉ có thể xem như bèo nước gặp nhau, nhưng chủ tuyến trò chơi trước mắt đã rõ ràng, cách kết cục qua cửa hoàn mỹ chỉ còn một bước.

Sự cố của Sử Mạnh Huy cũng không biết có thể tạo thành ảnh hưởng xấu gì tới việc qua cửa không.

Từ biểu hiện của ông ta, nói không chừng khán giả phòng livestream sẽ tạo trường hợp đặc biệt, đưa ra phán định tha thứ. Một khi được tha thứ, sinh mệnh của Sử Mạnh Huy sẽ chấm hết.

Mặc dù cái chết của Sử Mạnh Huy không ảnh hưởng tới việc qua cửa, nhưng mọi người cứ trơ mắt nhìn ông ta bước chân lên tử lộ, trong lòng sẽ có chút không đành.

Khán giả trong phòng livestream rõ ràng vì biểu hiện của Sử Mạnh Huy mà dần kích động, sôi nổi tỏ vẻ đây là màn đáng mong chờ nhất hôm nay.

Sử Mạnh Huy cũng bị loại cảm xúc này lây nhiễm, biểu tình càng thêm cuồng nhiệt mà thành kính, ông ta đang định mở miệng, thân thể đột nhiên mềm nhũn ngã xuống đất.

Kỳ Vô Quá đứng phía sau ông ta thu hồi bàn tay đánh ngất Sử Mạnh Huy, bình tĩnh thay đổi phương hướng của điện thoại, đối mặt với mình.

Bình luận phòng livestream bỗng nhiên xuất hiện một khoảng trống kỳ dị, cứ như bị ấn nút tạm dừng.

Kỳ Vô Quá nói: “Giúp việc mới chưa hiểu quy củ, loại chuyện sám hối này sao có thể dám giành trước những giúp việc lão luyện như chúng ta. Để mọi người chê cười rồi, nhưng xét đến Tiểu Sử mới trở thành giúp việc chính thức, tâm tình quá mức kích động không thể khống chế cũng dễ hiểu, hy vọng mọi người tha cho sự lỗ mãng của ông ta.”

Bình luận phòng livestream lúc này mới bắt đầu hiện lên lại, những khán giả trong đó đều bị lời nói hươu nói vượn của Kỳ Vô Quá qua mặt, nhanh chóng tỏ vẻ không ngại.

Kỳ Vô Quá cười cười, nói: “Cảm ơn các vị đã thông cảm, mọi người vất vả rồi, mai gặp.”

Sau khi nói xong, cậu dứt khoát buông di động xuống.

Phòng livestream cũng theo đó mà tắt, ngọn lửa màu lục lam dần dần biến thành màu bình thường.

Kỳ Vô Quá vừa buông di động thì thấy trừ Đoạn Lệ ra, những người khác đều đang trợn mắt há mồm nhìn mình, cứ như thấy chuyện gì lạ lùng lắm.

“Sao thế?”

Đáp lại cậu là một tràng vỗ tay từ mọi người.

“Giỏi, cậu giỏi thật đấy.”

Sáng hôm sau, lúc Kỳ Vô Quá nằm trên giường tỉnh lại, cảm thấy có chút không quen.

Có lẽ bởi vì giả thiết nhân vật đã hoàn thiện, hoặc có lẽ là do lửa trại sám hối hôm qua, Kỳ Vô Quá ngủ một giấc ngon lành, không bị cảm xúc hỗn độn trong mơ quấy nhiễu.

Cậu đứng dậy, kéo rèm che cửa sổ, nhìn mặt hồ tĩnh lặng bên ngoài, sườn mặt cảm nhận được cơn gió mát lạnh phất qua, chỉ cảm thấy tinh thần sáng láng.

Kỳ Vô Quá dần hiểu rõ vì sao vào thời điểm ban đầu, phượt thủ đi vào nơi này sẽ lựa chọn sám hối.

Sau mấy ngày liên tục bị ác mộng quấn thân, chỉ một lần sám hối nho nhỏ đã đủ để đổi một tâm hồn thanh bình, thấy thế nào cũng là mua bán có lợi.

Chỉ là bọn họ không biết, một khi sám hối bắt đầu thì sẽ không thể dừng lại nữa, tinh thần dần dần bị khống chế, rơi vào trạng thái điên cuồng, đánh mất bản thân, cuối cùng phải trả giá bằng tính mạng và lớp da của mình.

Cậu xoay người đi đến trước tủ quần áo mở cửa, quả nhiên trên đó xuất hiện một bộ quần áo, chứng minh sự tán thành đầu tiên của khán giả trong phòng livestream đêm hôm qua.

Kỳ Vô Quá không chút để ý đóng tủ lại, ra cửa rửa mặt, sau đó gõ vang cửa phòng đối diện của Đoạn Lệ.