Cậu nói xong đưa Đại Lão cho Bùi Dã, lại bảo Bùi Dã quay người đi, sau đó đem chăn đệm cất lại vào không gian cất trữ trước, lại lấy ra hai bộ y phục. Bùi Dã vừa thấy Trì Kính Dao lại có y phục hắn mặc vừa, lúc này có chút bất ngờ.
"Trước khi tới biên thành ta đã đi mua ở tiệm may, y phục xuân hạ thu đông đều có. Ta thấy huynh không mặc được ở trong quân ngũ, nên không đưa cho huynh mà vẫn giữ ở chỗ của ta." Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nhìn về phía thiếu niên, hỏi: "Đệ mua y phục bốn mùa cho ta, vẫn luôn mang bên người sao?"
"Đúng vậy, còn có vớ hài nữa." Trì Kính Dao cười thần bí nói với hắn: "Huynh không biết chỗ này của ta có thể mang được bao nhiêu thứ đâu, dù sao những gì ta có thể nghĩ tới đều chuẩn bị đầy đủ."
Bùi Dã nghe vậy trong lòng không khỏi ấm áp, mặc dù biết lúc đó Trì Kính Dao vẫn còn coi hắn là huynh trưởng, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy vui sướng. Loại cảm giác này giống như lúc thiếu niên vẫn chưa động lòng với hắn mà đã quan tâm hắn nhiều như vậy rồi.
"Đệ. . . . . còn gì nữa không?" Bùi Dã nghĩ nghĩ, nhịn không được hỏi: "Có chuẩn bị y phục cho đại ca không?"
"Huynh ấy có Đinh tỷ tỷ mà, ở nhà còn có mẫu thân chăm lo, nào cần ta phải chuẩn bị xiêm y cho huynh ấy chứ?" Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nghe vậy ý cười nơi đáy mắt càng đậm hơn vài phần.
Mặc dù biết mình không nên so bì với huynh trưởng, nhưng tâm lý Bùi Dã vẫn nhịn không được mà mừng thầm.
Lúc nói chuyện, hai người đều tự thay y phục xong.
Hiện giờ Trì Kính Dao cũng không kiêng dè Bùi Dã, dứt khoát đưa bọc hành lý của họ vào trong không gian cất trữ.
Bùi Dã đi dắt ngựa ra, dẫn bọn chúng đi ăn cỏ ở khu gần đó.
Vì thế, sau khi hai người trở lại biên thành, không đi tới đại doanh mà đi thẳng vào thôn trang.
Người trong thông trang thấy Trì Kính Dao trở về đều rất vui vẻ.
Ngô thúc lại vui sướng cười toe toét, từ lúc Trì Kính Dao giả chết tới giờ vẫn chưa gặp ông lần nào. Mặc dù ông biết thi thể chết cháy chính là mật thám, nhưng vì tránh để người khác nghi ngờ, ông vẫn coi thi thể kia là Trì Kính Dao để xử lý tang sự, lâu ngày cũng "nhập tâm" không ít.
Hiện giờ nhìn thấy Trì Kính Dao còn sống, tất nhiên sẽ vui mừng không thôi.
"Lúc đó bọn ta không dám nói cho ai, không ít tiểu nhị trong thôn tang đều thấy đau lòng. Cho tới sau khi nhận được tin tức từ tiền tuyến, nói không cần đóng kịch nữa, mọi người mới biết ngài còn sống." Ngô thúc nói với Trì Kính Dao: "Cũng may lúc trước ta sợ dính phải điều kiêng ki nên không mua rất nhiều thứ, nếu không đúng thật là không thể xử lý nổi.
Lúc đó sự kiện kia có thể hoàn thành thuận lợi, giấu giếm được người Trần Quốc, Ngô thúc coi như đã giúp không ít việc, Trì Kính Dao cũng cảm kích về chuyện này. Nhất là trong khoảng thời gian cậu không ở trong thôn trang, cả thôn trang gần như đều do Ngô thúc hỗ trợ chăm sóc.
Thời gian cậu rời khỏi thôn trạng lần này mặc dù không tính là quá lâu.
Nhưng vì khoảng thời gian ở tiền tuyến quá mức khó khăn, cho nên luôn cảm thấy một ngày trôi qua thật chậm, giống như đã rời đi mấy tháng vậy.