"Bọn họ thà tin đệ đi hoa lâu, cũng không tin vết thương của đệ là do ta cắn." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nói: "Bọn họ đang nói đùa mà, trong thông trang ai chẳng biết, với tính tình của ta như vậy nào có thể đi hoa lâu?"
"Không phải nói đùa. . . . . . ở trong mắt họ, đệ đi hoa lâu còn đáng tin hơn là ở bên ta." Bùi Dã nói: "Vì ta không phải cô nương, ta và đệ đều là nam."
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, chợt hiểu được nguyên do cho cảm xúc của Bùi Dã.
Cậu còn tưởng đối phương thật sự không để ý tới vấn đề này, hiện giờ xem ra từ sau hôm cậu vô tình nhắc tới chuyện "bỏ trốn", tâm lý của Bùi Dã cũng bắt đầu sinh ra nỗi bất an.
Đối mặt với chuyện tình của hai người, dường như Bùi dã còn mù mờ hơn cả cậu.
Ít nhất cậu còn trải qua cuộc sống ở xã hội hiện đại, biết rằng giữa nam và nam, nữ và nữ đều có thể phát sinh tình yêu, chuyện này có lẽ là số ít nhưng cũng không phải dị biệt, không nên bị gạt bỏ.
Nhưng Bùi Dã không giống vậy, hắn biết rõ người mình thích là ai, nhưng hắn không biết loại tình cảm này được định nghĩa như thế nào. Hơn nữa lúc nãy khi lỡ nói ra câu kia, hắn tinh tường cảm nhận được sự bối rối và bất an của Trì Kính Dao.
Điều đó làm hắn nhận ra rằng, quan hệ giữa hắn và thiếu niên là không thể công khai.
Hắn tiến tới ôm thiếu niên vào lòng, nói: "Là ta không tốt, đều là lỗi của ta."
"Huynh sai chỗ nào?" Trì Kính Dao hỏi.
"Ta. . . . ." Bùi Dã ngẩn ra, vội đáp: "Ta không nên uống rượu, không nên nói vết thương của đệ là do ta cắn, không nên dỗi đi ngủ một mình, không nên nửa đêm lén tới tìm đệ, còn muốn khi dễ đệ, không nên nói những lời làm đệ không vui."
"Còn gì nữa?" Thiếu niên hỏi.
"Còn có. . . . . . không nên không cho đệ cởi y phục của ta ra." Bùi Dã nói.