"Tới chiều ta sẽ đi, nhất định không ở lại qua đêm." Dương Diệu lại nói.
Lúc này Bùi Dã mới xoay người rời đi.
"Các ngươi. . . . . khụ." Dương Diệu đợi Bùi Dã đi rồi, nhỏ giọng hỏi Trì Kính Dao: "Ta thấy ngoài miệng Bùi Dã hình như cũng bị sút da, hai người các ngươi chơi ác liệt thật đấy! Có đau không vậy?"
Trì Kính Dao nghe vậy không khỏi đỏ mặt, tức giận nói: "Ngươi còn dám hỏi, trước khi đi ngươi đã để lại cái gì cho nhị ca ta hả?"
"Ngươi biết hả?" Dương Diệu hỏi: "Bùi tướng quân có biết dùng không? Ta cũng sợ hắn không biết, chẳng may lại làm ngươi bị thương. . . . . ."
"Ngươi có thể đừng bận tâm như vậy được không?" Trì Kính Dao nói.
"Tốt xấu gì ta cũng là huynh đệ chưa kết nghĩa với ngươi, ta không bận tâm thì ai bận tâm thay ngươi đây?" Dương Diệu nói: "Chẳng lẽ ngươi trông chờ vào Nguyễn Bao Tử sẽ nhọc lòng thay ngươi sao? Hắn giống như tên ngốc vậy, chuyện gì cũng không biết."
Trì Kính Dao thấy hắn còn rất nghiêm túc, không khỏi lại muốn cười.
Tên Dương Diệu này trước giờ nhìn có vẻ rất cà lơ, nhưng thật ra lại rất trọng tình cảm, là kiểu người một khi đã xác định quan tâm ai sẽ vì đối phương mà không tiếc cả mạng sống, Trì Kính Dao rất may mắm khi có một bằng hữu như vậy.
Vả lại dân chúng cũng không ngốc, cùng một loại thuốc nhất định phải đi tới cửa tiệm lời hơn, chứ không phải đi cửa tiệm đắt tiền.
"Cậu chủ không cần lo lắng chuyện này, chúng ta có rất nhiều biện pháp để ngăn tiệm thuốc tăng giá." Ngô thúc nói: "Đến lúc đó bọn ta để tâm nhiều hơn chút, tuyệt đối không để xuất hiện tình trạng mà cậu chủ lo lắng."
Trì Kính Dao gật gật đầu, nói: "Được, nếu thật sự không được, cùng lắm thì chúng ta tự mở tiệm thuốc."
"Chính là ý này." Ngô thúc đáp.
Trước đây Trì Kính Dao thật ra đã nghĩ phải tự mở tiệm thuốc, nhưng sau khi cậu và Ngô thúc suy xét cẩn thận, vẫn cảm thấy việc chế thuốc quan trọng hơn chút. Vì khi bọn cậu tự mở tiệm thuốc, chi phí mọi mặt sẽ gia tăng, mà số chi phí đó sẽ trở thành giá thuốc, vô hình trung như đã nâng giá thuốc lên.
Dù sao mục đích của bọn cậu cũng không hẳn là vì kiếm tiền, tạm thời tập trung chế thuốc, mở rộng nơi bán ra khắp Đại Du mới là việc cấp bách.
Trước đây vì Trì Kính Dao không muốn nói toạc ra, cho nên rất ít khi nhắc tới chuyện ở Kì Châu của mình với người khác, đương nhiên cũng chưa từng nói với Ngô thúc. Hiện giờ chiến sự chấm dứt, Trần Quốc một lòng cầu hòa, bọn cậu đã an toàn, tất nhiên cũng không nhất thiết phải bận tâm chuyện này.
"Ngô thúc có quen sư phụ ta sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Không giấu gì ngài, năm đó ta quyết định buôn bán dược liệu, hơn nửa nguyên nhân là nhờ Trình đại phu." Ngô thúc nói với Trì Kính Dao: "Đó là chuyện vài chục năm trước, lúc đó ta mắc bệnh nặng, may mắn được một vị du y ra tay cứu giúp, ta mới giữ được cái mạng này."
Vị du y đó chính là Trình đại phu lúc trẻ.
"Sau đó ta muốn theo học y, nhưng thật sự không có khiếu, liền làm dược đồng mấy năm." Ngô thúc nói: "Sau đó bắt đầu thu mua dược liệu, coi như cũng dính dáng một chút tới nghề y."
Trì Kính Dao nghe vậy hơi cảm thán, không ngờ mình và Ngô thúc lại có mối liên hệ như vậy.
Bảo sao cậu vừa mới quen đối phương đã có cảm giác tin tưởng khó hiểu như vậy.
"Sư phụ ta. . . . . Hơn ba năm trước đã qua đời rồi." Trì Kính Dao nói: "Hiện giờ Tề Nhân Đường được vài vị sư huynh của ta trông chừng."
Ngô thúc nghe vậy thở dài nói: "Mấy năm đầu ta đi ngang Kì Châu đời sẽ tới thăm ông ấy, hai năm nay bận quá nên không qua được, không ngờ lại. . . . . . ." Trước đây thật ra Trì Kính Dao từng nhắc tới chuyện sư phụ qua đời cho ông, nhưng lúc đó ông cũng không biết người đó chính là người quen cũ của mình.
"Ông ấy ra đi rất thanh thản." Trì Kính Dao nói: "Nếu ông ấy biết việc làm của chúng ta hiện giờ cũng sẽ rất vui vẻ đấy."
"Ừm." Hốc mắt Ngô thúc đỏ hoe, nói: "Ngài nói đúng lắm, chúng ta làm tốt việc này, tên tuổi của Tề Nhân Đường có thể đi cùng với viên thuốc của các ngài tới khắp Đại Du."
Ngày đó hai người lại thương lượng không ít chuyện nhỏ nhặt.
Cuối cùng, chọn Tề Nhân Đường là nơi khởi đầu cho những viên thuốc này của họ.
"Nhị ca lại uống rượu hả?" Trì Kính Dao hỏi.
"Lúc đâu ta không uống lấy một ngụm. Nhưng một đống người vây quanh ta, ta không uống là không cho ta đi." Bùi Dã nói: "Ta sợ tới chậm đệ sẽ ngủ mất, nên đã uống cạn một chén, chỉ một chén thôi, không nhiều thêm một ngụm nào."
Trì Kính Dao thấy hắn còn nghiêm túc giải thích như vậy, không khỏi bật cười nói: "Huynh uống hai chén cũng không sao hết, ta không đánh huynh đâu."
"Ta đã đồng ý với đệ, không phải đệ nói không thích ta uống rượu sao?" Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao duỗi tay nắm lấy ngón tay của Bùi Dã, nhỏ giọng nói: "Cũng không phải. . . . . tối hôm qua hơi tức nên nói vậy thôi."