Không biết do cậu quá nhập tâm nên không nghe thấy Bùi Dã ngăn cản, hay là bởi vì nguyên nhân khác, nhưng lại không dừng lại, mà tiếp tục đọc cho xong trang giấy còn lại.
"Cha ta nói, mọi người sống sót đều phải tham gia, như vậy mới gọi là chúc mừng." Dương Diệu nói: "Cho nên mấy ngày nay phải đợi những người ở tiền tuyến về đó. Ở đây không có ai nên để ta tới gọi ngươi."
Trì Kính Dao không ngờ Dương Thành vẫn nhớ tới cậu, thật ra có chút bất ngờ.
"Tìm đại một người tới báo là được rồi, ngươi còn phải đi một chuyến sao?" Trì Kính Dao nói.
"Hiện giờ chúng ta chính là huynh đệ thân thiết, ta đến gọi ngươi không phải là chuyện đương nhiên sao?" Dương Diệu cười nói.
Trì Kính Dao nghe vậy không khỏi nghĩ tới Bùi Dã, tâm trạng thấy hơi phức tạp.
"Hiện giờ nhị ca ta bận lắm nhỉ?" Trì Kính Dao hỏi Dương Diệu.
"Bận thật." Dương Diệu nói: "Ngươi không biết chứ, cha ta lấy cớ chân mình vẫn chưa khỏi hẳn, gần như đẩy hết mọi việc trong doanh trại cho hắn. Bùi tướng quân hiện giờ không khác gì con quay, từ sáng sớm cho tới tối muộn."
Trì Kính Dao ngẩn ra, thầm nghĩ bảo sao mấy ngày qua nhị ca không tới tìm cậu.
Hai người cùng nhau quay về đại doanh.
Trì Kính Dao đi tới tiểu viện gặp bọn Chương sư huynh và Nguyễn Bao Tử trước.
"Hôm qua bọn ta đã về, ta nói muốn đi tới thôn trang tìm ngươi, Dương Diệu nói hôm nay ngươi sẽ quay lại nên ta không cần đi nữa." Nguyễn Bao Tử nói.
"Trong thôn trang tạm thời cũng không có chuyện gì." Trì Kính Dao nói: "Sớm biết là hôm qua các ngươi về, ta đã đi tới trước đón các ngươi rồi."
Nguyễn Bao Tử nói: "Ta cũng vậy, thật sự như nằm mơ. Ta nhớ rõ lúc chúng ta tới là lúc biên thành lạnh nhất, nháy mắt đã qua hơn nửa năm rồi. Cũng không biết Thu Thiên đã lớn chưa, lâu rồi không gặp không chừng không còn thân với ta nữa."
"Không đâu, ta và nhị ca tách ra nhiều năm như vậy, lúc gặp mặt không phải vẫn như trước sao?" Trì Kính Dao an ủi hắn.
"Đó là bởi nhị ca ngươi thương ngươi, ta cũng không khiến người ta thích như nhị ca ngươi." Nguyễn Bao Tử nói.
Trì Kính Dao nghe được cậu "nhị ca ngươi thương ngươi" của hắn, hai tai chợt ửng đỏ.
Vào cái đêm mà cậu còn không biết là thật hay giả đó, nhị ca cũng nói câu đó với cậu.
Các tướng sĩ hét lên ba tiếng, hô một câu khẩu hiệu ngắn gọn, nhưng Trì Kính Dao lại không nghe rõ là gì.
Ánh mắt cậu rơi trên người Bùi Dã đang đứng cạnh Dương Thành, nhưng vì cách quá xa nên không thấy rõ vẻ mặt của đối phương.
Dương Thành không phải người dong dài, chỉ nói đơn giản vài câu rồi lên tiếng khai tiệc.
Trì Kính Dao ngồi cạnh Dương Diệu, hơi thất thần.
Cho tới khi trên bàn có người nhắc tới Bùi Dã, cậu mới hồi phục tinh thần lại.
"Ta nghe nói công văn từ bên trên đã đưa xuống, hiện giờ Bùi tướng quân chỉ thấp hơn Dương tướng quân nửa cấp thôi đấy." Một quân y nói: "Các ngươi có biết như vậy nghĩa là sao không?"
Dương Diệu cười nói: "Nghĩa là Dương tướng quân phải truyền lại vị trí cho Bùi tướng quân."
"Gì chứ, nghĩa là khi chủ soái hai doanh trại Trung Đô và Tây Châu gặp Bùi tướng quân phải hành lễ." Người kia nói.
"Lợi hại vậy á?" Nguyễn Bao Tử nói theo phản xạ.
Trì Kính Dao nghe vậy nhịn không được cười cười, thầm nghĩ nhị ca cậu quả thật rất lợi hại, chuyện này cậu không phủ nhận.
"Hiện giờ Bùi tướng quân ở kinh thành cũng là nhân vật chạm vào bỏng tay đấy." Một quân y uống hai chén rượu nên đã hơi say, nói: "Ta nghe bọn họ bàn tán, lần này Bùi tướng quân vào kinh thành báo cáo, có lẽ sẽ không ít quan viên trong kinh cầu hôn ngài ấy."
Trì Kính Dao ngẩn ra, hỏi: "Vì sao?"
"Còn vì sao nữa? Lần này ngài ấy lập công lớn như vậy, lại còn là binh sĩ tuấn tú chưa có hôn phối, tất nhiên sẽ không ít người muốn mượn sức leo lên." Người kia lại nói: "Đương nhiên, những nhà có danh tiếng lớn phải tránh nghi ngờ, nếu không sẽ dính vào điều kiêng kị. Nhưng kinh thành là nơi nào chứ, bắt bừa mười người thì tám người phú quý, ở đó có rất nhiều người không cần phải kiêng dè những chuyện này."
Dương Diệu nghe vậy nói: "Vô ích thôi, Bùi tướng quân sẽ không ở lại kinh thành đâu."
Có lẽ hắn sợ Trì Kính Dao khổ sở, một mực nói thay cho Bùi Dã.
"Đó là trước kia, đợi khi tới kinh thành có lẽ sẽ không vậy nữa." Người kia cũng không biết quan hệ của Bùi Dã và Trì Kính Dao, tất nhiên sẽ không kiêng dè chuyện gì, lại nói: "Ngươi chưa từng tới kinh thành, không biết chỗ đó như thế nào. Dù người thann tâm quả dục tới đó cũng phải động tâm phàm tục thôi."
Trì Kính Dao nghe vậy trong lòng hơi khó chịu, không khỏi nhớ tới những lời Bùi Dã nói với cậu đêm đó.
Bùi Dã hỏi cậu, có muốn tới kinh thành hay không.
Trì Kính Dao vốn định nói sẽ đi cùng hắn, nhưng Bùi Dã lại nhắc nhở cậu, chuyến đi này rất vất vả. . . . .
Sau đó, Trì Kính Dao sợ kéo chân hắn nên mới từ bỏ suy nghĩ đi cùng hắn.
Trong lòng thiếu niên lo lắng không thôi, lúc thì nghĩ tới lời người kia, lúc lại nghĩ tới hành động Bùi Dã không cho cậu cùng đi tới kinh thành. Sau đó cậu nhịn không được mà tự an ủi mình, có lẽ đối phương thật sự sợ cậu vất vả trên đường, chứ không phải vì lý do khác.
Sau ba hiệp uống rượu, tất cả mọi người đã uống quá nhiều, lần lượt rời khỏi bàn đi tán loạn.
Chương đại phu nghe vậy liếc nhìn Trì Kính Dao một cái, thấy Trì Kính Dao không phản đối liền đống ý chuyện này.
"Ta đã nói là các vị sẽ không từ chối rồi mà." Dương Thành nhìn về phía Trì Kính Dao nói: "Nhị ca ngươi còn nói ngươi không muốn đi. . . . . ."
Ông vừa dứt lời, Trì Kính Dao khó tin nhìn về phía Bùi Dã.
Cho nên. . . . . . cậu không hiểu lầm Bùi Dã, đối phương thật sự cố ý không muốn cậu tới kinh thành.
Tâm trạng Trì Kính Dao hỗn loạn, đợi khi Dương Thành dẫn người đi, cậu liền lấy cớ rời đi.
Cậu đi thẳng tới tiểu viện, nhưng lại gặp được Bùi Dã ở ngoài sân tập võ.
Đối phương đứng trong góc tối, rõ ràng là đang đợi cậu.
"Đêm đó huynh hỏi ta muốn đi kinh thành không, lúc đó huynh đã biết chuyện này rồi hả?" Trì Kính Dao hơi giận mà hỏi.
"Ừm." Bùi Dã không phủ nhận.
"Huynh nói trên đường vất vả, là cố ý để ta chủ động nói không đi sao?" Trì Kính Dao lại hỏi.
Bùi Dã im lặng một lúc lâu, lại thừa nhận.
"Vì sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Đệ nói muốn một cuộc sống nhàn hạ, ta nghĩ có đi tới kinh thành hay không đối với đệ cũng đâu quan trọng." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nói: "Vậy sao huynh không hỏi thẳng ta? Sao lại phải gạt ta?"
Bùi Dã nhìn thiếu niên, giải thích: "Để ra đi kinh thành báo cáo, là do thánh chỉ, không thể làm trái được, nếu ta không đi là kháng chỉ bất tuân. Nhưng đệ không như vậy, ý chỉ không nói rõ tên đệ phải đi, chỉ nói Dương tướng quân phái hai quân y đi theo."
"Sao không thể là ta?" Thiếu niên nói.
"Ta không muốn để đệ đi." Bùi Dã nói.
"Huynh không ta đi cùng có thể nói cho ta, nếu huynh không muốn ta có thể không đi." Trì Kính Dao nói.
"Ta không muốn nói cho đệ, chính là sợ đệ thế này đây." Bùi Dã nói: "Ta vốn không định cho đệ biết việc này, tránh để đệ thấy bất an. Dương tướng quân vốn đã đồng ý với ta rồi, nói sẽ nghĩ cách khác, nhưng hôm nay ông ấy uống say, đã quên sạch hoàn toàn."
Trì Kính Dao chỉ im lặng không nói, lòng bàn tay cũng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Cậu không thể tưởng tượng được nếu những chuyện này thật sự xảy ra, bọn cậu nên làm gì đây?
Nếu cậu thật sự nhập tịch vào Bùi gia, cho dù mọi chuyện với công chúa có không thành, cậu và Bùi Dã cũng sẽ không còn cơ hội nào nữa.
"Chỉ cần đệ không muốn làm phò mã, ta nhất định sẽ nghĩ cách." Bùi Dã nói.
"Ta đương nhiên không muốn!" Trì Kính Dao nói: "Chỉ là. . . . . chẳng may hoàng đế đổi ý, chẳng may ngài ấy nhìn trúng huynh thì làm sao đây?"
Bùi Dã nói: "Ngài ấy sẽ không chọn ta, Trần Quốc vừa mới hòa đàm, ngài ấy liền chặt đứt đường làm quan của ta, chuyện này sẽ làm lạnh lòng của tướng sĩ ba doanh trại." Huống chi theo hắn biết, đương kim bệ hạ dường như cũng không phải người khó tính khó chịu.
Nhưng Trì Kính Dao vẫn thấy rất lo lắng.
Trước đó, cậu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, cũng không ý thức được ý nghĩa thật sự của vương quyền ở xã hội cổ đại là như thế nào. Nhưng tới tối nay, dường như cậu đột nhiên hiểu ra, bất kể cậu hay là Bùi Dã, dưới quyền lực đó đều rất nhỏ bé.
Cậu thật sự sợ hãi, sợ rằng tương lai của mình và Bùi Dã đều không nằm trong tay của mình.
"Vậy. . . . . chẳng may những người trong kinh đó nhìn trúng huynh thì sao?" Trì Kính Dao nói: "Bệ hạ không gả nữ nhi cho huynh, ngài ấy có thể ban hôn sự khác cho huynh mà!"
Bùi Dã im lặng một lúc, nói: "Ta đã có dự tính, đệ không cần phải lo lắng."
"Dự tính gì?" Trì Kính Dao hỏi.
"Đệ cứ yên tâm, không có người quyền quý nào sẽ gả nữ nhi cho ta đâu." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nghe hắn nói vậy, ngược lại càng thấy bất an.
Bùi Dã thấy thế cũng không đành lòng làm cậu đau khổ, nghẹn giọng nói: "Nếu bệ hạ ban hôn cho ta, ta sẽ nói. . . . . cơ thể ta bị thương trên chiến trường, đời này năng lực đã bị phế rồi."