Sáng sớm hôm sau, lúc đám người Trì Kính Dao rời khỏi đại doanh, Bùi Dã cũng không tới tiễn.
Nhưng Dương Thành lại đích thân đưa mọi người tới cổng đại doanh.
"Hài tử nhà ngươi từ nhỏ ta đã thích, bây giờ có tâm tư như vậy đúng là hiếm hoi." Dương Thành nói với Trì Kính Dao: "Nhưng dù sao ngươi còn nhỏ tuổi, việc này cũng không cần vội, vẫn nên bàn bạc lại với nhị ca ngươi đi, hai huynh đệ đừng vì chuyện này mà sinh ra hiềm khích."
Trì Kính Dao gật đầu nói: "Đa tạ Dương tướng quân."
"Ngươi rất thông minh, tất nhiên cũng biết vì sao nhị ca ngươi lại tức giận như vậy, đừng trách hắn." Dương Thành nói: "Sau 15 tháng chạp, trại quân sự ở chỗ các ngươi sẽ thay quân, đến lúc đó ta sẽ phái nhị ca ngươi sang đó thủ trại, các ngươi cũng có thể cùng nhau đón năm mới."
Trì Kính Dao nghe vậy hơi bất ngờ, lại hơi cảm động, không ngờ Dương Thành này nhìn có vẻ cẩu thả nhưng lại có một mặt rất cẩn thận. Lúc này cậu lại nói lời cảm ơn với Dương Thành, rồi mới lên xe ngựa.
Sau khi quay về, Trì Kính Dao cũng dần bình tĩnh lại không ít.
Tất nhiên cậu biết vì sao Bùi Dã lại tức giận với mình, đơn giản là cảm thấy biên thành nguy hiểm, sợ cậu tự ý dấn thân vào hiểm nguy.
Cũng vì biết lý do này nên Trì Kính Dao không thể tức giận với hắn.
Tính tình của Bùi Dã khác cậu, nặng tâm tư, việc gì cũng suy nghĩ nhiều, nhưng lại không muốn biểu lộ ra ngoài. Việc này nếu là Bùi Nguyên, bất kể là đồng ý hay không thì tất nhiên sẽ thành thật nói chuyện với cậu một chút, nói rõ sự lo lắng của mình, tìm ra cách giải quyết thỏa đáng cho vấn đề này.
Nhưng Bùi Dã lại khác, hắn không thích bày tỏ tâm sự của mình, tức giận lắm thì cũng chỉ nói vài câu nặng lời để thể hiện sự bất mãn.
May là Trì Kính Dao đã sống chung vài năm, sớm hiểu rõ tính nết này của hắn nên cũng không sinh ra hiểu lầm gì.
Từ đó, chuyện Trì Kính Dao đi biên thành liền tạm gác lại.
Huống hồ cơ thể Trình đại phu càng ngày càng yếu, Trì Kính Dao cũng không đi vội.
Thời gian nhoáng cái đã vào đông.
Vào đầu đông cơ thể của Trình đại phu ngày càng suy yếu.
Trong khoảng thời gian này Trì Kính Dao còn không về nhà, vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc lão.
"A Dao, hôm nay có phải tuyết rơi không?" Trình đại phu tựa vào cạnh giường, sắc mặt hơi mệt mỏi.
"Đúng vậy, sáng sớm đã có tuyết, trên mặt đất đã tích một lớp dày rồi." Trì Kính Dao nói.
"Con đỡ ta ra ngoài đi, ta muốn xem tuyết." Trình đại phu nói.
"Bên ngoài trời lạnh, con mở cửa sổ cho người nhìn, được không?" Trì Kính Dao hỏi.
Trình đại phu cười nói: "Không sao đâu, sau này cũng không còn cơ hội ngắm tuyết rơi nữa, con nghe theo ta đi."
Trì Kính Dao đau lòng, khoác thêm một chiếc ngoại bào cho lão, lại chuẩn bị cái lò sưởi tay cho lão ôm, lúc này mới đỡ ông lão ra ngoài.
Tiểu Phương xếp một cái ghế dựa ngoài hành lang, lót đệm mềm thật dày bên dưới, Trì Kính Dao đỡ Trình đại phu ngồi lên.
"Ta nhớ rõ năm đó, trời cũng đổ tuyết lớn thế này, con lại bất tỉnh nhân sự, nhị ca con đặt con vào trong sọt, đi bộ cả đêm để cõng con tới y quán." Trình đại phu nói: "Lại nói, duyên sư đồ của chúng ta cũng bắt đầu từ thời điểm đó."
Trì Kính Dao nhớ tới chuyện cũ cũng thấy bồi hồi.
Bùi Dã năm đó còn nhỏ hơn so với cậu bây giờ, lại có thể cõng cậu đạp tuyết đi suốt cả đêm.
"Còn giận dỗi nữa hả?" Trình đại phu hỏi.
"Không giận dỗi, con cũng đâu có tức giận với huynh ấy." Trì Kính Dao nói: "Mấy ngày nữa huynh ấy sẽ tới trại quân sự, con sẽ tới đó nói chuyện với huynh ấy."
Đáy mắt Trình đại phu lộ ý cười, nhìn về phía Trì Kính Dao, nói: "Con đã quyết định chưa? Có đi biên thành hay không?"
"Con muốn đi, nhưng vẫn chưa thể quyết định được." Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã là người nhà của cậu, coi cậu như huynh đệ ruột, Trì Kính Dao kính hắn thương hắn, tất nhiên sẽ không có ý mặc kệ hắn được. Nếu Bùi Dã vẫn kiên quyết ngăn cản cậu tới biên thành, cậu cũng không thể trở mặt với Bùi Dã.
"Vi sư hỏi con, sao con lại muốn tới biên thành?" Trình đại phu hỏi.
Trì Kính Dao ngẩn ra, nói: "Tất nhiên là vì...... chữa bệnh cứu người."
Trình đại phu nhướng mày nói: "Con do dự như vậy, ta thấy không phải."
Trì Kính Dao muốn tới biên thành, quả thật có tâm tư riêng, lời này của Trình đại phu cũng không sai.
Bởi vì cậu muốn tích góp từng chút điểm hành nghề y một nên muốn tới nơi có khả năng được chữa bệnh nhiều nhất, mà biên thành lại là nơi không thiếu người cần được chữa trị.
"Tên nhóc nhà con tính tình đơn thuần, cũng có lòng muốn giúp đỡ tất cả chúng sinh, nhưng điều này không có nghĩa là con đã sẵn sàng trở thành đại phu. Con đi theo ta nhiều năm như vậy, học được không ít kỹ năng, có thể có gì đó vi sư không dạy được con thì con lại tự lĩnh ngộ được." Trình đại phu nói.
Trì Kính Dao nghe vậy nói: "Sư phụ, con không hiểu, con đã là một đại phu rồi mà."
"Con chỉ nhân tiện chữa bệnh cho người ta mà thôi." Trình đại phu nói: "Giống như con nói muốn tới biên thành, trong lòng con cũng biết, mục đích của con và sư huynh con không hề giống nhau."
Trì Kính Dao nghe vậy thấy hơi mờ mịt, nhưng lại hơi cảm thấy lời này của Trình đại phu cũng đúng.
Lúc trước cậu đi theo nghề y thật ra cũng chỉ là miễn cưỡng, không xuất phát từ lý tưởng cứu nhân độ thế gì hết.
Nghĩ vậy, mấy năm nay mặc dù cậu vẫn luôn làm công việc của đại phu, nhưng quả thật cậu và bọn Đinh Tiểu Uyển không giống nhau.
Sự khác biệt này cũng không phải ở y thuật hay sự quan tâm đối với người bệnh, mà là thái độ của bản thân đối với nghề y này....
Nói cách khác, từ trước đến giờ cậu cũng không sinh ra sự đồng thuận hay vinh dự đối với chức nghiệp đại phu này.
Như một binh sĩ đi ngang qua chiến trường, dựa vào chút sức lực giúp người ta đánh mấy trận, mặc dù cậu đánh giỏi hơn so với rất nhiều binh sĩ khác, nhưng điều này không có nghĩa cậu là một binh sĩ giỏi, suy cho cùng cậu còn chẳng phải là binh sĩ.
"A Dao, nếu con thật sự muốn tới biên thành, hay là đợi con nghĩ thông suốt rồi hẵng đi." Trình đại phu nói: "Vi sư biết, con là đứa nhỏ tốt bụng, cho nên không có yêu cầu gì đối với con về việc này, ta biết con nhất định sẽ làm rất tốt. Chỉ có duy nhất một chuyện khiến ta bận lòng, đó chính là hy vọng một ngày nào đó, con có thể thật lòng muốn làm một đại phu."
"Nếu có một ngày như vậy, con lại tới biên thành cũng không muộn." Trình đại phu nói.
Trì Kính Dao nghe vậy suy nghĩ nghiêm túc, nói: "Dạ, con đồng ý với sư phụ."
Ngày hôm đó, Trình đại phu còn nói rất nhiều với Trì Kính Dao.
Nói đến chuyện ngày xưa lão đã bắt đầu học y như thế nào, lại làm sao quyết định cả đời làm một đại phu.
Còn nói đến thành quả và tiếc nuối những năm gần đây của lão.
Nói rằng chuyện khiến lão vui vẻ nhất lúc tuổi già chính là thu nhận Trì Kính Dao làm đồ đệ.
Cho tới lúc xế chiều, ông lão nói mệt rồi tựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Từ đó về sau, không bao giờ tỉnh lại nữa.......
Tang lễ của Trình đại phu được làm rất đơn giản theo nguyện vọng của lão, cũng không quá phô trương.
Nhưng tất cả đệ tử của lão đều tới tiễn lão đoạn đường cuối cùng, còn có rất nhiều người bệnh từng được ông lão chữa khỏi, sau khi biết tin cũng tới cúng viếng.
Cả đời lão không có con nối dõi, Trì Kính Dao và Đinh Tiểu Uyển lấy danh nghĩa con cháu chịu tang cho lão.
Ngày đưa tang, Trì Kính Dao nhìn đám người đến đưa tang mà chợt nhận ra.
Trước giờ cậu chưa bao giờ suy nghĩ kỹ về việc làm một đại phu tận tụy tận tâm, cả đời sẽ để lại được thứ gì?
Nhưng giờ khắc này, nhìn thấy đám người đó, cậu đột nhiên nhận ra rồi.
Sư phụ của cậu vào trước lúc lâm chung vẫn dạy cho cậu một bài học cuối cùng: Muốn cậu học được sự thân thuộc và lòng tin với tư cách là một đại phu.
Sau giỗ bảy ngày cho Trình đại phu, trời lại đổ tuyết lớn.
Trì Kính Dao ở trước mộ nói chuyện với ông lão một lát, lúc đứng dậy mới nhớ hôm nay là 16 tháng chạp, theo lời Dương Thành nói thì Bùi Dã chắc đã tới trại quân sự rồi.
Cậu đi thay y phục, lại khoác thêm ngoại bào, đi bộ về phía trại quân sự cách đây ba dặm.
Đường đầy tuyết không dễ đi, Trì Kính Dao đi hơn nửa canh giờ mới tới trại.
Vừa khéo là lính thủ trại vừa lúc nhận ra Trì Kính Dao, thấy cậu mặc ngoại bào đội mũ mão, nhìn tròn ủng ủng rất đáng yêu liền muốn trêu cậu một chút. Vì thế sau khi Trì Kính Dao nói mục đích tới, người kia khó xử nói: "Bùi Dã đi theo Dương tướng quân chấp hành công vụ rồi, không có tới trại quân sự đâu."
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, lúc này thấy hơi thất vọng.
Trước khi xuất phát sao cậu không nghĩ tới chuyện Bùi Dã có thể sẽ không tới chứ?
"Muốn đi vào sưởi ấm chút không?" Lính gác hỏi.
"Không quấy rầy các vị." Trì Kính Dao hành lễ với người kia, xoay người rời đi.
Một khắc đó, không biết vì sao, Trì Kính Dao đột nhiên cảm thấy hơi tủi thân.
Cậu cũng không biết là mình tủi thân vì điều gì, chỉ là sau khi đến tìm Bùi Dã mà không gặp được, liền thấy cay cay sống mũi.
Trình đại phu đi rồi, cậu phải lấy danh phận nhi tử để tiếp đón người tới thăm viếng, còn phải làm quen với rất nhiều lễ nghi rườm rà, cũng chưa thể khóc lớn một trận. Bây giờ cuối cùng cũng thả lỏng một chút, trong mắt càng cảm thấy cay, rất muốn tìm cơ hội để thoải mái khóc to.
Cậu thậm chí không nhịn được mà hơi giận Bùi Dã, vì sao lâu như vậy rồi mà vẫn còn giận dỗi với cậu nữa?
Cậu đã quyết định tạm thời không đi biên thành nữa mà, hôm nay chỉ là muốn đến gặp nhị ca cậu một lần thôi, vì sao lại không gặp.
Trì Kính Dao hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, đến mức hốc mắt đỏ bừng.
"Này, Trì đại phu......."
Lính gác sau lưng dường như muốn gọi cậu lại, nhưng Trì Kính Dao đang rất kích động, không hề nghe thấy.
Cho tới khi sau lưng cậu vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó bị người ta kéo cổ tay lại.
Trì Kính Dao quay đầu lại nhìn, liền thấy Bùi Dã hơi nhíu mày nhìn cậu, trên người ngay cả ngoại bào cũng không mặc, rõ ràng là vội vã chạy tới đây.
"Bọn họ trêu ngươi thôi, hôm qua ta đã tới rồi, định hôm nay thu xếp ổn thỏa rồi sẽ đi tới thôn trang thăm ngươi......"
"Nhị ca......" Trì Kính Dao vừa nhìn thấy hắn, tâm trạng vất vả ổn định lại như bị rối loạn, lúc này hoàn toàn mất khống chế.
Bùi Dã ngẩn ra, thấy hai mắt thiếu niên đỏ bừng, nước mắt cứ thế rơi xuống không ngừng.
Hắn duỗi tay muốn lau đi, lại nhớ ra tay mình đang rất lạnh, một bàn tay giơ lên lại tiến thoái lưỡng nan.
"Nhị ca, sư phụ ta mất rồi......." Thiếu niên nói không đầu không đuôi, nức nở: "Ta nghĩ là huynh vẫn còn giận nên cố ý không đến gặp ta......."
"Không giận ngươi, đừng khóc." Bùi Dã duỗi tay nắn nắn vai cậu, dỗ: "Không phải nhị ca đã tới rồi sao?"
Không ngờ hắn an ủi như vậy, vật nhỏ càng khóc ác hơn, bả vai giật giật nhìn đáng thương biết bao.
Bùi Dã lâu rồi không thấy luống cuống như vậy, đầu tiên là vội vàng kéo ống tay áo lau nước mắt cho thiếu niên, thấy đối phương không có ý định ngừng khóc, dứt khoát dùng một tay kéo người ta vào lòng.
Ở cổng trại, Dương Diệu vừa khoác thêm ngoại bào bước ra, thấy cảnh này liền nhịn không được mà cười ngây ngô.