"Cái gì vậy?" Trì Kính Dao đặt thoại bản trong tay xuống, mờ mịt hỏi.
"Không có gì, đi thôi." Bùi Dã không đợi tiểu nhị mở miệng, vội kéo Trì Kính Dao đi.
Mới vừa nãy ở trong tiệm sách, Trì Kính Dao tiện tay lật đúng thoại bản giống "Nàng tiên ốc" ngày trước từng thấy, không nhịn được lại đọc chăm chú, bởi vậy không để ý tới lời của Dương Diệu, cũng không chú ý tới lời của tiểu nhị tiệm sách kia.
Lúc vừa rời khỏi tiệm sách, cậu thấy Bùi Dã hơi kỳ lạ liền thấy hơi tò mò.
"Nhị ca, vừa nãy hắn muốn bán sách gì cho huynh vậy?" Trì Kính Dao hỏi.
"Không có gì, đừng hỏi." Bùi Dã nói.
"Vậy vừa nãy Dương Diệu mua gì thế?" Trì Kính Dao lại hỏi.
"Sách linh tinh." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao xuyên qua mặt lạ nhìn về phía Bùi Dã, như một con hồ ly nhỏ đứng trước mặt Bùi Dã, cười nói: "À..... Ta biết rồi, Dương Diệu mua loại sách đó chứ gì?"
"Loại nào?" Bùi Dã theo bản năng hỏi.
"Chính là cái loại đó đó!" Trì Kính Dao cười nói: "Bên trong có tranh...... Nhị ca chưa từng thấy qua sao?"
Trước khi Trì Kính Dao xuyên sách đã 19 tuổi rồi, mặc dù cậu chưa từng yêu đương, nhưng xuất phát từ sự tò mò nên cũng từng xem một vài bộ phim hành động. Mà cậu cũng không quá thích, sau khi xem xong cũng không thấy cảm xúc gì.
Nhưng cậu biết, thiếu niên ở độ tuổi này của Dương Diệu đúng là tuổi tò mò, xem mấy thứ thế này cũng chẳng có hại. Mà Bùi Dã còn lớn hơn mấy tuổi so với Dương Diệu, nếu không phải nhập ngũ thì lúc này hắn đã sớm thành thân, theo lý thì cũng nên có nhu cầu ở phương diện này.
"Chưa từng đọc." Có lẽ Bùi Dã cũng đoán được vật nhỏ đang nói về thứ gì, không khỏi thấy hơi xấu hổ.
Trì Kính Dao thấy dáng vẻ không được tự nhiên của hắn, ngược lại rất vui vẻ, cười nói: "Nhị ca, chuyện này không có gì phải ngại, huynh đã 20, theo quy định của Đại Du chúng ta thì thanh niên 16 tuổi đã có thể thành thân rồi. Ta nhớ lúc đại ca bằng tuổi huynh cũng đã về một nhà với đại tẩu rồi đó."
"Ngươi mới bây nhiêu, sao lại hiểu mấy chuyện này như vậy?" Bùi Dã hơi không vui nói.
"Ta là đại phu mà, không hiểu chuyện này mới kỳ lạ đấy!" Trì Kính Dao nói.
Trì Kính Dao cảm thấy thời đại này vẫn thiếu chút giáo dục so với xã hội hiện đại về phương diện này. Đương nhiên ở xã hội hiện đại cũng làm chưa tốt, nhưng phần lớn người trưởng thành đều có cách "tự học", cho nên cũng không đến mức mù tịt.
Bọn Bùi Dã không giống vậy, không thể xem chút phim, cũng không ai dạy, có lẽ chỉ có thể tự mình ngộ ra hoặc là mua chút sách về đọc mà thôi.
Cho nên Trì Kính Dao cảm thấy đây là một cơ hội không tồi, có lẽ cậu có thể giáo dục giới tính một chút cho Bùi Dã. Dù sao cậu cũng là một đại phu, cũng có chút quyền lên tiếng về phương diện này.
"Nhị ca, ta bắt mạch cho huynh nha." Trì Kính Dao nói.
"Sao phải bắt mạch cho ta?" Bùi Dã hỏi.
"Lần trước khi ta bắt mạch cho đám lính, phát hiện rất nhiều binh sĩ hơi nóng trong. Nguyên nhân thì có rất nhiều, trong đó có một nguyên nhân chính là do kìm nén quá lâu không được giải tỏa." Trì Kính Dao thản nhiên nói: "Ai cũng là con người, có thất tình lục dục là chuyện bình thường, chúng ta nên đối mặt với chuyện này một cách đúng đắn, không cần phải xấu hổ......."
Bùi Dã lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên đối mặt trực tiếp với vấn đề này, điều này khiến hắn cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Càng kỳ lạ hơn là người nói vấn đề này với hắn không phải là cha, cũng không phải là huynh trưởng của hắn, mà chính là vật nhỏ kém hắn vài tuổi!
"Nào, nhị ca, để ta bắt mạch cho huynh." Trì Kính Dao nói xong liền đi tới nắm lấy cổ tay của hắn.
Bùi Dã xấu hổ không chịu được, giãy khỏi tay của cậu nói: "Đừng nghịch nữa."
"Ta đâu có nghịch." Trì Kính Dao nói: "Chuyện này có gì đâu mà ngại."
Bùi Dã lại không để ý tới cậu nữa, bước về phía trước, tai đỏ bừng vì xấu hổ.
Hắn không phải người cổ hủ, tất nhiên biết Trì Kính Dao nói đúng, huống chi Trì Kính Dao là một đại phu, nói những lời này tất nhiên không có ý chế nhạo hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy xấu hổ.
"Lời hôm nay nói với ta thì không sao, lúc về chớ nói với người khác. Trong lòng ngươi vô tư nhưng không biết người ta có ý xấu gì hay không đâu." Bùi Dã trầm giọng nói.
Hắn dứt lời lại không nghe thấy Trì Kính Dao đáp lời, nhịn không được quay đầu nhìn qua, lúc này mới phát hiện sau lưng không có ai đi theo.
Tim Bùi Dã nhảy dựng, nhất thời hoảng sợ, quay người bước nhanh về con đường vừa đi.
Cũng may hắn chỉ đi vài bước đã thấy thiếu niên đeo mặt nạ hồ ly trong đám người.
Thiếu niên đang cúi đầu nhìn xung quanh, dường như đang tìm thứ gì đó.
"Không phải bảo ngươi theo sát ta sao?" Bùi Dã tiến tới túm chặt lấy cổ tay của cậu, hơi lo lắng nói: "Nhiều người như vậy, chẳng may lạc thì phải làm sao?"
Thiếu niên bị giọng điệu của hắn dọa sợ, giật mình một cái rồi một lúc lâu sau mới tủi thân nói: "Huynh đi nhanh như vậy, ta bảo huynh từ từ huynh cũng không nghe, ta không đuổi kịp huynh....."
"Ngươi....." Bùi Dã định giáo huấn vài câu cho cậu nhớ kỹ, nhưng xuyên qua mặt nạ hồ ly thấy hai mắt thiếu niên hơi đỏ, liền nuốt lại những lời định nói, ngược lại nhẹ giọng nói: "Như vậy rất nguy hiểm."
Trì Kính Dao gỡ tay hắn ra nói: "Túi tiền của ta mất rồi, không biết bị rớt hay là bị đánh cắp nữa."
Cậu nói xong lại cúi đầu nhìn xung quanh, Bùi Dã thấy thế giữ chặt tay cậu, hỏi: "Bên trong có gì không?"
"Không có gì hết." Trì Kính Dao nói.
Những thứ quan trọng cậu đều cất trong không gian, không bỏ vào túi tiền, nhưng túi tiền đó là Dung nương may cho cậu, cậu vẫn rất quý trọng nó.
Bùi Dã thấy dáng vẻ này của cậu, liền cùng cậu tìm kiếm xung quanh hồi lâu, cuối cùng hai người gần như có thể xác định túi tiền của cậu đã bị đánh cắp rồi. Hơn nữa khả năng cao là đánh cắp lúc Bùi Dã đi ở phía trước, nếu không thì không thể nào Bùi Dã lại không phát hiện ra.
"Không tìm nữa." Bùi Dã nói: "Đi thôi."
Hắn duỗi tay định kéo tay thiếu niên đi, đối phương lại né tránh.
"Không vui sao?" Bùi Dã hỏi.
"Không." Trì Kính Dao nói.
"Không thì sao lại cúi đầu như vậy?" Bùi Dã nói.
Thiếu niên hơi giương mắt lên nhìn hắn một lúc lâu, nói: "Rõ ràng là huynh đi trước bỏ mặc ta, ta nắm tay huynh mà huynh cũng gạt ra, ta vội vã đuổi theo huynh nên đụng phải người ta, túi tiền mới mất......"
Bùi Dã nghe vậy nhìn cậu một lúc lâu, nhỏ giọng nói: "Là nhị ca sai, không nên bỏ ngươi lại. Bị người đụng trúng có đau không?"
Trì Kính Dao hít hít cái mũi nói: "Không đau, né một cái ngẩng đầu lên đã không thấy huynh đâu nữa."
"Trách ta đi quá nhanh." Bùi Dã duỗi tay giữ chặt tay cậu nói: "Đừng buồn nữa, ta mua cho ngươi cái túi tiền mới."
Bùi Dã dứt lời liền dẫn cậu vào cửa hàng mua một cái túi tiền mới, còn tiện thể mua cho cậu một khăn quàng cổ.
Chiếc khăn đó làm bằng lông thỏ trắng, quấn quanh cổ Trì Kính Dao đúng lúc cậu đang đeo mặt nạ hồ ly trông có vẻ rất đáng yêu.
Cơn giận của Trì Kính Dao đến nhanh mà đi cùng nhanh, sau khi đi ra khỏi cửa tiệm, vẻ buồn bã trên người đã tiêu tan hơn phân nửa.
Ngày hôm đó, Bùi Dã dẫn cậu đi dạo trong thành một hồi lâu, mua được một đống đồ hay.
Đêm đến, hai người cùng đi lên lầu cổng thành, chỗ đó là nơi thích hợp xem pháo hoa nhất.
Trên lầu cổng thành có rất nhiều người, Bùi Dã dẫn cậu tới một góc, kéo cậu vào trong lòng, ngăn cách bốn phía với đám người.
"Nhị ca, bánh tổ chiên vừa mới mua đâu?" Trì Kính Dao hỏi.
Bùi Dã lấy ra chiếc bánh tổ chiên bọc hai lớp giấy dầu, cầm trong tay nói: "Ta cầm cho, ngươi ăn đi."
Trì Kính Dao đang sợ tay lạnh, nghe vậy liền yên tâm khoanh tay đợi Bùi Dã đút cho mình.
Bùi Dã kéo mặt nạ của cậu lên trán, cầm một cái bánh tổ chiên đưa tới bên miệng của cậu.
"Nhị ca......." Trì Kính Dao rúc trong lòng Bùi Dã, cắn một miếng bánh tổ chiên đối phương đưa tới, vừa nhai vừa nói: "Đêm nay xem pháo hoa xong có về được không? Cửa thành đóng rồi mà?"
"Ta đã nói một tiếng với sư huynh ngươi, đêm nay dẫn ngươi đi tìm một quán trọ trong thành ngủ một đêm." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao đang lo chuyện quay về, nghe vậy nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lại cắn một miệng, nói: "Ăn ngon lắm, nhị ca cũng ăn thử một miếng đi."
Bùi Dã nghe vậy do dự một chút, tiện tay nhét một nửa cái bánh tổ chiên Trì Kính Dao đang ăn dở vào miệng.
"Cái đó ta đã cắn rồi mà." Trì Kính Dao cười nói.
"Không chê ngươi." Bùi Dã nói.
Hắn vừa dứt lời, bên tai chợt truyền tới tiếng vang, bầu trời đêm lập tức sáng bừng, một chùm pháo hoa thật lớn bay lên không trung.
"Lớn quá!" Trì Kính Dao kinh ngạc nói.
Sau đó lại vang lên vài tiếng nổ, càng nhiều pháo hoa lần lượt bay lên.
Trì Kính Dao không ăn bánh tổ chiên nữa, cứ rúc trong lòng Bùi Dã như vậy, ngửa đầu nhìn pháo hoa cách đó không xa.
Bùi Dã dưới ánh lửa sáng chói nhìn vào thiếu niên trong lòng, hỏi: "Thích không?"
"Thích." Trì Kính Dao nói: "Nhưng ta vẫn thích pháo hoa nhị ca đốt cho ta hơn."
"Tại sao?" Bùi Dã hỏi.
Trì Kính dao quay đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ý cười ngây ngô, nói: "Bởi vì pháo hoa nhị ca đốt cho ta thì chỉ có một mình ta mới được thấy thôi."
Bùi Dã nghe vậy tim như trễ nhịp, nhất thời sinh ra một cảm xúc không thể diễn tả.
Cảm xúc đó lướt qua trong giây lát, lại làm hắn một lúc lâu sau vẫn chưa thể hồi thần được.
Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền tới một tiếng nổ lớn, rõ ràng là nó lớn hơn rất nhiều so với những tiếng nổ nãy giờ, thậm chí Trì Kính Dao còn cảm thấy lầu cổng thành này như rung chuyển vì nó.
"Sao vậy?" Trì Kính Dao theo bản năng nắm lấy xiêm y của Bùi Dã, hơi lo lắng hỏi.
Cùng lúc đó, trên lầu cổng thành đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào, dường như có người truy đuổi......
Bùi Dã nhanh chóng gói kỹ túi bánh tổ trong tay, ôm thiếu niên lui vào một góc. Hắn nhanh chóng nhìn qua bốn phía, nhân lúc đám người chưa để ý đã trốn vào một khe hở ở góc lầu cổng thành.
Khe hở đó cũng không lớn, bình thường có thể miễn cưỡng lọt được một người, hắn và Trì Kính Dao đang trốn ở bên trong nên hơi chật chội, cơ thể hai người gần như dán vào nhau không có kẽ hở.
"Nhị ca......" Trì Kính Dao nhỏ giọng ghé vào tai hắn nói, muốn hỏi gì đó nhưng lại không dám hỏi.
"Đừng sợ, không phải tới vì chúng ta." Bùi Dã nhỏ giọng an ủi.
Hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy cách đó không xa truyền tới vài tiếng quát lớn, như là quan binh đang đuổi bắt người nào đó.
Sau đó liền có một nhóm người đi ngang qua bọn họ, nhưng vì sắc trời quá tối, hơn nữa khe hở kia không lớn nên căn bản không ai để ý thấy hai người đang trốn trong đó.
Lúc này Trì Kính Dao mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra trận rối loạn này quả thật không liên quan tới bọn cậu, nhưng để đề phòng bất trắc vẫn nên đợi mọi chuyện an ổn lại rồi đi ra cho an toàn. Nghĩ vậy, cậu hơi thay đổi tư thế, dịch chuyển bàn chân đang giẫm lên hài của Bùi Dã. Mới vừa nãy vào quá gấp nên cậu gần như đứng trên chân của Bùi Dã, cậu sợ trốn lâu thì chân của Bùi Dã sẽ bị tê cứng.
Nhưng mà nơi này thật sự quá chật, cậu căn bản không thể dịch chân được, hơn nữa cậu không dám làm hành động quá lớn, chỉ có thể từ từ cọ xát, cho nên sau khi cọ một lúc vẫn không có hiệu quả gì.
"Đừng cọ." Giọng của Bùi Dã lộ vài phần cảnh cáo, thấp giọng ghé sát vào tai của cậu mà nói.
Trì Kính Dao ngẩn ra, bỗng nhiên cảm nhận được thứ gì đó..... Vừa nãy cậu chỉ nghĩ cố gắng dịch chân ra, lại quên mất mình và Bùi Dã đang dán sát vào nhau, cậu cọ như vậy lại khiến Bùi Dã xấu hổ.
Trì Kính Dao cố nhích cơ thể về phía sau cho Bùi Dã chút không gian, nhưng vì phía sau cậu căn bản không còn chỗ nên hành động này của cậu cũng vô ích, ngược lại khiến Bùi Dã nhíu mày, lại cảnh cáo: "Đừng nhúc nhích."
"Nhị ca......" Trì Kính Dao xấu hổ cười, ánh mắt liếc xuống một cái, nhỏ giọng nói: "Ta đã nói huynh tinh lực đầy, huynh còn không chịu thừa nhận...."
"Câm miệng." Bùi Dã lạnh lùng nói.
"Chuyện này có gì mà xấu hổ..... Nếu huynh cảm thấy không được tự nhiên thì cứ coi ta như cái cây đi, vậy sẽ không còn ngại nữa." Trì Kính Dao nhỏ giọng nói: "Hơn nữa huynh như vậy là phản ứng bình thường, chứng tỏ huynh rất khỏe mạnh."