Bác sĩ mặc áo trắng bước ra khỏi phòng, tháo ống nghe ra treo vào túi ngực, người giám sát và người hầu đứng ở cửa lập tức vây quanh, ríu rít hỏi thăm tình của Thời Tễ trong phòng.
Lê Thầm đứng ở phía sau trong đám người, dựa vào lan can hơi nhìn về phía cửa, mím môi, bất giác cau mày.
"Không sao đâu, Thời thiếu gia chỉ tạm thời hôn mê thôi, không nguy hiểm đến tính mạng." Bác sĩ nói, những người xung quanh thở phào nhẹ nhõm.
Lê Thầm thu tầm mắt, lông mày đang cau lại hơi giãn ra.
Nhưng vào lúc này, bác sĩ đột nhiên lại nói: "Chỉ là---"
Hai chữ này khiến trái tim những người ở đây lại lần nữa dâng lên.
"Trên người Thời thiếu gia có rất nhiều vết thương, chẳng lẽ ngài ấy có xung đột với ai sao?" Bác sĩ hỏi.
Nghe bác sĩ hỏi xong, những người còn lại anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đều lắc đầu tỏ ý không biết.
Chỉ có Lê Thầm thẳng lưng, hai tay buông thõng bên hông nắm chặt vải quần, lông mày vốn đã thả lỏng nay lại cau lại, lông mi dài rũ xuống, che đi cảm xúc vi diệu đang loé lên trong đáy mắt.
"Hả? Tôi nhớ thư ký của thiếu gia nói rằng hắn thấy thiếu gia và Lê thiếu gia lúc đó đang cùng một chỗ, sau đó thiếu gia ngất đi." Không biết là ai từ đâu bước ra nói.
Câu nói ngắn gọn này thành công thu hút sự chú ý của mọi người ở đây, bọn họ quay đầu nhìn về phía Lê Thầm, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng hắn khiến toàn thân Lê Thầm cảm thấy khó chịu.
"Thiếu gia của chúng ta bị thương vì mày sao?!"
Ba chữ giả mù sa mưa "Lê thiếu gia" cũng biến mất, bọn họ nhìn chằm chằm Lê Thầm như đang tra hỏi chất vấn, thậm chí ánh mắt còn biến thành ngọn lửa nóng bỏng tuỳ tiện đốt cháy da thịt của hắn.
Lê Thầm cúi đầu nhìn bọn họ khiến bọn họ giật mình, cười lạnh.
"Liên quan gì đến tôi?"
"Là anh ta tự chuốc lấy phiền phức."
Lê Thầm nói xong, ánh mắt đám người hầu đột nhiên trở nên kỳ quái hơn, nhỏ giọng rầm rì với nhau. Cuối cùng bác sĩ cũng giải quyết ổn thoả, bọn họ cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Bác sĩ giải thích ngắn gọn vài câu rồi rời đi, khi bóng dáng đối phương biến mất hoàn toàn ở tầng dưới, vẻ mặt lo lắng trên khuôn mặt của quản gia và những người hầu tụ tập ngoài cửa trong nháy mắt biến mất, bọn họ cùng xuống lầu, khi đi ngang qua Lê Thầm, Lê Thầm còn nghe được vài câu---
"Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng hắn chết thật nữa chứ."
"Sao mà chết được? Chết rồi tiền lương của chúng ta tính sao?"
"Bác sĩ kia nói không sao là không sao thật à? Hay là buổi tối ta vào xem thử đi?"
"Cái gì? Tôi không đi đâu!"
"Nhưng mà nói thật tôi còn hy vọng hắn ta vĩnh viễn cũng không tỉnh lại."
"Vậy chúc mộng tưởng khoái lạc của cậu thành sự thật."
Cùng với tiếng cười nói vui vẻ truyền vào tai Lê Thầm, hai tay hắn siết chặt hơn, ánh mắt dừng trên lưng đám người hầu.
Cho đến khi bóng người cuối cùng khuất khỏi tầm mắt, xung quanh im lặng đến mức Lê Thầm chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.
Sau đó hắn buông ngón tay ra, móng tay ngắn để lại vài vết móng sâu trên lòng bàn tay, hắn tiến lên phía trước vài bước, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng Thời Tễ.
Lê Thầm quay đầu nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt.
Nhìn thử đi.
Có một âm thanh trong lòng hắn nói vậy.
Vì vậy giây tiếp theo, hắn vặn tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Phòng của Thời Tễ không lộng lẫy như phòng khách trong biệt thự, ngược lại mang hơi hướng cổ kính, nghe nói đây là do mẹ hắn sinh thời tự mình thiết kế, cho nên sau này Thời Tễ không cho phép ai động vào bất cứ thứ gì trong phòng của mình.
Hắn thường không cho bất cứ ai vào, ngay cả người hầu trước đây của hắn cũng chỉ có thể sống trong phòng nhỏ gần đó.
Huân hương êm dịu được thắp trên tủ đầu giường, rèm dày che khuất ánh sáng bên ngoài, ánh đèn trên tràn nhà ấm áp chiếu xuống sàn gỗ, Lê Thầm không tự chủ mà nhẹ chân bước vào rồi dừng lại bên giường, hắn cụp mắt nhìn Thời Tễ đang nằm ở đó.
Trên mặt đối phương vẫn không có một chút huyết sắc nào, lông mi như lông quạ che phủ mí mắt, đôi môi mỏng hơi hé ra, hắn nằm đó bất động, nếu không phải bụng hắn vẫn đang lên xuống nhịp nhàng, Lê Thầm đã không nhịn được đưa tay ra kiểm tra hơi thở của hắn.
Người đàn ông mất đi vẻ hung hãn thường ngày, đôi mắt bất cận nhân tình vĩnh viễn che giấu sau cặp kính bây giờ không thể mở ra.
Lê Thầm cho rằng nếu bây giờ bóp chết hắn, hắn cũng không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn mà chết dưới tay mình.
Hắn nhìn vùng da lộ ra trên cánh tay Thời Tễ, đầy vết bầm tím và sẹo như là bị thương rất nặng.
Tại sao lại bị thương thành thế này?
Hắn cong lưng vươn tay cẩn thận đụng vào mấy vết thương kia, cảm xúc rất nhẹ làm Thời Tễ theo bản năng nhíu mày, phát ra vài tiếng rên rỉ nghẹn ngào trong cổ họng.
"Đáng đời."
Lê Thầm nhỏ giọng.
"Ai mượn anh cứu tôi."
Hắn nhìn Thời Tễ, nhớ lại cảnh lúc đó Thời Tễ chạy về phía mình.
Bất lực, vội vàng.
Vào lúc đó, Lê Thầm thậm chí còn cảm thấy Thời Tễ thực sự sợ hắn sẽ xảy ra chuyện.
"Tại sao anh lại cứu tôi?"
Lê Thầm nói với người đàn ông đang bất bỉnh, thậm chí còn muốn vươn tay mở mí mắt Thời Tễ ra để đôi mắt đen như khói kia nhìn mình, sau đó mở khoé môi đang mím chặt kia ra để đòi một lý do hợp lý.
Tất cả những chuyện Thời Tễ đã làm với hắn.
Hắn cần một lý do để thuyết phục bản thân.
Hầu kết Lê Thầm lăn lộn, hắn đưa tay chạm gáy mình.
Vết cắn trên đó đã biến mất từ lâu, hoặc là nói Thời Tễ cắn hắn không mạnh chút nào, cắn như mèo con.
Chẳng những không lưu lại dấu vết, đối phương còn khéo léo tránh đi tuyến thể của hắn.
Lời xin lỗi kia của Thời Tễ vang lên bên tai hắn một cách khó hiểu, giọng điệu nhẹ nhàng như chiếc lông vũ quét qua tim Lê Thầm.
Hắn đặt tay xuống chớp mắt vài cái.
Sau vài giây, Lê Thầm lẩm bẩm.
"Cảm ơn."
Nhưng từ ngắn gọn rơi xuống vết nứt của sàn nhà.
--
Thời Tễ mở mắt ngơ ngác nhìn xung quanh.
Vẫn là khung cảnh quen thuộc, hắn không chết, cũng không quay về thế giới hiện thực.
Hắn tự ngồi dậy, không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, ngoài đầu choáng váng thì bụng còn phát ra âm thanh không đúng lúc.
Một cảm giác kiệt sức vô cớ khiến hắn suýt chút ngã xuống, Thời Tễ xoa xoa thái dương đau nhức vừa nghĩ đến chuyện xảy ra trước đó.
Hắn nhớ rõ mình đã hoàn thành nhiệm vụ, thành công tránh được cốt truyện nhân vật chính bị hành hạ, tuy nhiên cái giá phải trả có chút nặng nề, Thời Tễ thật sự không ngờ rằng khi OOC đến một mức độ nhất định, hình phạt mà hắn nhận được chính là bị điện giật!
Thời Tễ vô thức rùng mình khi nghĩ đến cảm giác sắp chết lúc đó, nếu không phải hắn may mắn, lần này hắn đã thật sự cận kề cái chết rồi.
Hắn hít một hơi thật sâu, vuốt ngực thở dài mà cảm thán thật tuyệt khi còn được sống.
Chỉ là......Thời Tễ luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Hắn cắn môi dưới, suy nghĩ về cốt truyện, dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào thứ gì đó, hồi lâu sau Thời Tễ cuối cùng cũng nhận ra rằng, trong nguyên văn, sau khi Lê Thầm bị cưỡng bức, nhân vật chính công đã xuất hiện ngăn cản việc hắn bị đánh dấu, nhưng trước mắt xem ra vai chính công lại không xuất hiện.
Chẳng lẽ hắn tự ý can thiệp vào cốt truyện nên thời điểm nhân vật chính công xuất hiện đã bị thay đổi?
Hết rồi, hết rồi! Vậy thì khi nào nhân vật chính công sẽ xuất hiện chứ?!
Làm sao hắn có thể thúc đẩy mối quan hệ giữa các nhân vật chính khi nhân vật chính lại không xuất hiện đây?!
Nếu không phát triển được tình cảm thì chẳng phải mình không thể hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện sao?!
Nhận thấy được tình hình nghiêm trọng, Thời Tễ kêu lên một tiếng rồi ngã vào chiếc gối mềm mại.
Cái loại chuyện tự nhảy vào hố lửa này, hắn luôn làm đến nhanh nhẹn thuần thục.
Tuy nhiên trong nguyên văn vai chính công một là bạn cũng lớp với Lê Thầm, cho nên chỉ cần Lê Thầm khai giảng, hắn nhất định có thể gặp vai chính công một.
Hắn chỉ không biết liệu điều này có làm trì hoãn sự phát triển tình cảm của các nhân vật chính hay không.
Thời Tễ chật vật muốn xuống giường, nằm một hồi lâu khiến hai chân hắn có chút yếu ớt, chậm rãi mở cửa, từng bước một đi xuống lầu.
Trong phòng khách không có ai, Thời Tễ ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, có lẽ tất cả người giúp việc đang làm việc ở bên ngoài.
Hắn quay người, đầu óc choáng váng bước vào bếp, lúc đang tìm đồ ăn trong tủ lạnh để lấp bụng thì Thời Tễ lê bước về phía trước, vừa nhấc chân lên thì đã vừa vặn đá phải một cơ thể.
Âm thanh hít vào của đối phương làm đầu óc Thời Tễ tỉnh táo hơn một chút, cúi đầu thì gặp phải đôi mắt xanh quen thuộc.
Lê Thầm ngồi xổm bên cạnh tủ lạnh, đặt một tờ tạp chí mỏng trên đầu gối, Thời Tễ liếc nhìn hoa văn sặc sỡ phía trên, Lê Thầm lập tức đóng cuốn sách lại giấu sau lưng, sau đó liếc mắt cảnh giác nhìn Thời Tễ.
Thời Tễ nhếch môi, mở tủ lạnh tìm một cái sandwich, lấy ra nhét vào miệng. Bánh mì nguội ăn không ngon lắm, hắn phồng má nhai một cách máy móc, sau đó nhìn xuống về phía Lê Thầm, thấy hắn vẫn đang nhìn chằm chằm mình, Thời Tễ dứt khoát ngồi xuống, chen vào bên cạnh Lê Thầm.
Hành động này của hắn khiến thiếu niên lập tức tạc mao, vẻ mặt như thể chuẩn bị vươn móng vuốt cào Thời Tễ, Lê Thầm nhếch khoé môi, lúc hắn muốn đuổi Thời Tễ đi thì người đàn ông nhai hai ba miếng sandwich, hàm hồ hỏi hắn: "Chừng nào cậu khai giảng?"
Câu hỏi bất ngờ chặn lời nói của Lê Thầm.
Vẻ mặt hắn có chút lúng túng, nghiêng người tránh đôi chân đang dang rộng của Thời Tễ, lại bị đối phương ép vào góc.
"Ba ngày sau." Lê Thầm trả lời.
Thấy Lê Thầm ngoan ngoãn như vậy, Thời Tễ kinh ngạc nhướng mày,
"Nhanh thất đấy." hắn vuốt cằm.
Lê Thầm không nói gì.
Thời Tễ......đang muốn nhanh chóng đuổi hắn đi sao?
Ánh mắt Lê Thầm chợt trở nên lạnh lùng.
Thời Tễ không chú ý tới thay đổi của người bên cạnh: "Đến lúc đó, tôi sẽ miễn cưỡng......"
Chưa kịp nói "cho cậu đi nhờ", Lê Thầm đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng rời đi mà không quay đầu lại, nhanh đến mức Thời Tễ không kịp ngăn lại.
Thời Tễ ngơ ngác nhìn bóng lưng quả quyết của đối phương.