Những suy nghĩ sâu xa của Thời Tễ bị kéo về, hắn ngước mắt nhìn về chiếc taxi trước mặt.
"Còn tiếp tục đi theo không ạ?" Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở ghế sau, dù không nhìn thấy được vẻ mặt của đối phương nhưng có thể cảm nhận được đang có một mảnh u ám bao trùm quanh mình.
"Theo."
"Nhưng......" Tài xế như đang muốn nói gì đó.
Thời Tễ hít một hơi nói: "Kêu ông đi theo thì đi theo đi, đừng nói nhảm nhiều."
Giọng điệu của hắn cực kỳ bình tĩnh nhưng đôi mắt giấu sau cặp kính kia lại cực kỳ sắc bén, tài xế vô tình bắt gặp ánh của của Thời Tễ, toàn thân run rẩy nhanh chóng quay đi, run rẩy trả lời: "Vâng, vâng."
Bên trong xe khôi phục yên tĩnh, tiếng bánh xe mơ hồ chạy trên lá khô, bị gió mạnh thổi qua nhưng lại bị chắn ngoài cửa sổ.
Ánh mặt Thời Tễ vẫn dán vào chiếc taxi trước mặt, hai chiếc xe cách nhau không quá xa cũng không quá gần, đủ để người phía trước không chú ý tới, cũng không để bị mất dấu.
Hắn mím môi, xoa chỗ keo dính trên ngón tay, hàng mi dài như lông quạ hơi che đi con ngươi đen khói.
Không biết Lê Thầm có tìm được bức ảnh hắn giấu trong túi cậu hay không nữa.
Khi Thời Tễ nhớ lại những giọt nước mắt của thiếu niên, hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Lần này hắn đi theo Lê Thầm, ngoài việc xem cốt truyện trong nguyên văn Lê Thầm bị bắt nạt khi mới vào trường rồi được nhân vật chính công đến giúp đỡ, Thời Tễ còn muốn tìm cơ hội xin lỗi Lê Thầm.
Thời Tễ cảm thấy nếu không xin lỗi Lê Thầm, bản thân mình sẽ bị ngạt thở mà chết, nhưng hắn không biết nên nói với Lê Thầm như thế nào với tư cách là nguyên chủ mà thôi.
Không biết qua bao lâu, chiếc ô tô màu đèn chậm rãi dừng trước cổng trường, Lê Thầm đến sớm hơn Thời Tễ, lúc Thời Tễ xuống xe cậu đã kéo vali vào trường.
Thời Tễ vội vàng mở cửa bước xuống xe muốn đuổi theo, nhưng không ngờ trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người, hắn nhìn kỹ thì thấy đây là một người đàn ông trung niên hơi hói đang mặc một chiếc áo khoác cùng với cái bụng to tướng.
"Thời tiên sinh, sao ngài lại rảnh rỗi mà xuất hiện ở đây vậy?" Người đàn ông nhìn thấy Thời Tễ lập tức cười tươi đến mức không nhìn thấy mắt, đôi chân ngắn ngủn bước nhanh tới, dùng cả hai tay nắm lấy tay Thời Tễ, nhìn hắn rất chăm chú.
Thời Tễ đang bận tìm Lê Thầm, nhìn bóng dáng Lê Thầm ngày càng cách xa mình, hắn cau mày đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt nói: "Buông ra."
Có lẽ thấy sắc mặt hắn xác thực khó coi, người đàn ông sợ đến mức nuốt khan, nhanh chóng buông thay Thời Tễ ra, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, môi mở ra khép lại, muốn nói rồi lại thôi.
Bóng dáng Lê Thầm cuối cùng đã biến mất, Thời Tễ bất lực thở dài.
Lúc này hắn mới chú ý đến người đàn ông trước mặt.
Thời Tễ nhìn người đàn ông từ trên xuống, thoạt nhìn thấy quần áo trên người rất đắt tiền, trên cổ tay ông ta còn đeo một chiếc đồng hồ vàng chói loá, bảng tên trên ngực trái ghi rõ chữ "Hiệu trưởng".
Thời Tễ nhớ ra trường học này của Lê Thầm là được nguyên chủ đập tiền thành lập, chẳng trách người đàn ông này vừa nhìn thấy Thời Tễ liền trưng ra bộ dáng nịnh nọt.
Nhưng trong nguyên văn, bởi vì nguyên chủ không thích Lê Thầm, cho nên hiệu trường cùng giáo viên trường này cũng không thích cậu, liên tiếp ngáng chân Lê Thầm, thời thời khắc khắc đều muốn áp bức cậu đến mức gần chết mới thôi.
Vì thế, Thời Tễ tự động gán cho vị hiệu trường này cái danh hiệu "Vật hi sinh thúc đẩy cốt truyện", ngay cả ánh mắt nhìn ông ta cũng trở nên không thích hợp.
"Không có việc gì thì không thể tới sao?" Thời Tễ vẻ mặt lạnh lùng nói, hôm nay hắn buộc lại phần tóc quá dài sau gáy, vừa đủ để lộ ra vết vắn mờ nhạt trên cổ.
Ánh mắt hiệu trưởng liếc nhìn chiếc cổ thon thả kia của Thời Tễ vài lần, haha nói: "Bất cứ lúc nào, Thời tiên sinh muốn đến thì cứ đến. Các giáo viên và bạn học trong trường chúng tôi sẽ luôn chào đón ngài."
Lời nói của ông ta giả dối đến mức khiến Thời Tễ khịt mũi coi thường, nếu hắn không biết trước được cốt truyện, sau khi nguyên chủ bị Lê Thầm trả thù, người trước mắt này lập tức phản bội, nhân cơ hội chiếm lấy ngôi trường của mình thu vào túi, Thời Tễ cũng đã tin ông ta rồi.
Thời Tễ cầm lấy chiếc khăn tài xế bên cạnh đưa cho, lau lau bàn tay bị hiệu trưởng nắm qua rồi ném khăn tay vào đối phương: "Vậy mời hiệu trưởng ngài dẫn đường."
Hiệu trưởng nắm chặt chiếc khăn tay mà Thời Tễ ném tới, nhét vào túi, hơi cúi người về phía Thời Tễ rồi đưa tay ra: "Thời tiên sinh, mời đi theo tôi."
Thời Tễ phớt lờ ông ta, từng bước một bước vào cổng, quay đầu một lượt nhìn khắp trường, quả thực sang trọng hơn hẳn so với những trường học bình thường khác, có đầy đủ cơ sở vật chất và địa điểm, còn có một thư viện được xưng là thư viện lớn nhất thế giới, thoạt nhìn hắn còn tưởng đây là một trường học quý tộc nào đó nữa chứ.
Khi bước vào, các học sinh đang tổ chức lễ khai giảng ở sân, các thầy cô đứng trên bục diễn thuyết và đọc những bài phát biểu nhàm chán.
Hiệu trưởng mời Thời Tễ đứng bên ngoài quan sát, ông ta chỉ vào một vài học sinh đứng ở hàng ghế đầu và nói: "Thời tiên sinh, những em học sinh này là những người có thành tích học tập tốt nhất trường chúng ta."
Thời Tễ nhìn về hướng ông ta chỉ, những học sinh đó ngẩng cao đầu, dù đang đứng dưới ánh nắng chói chang nhưng vẫn rất dõng dạc hùng hồn, nhiệt huyết phấn chân mà đáp lại từng câu nói của giáo viên, không biết có ai đã bí mật thông báo cho họ hay không mà thỉnh thoảng họ lại lén quay đầu liếc nhìn Thời Tễ, rồi càng ưỡn thẳng sống lưng hơn một chút.
Như kiểu học sinh đang cố gắng khoe mẽ và lấy lòng trước mặt giáo viên.
Thời Tễ nhướng mày.
"......Nguyện vọng của các em là được nhận vào một trường đại học ở thành phố H, nhưng điểm số của các em vẫn còn kém một chút. Cha mẹ và giáo viên của các em đều lo lắng, nhưng kết quả của các em cũng đã rất tốt rồi." Hiệu trưởng nói, nhìn vẻ mặt của Thời Tễ, ông ta cẩn thận tiếp tục nói, "Thời tiên sinh, ngài xem......"
"Thi không đỗ thì đừng thi." Thời Tễ không thương tiếc mà ngắt lời ông ta, hắn hất cằm, không để ý đến những học sinh được hiệu trưởng chỉ điểm, vội vàng tìm kiếm Lê Thầm.
"Đúng vậy, ngài Thời đây nói đúng, nếu thi không đổ thì cũng đừng tự ép buộc mình......" Hiệu trưởng nuốt khan, vẻ mặt có chút khó coi khi bị Thời Tễ vặn ngược, nhưng Thời Tễ là người mà ông ta không có khả năng trêu vào, ông ta đành phải khó khăn mà nuốt cục tức này.
Ông ta khom vai nhìn vẻ mặt Thời Tễ, người đàn ông bên cạnh luôn tỏ ra kiêu ngạo khó có thể với tới, nhưng vào lúc này, hiệu trưởng lại thấy hai mắt Thời Tễ sáng lên.
Tìm thấy rồi.
Thời Tễ nhìn chằm chằm vào bóng người đang ẩn trong đám đông.
Lê Thầm mặc dù khá gầy nhưng không hề thấp, bị xếp ở cuối cùng, lúc đầu bị nam sinh cao lớn bên cạnh chặn lại, ngay lúc cậu ta ngồi xổm xuống buộc lại dây giày của mình, Thời Tễ liền nhân cơ hội này mà tìm thấy Lê Thầm.
Hắn nhìn Lê Thầm đang hơi cúi đầu, hai tay buông thõng bên người, lông mi cụp xuống, đôi môi mỏng hơi mím lại như đang ngơ ngác.
Nam sinh bên cạnh buộc xong dây giày thì đứng lên, lại chặn mất Lê Thầm.
Lúc đó, Thời Tễ chợt có ý nghĩ muốn nuôi Lê Thầm béo hơn một chút.
Đây là trò chơi dưỡng thành sao?
Thời Tễ bị ý nghĩ của chính mình chọc cười.
"Thời tiên sinh, ngài đang nhìn cái gì vậy?" Hiệu trưởng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Thời Tễ.
Khoé môi của Thời Tễ đang nhếch lên bỗng xụ xuống.
"Lê Thầm thì sao?" Hắn hỏi.
Hiệu trưởng sửng sốt: "Lê Thầm, sao ạ?"
"Thành tích."
Hiệu trưởng chớp mắt suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Ồ---Lê Thầm, thành tích của đứa nhỏ này không tồi, có điều về phương diện tính cách...có hơi khó gần."
Ông ta cân nhắc lời nói của mình: "Thời tiên sinh, lần này ngài đến đây là vì Lê Thầm phải không ạ?"
Thời Tễ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn hiệu trưởng.
Thời Tễ chưa lên tiếng, hiệu trưởng tưởng hắn đang ngầm thừa nhận: "Thời tiên sinh thật sự là một người anh trai tốt. Lê Thầm thật may mắn khi có ngài là anh trai."
"May mắn?" Thời Tễ hỏi, trong mắt không biết đang cất giấu cảm xúc gì, "May mắn gì?"
Đối mặt với câu hỏi đột ngột của hắn, hiệu trưởng không thể trả lời, lông mày nhíu chặt, mồ hôi chảy dài trên trán.
"Ừm...ờ..." Ông ta lắp bắp, thậm chí còn lấy ra khăn tay vừa rồi Thời Tễ ném cho lau mồ hôi lạnh.
"Không." Thời Tễ đột ngột đổi chủ đề.
Hiệu trưởng lại sửng sốt: "Hả?"
Thời Tễ cười lạnh, khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn hiệu trưởng: "Tôi có nghe được tin báo, trong trường xảy ra việc bắt nạt."
Hắn cố tình nhấn mạnh từ "bắt nạt".
"Bắt nạt......bắt nạt?" Bộ não của hiệu trưởng có lẽ chỉ to bằng quả óc chó, vì vậy câu nói ngắn gọn này của Thời Tễ khiến ông ta phải mất một khoảng thời gian để tiêu hoá, cuối cùng ông ta mới phản ứng được và nhanh chóng giải thích: "Không, sao lại có người bắt nạt chứ? Thời tiên sinh ngài cũng biết người của chúng tôi rất coi trọng việc bạo lực học đường, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện vấn đề này!"
Ông ta vỗ ngực thề với Thời Tễ, nhưng tình cờ, buổi lễ khai giảng kết thúc, Lê Thầm bị một người bạn cùng lớp bất ngờ lao tới từ phía sau đụng phải, cảnh tượng này tình cờ được Thời Tễ và hiệu trưởng nhìn thấy.
Lời của hiệu trưởng còn đang treo trên môi, qua hồi lâu cũng không thể nuốt lại.
"Cài này, cái này......" Hiệu trưởng đổ mồ hôi nhiều hơn, khó nhọc nuốt khan, "Là ngoài ý muốn."
Ông ta nhếch khoé miệng, nở một nụ cười khó coi: "Thời tiên sinh, ngài cũng thấy đây là nơi đông người mà, va chạm như vậy là chuyện bình thường."
Thời Tễ nghe hắn nói vậy, hít một hơi sâu nhìn Lê Thầm lặng lẽ đứng dậy từ trên mặt đất, phủi bụi trên quần áo, sau đó bình tĩnh đi về phía giảng đường.
Phản ứng của cậu ấy thật kỳ lạ.
Thời Tễ không khỏi cau mày.
Như thể cậu ấy đã quen với nó rồi vậy.
Trước đây Lê Thầm đã trải qua bao nhiêu chuyện rồi mới có thể quen được như vậy được?
Loại sự tình này mà cũng có thể quen sao?
Đôi tay Thời Tễ nhét trong túi nắm chặt thành quyền.
Hiệu trưởng sợ hắn nhìn thấy chuyện khác nên nhanh chóng đưa Thời Tễ đi thăm toà nhà giảng dạy.
"Thời tiên sinh, các em học sinh sắp bắt đầu vào lớp rồi, không khí học tập của trường nổi tiếng là rất tốt, mời ngài đi trải nghiệm."
Thời Tễ lười vạch trần ông ta.
Tuy nhiên, trước khi Thời Tễ lên lầu đã nhìn thấy một cảnh tượng khác---
Hắn nhìn thấy vài học sinh tụ tập quanh cửa nhà vệ sinh, trên mặt đất xám đen có một vùng nước lớn, vũng nước không ngừng lan rộng lan thẳng đến chân Thời Tễ.
Vài tên học sinh cười lớn, thậm chí còn lấy điện thoại định chụp ảnh nhưng bị những người xung quanh ra tay ngăn cản, sau khi bị đẩy tới đẩy lui, Thời Tễ thấy Lê Thầm đã bị xối nước ướt như chuột lột.
Sợi tóc đen nhánh dính trên trán, trong ánh mắt Lê Thầm lộ ra sự kinh hoảng cùng phẫn hận, hắn bắt lấy tay một người, giật lấy di động, nhưng bên kia đã vang lên tiếng âm thanh chụp ảnh tách tách.
Quần áo ướt nhem dính sát vào da, lớp vải thấm nước trở nên nặng nề, Lê Thầm thở gấp, quầng mắt dần dần đỏ lên.
Thời Tễ sững sờ tại chỗ, móng tay nắm chặt cắm sau vào da thịt, cánh tay giấu trong cánh tay áo run rẩy kịch liệt, hắn vô thức muốn bước tới, nhưng bước được một bước đã phải dừng lại.
Hắn không thể ngăn cốt truyện xảy ra được nữa.
Hắn phải đợi một chút......chờ một chút đến khi vai chính công một xuất hiện.
Tiếng cười liên tục đánh vào tai họ, trong mắt họ, Lê Thầm giống như một chú hề dễ dàng bị giẫm đạp, họ cười nhạo sự ngu ngốc và ngây thơ của Lê Thầm, bắt chước bộ dáng xấu hổ lúc này của cậu, trêu chọc giới tính thứ hai không hoàn hảo của cậu.
Thời Tễ nghiến răng nghiến lợi.
Hiệu trưởng đứng bên cạnh Thời Tễ thấy vẻ mặt tức giận đến đỏ gay của hắn, ông ta không ngừng suy tư để tìm ra được lý do hợp lý cho vụ việc này.
Đột nhiên, lúc Thời Tễ sắp nhịn không nổi nữa, một bóng người nhanh chóng lao tới, tốc độ của cậu ta cực kỳ nhanh, khi chạy qua Thời Tễ, cậu ta gần như chỉ là một dư ảnh vô hình.
Cậu ta chen qua đám đông mà chen vào, vươn tay che trước mặt Lê Thầm, mặt vô biểu tình mà lạnh giọng quát: