Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 20: Tiểu bạch nhãn lang





Editor: tè ré re

---

Động tác trên tay Thời Tễ dừng lại, nghe thấy tiếng nói, hắn ngẩng đầu lên nhìn Lê Thầm phía đối diện vẫn đang nhai thức ăn trong miệng giống như sóc con giấu hạt trong má.

Thấy Thời Tễ nhìn sang, chiếc nĩa trong tay Lê Thầm dừng lại trên không, thậm chí cậu quên luôn nhai mà nhìn Thời Tễ, cố gắng tìm câu trả lời.

Thời Tễ đặt điện thoại xuống ngả người ra sau, cười nửa miệng: "Tại sao tôi phải tin cậu?"

Vẻ mặt Lê Thầm cứng đờ.

Đúng vậy.

Tại sao Thời Tễ phải tin cậu chứ.

Sau đó cậu mới ý thức được hỏi Thời Tễ vấn đề này ngu xuẩn biết bao nhiêu.

"Chậc." Người đàn ông đối diện hơi cau mày, hắn thẳng sống lưng, hai tay đan nhau đặt trên bàn, cảm xúc trong đôi mắt giấu sau lớp kính cận kia trở nên cuồn cuộn, là một loại cảm xúc mà Lê Thầm hoàn toàn không hiểu, "Chẳng lẽ cậu nghe Giang Mặc nói như vậy thì cũng nghĩ rằng chúng ta thật sự có quan hệ rất tốt sao?"

Giọng điệu hắn vẫn nghiêm nghị như thường lệ, âm cuối lại dường như nhuốm màu chế giễu, khiến Lê Thầm đột nhiên cảm thấy có một ngọn lửa không biết từ đâu bùng lên, Giang Mặc nói trên người Thời Tễ có tin tức tố của cậu, cậu chỉ tưởng lúc trước không cẩn thận mà dính lên, nhưng sau đó nghĩ lại, mùi vị nồng đậm như thế nào mới có thể khiến Alpha cảm nhận được chứ.

Nhưng Lê Thầm không có bất kỳ ký ức gì về việc tiếp xúc gần gũi với Thời Tễ, chỉ có ngày hôm đó...Cậu chợt nhớ lại buổi sáng hôm đó cậu thức dậy trong phòng Thời Tễ, lúc đó...Thời Tễ đã có mùi của cậu.

Còn có cả vết cắn nữa......

Dấu vết còn sót lại trên chiếc cổ thon dài trắng nõn của đối phương xuất hiện ngay trước mắt Lê Thầm , cậu đột nhiên muốn xác nhận điều gì đó liền đột nhiên đứng dậy.

Thời Tễ bị hành động đột ngột này làm cho giật mình, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Lê Thầm đặt một tay lên bàn, nghiêng người về phía hắn.

Bàn ăn trước mặt không lớn, toàn bộ chiều rộng chỉ có một mét, Thời Tễ nhìn khuôn mặt Lê Thầm trước mắt dần dần phóng to, thậm chí có thể nhìn thẳng vào mắt đối phương, sau đó, một bên khuôn mặt của chàng trai trẻ dần dần tiến sát lại gần, một tay vươn ra, nắm lấy cổ áo của Thời Tễ, kéo mở chiếc cổ áo được cài nút gọn gàng.

Những chiếc cúc trên cổ áo không chịu được lực kéo mạnh mẽ của cậu mà rơi xuống đất, xương quai xanh hõm sau ẩn dưới lớp vải trắng đục, đôi mắt Thời Tễ mở to kinh ngạc, đầu óc đột nhiên ngừng hoạt động, hắn hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lê Thầm đột nhiên làm như vậy là có ý gì, không hiểu tại sao bây giờ Lê Thầm lại nhìn mình như một cái máy quét.

Lê Thầm dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cổ Thời Tễ, nơi cậu cắn trước đó đã lành lại, không còn dấu vết nào nữa.

Đầu ngón tay mềm mại vô tình cọ vào làn da lộ ra ngoài của người đàn ông, trên làn da trắng trẻo nhợt nhạt đột nhiên xuất hiện một vết ngón tay dễ thấy, không biết cậu có phải là đang cố ý hay không, vết đỏ vừa lúc đó chính là nơi hắn bị cắn trước đó.

Một giây tiếp theo, tay của Lê Thầm bị người nào đó hất ra, Thời Tễ giật lại cổ áo, tức giận nhìn cậu.

Mu bàn tay truyền đến một trận đau rát, Lê Thầm mặt không biểu tình xoa xoa làn da ửng đỏ, lạnh lùng nói: "Không phải."

Cậu ngồi xuống, cầm nĩa lên và tiếp tục ăn.

Đầu Thời Tễ tê dại, hắn ôm chặt lấy cổ áo, không hiểu sao Thời Tễ lại không muốn Lê Thầm nhìn thấy vết cắn sau gáy của mình.

Mặc dù dấu vết không rõ ràng, nếu không nhìn kỹ sẽ khó phát hiện, nhưng Thời Tễ luôn cảm thấy dấu vết này không khỏi liên quan đến Lê Thầm.

Hắn liếc nhìn đỉnh đầu lông xù xù của Lê Thầm, đối phương dường như không nhận thấy điều gì kỳ lạ, Thời Tễ đảo mắt nhìn đốt ngón tay đỏ bừng của Lê Thầm, tự hỏi liệu vừa rồi hắn có đánh quá mạnh không.

Hai người cùng một tâm sự nặng nề ăn ý không nói chuyện nữa, một lúc sau, Lê Thầm ăn xong, lau khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Khi nào thì anh về công ty?"

Thời Tễ nghe xong hừ lạnh một tiếng, ngả người ra sau: "Sao? Cậu vội đuổi tôi đi lắm à?"

Lê Thầm cau mày, rõ ràng cậu không có ý này, sao Thời Tễ lại nghĩ như vậy chứ.

"Đi hay không thì kệ anh chứ." Cậu nhăn mũi hừ lạnh một tiếng.

Thời Tễ cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lê Thầm, sau đó ánh mắt hắn trượt xuống và dừng lại trên chiếc đĩa đã được ăn sạch sẽ, nụ cười trên khóe miệng Thời Tễ nháy mắt biến mất, hắn không thể tin được mà nói với Thời Tễ: "Ăn...xong rồi à?"

Lê Thầm chớp chớp mắt, cụp mắt nhìn chằm chằm chồng đĩa chất trên bàn, mím môi không nói gì.

Những chiếc đĩa trên bàn xếp chồng lên nhau như một ngọn đồi, ngoại trừ món salad mà Lê Thầm đã ăn lúc đầu ra, thậm chí không còn một chút đồ ăn hay gia vị nào.

"Không phải cậu nói là tôi đã gọi quá nhiều sao?" Thời Tễ hơi sửng sốt, mặc dù mấy ngày trước đã nhìn thấy sức ăn kinh người của Lê Thầm, nhưng đồ ăn hôm nay rõ ràng là gấp mấy lần mấy ngày trước, vậy mà Lê Thầm vẫn có thể ăn hết.

Lê Thầm bối rối cau mày, sau đó cậu hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Thời Tễ.

Đây là đang chê cậu ăn quá nhiều.

Hai má Lê Thầm không giải thích được mà nóng lên.

Nhưng đối với cậu mà nói, đồ ăn có thể ăn thì không được lãng phí, dù sao khi còn nhỏ, cậu luôn bị Thời Tễ nhốt, nhịn đói mấy ngày đêm, có lần cậu đói đến mức phải chạy ra ngoài ngồi xổm xuống đất uống nước thải từ vũng nước.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thời Tễ, Lê Thầm lại tức giận.

Tiểu thiếu gia được nuông chiều này sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác của cậu.

Nghĩ đến đây, Lê Thầm im lặng siết chặt nắm đấm, thế là Thời Tễ trơ mắt nhìn sắc mặt Lê Thầm từ vui vẻ trở nên u ám, vẻ mặt khó chịu đứng dậy, đóng sầm cửa rời đi.

Tiếng đóng cửa chói tai khiến màng nhĩ Thời Tễ nhức nhối, hắn nghiêng đầu bối rối, không hiểu lời mình vừa nói lại xúc phạm gì đến Lê Thầm rồi.

Thật là một tiểu bạch nhãn lang dễ tạc mao mà.

--

Vài ngày sau, Thời Tễ cuối cùng cũng nhận được một nhiệm vụ có tính người - làm mọi thứ có thể để thúc đẩy mối quan hệ giữa nhân vật chính.

Thời Tễ đang hấp hối như bệnh gần chết ngồi bật dậy, trong lòng không ngừng hoan hô nhiệm vụ lần này vừa không tìm đường chết vừa không tổn hại âm đức.

Thúc đẩy tình cảm giữa các nhân vật chính không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Thời Tễ ngay lập tức sử dụng đặc quyền người sáng lập trường học của mình, Lê Thầm và Giang Mặc không thể là bạn cùng phòng thì hắn biến họ thành bạn cùng phòng. Không chỉ vậy, Thời Tễ còn sắp xếp Lê Thầm và Giang Mặc phải đứng cạnh nhau lúc tập thể dục vào mỗi buổi sáng.

Nhìn thấy hai người mỗi ngày bị ép ra vào cùng nhau, Thời Tễ hài lòng gật đầu, ở tuổi này hắn rốt cuộc cũng hiểu được quan hệ uyên ương.

Thời Tễ suy nghĩ rất rõ ràng, chỉ cần Lê Thầm và Giang Mặc ở bên nhau, hắn sẽ lập tức mua vé ra nước ngoài trốn cho đến khi cốt truyện kết thúc mới quay trở lại, hắn không tin nhiệm vụ như thế mà mình cũng không thực hiện được.

Đang suy nghĩ về một tương lai tươi sáng đang ở ngay trước mắt, Thời Tễ bất giác nhếch lên khóe môi.

"...Thời tiên sinh?"

"Thời tiên sinh!"

Một thanh âm ngoài ý muốn cắt đứt dòng suy nghĩ của Thời Tễ, tách trà trong tay rung lên, vài giọt trà tràn ra ngoài, nước nóng hổi rơi xuống ngón tay hắn, lập tức làm bỏng làn da trắng ngần.

Hiệu trưởng có đôi mắt tinh tường ngồi đối diện nhìn thấy Thời Tễ bị trà làm phỏng lập tức lấy tách trà từ tay Thời Tễ, cầm tay hắn đưa lên miệng, chăm chỉ thổi vài ngụm khí mát.

Cử chỉ thân mật đột ngột của đối phương khiến Lê Thầm nổi hết da gà, cau mày, vẻ mặt chán ghét rút tay lại: "Hiệu trưởng, ngài đang làm gì vậy?"

"Ôi, nhìn tôi này!" Hiệu trưởng vỗ nhẹ cái trán hơi hói của mình, "Thời tiên sinh bị bỏng, tôi không nóng nảy sao... Nhưng Thời tiên sinh có sao không?"

Thời Tễ cụp mi, ánh nắng nóng bức từ cửa sổ chiếu vào, ánh sáng vàng ấm áp đọng lại trên ngón tay hắn.

"Không sao." Nói xong, Thời Tễ lại cầm tách trà lên nhấp một ngụm.

Hiệu trưởng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thời Tễ, người đàn ông đối diện luôn duy trì vẻ mặt nghiêm túc đó, đôi mắt giấu dưới ống kính luôn khiến người ta cảm thấy sợ hãi không dám tuỳ ý đến gần hắn ta.

"Mới vừa rồi tôi nhìn thấy ngài ấy tâm tình rất tốt." Hiệu trưởng thận trọng nói: "Ngài cảm thấy phương án tôi vừa đưa ra rất tốt sao?"

Ông ta hơi cúi người xuống, thái độ thấp giọng hỏi Thời Tễ, Thời Tễ sửng sốt vài giây: "Phương án gì?"

"Là... là... khai khoảng đất trống ở phía sau ngọn đồi kia và dùng nó để xây dựng một sân vận động cho học sinh." Hiệu trưởng chớp chớp đôi mắt nhỏ ngập ngừng hỏi: "Thời tiên sinh...không nghe thấy ạ?"

Thời Tễ ngước mắt, đặt tách trà trong tay xuống, đáy cốc va vào mặt bàn, thanh âm nhẹ nhàng tựa như đang cảnh cáo hiệu trưởng, hắn hơi nhếch khóe môi dưới, vẻ lạnh toát trong mắt hắn càng trở nên tệ hơn: "Đối với đề nghị của hiệu trưởng ngài đây tôi không ý kiến, chỉ là...tôi nhớ tháng trước ngài cũng nói với tôi điều này rồi."

Hắn sớm đã nhìn thấu tâm tư của hiệu trưởng.

Bề ngoài, đó là chiêu bài đặt học sinh lên hàng đầu trong mọi việc và đối xử tốt với học sinh dù có chuyện gì xảy ra, nhưng thực chất ông ta muốn lấy tiền của Thời Tễ bỏ vào túi mình.

Thời Tễ một câu đã vạch trần ngụy trang của ông ta, dù không nói rõ ràng nhưng hiệu trưởng lập tức hiểu ý của hắn, nuốt nước bọt, trán toát mồ hôi lạnh, vội vàng cầm tách trà lên nhấp một ngụm kìm nén sự hoảng loạn của mình.

"Chuyện sân vận động nói sau đi" Shi Ji nói, "Theo quan điểm của tôi, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là giảng dạy."

Hiệu trưởng gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, tiên sinh nói rất đúng."

Âm cuối giọng ông không tự chủ được mà run lên, phải hít mấy hơi thật sâu mới nói được một câu, hiệu trưởng chậc lưỡi đổi chủ đề: "Thời tiên sinh sống ở trường này lâu như vậy rồi, ngài có kiến nghị gì không? Ngài cứ việc nói, chúng tôi nhất định sẽ sửa!"

Hiệu trưởng cười, vỗ ngực khẳng định, Thạch Cơ nhìn hắn mấy cái, thản nhiên nói: "Kiến nghị?"

Anh ấy đã mỉm cười.

"Kiến nghị của tôi là sa thải chủ nhiệm lớp 2-3"

Giọng nói lạnh lùng tự nhiên vang lên trong không trung, lời nói lập tức khiến điều hòa trong phòng giảm mấy độ, hiệu trưởng mở to mắt ngạc nhiên, không biết tại sao: "Nhưng, nhưng cô Lân là giáo viên ưu tú nhất của trường cao trung chúng ta."

"Tôi không nghĩ người vô cớ vu oan cho học sinh lại có thể là một giáo viên tốt." Thời Tễ nhướng mày, "Hoặc có lẽ hiệu trưởng cho rằng nhà họ Thời chúng tôi đã nuôi dạy... một đám người thối nát?"

Hiệu trưởng nghe vậy, sợ đến mức gần như quỳ xuống trước mặt Thời Kỷ: "Không dám! Không dám! Ai không biết Thời gia toàn nhân tài..."

"Được rồi, Thời tiên sinh, tạm thời đừng đề cập đến việc đuổi học, cô Lâm cũng chỉ là nhất thời lo lắng, dù thế nào đi nữa cô ấy cũng có ý tốt." Hiệu trưởng dừng một chút rồi nói: "Nhưng cô ấy xác thực đã oan uổng với bạn học Lê Thầm. Tôi nhất định sẽ xuống nói với cô ta một phen!"

Ông ta nói xong câu này trong một hơi, sau đó cầm ấm trà thêm một ít trà vào chén của Thời Tễ: "Thời tiên sinh, uống trà, uống trà."

Thời Tễ cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trên chén trà.

Một giây tiếp theo, ngoài cửa văn phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, kèm theo vài âm thanh——

"Có đánh nhau! Có đánh nhau!"

"Lê Thầm đánh người!!"