Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 21: Mất kiểm soát





Editor: tè ré re

---

Thời Tễ gần đây có chút kỳ lạ

Tuy rằng đối với Lê Thầm, việc Thời Tễ kỳ quái cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, nhưng dạo gần đây, hành vi của Thời Tễ thậm chí từ kỳ quái biến thành quỷ dị.

Ví dụ như, hắn luôn trong tối ngoài sáng tìm hiểu mối quan hệ của mình và Giang Mặc, thậm chí còn bắt chủ nhiệm lớp đổi chỗ của mình sang ngồi kế Giang Mặc, không chỉ như thế, Thời Tễ càng ngày càng như bị trúng tà, một hai phải cột chặt mình và Giang Mặc cùng một chỗ.

Lê Thầm không rõ Thời Tễ làm vậy là ý gì, nhưng nhớ lại lần đầu khi gặp Giang Mặc, Thời Tễ có vẻ rất thưởng thức cậu ta.

Trong đầu cậu hiện lên vài ý tưởng khó hiểu, động tác trong tay Lê Thầm chợt dừng lại, lá khô dưới chân theo gió cuốn đi mấy lần.

Chẳng lẽ Thời Tễ thích Giang Mặc?

Anh ta từng nói không có hứng thú với Alpha, vậy hắn có hứng thú với Alpha như Giang Mặc sao?

Ngón tay nắm cán chổi hơi siết chặt, trong lồng ngực dâng lên một cảm giác kỳ lạ mà Lê Thầm không thể giải thích được, đột nhiên cậu cảm thấy Giang Mặc trở nên chướng mắt.

Rõ ràng mấy hôm trước Thời Tễ còn luôn tỏ ra quan tâm đến cậu.

Hiện tại hắn di tình biệt luyến đến trên đầu người khác sao.

Nghĩ đến đây, lông mi Lê Thầm run lên, bị chính ý nghĩ chua lòm này của mình làm cho hoảng sợ.

Di tình biệt luyến?

Có phải cậu đang hiểu lầm gì về Thời Tễ không?

Thời Tễ thì có khi nào mà quan tâm cậu đâu?

Có lẽ những hành vi trước đây chỉ là bố thí cho cậu làm hắn cảm thấy vui mà thôi.

Răng nanh của Lê Thầm cắn cắn môi dưới, đầu nhọn để lại một vết lõm nhỏ trên môi, nhưng cậu tựa hồ không cảm thấy đau đớn, vung chổi trong tay, dùng vài đầu tre nhô ra chọc vào mấy phiến lá chết tiệt rồi nghiền nát chúng xuống đất.

Cậu tưởng tượng mấy chiếc lá khô này là Thời Tễ, không chút khách khí mà đem mấy phiến lá yếu ớt này □□ đến nát nhừ, cho đến khi mấy phiến lá kia rơi rụng tan tác trên mặt đất, cổ tức giận kỳ lạ kia mới hoàn toàn tiêu tán.

"Bạn học Lê Thầm, bên kia tôi đã quét xong rồi, cậu xong chưa?" Giang Mặc bống nhiên hô to, Lê Thầm theo bản năng quay đầu qua nhìn, chỉ thấy đối phương đang đi tới chỗ của mình, còn chưa thấy rõ mặt đã nghe thấy tiếng rồi.

Không biết vừa rồi có phải là do mình suy nghĩ lung tung hay không, Lê Thầm nheo mắt, vẻ mặt có chút không thiện cảm: "Chưa."

Cậu lạnh giọng.

Giang Mặc cũng không thấy Lê Thầm có gì kỳ lạ, Giang Mặc cũng quen bộ dáng bài xích xa cách này của cậu rồi nên cũng không trách.

"Để tôi giúp cậu." Cậu ta luôn nhiệt tình như vậy, chủ động muốn cầm cây chổi thì bị Lê Thầm thình lình đánh gãy.

"Không cần." Lê Thầm cự tuyệt nói, "Cậu về lớp trước đi."

Giang Mặc nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt đối phương: "Không sao, chúng ta cùng nhau quay về."

Ngược lại với Lê Thầm, Giang Mặc thật sự muốn có quan hệ tốt với Lê Thầm, không biết vì sao, cậu ta luôn cảm thấy Lê Thầm có một sức hấp dẫn khó tả.

Vừa nói, Giang Mặc vừa bước tới gần Lê Thầm một bước, giây tiếp theo, Lê Thầm lùi lại mấy bước như bị điện giật.

Mùi gỗ đàn hương còn đọng lại trên chóp mũi, Lê Thầm đưa tay che mũi cau mày: "Cậu thu lại tin tức tố của mình đi!"

Tuyến thể bị Alpha xâm nhập theo phản xạ có điều kiện mà nóng lên, hiện tượng sinh lý này khiến Lê Thầm đặc biệt khó chịu.

Giang Mặc mở to hai mắt, trong con ngươi màu xanh đậm tràn đầy áy náy: "Xin lỗi, là do tôi quá nóng nên không khống chế được tin tức tố của mình."

Cậu ta gãi gãi sau đầu, tiếp tục nói: "Nếu cậu không thoải mái thì......tránh xa tôi một chút đi."

Giang Mặc vừa dứt lời, Lê Thầm không chút do dự nhảy đi chỗ khác, nhưng lại không chú ý cái hố dưới chân mình, trong phút chốc giẫm hụt, Lê Thầm loạng choạng không đứng vững, thân thể không khỏi ngã ngửa.

Cậu theo phản xạ nhắm mắt lại, nhưng cơn đau như cậu dự liệu đã không ập đến, thay vào đó là mùi gỗ đàn hương nồng nặc.

Lê Thầm hé mắt, nhìn phải đôi mắt xanh đậm của Giang Mặc.

Cánh tay mạnh mẽ của Alpha ôm lấy eo của Lê Thầm, cơ thể cậu ta hơi nghiêng về phía trước, khoảng cách giữa cậu ta và Lê Thầm vô thức rút ngắn lại, đôi mắt xanh mờ ảo của chàng thiếu niên chợt lóe lên, Giang Mặc mơ hồ có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi của hoa diên vĩ của đối phương.

Hơi thở của Giang Mặc có chút nặng nề, Lê Thầm nhanh chóng thoát khỏi tay cậu ta, nhảy ra xa hơn.

"Cảm ơn." Tuy rằng không chịu nổi mùi của Giang Mặc, nhưng Lê Thầm cũng phải thừa nhận vừa rồi quả thật Giang Mặc đã giúp mình, lúng túng nói hai chữ cảm ơn, sau đó ánh mắt dừng lại trên đôi má đỏ bừng của Giang Mặc.

Thiếu niên cách đó không xa có làn da trắng nõn như Thời Tễ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ hoàn toàn không thể nhận ra sắc đỏ trên mặt, Lê Thầm cau mày, không hiểu tại sao Giang Mặc trong phút chốc lại trở nên ngượng ngùng như vậy.

Thời Tễ thích kiểu như vậy sao?

Lê Thầm nhìn Giang Mặc từ trên xuống dưới một cách dò xét.

Sau đó hừ lạnh một tiếng.

Ánh mắt cũng chẳng ra gì.

Cậu quay mặt đi tiếp tục làm việc của mình, lúc này, nơi xa có người đứng gọi tên Giang Mặc, Giang Mặc vội vàng ngẩng đầu lên đáp lại, sau đó nói với Lê Thầm: "Lớp trưởng tìm tôi có việc, tôi đi trước xem đã."

Nói xong, cậu ta cầm cây chổi vài bước chạy đi mất dạng.

Lê Thầm nhìn chằm chằm bóng dáng của Giang Mặc, thấy đối phương nói mấy câu với lớp trường, ánh mắt hướng về Lê Thầm, vẻ mặt khó xử, cuối cùng cậu ta lại nói gì đó, sau đó theo lớp trưởng cùng nhau vào toà nhà giảng dạy.

Khi chủ nhân của mùi tin tức tố rời đi, mùi gỗ đàn hương lan tỏa trong không khí dần dần tan biến, khi nó hoàn toàn biến mất, Lê Thầm mới dám hít một hơi thật sâu, dọn sạch đống rác cuối cùng trên sân rồi nhặt lên dọn dẹp dụng cụ, chậm rãi đi về phía lớp học.

Mặt trời treo trên bầu trời dịch về phía Tây mấy tấc, Lê Thầm cúi đầu ngây ngốc nhìn bóng dáng thon dài của mình, đột nhiên bả vai có người hung hăng đụng phải, cậu còn chưa kịp ngẩng đầu đã bị đối phương giành trước một bước mà quát: "Mày không có mắt à?!"

Lê Thầm cau mày, cơn đau âm ỉ trên vai bắt đầu kích thích não bộ, cậu quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy người vừa va vào mình trông bộ dáng cà lơ phất phơ, áo khoác lỏng lẻo cột ở bên hông, tóc mái trên trán che khuất đôi mắt, mười phần trung nhị.

Đây là giáo bá trường bọn họ, Dương Hưng, khi vừa mới khai giảng, hắn ta đã nhiều lần nắt nạt Lê Thầm, sau đó hắn cảm thấy bắt nạt Lê Thầm nhưng cậu không phản kháng thì quá vô nghĩ, vì vậy hắn mặc kệ cậu luôn.

"Tao còn tưởng ai." Dương Hưng nhìn Lê Thầm, giọng điệu trở nên cổ quái: "Thì ra là Lê Thầm của chúng ta."

Hắn đút hai tay vào túi quần tiến về phía trước vài bước, gấu áo đồng phục theo động tác của hắn ta đung đưa, sau đó Dương Hưng dường như nhận ra điều gì đó, hắn nghiêng người đến gần Lê Thầm giật giật mũi vài cái. Lê Thầm cau mày nghiêng người tránh đi.

"Mày có mùi tin tức tố của Alpha." Dương Hưng thẳng thừng nói, hắn cũng là một Alpha, mùi tin tức tố trên người Lê Thầm rõ ràng cường thế hơn của hắn rất nhiều, tin tức tố của Alpha với Alpha sinh ra phản ứng bài xích, Dương Hưng tức khắc cảm thấy có chút khó chịu.

Hắn nói xong câu đó, ánh mắt nghiền ngẫm mà quét nhìn Lê Thầm vài lần, tầm mắt của đối phương làm người ta cảm thấy quá sức chán ghét, như thể Lê Thầm là một món đồ chơi khó coi nào đó.

"Chẳng lẽ mày bị Alpha đánh dấu rồi?" Dương Hưng ra vẻ khiếp sợ mà trừng lớn hai mắt, sau đó tấm tắc hai tiếng, "Đáng tiếc, lớn lên rất xinh đẹp vậy mà."

Hắn vươn tay muốn đụng vào gương mặt Lê Thầm, lại bị Lê Thầm không kiên nhẫn mà một phen đánh bay.

Sức lực của Lê Thầm lớn đến mức làm mu bàn tay của Dương Hưng gần như đỏ bừng trong nháy mắt, cơn đau đến trong chớp mắt này khiến Alpha trước mặt tức giận, hắn ta đẩy vai Lê Thầm hai cái: "Mày muốn chết à?"

Dương Hưng là ai? Hiệu trưởng đối với hắn cũng phải lễ nhượng ba phần, hiện tại Omega này lại không biết tốt xấu mà động thủ với hắn sao?

Lê Thầm nhướng mày trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt lạnh như băng giống như một con nhím nhỏ đầy gai, như thể một giây tiếp theo sẽ lao vào cắn Dương Hưng.

Dương Hưng thực sự bị ánh mắt của Lê Thầm làm cho sợ hãi, hắn ta sửng sốt trong vài giây sau đó càng tức giận hơn mà túm lấy cổ áo của Lê Thầm.

"Mày nhìn cái gì!" Dương Hưng nghiến răng nghiến lợi nắm chặt nắm đấm, uy hiếp bên tai Lê Thầm, "Mày nhìn tao như vậy có tin tao đánh mày không?"

Hắn ta cao hơn Lê Thầm rất nhiều, khi nắm cổ áo Lê Thầm, Lê Thầm phải kiễng chân lên, cậu hơi ngẩng đầu nhìn Dương Hưng một cách hờ hững, không phản ứng lại với những lời nói uy hiếp của hắn ta.

Dương Hưng tưởng rằng cậu bị hắn dọa nên hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ mày mới biết sợ hãi sao? Để tao nói cho mày biết, nếu mày cầu xin tao, hoặc là......"

"Thả tin tức tố của mày ra để tao thử xem."

"Tao sẽ tạm tha cho mày, thế nào?"

Lê Thầm nhấp môi, nhàn nhạt nhìn đi chỗ khác.

Dương Hưng cau chặt mày: "Tao còn chưa nói chuyện xong với mày đâu!"

Lần đầu tiên bị người khác làm ngơ như vậy, Dương Hưng cảm giác toàn bộ thể diện của hắn hoàn toàn bị Lê Thầm dẫm xuống đất, khuôn mặt hắn đỏ lên, tức giận đến mức tơ máu che kín mắt, nắm tay siết chặt run run, hận không thể đấm chết Lê Thầm.

"Nói!" Hắn ta lắc mạnh Lê Thầm, "Tao muốn mày nói chuyện!"

"Buồn nôn."

Lê Thầm đột nhiên lên tiếng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nói ra hai chữ ngắn gọn.

"Mày nói gì?"

Đôi mắt Dương Hưng mở to.

"Sao mày dám......dám nói tao buồn nôn?!"

Hắn tức giận vặn vẹo hàm dưới mấy cái, lớn tiếng quát: "Thằng khốn nạn mày dám nói tao buồn nôn! Cho dù cha mẹ mày còn sống thì cũng không dám nói với tao như vậy......"

Bốp!!!

Một giây tiếp theo, một cú đấm nặng nề giáng thẳng vào cằm hắn, Dương Hưng choáng váng trong giây lát, loạng choạng vài bước, cuối cùng mất thăng bằng ngã xuống đất.

Lê Thầm nhìn chằm chằm Dương Hưng đang không biết làm sao, hắn ta thở dốc, các đốt ngón tay bị kẹp vào nhau run rẩy trở nên trắng bệch.

Sau đó nhấc chân đi về phía trước mấy bước, Dương Hưng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lê Thầm.

"Mày......mày muốn làm gì......?" Dương Hưng nuốt khan, thanh niên trước mặt tựa hồ như một người hoàn toàn khác khiến cho hắn cảm thấy không xong, hắn lùi lại run rẩy nói: "Tao, tao cảnh cáo mày, nếu mày dám tấn công tao lần nữa, tao sẽ......sẽ......."

Hắn chưa nói hết câu, Lê Thầm đã lao về phía hắn không nói một lời mà đấm vào mặt hắn.

Chỉ một thoáng, toàn bộ sân thể dục vang vọng tiếng thét chói ta và xin tha của Dương Hưng, ngón tay trắng nõn của Lê Thầm nhiễm máu đỏ tươi, cậu gắt gao nhìn người dưới thân đã hoàn thay đổi thái độ, thậm chí mắt đầu trợn trắng mắt.

Đáy lòng có âm thanh không ngừng kêu gào.

Giết hắn.

Giết hắn.

Giết hắn.

Âm thanh này giống như một loại mệnh lệnh không thể cưỡng lại được khiến Lê Thầm không thể ngăn lại động tác trên tay, cậu làm một cách máy móc và lặp đi lặp lại, mỗi nắm đấm rơi xuống đều có thể nghe thấy âm thanh trầm đục và nặng nề.

Đôi mắt cậu đỏ ngầu như máu, mùi tanh của máu kích thích thần kinh trong não cậu, Dương Hưng, người bị cậu đè xuống đất giãy giụa một cách tuyệt vọng và dần trở nên im lặng.

Lê Thầm giơ nắm đấm lên cao, đang muốn hạ xuống lần nữa, bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nói của một người khác -

"Lê Thầm!"