Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 22: Anh tìm chết





Editor: tè ré re

---

Lê Thầm khựng lại, quay đầu liếc nhìn Thời Tễ ở phía sau.

Thời Tễ đứng đó thở hổn hển, đôi đồng tử đen co chặt khi thấy cảnh tượng trước mắt.

---Thiếu niên bị Lê Thầm ấn xuống đất đã bất tỉnh nhân sự, máu mũi chảy dính hơn nửa khuôn mặt, hai mắt xanh đen, mí mắt sưng vù trông cực kỳ đáng sợ, mấy học sinh xung quanh vô tình thấy vội vàng che miệng trợn tròn hai mắt.

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!" Hiệu trưởng một bên run rẩy giận dữ hỏi.

"Em, chúng em cũng không biết." Nam sinh đứng gần hiệu trưởng nhất yếu ớt nói, "Em nghe thấy Dương Hưng mắng Lê Thầm một câu là...tạp chủng không ai muốn, còn nói cái gì mà, nói cha mẹ Lê Thầm nếu còn sống cũng không dám mắng hắn ghê tởm như vậy......"

Âm thanh cậu cực nhỏ như là sợ bị Lê Thầm gần đó nghe thấy, Thời Tễ nghe nam sinh nói vậy, ánh mắt dừng ở trên mặt Lê Thầm.

Thiếu niên sắc mặt tối sầm, đồng tử Vụ Lam Sắc dường như tối sầm lại một chút, khóe mắt đỏ bừng, cậu mặt không biểu cảm nhìn Thời Tễ, nắm đấm lơ lửng trên không vẫn còn hơi run rẩy, như thể là một dã thú đã bị sụp đổ lý trí.

Nhìn mấy lần như vậy Thời Tễ cuối cùng cũng hiểu ra, Lê Thầm từ nhỏ đã mất cha mẹ, cha mẹ cậu dĩ nhiên trở thành điểm mấu chốt vĩnh viễn không thể đụng vào.

Hắn quay đầu lại nhìn Lê Thầm, nhìn chằm chằm Dương Hưng đang hấp hối, sự kiêu ngạo của Alpha trước đây hoàn toàn biến mất, mặc dù hắn ta đã bất tỉnh nhưng vẫn run rẩy đôi môi cầu xin sự thương xót của Lê Thầm.

Nắm đấm Lê Thầm giơ lên rồi lại hạ xuống, không để ý tới ánh mắt của những người xung quanh, sức lực mỗi cú đấm giáng xuống cực kì nặng nề, như thể Dương Hưng là bao cát người của cậu, tuỳ tiện trút hết những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu trong lòng.

Âm thanh rơi xuống trên người rất đáng sợ, máu đỏ văng tung toé lên không trung, nhuộm đỏ bên mặt Lê Thầm.

Hiệu trưởng không thể đứng vững nữa, vội vàng nhìn về mấy nam sinh cao lớn bên cạnh quát: "Các em! Mau ngăn lại!"

Các nam sinh nuốt khan lưỡng lự bước về phía trước thì ngửi thấy mùi tin tức tố của Omega trong không khí, mùi hoa diên vĩ bộc lộ tính bạo lực, như muốn nói rằng nếu bọn họ mà tiến thêm một bước nữa thì kết cục cũng sẽ giống như Dương Hưng.

Thật kỳ quái, tin tức tố của Omega lại có thể uy hiếp được Alpha, có mấy nam sinh tiến lên chưa đầy năm bước đã hoảng sợ mà chạy về, một người trong đó vẻ mặt như đưa đám nói với hiệu trưởng: "Thầy! Bọn em không dám qua bên đó đâu, cậu ta là Alpha sao? Cậu ta như đang phát tình, hơn nữa tin tức tố thật sự quá khủng bố!"

Hiệu trưởng cùng Thời Tễ đều là Beta, sẽ không cảm thấy vị tin tức tố như nam sinh nói nhưng hắn nhìn sắc mặt trắng bệch của đối phương cùng ánh mắt hoảng loạn lại không giống như đang nói dối.

"Tin tức tố của một Omega mà cũng có thể doạ các cậu sao, vậy các cậu còn tác dụng gì nữa chứ?!" Sắc mặt ông ta xanh mét, loại bạo lực chưa bao giờ xảy ra như thế này làm ông ta không biết phải làm sao.

Lê Thầm phát tình?

Thời Tễ yên lặng nghe.

Giống như lần trước Lê Thầm mất khống chế cũng là đang phát tình.

Biểu hiện phát tình của cậu ta khác với các Omega khác, các Omega khác khi phát tình cả người sẽ xụi lơ, ngửi được tin tức tố của Alpha sẽ không tự chủ được mà dán người lên.

Mà Lê Thầm thì lại mất khống chế.

Biểu hiện mất khống chế này không có sự báo trước nào, thậm chí chỉ cần tiếp xúc một cút tin tức tố của Alpha cũng sẽ làm cậu bạo nộ.

Tại sao lại như vậy? Thời Tễ không nhớ rõ trong nguyên văn lại có cái giả thiết này!

Hiệu trưởng sốt ruột gọi điện thoại cho phòng y tế, sau đó bọn họ nhanh chóng mang theo thuốc mê và thuốc ức chế đến chi viện, ông ta lập tức quay đầu nhìn về phía Thời Tễ.

Thời Tễ nhìn vào ánh mắt của hiệu trưởng, trong mắt ông hiện lên sự cầu xin, Thời Tễ ngay lập tức hiểu được ông ta muốn hắn làm gì.

"Thời tiên sinh! Bạn học Lê Thầm làm em trai của ngài! Ngài mau khuyên nhủ cậu đi! Nếu không dừng tay thì bạn học kia sẽ bị cậu ta đánh chết mất!" Đôi mắt nheo lại của hiệu trưởng đầy nước, chút nữa thì quỳ luôn bên chân Thời Tễ: "Thời tiên sinh! Ngài cũng không muốn học sinh trong trường xảy ra chuyện gì đâu đúng không."

Thời Tễ lạnh lùng nhìn ông, kỳ thật nội tâm đang hoảng loạn.

Alpha còn không ngăn nổi Omega này, hắn là một cái Beta có thể làm gì sao!

Xung quanh người nhìn càng ngày càng nhiều, rất nhiều học sinh cũng cùng hiệu trưởng cầu xin, dưới rất nhiều cặp mắt nhìn chăm chú, Thời Tễ đành phải cắn răng gật đầu.

Sau đó, hắn hít một hơi thật sâu, sải chân từng bước đi về phía Lê Thầm, mỗi khi khoảng cách lại gần thêm mấy mét, nhịp tim Thời Tễ lại càng nhảy mạnh.

Khi khoảng cách rút ngắn lại, Thời Tễ ngửi thấy mùi máu tanh lan tràn trong không khí, hắn không đành lòng nhìn Dương Hưng nữa, thậm chí không thể biết đối phương có còn sống hay không.

Lê Thầm đang đè lên người Dương Hưng không có biểu tình gì, cậu thờ ơ nhìn thiếu niên một cách vô hồn, không ngừng lặp lại động tác trên tay.

Bạo lực, khát máu, không còn nhân tính.

Đây là lần đầu tiên Thời Tễ nhìn thấy một Lê Thầm điên cuồng như vậy, mặc dù lần trước cậu ta cầm dao suýt nữa thì tiễn mình về trời thì Thời Tễ cũng chưa nhìn thấy Lê Thầm như thế này.

Hắn dừng lại đứng ở phía sau Lê Thầm, ánh mắt dán chặt vào sau đầu đối phương, Thời Tễ cắn môi định nói, lúc này, Lê Thầm đột nhiên dừng hành động trong tay, hơi quay đầu lại.

"Biến đi."

Giọng cậu trầm khàn, giống như tiếng gầm của một con quỷ bị mắc kẹt trong địa ngục, cậu đưa ra lời cảnh báo đầu tiên cho Thời Tễ.

Bàn tay Thời Tễ giấu bên cạnh hơi run lên, hắn ổn định nhịp tim, không để ý đến lời Lê Thầm vừa nói, lạnh lùng lên tiếng: "Dừng lại."

Những đường gân trên mu bàn tay của Lê Thầm nổi lên trắng bệch, mạch máu dưới làn da mỏng nổi lên, sau đó cậu đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử đen như khói của người đàn ông trước mặt.

"Tôi bảo anh biến đi!"

Cậu hét lên, người đàn ông vẫn giữ thái độ xa cách như cũ đứng thẳng ở đó, cả người tràn ra lãnh khí làm cả người Lê Thầm run rẩy.

Hắn vĩnh viễn như dòng sông băng trắng tinh không bao giờ tan chảy, còn cậu là một đống bùn lầy tuỳ ý bị người khác giẫm đạp.

Vẻ mặt Thời Tễ làm Lê Thầm có chút tức giận---

Cậu muốn kéo hắn xuống, dùng ô trọc trên người mình nhiễm đen hắn, kéo hắn vào vũng lầy cùng mình luân hãm, che kín cặp mắt luôn kinh thường người khác kia, làm hắn ở trong thế giới tăm tối mà nhớ kỹ hắn và cậu đều dơ bẩn như nhau.

Trong đầu Lê Thầm hỗn loạn, những gì hiện lên trong đầu cậu giờ đây là vẻ mặt sợ hãi của Thời Tễ khi hắn ta cận kề cái chết.

Cậu lại giơ nắm đấm lên.

"Dừng lại!" Lần này giọng điệu bình tĩnh của người đàn ông rốt cuộc cũng lớn hơn một chút, Lê Thầm cảm thấy tim mình đập "thịch" một tiếng, máu trên mu bàn tay dường như nóng bừng.

"Lê Thầm."

Thời Tễ lau mồ hôi trong lòng bàn tay và gọi tên cậu, những người khác nhìn hắn từ xa không nghe thấy gì nhưng khi nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Thời Tễ, tất cả đều nín thở.

Động tác của Lê Thầm dừng lại, sau đó cậu lắc lư đứng dậy quay lại nhìn Thời Tễ.

Thiếu niên đứng thẳng lưng giữa sân trống trải, gió lạnh thổi qua vạt áo, cậu hơi cúi đầu, mái tóc đen trên trán gần như che kín đôi mắt cậu.

Không biết có phải áo giác hay không, Thời Tễ cảm thấy sau mấy ngày mình bắt cậu ta ăn uống, Lê Thầm cao lên rất nhiều.

Ý tưởng không kịp thời này vừa mới nảy ra, còn không đợi Thời Tễ lén lút so sánh đỉnh đầu của mình với đỉnh đầu của cậu, giây tiếp theo, hắn cảm thấy một cơn gió mạnh lao thẳng về phía mình kèm theo tiếng la hét của mọi người, sau đó thì hắn thấy xương cụt, cột sống và phía sau đầu kịch liệt đau nhói.

Hắn bị Lê Thầm đè trên mặt đất, trong nháy mắt kia, phản ứng đầu tiên của Thời Tễ là---

Lê Thầm sao lại cứ thích chơi cái trò đè người khác xuống vậy hả hả hả ?!

Hai tay thiếu niên chống bên người Thời Tễ, đồng tử Vụ Lam Sắc gần như chỉ chứa đựng một mình Thời Tễ.

Hơi thở nóng bỏng không thương tiếc mà rơi xuống gò má Thời Tễ, đồng phục học sinh của Lê Thầm ướt đẫm máu của Dương Hưng, hàng mi dài của cậu run rẩy, anh mắt cậu nhìn Thời Tễ như ẩn giấu điều gì đó---

"Anh tìm chết."

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Thời Tễ, sau đó cổ hắn đau nhức.

Lê Thầm quả nhiên lại cắn hắn!

Thời Tễ mở to hai mắt, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được da mình bị răng nanh của Lê Thầm cắn nát, đầu răng nhọn cắm vào trong lớp thịt mỏng manh, cậu dường như cắn vào động mạch của con mồi, thậm chí còn bắt chước dã thú mà hung dữ cắn xé cổ Thời Tễ.

Cảm giác sắp bị nuốt chửng này khiến Thời Tễ sợ hãi từ trong tiềm thức, hắn giãy giụa dữ dội, máu từ nơi tiếp xúc với môi và da chảy xuống, Omega trước mặt hắn mở mắt ra, hơi ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, như thể cậu không muốn bỏ lỡ mỗi một biểu cảm lúc này của Thời Tễ.

"Đồ điên!" Thời Tễ mắng, hắn không chút khách khí mà đạp bụng Lê Thầm, thiếu niên kêu lên một tiếng nhưng vẫn cắn không buông Thời Tễ.

Vẻ mặt này phải lâu thêm một chút nữa, thêm một chút lời nói làm cậu hưng phấn, âm thanh run rẩy tựa như xin tha, thêm một chút nữa......thêm một chút nữa......

"Tránh ra! Mọi người tránh ra!"

Cách đó không xa, nhân viên y tế đã chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng đã đến, sáu bảy giáo viên mặc đồ bảo hộ màu trắng chia làm hai nhóm, một nhóm đi chữa trị cho Dương Hưng đang bất tỉnh, nhóm còn lại vây chặt Lê Thầm.

Một giáo viên giơ khẩu súng trấn áp trong tay lên, nhắm vào cái cổ lộ ra của Lê Thầm, Lê Thầm nhạy cảm cảm nhận được sự thù địch đang hướng về phía mình, hơi ngước mắt lên nhìn bọn họ.

Bộ dáng giống dã thú này khiến cho giáo viên y tế cầm súng trấn áp theo phản xạ rùng mình, sau đó hắn hít một hơi thật sâu, nhắm lại.

Lê Thầm cụp mắt xuống, buông cổ Thời Tễ ra, đứng thẳng người, cởi ra chiếc cà vạt đang lỏng lẻo trên cổ.

Sau đó, cậu vén cổ áo lên, chủ động đưa cổ ra.

-----

editor: mấy ní thông cảm cho mấy lỗi chính tả ở chương này nha, sau này tui beta lại tui sẽ dò để chỉnh sửa, nay vừa edit vừa nghe drame gia tộc cuốn quá nên tui up hơi trễ xí, xin lỗi mụi ngừi nha :>>>