Thời Tễ "xoạt" một tiếng, từ trên giường giật bắn dậy, theo phản xạ lùi về phía sau hai bước, kéo chăn bên cạnh che ngực, sau khi nhận ra mình chưa cởi quần áo, hắn hắng giọng, giả vờ bình tĩnh nói: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Lê Thầm ngẩng đầu chớp chớp mi nhìn Thời Tễ, cậu lặng lẽ bật chiếc đèn sàn bên cạnh, ánh sáng vàng ấm áp chiếu vào trong mắt Lê Thầm.
"Em không ngủ được."
Cằm tựa vào gối, mép gối hơi lõm xuống, lông mi dài phủ bóng lên vùng da dưới mí mắt, trên đỉnh đầu còn có một chùm tóc ngốc, trông vô cùng vô tội.
Nếu hôm nay không phải nhìn thấy Lê Thầm dùng hệ thống bẻ gãy tay người khác, bộ dáng vô hại của Lê Thầm có lẽ thật sự có thể tin tưởng.
Thời Tễ cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
"Không ngủ được thì không ngủ được, sao lại tới đây nhìn tôi?" Thời Tễ cảm thấy logic trong lời nói của Lê Thầm rất khó hiểu, nghiêng đầu khó hiểu mà lẩm bẩm: "Tật xấu gì vậy chứ?"
Không biết Lê Thầm có nghe thấy câu nói này hay không, chỉ nhìn thấy thiếu niên lắc đầu, mái tóc hơi dựng đứng đung đưa, cậu hơi cúi đầu ngước mắt nhìn Thời Tễ, giống hệt như cún con vẫy đuôi với phía chủ nhân của mình.
Khi Thời Tễ nhìn thấy cậu như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn.
Một giây tiếp theo, Lê Thầm đứng dậy khỏi mặt đất, giơ hai chân lên muốn bò về phía Thời Tễ, Thời Tễ ngay lập tức phản ứng, đôi mắt mở to, nhanh chóng nhấc chân lên dẫm lên vai Lê Thầm, buộc cậu phải dừng lại.
"Cậu muốn làm gì?!" Câu hỏi này gần như bật ra, đúng lúc cửa sổ đang mở bị gió lạnh đóng sầm lại, âm thanh kịch liệt khiến Thời Tễ hoảng sợ giật mình.
Lê Thầm ngồi quỳ ở mép giường, nhìn vẻ mặt Thời Tễ đang hoảng sợ, cau mày, vẻ mặt có chút ủy khuất: "Em quen...có anh ngủ cạnh rồi."
Lời nói thẳng thừng không cố kỵ của cậu khiến Thời Tễ sửng sốt trong giây lát, sau đó Thời Tễ mới nhớ ra mình là hàng xóm kế giường của Lê Thầm trong bệnh viện.
Thời Tễ hít sâu hai hơi, kím nén xúc động muốn cạy não Lê Thầm ra để xem bên trong rốt cuộc là chứa những gì.
"Đi xuống." hắn cứng cổ nói, dùng chân đẩy đẩy bả vai Lê Thầm, đối phương bất động giống như một tảng đá, ngoan cố mọc ở bên giường Thời Tễ, không hề động đậy.
Thời Tễ đã quen với thái độ lì lợm này của Lê Thầm, hít thêm hai hơi nữa, thấp giọng nói: "Tôi không muốn nói lại lần thứ hai."
Thiếu niên nghe xong vẫn ngoan cố im lặng, Thời Tễ thấy hắn không uy hiếp được liền bỏ cuộc, cùng lắm thì xem tên cún con này là không khí, mắt không thấy tâm không phiền.
Thời Tễ khuỵu gối, định thu chân lại, lật người tiếp tục ngủ.
Lúc này, Lê Thầm không báo trước mà giơ tay trực tiếp nắm lấy mắt cá chân của Thời Tễ, cậu nhẹ nhàng nghiêng nghiêng đầu, cọ cọ sườn mặt mình lên đó, ngọn tóc mềm mại quét lên mắt cá chân hắn.
Thời Tễ trố mắt, toàn thân cứng đờ.
Hắn ngốc ngốc nhìn Lê Thầm đang khép mắt, ngón tay xoa bóp cơ bắp săn chắc nhưng gầy gò nơi cẳng chân của Thời Tễ, đôi chân của Beta gầy và dài, làn da ẩn giấu dưới lớp quần âu bấy lâu giờ trắng trẻo và mịn màng. Lê Thầm cúi đầu, cố ý đặt môi lên bắp chân của Thời Tễ, nụ hôn mỏng manh như chuồn chuồn một chút lại một chút mà rơi xuống, chậm rãi lan lên đôi chân dài mà thẳng tắp.
Ống quần hơi rộng bị Lê Thầm đẩy lên tận đầu gối, cậu run rẩy lông mi chớp mắt, vừa lúc nhìn thấy đầu gối hồng hồng của người đàn ông, nhìn lên cao một chút, cậu có thể bắt gặp đôi mắt kinh ngạc đen như khói của Thời Tễ.
Động tác không an phận của thiếu niên khiến sống lưng Thời Tễ tê dại, hắn thực sự không thể tưởng tượng được tiếp theo Lê Thầm sẽ làm những chuyện biến thái gì nữa.
Hắn vùng vậy đá đá chân, cố gắng để Lê Thầm buông ra, nhưng thiếu niên cố tình thích cùng hắn đối nghịch, bàn tay nắm lấy mắt cá chân của Thời Tễ cố ý dùng sức, miệng vô tình chạm vào gân Achilles (1) của Thời Tễ, cậu hé miệng lộ ra răng nanh sắc bén, hung hăng cắn một ngụm vào da thịt mềm mại ấy.
(1) chỗ này nà
Thời Tễ không nhịn dc kêu một tiếng, căng chân khẽ run lên, một lúc sau Lê Thầm mới ngẩng đầu lên, rũ mắt nhìn chằm chằm vào vết răng đỏ nổi bật.
Cậu liếm răng, ngón tay cọ cọ vết cắn thuộc về mình.
Đầu ngón tay mang theo nhiệt độ nóng như thiêu đốt, cậu xoa vết cắn, cẩn thận cảm nhận được Thời Tễ đang run rẩy, khóe miệng hồng hồng hơi nhếch lên, đáy mắt hiện lên một mạt ý cười.
Lê Thầm thuận thế nghiêng người tới, tay còn lại chống bên người Thời Tễ.
"Anh ơi, sao anh lại đuổi em đi?" Lê Thầm chớp mắt, lông mi rung lên như cánh bướm, trong giọng điệu có chút đáng thương, trái ngược hoàn toàn với bàn tay đang nắm chặt hắn kia.
Thời Tễ cảm giác được xương cốt sắp bị cậu nghiền nát, hắn nhíu mày thật chặt, giọng run run phun ra mấy chữ: "Đau......"
"Thực sự rất đau."
(Là chân đau, không có làm cái gì khác, thật sự là không có!)
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Có lẽ bởi vì thanh âm của hắn nghe quá ủy khuất, Lê Thầm vội vàng thu tay lại, lập tức đứng thẳng, lo lắng nhìn về chỗ Thời Tễ bị nhéo đến đỏ bừng.
Vết đỏ nhất thời dường như không thể tiêu tan, Lê Thầm đành phải cúi xuống tiến lại gần, vừa xin lỗi vừa phồng má thổi vào chân Thời Tễ.
Người đàn ông trước mặt vẫn không khống chế được mà run rẩy, Lê Thầm tưởng hắn đau thật, liền đưa tay xoa bóp cho Thời Tễ, động tác nhẹ nhàng lại thận trọng, thời thời khắc khắc quan sát biến hóa của Thời Tễ.
"Xin lỗi, em không cố ý làm anh đau." Lê Thầm thấp giọng nói, lời nói tràn đầy áy náy, "Em không ngủ được là bởi vì......"
Cậu dừng lại một giây.
"Có chuyện muốn hỏi anh."
Yết hầu của Lê Thầm lăn mấy vòng, cậu kéo chiếc gối vừa ôm đặt dưới đầu gối Thời Tễ, trầm giọng nói tiếp: "Có phải anh biết một số chuyện mà người khác không biết không ?"
Thời Tễ nửa chết nửa sống mà trả lời: "Liên quan gì tới cậu?"
Lê Thầm đã sớm quen với lời nói cay nghiệt của Thời Tễ, cậu tự bổ sung: "Ví dụ như, hệ thống."
Vừa dứt lời, cậu lập tức ngậm miệng nhìn thẳng Thời Tễ, chỉ có động tác trong tay là không dừng lại.
Giây tiếp theo, tay Lê Thầm đột nhiên trống rỗng, người đàn ông vốn đang nằm trên giường liều mạng nhảy lùi lại như một con thỏ bị hoảng sợ, sau đó không chú ý dẫm phải mép giường, mông đập xuống, ngã xuống gầm giường.
Thời Tễ thật vất vả mới bình tĩnh được chút, nhưng vấn đề của Lê Thầm đã khiến hắn như bị bạo kích lần nữa, hắn ngã xuống giường mấy giây đầu cũng không cảm thấy đau đớn, thẳng cho đến khi suy nghĩ trì độn chậm rãi quay về, Thời Tễ mới cảm nhận được từng trận đau nhức từ trong xương.
Như thể là bị gãy.
Sao không dứt khoát té xỉu luôn cho rồi đi.
Lê Thầm vẻ mặt lo lắng nhìn hắn, đưa tay kéo Thời Tễ đứng dậy, nhưng người này lập tức nằm liệt, nghiêng đầu nhắm mắt lại, bắt đầu giả bộ bất tỉnh
Lê Thầm:......
Cậu ý thức được Thời Tễ lại muốn tránh né câu hỏi của mình, Lê Thần cong môi, vẻ mặt lạnh lùng nhẹ nhàng nói: "Anh không nói thì em sẽ hôn anh."
Thật là một uy hiếp đáng sợ mà.
Câu nói này thực sự chạm đến điểm nhạy cảm của Thời Tễ, Thời Tễ vốn định giả chết để tránh né lập tức nhảy lên khỏi mặt đất lần nữa, dựa vào tủ quần áo phía sau, nhìn chằm chằm Lê Thầm với vẻ sợ hãi và cảnh giác.
Lê Thầm bất đắc dĩ thở dài, bước ra khỏi giường, dừng lại trước mặt Thời Tễ, một tay ôm lấy gò má của người đàn ông.
"Anh không cần phải sợ." Cậu nói, ngón tay xoa xoa má Thời Tễ như thể đang an ủi xoa dịu trái tim yếu ớt của đối phương, "Em biết anh có một hệ thống, nó cưỡng ép anh làm rất nhiều việc mà anh không muốn làm, sở dĩ anh nghe lời nó là bời vì nó có thể giúp anh thực hiện được nguyện vọng của mình."
Thời Tễ lắng nghe, trong lòng trầm xuống.
Lê Thầm dường như đã phát hiện ra nhiều thứ hơn hắn tưởng tượng.
"Tuy em không biết nguyện vọng của anh là gì, nhưng anh có thể không kiêng nể gì mà sống theo ý mình." Lê Thầm nghiêng người hôn lên cằm Thời Tễ, đôi môi mềm mại chạm lấy xương cốt mỏng manh, "Em muốn nói cho anh biết một bí mật."
Vừa dứt lời, Lê Thầm ngước mắt nhìn Thời Tễ, nghiêm túc nói: "Kỳ thật em có một hệ thống."
Cậu nói rất nhanh nhưng Thời Tễ lại nghe rõ, đồng tử co chặt lại, có chút kinh ngạc nhìn Lê Thầm.
Trong nguyên văn, nhân vật chính thụ từ đầu đến cuối chưa bao giờ kể cho hai nhân vật chính công nghe về việc mình có hệ thống.
Mà ở tại đây, cậu không chút cố kỵ mà lộ ra át chủ bài với Thời Tễ.
Vì cái gì?
Lê Thầm tín nhiệm hắn như vậy sao?
"Việc này đối với anh hẳn không có gì lạ đúng không?" Lê Thầm nheo nheo mắt, "Anh hẳn là đã sớm biết."
Thời Tễ cau mày: "Cậu phát hiện từ khi nào?"
"Rất sớm." Lê Thầm nói, cậu giương khóe môi, "Nhưng chân chính xác định, thì là hôm nay."
Thời Tễ sửng sốt.
Lê Thầm thấy Thời Tễ dường như không nhớ gì, liền nhắc nhở: "Lúc chúng ta vào thang máy, anh hỏi em có làm gãy tay người kia không."
Nghe Lê Thầm nói xong, Thời Tễ lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, tiếp theo hắn ảo não mà ngẩng đầu, cái ót nện lên tủ quần áo phía sau.
Chết tiệt, hắn vậy mà theo bản năng tự mình bại lộ ?!!!
Một tiếng "bùm" vang lên, sắc mặt Lê Thầm đột nhiên thay đổi, cậu nhanh chóng đưa tay ra sau đầu Thời Tễ, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn vào chỗ bị đụng.
"Em không biết rốt cuộc nó có năng lực gì, nhưng em hẳn là......cũng có thể thực hiện được mong muốn của anh." Lê Thầm nói.
【Không sai không sai! 0373 rất là lợi hại đó】0373 theo lời nói Lê Thầm nhảy ra ngoài, giây tiếp theo nó nhận thấy có gì đó kỳ lạ,【Ơ, không đúng, hắn là một tên pháo hôi hung ác! Tại sao chúng ta phải giúp hắn ?! 】
【Ký chủ! Nhiệm vụ của cậu là trả thù, trả thù! Ngay cả khi người đàn ông trước mặt này mặt mũi xinh đẹp vóc người lại tốt, nhưng điều đó cũng không thay đổi được sự thật rằng hắn là một nhân vật phản diện! 】0373 biến thành một quả cầu lông nhỏ trong suốt, nhảy từ tai trái sang tai phải của Lê Thầm, 【Xin hãy tỉnh táo một chút đi!! 】
Lê Thầm căn bản không chú ý đến nó, lực chú ý đều đặt trên người Thời Tễ.
0373 không nhận được câu trả lời của Lê Thầm, tức giận hừ một tiếng, sau đó ngoan ngoãn biến mất.
Thời Tễ vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm xuống đất, một lúc sau mới mở miệng.
"Cậu không thể giúp được."
Hệ thống của Lê Thầm dù mạnh đến đâu cũng không có khả năng đưa hắn trở về thế giới thực.
Lê Thầm nghe vậy, vô cớ nắm lấy cổ tay Thời Tễ: "Em có thể làm được, chỉ cần anh nói cho ta biết, em nhất định sẽ giúp anh!"
"Cho dù có phải trả giá bằng mạng sống, em cũng sẽ giúp anh."
Thời Tễ ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt chân thành của Lê Thầm, hắn lại nhìn ngón tay mảnh khảnh đang nắm lấy tay mình, sau đó nhẹ nhàng đẩy tay Lê Thầm ra.
"Thôi bỏ đi, Lê Thầm, cậu đừng hỏi nữa." Hắn thở dài một hơi, chiếc đèn sàn bên cạnh chiếu lên đôi má gầy gò của Thời Tễ, "Bây giờ tôi chỉ có một điều ước."
"Cậu phải sống tốt."
"Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cậu phải sống."
Giọng nói của Thời Tễ vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, âm lượng không lớn nhưng ngoài ý muốn khiến lỗ tai Lê Thầm nhất thời ù đi.
Thời Tễ hy vọng cậu sống.
Đây là lần đầu tiên trong mười bảy năm có người nói như vậy với cậu.
Rõ ràng sự ra đời của cậu mang lại bất hạnh cho cha mẹ và gia tộc, tất cả mọi người đều mong cậu biến mất càng sớm càng tốt.
Nhưng lại có một người đẩy ra hết thả mây đen dày đặc tăm tối, làm cho ánh mặt trời rực nóng bao phủ lấy người cậu.
Sau đó nói
Cậu phải sống.
Lê Thầm cảm thấy tim mình đập mạnh đến không đỡ được, trong căn phòng tràn ngập tiếng tim đập của cậu, có một âm thanh không ngừng kêu gào ở bên tai cậu.
——Thời Tễ quan tâm đến cậu.
——Thời Tễ thực sự quan tâm đến cậu.
Đôi môi hé mở của Lê Thầm khẽ run lên.
Thời Tễ thấy cậu đứng lặng tại chỗ, hiển nhiên là quá kinh ngạc nên không kịp phản ứng, hắn lặng lẽ tiến lên một bước nhỏ, giơ tay ấn hai lần vào đỉnh đầu Lê Thầm.
"Đây là mong muốn duy nhất của tôi lúc này."
Dường như có một đôi tai thú đầy lông ẩn trong mái tóc bồng bềnh của thiếu niên, lòng bàn tay Thời Tễ vừa chạm vào, đôi tai thú đó sẽ giật về phía sau, chóp tai phủ đầy lông tơ run rẩy vài cái.
Thời Tễ dụi dụi mắt.
Dường như hắn lại gặp phải ảo giác không thể giải thích được.
Phải mất một lúc lâu Lê Thầm mới định thần lại, trên má hiện lên một tầng hồng nhạt, sau đó không được tự nhiên mà "ừm" một tiếng
Sau đó, cậu quay người nhặt chiếc gối mềm mại trên giường lên, ngáp một cái, đôi mắt đẫm nước mắt mông lung mà nhìn Thời Tễ.
"Anh ơi, em hơi mệt."
Thời Tễ nhạy bén nhận thức được đối phương đang mơ hồ ám chỉ mình điều gì.
"Buồn ngủ thì đi ngủ đi, cậu cho rằng mình là đứa trẻ ba tuổi sao?" Hắn bắt đầu bịt tai trộm chuông.
Lê Thầm bĩu môi, nhích lại gần anh mấy centimet: "Nhưng mà, em muốn ngủ với anh."
Đúng như dự đoán, Thời Tễ không chút do dự cự tuyệt.
Thời Tễ thậm chí còn đưa tay nắm lấy cổ áo của Lê Thầm, không nói một lời mà kéo và ném cậu ra khỏi cửa.
Sau đó hắn lạnh lùng khóa cửa lại.
Lê Thầm ngồi xổm ở cửa, trong lòng ôm cái gối.
Thời Tễ nằm ngửa trên giường, ánh mắt dán chặt vào cửa, đợi một lúc, khi ngoài cửa không thấy động tĩnh gì, thần kinh căng thẳng của Thời Tễ mới dần thả lỏng.
Lê Thầm hẳn là sẽ không ngốc tới mức ngồi mãi ở ngoài nhỉ.
Thời Tễ nghĩ.
Nhưng giây tiếp theo, ngoài cửa vang lên tiếng ngón tay cào ván cửa.
Tiếng động chói tai khó chịu khiến Thời Tễ tê cả da đầu, hắn nóng nảy kéo chiếc gối dưới đầu ném mạnh vào cửa.
Dưới sự cảnh báo của Thời Tễ, người ngoài cửa cuối cùng cũng chịu yên tĩnh, Thời Tễ nhắm mắt chuẩn bị ngủ, không quá vài phút, Lê Thầm ở bên ngoài lại bắt đầu cào vào cửa.
Thời Tễ mở mắt, cáu kỉnh lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng cũng kiệt sức, hắn cam chịu số phận bước ra khỏi giường, vọt tới mở cửa ra
Lê Thầm, người vẫn đang nằm trên cửa cào vào cửa, gần như mất thăng bằng và ngã thẳng vào người Thời Tễ.
Thời Tễ nghiến răng, gần như phát điên với Lê Thầm.