Ánh mắt hắn nhìn tới nhìn lui hai đứa trẻ trong ảnh, lại không ngừng quan sát dòng chữ duy nhất trên ảnh, dòng chữ biểu thị năm vẫn còn mờ khiến Thời Tễ không thể xác định được bức ảnh này chụp cách đây bao lâu.
Sau đó Thời Tễ có ý đồ dò hỏi đối phương đến tột cùng là ai nhưng di động lại hiện lên dòng cảnh báo nhắc nhở "Địa chỉ người dùng không tồn tại."
Đối phương phòng bị cùng rất đầy đủ chứng tỏ người đó không muốn tiết lộ danh tính của mình cho Thời Tễ.
Vậy mục đích của người kia là gì?
Thời Tễ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Tựa như có người đang núp trong bóng tối theo dõi nhất cử nhất động của hắn, như người thợ săn đang nhắm lấy con mồi, thả miếng thịt thơm ngon trước bẫy rập rồi chờ cơ hội tóm lấy.
Thời Tễ suy nghĩ một lúc rồi bấm một dãy số điện thoại.
Vài tiếng bíp bíp phát ra từ ống nghe điện thoại, nửa phút sau đầu bên kia có người trả lời cuộc gọi.
"Thời tiên sinh?" Nghiêm Quảng Thịnh không giấu được buồn ngủ mà trả lời.
"Kiểm tra hộp thư." Thời Tễ thẳng thừng nói: "Bức ảnh này có thể sửa không?"
Nghiêm Quảng Thịnh trầm mặc mấy giây như đang kiểm tra xem Thời Tễ gửi cho mình cái gì, sau đó chậc lưỡi hai tiếng: "À... đây là ảnh chụp đã lâu rồi, nếu cần phải khôi phục lại, e rằng. .."
"Tôi chỉ cần ông nói một câu thôi." Thời Tễ cụp mi xuống, "Có thể hay không thể?"
Nghiêm Quảng Thịnh bên kia đổi giọng, nhanh chóng trả lời: "Có thể! Khẳng định có thể! Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà Thời tiên sinh giao phó!"
"Khi nào thì ngài cần nó?" Ông ta thận trọng hỏi.
Thời Tễ quay đầu nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ.
"Càng sớm càng tốt."
Nếu đúng như hắn nghĩ, Lê Thầm cũng là đối tượng thí nghiệm trong phòng thí nghiệm thì chứng tỏ cậu ta thực chất là một Omega đỉnh cấp được nuôi dưỡng nhân tạo.
Hơn nữa Kỷ Thời Sơ còn nói với hắn rằng Omega đỉnh cấp nhân tạo sẽ không dễ dàng kiểm soát được cảm xúc của mình sinh ra hiện tưởng mất khống chế, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trước đó Thời Tễ khó mà không liên tưởng Lê Thầm với Omega đỉnh cấp.
Cái tin tức trên tờ báo kia... cùng với tin tức có ảnh chụp của cha mẹ Lê Thầm, phải chăng hai thứ này chứng minh thảm án lúc đó thật sự là do Lê Thầm gây ra ?!
Có lẽ...... nguyên nhân vì sao nguyên chủ cảnh báo hắn tránh xa Lê Thầm cũng đã được chứng thực.
Một cảm giác bất an dâng trào trong lồng ngực, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Nghiêm Quảng Thịnh thì Thời Tễ cúp điện thoại, chỉ còn lại nhịp tim của hắn chói tai trong căn phòng yên tĩnh.
Hắn có chút bối rối không biết tiếp theo nên làm gì, nếu suy đoán của hắn là chính xác thì Lê Thầm đối với hắn không khác gì một quả bom hẹn giờ không biết khi nào sẽ phát nổ.
Đúng lúc này cửa phòng Thời Tễ đột nhiên từ bên ngoài mở ra, Lê Thầm quấn một chiếc khăn khô trên đầu đi vào, cậu vừa mới tắm xong tóc ướt đẫm còn chưa kịp lau khô, những giọt nước từng giọt từng giọt dính chặt vào má, làn da trắng sáng ửng hồng sau khi bị nhiệt lây nhiễm.
Khi bước vào cậu dường như không ngờ rằng Thời Tễ vẫn chưa bật đèn, cậu nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mặt và chớp mắt, sau đó Lê Thầm dùng tay trái để bật đèn lên, ánh sáng lập tức xuyên thủng bóng tối làm chói cả mắt Thời Tễ.
Thời Tễ đưa tay che mắt, cau mày trầm giọng nói: "Tắt đi."
Giọng điệu của hắn có chút gay gắt, Lê Thầm sửng sốt một lát nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tắt đèn, sau đó khi Thời Tễ chuẩn bị bật đèn ngủ, cậu mấp máy môi mỏng hỏi: "Anh không không muốn nhìn thấy em à?"
Lê Thầm luôn rất thẳng thắn, lời nói như thể đang dùng một mũi tên đâm thẳng vào tim Thời Tễ khiến hắn không biết phải trả lời như thế nào.
Hắn cố ý rời mắt khỏi Lê Thầm, cầm máy tính bắt đầu bịt tai trộm chuông xem xét văn kiện, Lê Thầm không nói một lời đi tới gần hắn, một phen khép máy tính của hắn lại.
Lê Thầm hơi cúi người xuống, ánh sáng đèn ngủ vàng nhạt ấm áp phản chiếu lên khuôn mặt cậu, đôi mắt Vụ Lam Sắc của cậu giống như hai quả cầu thủy tinh màu xanh nhạt tuyệt đẹp, cậu nhìn chằm chằm Thời Tễ như muốn nhìn ra gì đó từ khuôn mặt của người đàn ông.
Nhưng Thời Tễ dường như đột nhiên trở lại như ban đầu, bộ dạng tặng bánh sinh nhật cho cậu trên xe vài giờ trước đã không còn tồn tại nữa hắn dựng lên gai nhọn khắp người khiến Lê Thầm gần như nghĩ rằng Thời Tễ ngày trước đã trở lại.
Lê Thầm không thích cách Thời Tễ nhìn cậu lúc này, như thể hắn đang nhìn thứ gì đó mà mình cực kỳ chán ghét, Lê Thầm cúi xuống muốn hôn lên đôi mắt của Thời Tễ, cả người vẫn còn hơi ấm nóng nhào lên mặt Thời Tễ, giây tiếp theo hắn lập tức nâng tay đẩy Lê Thầm ra.
"Đừng tới đây." Hắn nói, đáy mắt ngưng kết sương giá gần như hạ thấp nhiệt độ trong phòng.
Lê Thầm bị buộc phải đứng thẳng, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thời Tễ, ánh đèn chiếu vào mắt cậu lập lòe vài cái: "Em chọc giận anh à?"
Cậu cẩn thận hỏi như thể thực sự nghĩ rằng mình đã làm sai điều gì đó, nếu cậu ta có một chiếc đuôi thì chắc chắn rằng bây giờ nó đang cụp xuống.
Lông mi Thời Tễ run rẩy, Lê Thầm không hiểu chuyện gì đứng ở đằng đó làm hắn cảm thấy không đành lòng, những suy đoán của hắn vẫn chưa được chứng thực nhưng lại kháng cự Lê Thầm, điều này đối với Lê Thầm có chút tàn nhẫn.
Nhưng hắn cũng không thể buông lỏng đề phòng, chỉ có thể đem lời nói bên miệng nuốt trở về rồi mở lại máy tính trong tay tiếp tục xem tài liệu, Lê Thầm đứng một bên lúc lâu cuối cùng cũng bỏ cuộc, từng bước đi về phía sofa đơn.
Lê Thầm tâm tình không tốt, ngay cả tiếng bước chân cũng có chút nặng nề, cậu ngồi xuống ghế sofa ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Thời Tễ, hắn vẫn không có ý định nhìn mình dù chỉ một chút.
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Nội tâm cậu giãy giụa trong chốc lát, cuối cùng lấy ra di động mở nhóm trò chuyện ngập ngừng gửi tin nhắn.
[LC]: Nếu có người giận tôi thì phải làm sao bây giờ ?
Tin nhắn của Lê Thầm vừa được gửi đi giống như ném một quả bom làm nổ tung từng người trong nhóm.
[Lâm tiên sinh nhận viết bài tập thuê] (1): Cái đệt, tôi kéo cậu vào lâu như vậy rồi cuối cùng cậu cũng chịu ngoi lên nói một câu à ?
(1) Nguyên văn là AAA作业代写加盟林先生, mà mình không biết mình dịch đúng không, bạn nào thấy sai hú mình cái nha :' (
[Không ăn rau mùi]: Chụp màn hình làm kỷ niệm nào!
[Liên quan cái cà gì tới cậu] (2): Để tôi xem hôm nay là năm nào? !
(2) Nguyên văn là 关你西红柿啊, mình cũng không biết mình hiểu có đúng không nữa
[Mặc]: @LC, sao vậy?
[LC]: Hình như tôi làm anh tôi tức giận rồi.
[Không ăn rau mùi]: Tôi đoán cậu ta không dỗ được người nên mới tìm tới tụi mình.
[Lâm tiên sinh nhận viết bài tập thuê]: Đúng là em trai cưng, há miệng miệng miệng đều là anh trai.
[Liên quan cái cà gì tới cậu ]: @LC, nếu không biết em trai cưng là gì, vui lòng tìm kiếm"Con trai cưng của mẹ", sau đó thay từ "mẹ" đổi thành "anh trai".
Khi Lê Thầm nhận được tin nhắn này vừa lúc cậu đang tìm kiếm nghĩa của từ này, cậu sửng sốt trong vài giây nhìn giải thích của bọn họ, sau khi hiểu được thì cậu tức khắc trợn mắt.
[LC]: Tôi mới không phải!
[Liên quan cái cà gì tới cậu ]: Được rồi, được rồi, không phải cậu.
[Mặc]: Cậu nhớ lại kỹ xem có làm gì khiến anh ấy không vui không?
[LC]: ...Tôi hôn anh ấy khi đang ăn bánh.
Cả nhóm im lặng trong vài giây.
Sau đó toàn bộ màn hình nổ ra một loạt dấu chấm than.
[Lâm tiên sinh nhận viết bài tập thuê]: Đậu má nó chứ...... đây là thứ tôi có thể nhìn thấy à?
[Không ăn rau mùi]: Mẹ kiếp! Bùng nổ nha trời!
[Liên quan cái cà gì tới cậu ]: Thằng nhóc cậu......làm tốt lắm
[Mặc]:......
[Mặc]: Cậu thích anh ấy à?
Lê Thầm rũ mắt im lặng nhìn chằm chằm tin nhắn của Giang Mặc.
[Liên quan cái cà gì tới cậu ]: Cưng ơi cưng...... đây là tình yêu dị dạng gì vậy......
[Không ăn rau mùi]: Họ không có quan hệ huyết thống.
[Liên quan cái cà gì tới cậu]: Mở mang thật nha!
[Lâm tiên sinh nhận viết bài tập thuê]: Lê Thầm cậu suy nghĩ cho kỹ nha, thích tụi tôi nói không đơn thuần là em trai thích anh trai đâu mà là......thích như kiểu người yêu với nhau ấy, nếu cậu không thích mà còn hôn người ta thì có khác gì lưu manh đâu chứ.
[Không ăn rau mùi]: Đúng đúng! Thằng nhóc Lâm Dật cậu cuối cùng cũng nói tiếng người rồi!
[Liên quan cái cà gì tới cậu]: Nếu không rõ cảm giác thích một người như thế nào thì đại khái cậu sẽ cảm thấy người ta rất đẹp, thấy anh ta thì sẽ rung động, anh ta vui thì cậu vui anh ta buồn thì cậu cũng buồn.
[Không ăn rau mùi]: Còn dễ dàng sinh ra dục vọng nữa (hít hít)
[Lâm tiên sinh nhận viết bài tập thuê]: Cậu cậu cậu......(chỉ chỉ trỏ trỏ)
Cả nhóm vì chủ đề cậu khơi lên mà bàn luận đến khí thế ngút trời, Lê Thầm nhìn những người bạn tình cờ gặp gỡ này liên tục cho ý kiến khiến trái tim cáu kỉnh ban nãy của cậu được xoa dịu một cách không ngờ.
Cậu tắt điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn Thời Tễ, người đàn ông xem xong tài liệu đang bắt đầu nghỉ ngơi, cổ áo rộng hơi trượt xuống lộ ra xương quai xanh, xuống một chút nữa chính là cái ôm ấp áp mà hắn tham luyến.
Lê Thầm theo bản năng đứng dậy muốn nhân cơ hội Thời Tễ không chú ý tới lẻn vào trong ổ chăn của hắn, sau đó buổi sáng hôm sau nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của đối phương, cậu vừa bước tới vài bước vươn tay muốn bắt lấy góc chăn, lúc cậu xốc chăn lên thì động tác chớt cứng lại.
Cậu hơi do dự, lần này Thời Tễ thoạt nhìn như không muốn để ý tới cậu, nếu cậu hành động không kiêng nể gì chắc chắn sẽ bị Thời Tễ đá văng ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Lê Thầm quay lại ghế sofa nhìn chiếc sofa không lớn lắm, muốn xoay người cũng cực kỳ khó khăn.
Cậu đột nhiên cảm thấy bản thân có chút đáng thương.
Lúc này điện thoại trên tay lại sáng lên, Lê Thầm nhìn qua, trên màn hình hiện ra một tin nhắn mới.
[Đừng ăn rau mùi]: Bạn học Lê Thầm, để tôi dạy cậu cách đơn giản nhất để thử xem mình có dục vọng với đối phương hay không, phương pháp đơn giản nhất chính là-----xem sếch
Lê Thầm nhìn chằm chằm mấy từ ngữ xa lạ, khó hiểu mà nghiêng đầu.
[LC]:?
[Đừng ăn rau mùi]: Bên kia đã gửi cho bạn một tập tin.
[Không ăn rau mùi]: Đây là bộ sưu tập độc quyền của tôi, đừng lo, sẽ không nặng đô lắm đâu, giống như một lớp sinh lý học thôi!
[Đừng ăn rau mùi]: Chúc cậu sớm hiểu được nội tâm của mình!
[Không ăn rau mùi]: Tạm biệt!!
Bên kia ngay lập tức offline sau khi gửi loạt tin nhắn này.
Lê Thầm ngơ ngác chớp mắt vài cái sau đó bấm vào tập tin đối phương gửi đến.
Một giây tiếp theo, màn hình điện thoại tối sầm trong giây lát, trong nháy mắt hai người đàn ông trần trụi đang quấn lấy nhau xuất hiện trong tầm mắt Lê Thầm.
Ánh sáng mờ ảo, chiếc giường nhỏ, tiếng thở dốc khó nghe và tiếng nước tục tĩu, Lê Thầm cảm thấy mình như chịu đả kích cực mạnh, nhanh chóng tắt điện thoại rồi coi nó là rác rưởi mà ném đi xa
Cậu mở to mắt thở hổn hển, gương mặt bất giác nóng lên, Lê Thầm hoang mang rối loạn đi tới đi lui cố gắng xua tan cơn nóng rực trên mặt.
Có lẽ bản thân gây ra động tĩnh quá lớn khiến Thời Tễ đang ngủ say trên giường trở mình, phát ra tiếng kêu khe khẽ, Lê Thầm đột nhiên cứng đơ như thể bị ấn nút tạm dừng.
Cậu quay đầu lại nhìn Thời Tễ, sau khi xác định đối phương không bị mình đánh thức mới lén thở phào nhẹ nhõm.
Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, cảnh tượng vừa thấy không hề báo trước quay trở lại, nhưng lần này hai thân thể đang triền miên đó tự giác thay đổi thành cậu và Thời Tễ.
Thời Tễ hai mắt đỏ hoe, Thời Tễ không nhịn được thở dốc, Thời Tễ nắm lấy cổ tay cậu nhỏ giọng xin tha.
Những thứ này trong nháy mắt xuyên thủng phòng ngự lý trí của Lê Thầm, cậu mở cửa lao ra ngoài như chạy trốn rồi nhốt chính mình trong phòng tắm.
Lê Thầm mở vòi nước liên tục dội nước lên mặt, nhiệt độ nóng rát dường như không thể lấn át đi cơn nóng trong cơ thể, cậu lấy tay mặt rồi hít một hơi thật sâu sau đó từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương..
Không gian nhỏ hẹp bùng nổ hương hoa diên vĩ nói cho cậu biết.