"Thời tiên sinh, tôi đã tìm được người khôi phục bức ảnh mà ngài yêu cầu."
Trong văn phòng rộng lớn, Thời Tễ đang đứng trước cửa sổ sát đất nghe người phía sau nói thì quay người lại, Nghiêm Quảng Thịnh vừa lúc đem một phong thư tới trước mắt hắn.
Sau khi cầm lấy Thời Tễ rút vật trong phong thư ra, chỉ thấy tấm ảnh chụp mơ hồ trước đó đã được xử lý kỹ thuật nhưng vẫn không nhìn được quá rõ ràng.
Nghiêm Quảng Thịnh ở một bên sợ Thời Tễ hiểu lầm nên vội vàng giải thích: "Đây đã là kỹ thuật khôi phục hình ảnh hiện đại nhất rồi, ảnh chụp của ngài đưa tôi độ khó quá cao, chúng tôi đã..."
Ông ta còn chưa nói xong thì đã bị Thời Tễ vung tay cắt ngang lời nói, hắn cụp mắt nhìn chăm chú bức ảnh trong tay, ánh mắt tập trung ở hai đứa bé đứa ở rìa bức ảnh.
Hai đứa trẻ thoạt nhìn có vẻ trạc tuổi nhau, hai bàn tay nhỏ bé đan chặt.
Một trong hai đứa trẻ đúng thật là Lê Thầm khi còn nhỏ, mà đứa bé đứng bên cạnh Lê Thầm kia cao hơn Lê Thầm một chút, thân hình cậu ta hơi hướng ra ngoài như là muốn đem Lê Thầm bảo hộ phía sau lưng.
"Nhưng mà Thời tiên sinh, bức ảnh này từ đâu ra vậy ?" Nghiêm Quảng Thịnh đột nhiên nói: "Hình như tôi thấy trong bức ảnh có giáo sư Tần Tần Triết."
Thời Tễ nghe ông ta nói như vậy thì quay lại nhìn Nghiêm Quảng Thịnh, ánh nắng chiếu từ cửa sổ xuyên qua mắt kính của Thời Tễ, trên mặt hắn không có biểu cảm gì khiến Nghiêm Quảng Thịnh cho rằng mình đã nói quá nhiều: "Thời tiên sinh, tôi, tôi không phải cố ý muốn xem! Chỉ là......chỉ là vừa rồi không cẩn thận lỡ nhìn một chút."
Nghiêm Quảng Thịnh đang run rẩy nơm nớp lo sợ tìm lý do để lấy lệ lại không ngờ người đàn ông trước mặt lại cau mày hỏi: "Giáo sư Tần?"
Nghe thấy Thời Tễ tựa hồ cũng không có ý trách mình, Nghiêm Quảng Thịnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào người trong ảnh: "Người này chính là Tần Triết."
Thời Tễ nhìn theo hướng chỉ của ông ta, người đàn ông đứng ở giữa trông rất trẻ tuổi, nhân viên phòng thí nghiệm đứng xung quanh theo bản năng mà nghiêng người về phía người đàn ông này, có lẽ chính bọn họ cũng không ý thức được đây là tư thế tín nhiệm cùng ỷ lại cho thấy người đàn ông này chính là cấp trên của bọn họ.
Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe Nghiêm Quảng Thịnh nói tiếp: "Tên Tần Triết này quả thật đúng là không thể tưởng tượng nổi, tuổi còn trẻ đã đạt được rất nhiều thành tựu nghiên cứu khoa học, có người còn nói kỹ thuật đào tạo Omega đỉnh cấp đều là do hắn ta phát minh ra."
"Lúc đó hắn mới có bao nhiêu tuổi chứ, chậc chậc." Nghiêm Quảng Thịnh tựa hồ nghĩ tới cái gì, lắc đầu, giọng điệu tràn đầy ngưỡng mộ cùng kinh nể: "Lúc đó hắn chắc cũng đâu mới hơn hai mươi thôi, người này chẳng khác nào là thiên tài cả, lúc đó còn được giáo sư Thời và giáo sư Tống nhìn trúng, ngày xưa là học trò của bọn họ, sau này lại không ngờ được thành tựu của hắn còn cao hơn thầy mình rất nhiều."
Nói xong thì Nghiêm Quảng Thịnh cũng trầm mặc, ông ta chợt ý thức được mình đã nói những lời quá phận trước mặt Thời Tễ.
"Thời tiên sinh, tôi, tôi không có ý gì khác..." Nghiêm Quảng Thịnh khẩn trương nuốt khan mà bào chữa "Cho dù có lợi hại tới đâu thì...thì không phải cũng chỉ là học trò của giáo sư Thời và giáo sư Tống sao?"
Thời Tễ nhét bức ảnh lại vào phong bì, hít một hơi thật sâu rồi hỏi: "Tôi có thể liên lạc với anh ta không?"
Nghiêm Quảng Thịnh mờ mịt chớp mắt vài cái sau đó mới phản ứng: "Ngài nói liên lạc với Tần Triết?"
Thời Tễ gật đầu.
"Ai da, cái, cái cái cái này không phải chỉ là khó thôi đâu." Mặt mũi Nghiêm Quảng Thịnh nhăn nhó, ngũ quan như dính hết lại vào nhau: "Này chẳng khác nào lên trời cả!"
Thời Tễ: "Mời hắn khó lắm sao?"
"Đâu chỉ là khó mời!" Nghiêm Quảng Thịnh nói, " Trước kia có một lãnh đạo quốc gia muốn gặp hắn cũng không được, Thời tiên sinh muốn gặp hắn khéo là......"
Ông ta cố ý dừng lại, Thời Tễ nghe liền hiểu ý tứ của Nghiêm Quảng Thịnh.
Thời Tễ cũng không có làm khó Nghiên Quảng Thịnh, chỉ nói: "Thử giúp tôi tìm người có thể liên lạc với anh ta, sau đó nói cho anh ta biết tôi có đồ vật mà hắn hứng thú."
Nghiêm Quảng Thịnh liên tục đáp ứng, sau đó suy nghĩ một chút rồi tò mò hỏi: "Thời tiên sinh, ngài có thứ gì có thể làm Tần Triết hứng thú sao?"
Thời Tễ liếc hắn một cái không nói gì, cầm phong thư rồi xoay người rời khỏi văn phòng.
Trở lại xe, Thời Tễ ném bức ảnh vào hộp đựng đồ bên cạnh sau đó đưa tay xoa xoa thái dương đau nhức.
Chuyện gần đây phát sinh quá phức tạp làm Thời Tễ tìm thật lâu cũng không thấy được điểm đột phá, hắn cảm giác như trước mắt có tầng tầng lớp lớp sương mù đang dày đặc bao phủ, hắn thì giống như một con kiến đang lạc trong đó.
Nhưng bức ảnh chụp đột nhiên xuất hiện cùng với lời nói vừa rồi của Nghiêm Quảng Thịnh về Tần Triết khiến toàn bộ mê cung từ từ xuất hiện điểm mấu chốt.
Cho nên bất luận như thế nào đi nữa hắn cũng phải gặp được Tần Triết.
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Đang lúc suy nghĩ thì điện thoại di động của Thời Tễ trên ghế phụ bất ngờ vang lên, hắn quay đầu nhìn sang, sau khi nhìn rõ số liên lạc trên đó, Thời Tễ vuốt đầu ngón tay để nhận cuộc gọi.
"Alo?" Hắn trực tiếp kết nối Bluetooth trong xe thuận tiện đạp ga khởi động máy.
Người ở đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây sau đó mới chậm rãi nói: "Thời Tễ?"
Thời Tễ nghe thấy đó là giọng nói của Lê Thầm, không biết thiếu niên đang muốn gì mà giọng điệu lại có chút cẩn thận, Thời Tễ nhướng mày rồi "ừm" một tiếng.
"Anh có thể......" Lê Thầm ngập ngừng một chút, "Anh có thể đến đường xx đón tụi em được không?"
"Nơi này quá xa, tụi em không bắt được taxi."
Cậu nói rất nhanh, dường như sợ Thời Tễ nghe không rõ nên nói từng chữ một rất rõ ràng.
Lê Thầm nói xong thì nắm chặt điện thoại cẩn thận nghe động tĩnh của Thời Tễ bên kia điện thoại, cậu mím môi, toàn thân căng thẳng.
Dù sao mấy ngày trước cậu đã chọc giận Thời Tễ làm đối phương không để ý đến cậu, Lê Thầm không thể không thừa nhận việc gọi điện cho Thời Tễ lần này quả thực xuất phát từ tư tâm của cậu.
Nhịp tim của Lê Thầm đập từng thình thịch theo hơi thở phập phồng của Thời Tễ, qua hồi lâu người đàn ông đầu dây bên kia cũng không có phản ứng, ngay lúc Lê Thầm cho rằng Thời Tễ sẽ không đồng ý với cậu thì nghe thấy người đàn ông phun ra mấy chữ: "Tôi sẽ đến."
Sương mù bao trùm lồng ngực cậu đột nhiên tan biến, sự cô đơn trong mắt Lê Thầm trong nháy mắt biến mất, cậu vô thức nhếch lên khóe môi, trong giọng nói tràn đầy hưng phấn mà chính mình cũng không tự nhận thức được: "Dạ, em sẽ đợi anh."
Nói xong liền cúp máy.
Giang Mặc một bên nhìn gương mặt tràn đầy vui sướng của lt, cái đuôi phía sau xoay mòng mòng như cánh quạt, cậu ta ra vẻ ghét bỏ mà bĩu môi: "Lúc trước còn có người nói với tôi sẽ không thích anh trai mình."
Giọng nói âm dương quái khí của Giang Mặc truyền đến, Lê Thầm kìm lại nụ cười toe toét trên mặt, trừng mắt nhìn đối phương sau đó quay đầu đi đến nâng cằm nhìn chằm chằm về phía con đường xa xa mà không ngừng mong chờ chiếc xe màu đen mà cậu quen thuộc.
"Biến thành hòn vọng ca ca luôn rồi." Thiếu niên đứng bên cạnh Giang Mặc nhìn bộ dáng không có giá của Lê Thầm mà lắc dầu, mái tóc nâu sẫm của cậu ta dưới ánh mặt trời trông giống như hạt dẻ, đôi mắt sắc như lưu li khi cười rộ lên thì cực kỳ xinh đẹp.
"Giang Mặc cậu nói xem, tôi mà chụp lại bộ dạng này của cậu ta rồi đem đi phát tán khéo làm khiếp sợ toàn bộ trường học mất." Thiếu niên giơ tay đụng đụng vào cánh tay Giang Mặc, "Người lúc trước nổi điên khiến toàn trường sợ hãi giờ đây lại mang biểu cảm của thiếu nữ hoài xuân."
Giang Mặc nghe xong không khỏi bật cười, sau đó nhận được ánh mắt của Lê Thầm thì vội vàng hắng giọng: "Được rồi Lâm Dật, đừng chọc cậu ta nữa."
Lê Thầm làm lơ hai người phía sau, trộm thả một chút tin tức tố của mình khiến hai người kia an phận.
Cậu đứng ở ven đường, không qua bao lâu liền thấy xe của Thời Tễ đang đi đến.
Thời Tễ đỗ xe trước mặt Lê Thầm, do đứng dưới nắng lâu khiên đôi má của thiếu niên đỏ ửng, Giang Mặc đứng phía sau nhiệt tình chào hỏi, Thời Tễ gật đầu xem như đáp lại.
"Lên xe đi." Thời Tễ nói, ánh mắt dừng lại thiếu niên bên cạnh Giang Mặc, "Đây là..."
"Lâm Dật!" Giang Mặc trả lời: "Là bạn cùng lớp của tụi em, hai thắng trước vừa mới chuyển tới nhưng em và cậu ta quen biết nhau từ nhỏ rồi!"
Thiếu niên tên Lâm Dật bước tới vài bước, hơi câu nệ cúi chào Thời Tễ: "Anh......(1)"
"Đây là anh trai của tôi."
(1) Ở đây bé Lâm Dật kêu là "ca" á nên là nhỏ Lê mới chặn họng á mọi người.
Lê Thầm đang mở cửa chuẩn bị lên xe đột nhiên nói, nhấn mạnh là "của tôi".
Giọng điệu của cậu nghe có vẻ không thân thiện mấy, ngay cả ánh mắt nhìn Lâm Dật cũng có chút thù địch, Lâm Dật chưa bao giờ nhìn thấy Lê Thầm như thế này, trong lúc nhất thời có chút ngơ ngác.
Mà Giang Mặc đã làm tấm chiếu trải hai lần nên lập tức phản ứng lại, cậu ta lặng lẽ kéo vạt áo Lâm Dật thấp giọng nhắc nhở: "Đừng gọi ca ca, thằng nhóc này bảo vệ chủ quyền dữ lắm, nó đánh cậu á."
Lâm Dật lập tức bừng tỉnh đại ngộ, lập tức thay đổi giọng điệu, buột miệng thốt ra: "Chào ngài ạ."
Bộ dáng tuỳ tiện của thiếu niên tóc hạt dẻ lại có phần tương tự Giang Mặc, Thời Tễ nhìn hai người bọn họ hồi lâu mới nhớ ra.
Trong nguyên văn, sau khi vai chính thụ Lê Thầm và vai chính công một Giang Mặc đã ở bên nhau, Giang Mặc bởi vì gia đình gây áp bức mà phải ra nước ngoài nên hai người bọn họ tách nhau ra một thời gian. Cũng chính trong khoảng thời gian này Lê Thầm ngẫu nhiên gặp được vai chính công hai Kỷ Thời Sơ, lại sau đó hai năm Giang Mặc từ nước ngoài trở về thì đã có một vị hôn phu.
Vị hôn phu này vừa khéo tên là Lâm Dật.
Lâm Dật là một Omega đỉnh cấp hiếm thấy, độ xứng đôi tin tức tố với Giang Mặc cực kỳ cao, lại còn là bạn trúc mã của Giang Mặc, trong đoạn sau của nguyên văn cốt truyện, vì sự tồn tại của vị hôn phu này mà dẫn đến một đoạn truy thê máu chó đầy đầu.
Hơn nữa Lâm Dật trong nguyên văn thích Giang Mặc nên cậu ta không thích Lê Thầm, và giống như bao nam phụ độc ác, cậu ta tạo ra nhiều trở ngại cho Lê Thầm.
Ánh mắt Thời Tễ chợt trở nên vi diệu khi nhìn ba người này.
Nhưng hiện tại, có vẻ như mối quan hệ giữa ba người họ không phát triển như trong nguyên văn.
Thời Tễ không khỏi nhìn Lê Thầm và Lâm Dật thêm vài lần nữa.
Tình địch trở thành bạn bè.
Kích thích thật đó.
Thời Tễ không chú ý tới ánh mắt của hắn đã quá rõ ràng, Lê Thầm ở bên kia bắt đầu cảm thấy khó chịu, cậu giơ tay chọc vào vai Thời Tễ ý đồ muốn kéo sự chú ý của người đàn ông về mình.
Đáng tiếc là không có kết quả, lúc này cậu lại không hiểu được thế giới nội tâm phong phú của Thời Tễ, ánh mắt Lê Thầm có chút tối sầm, sau đó nhân lúc không ai chú ý, cậu từ trong túi móc ra một con dao rọc giấy mới mua rồi lật ngược lại, sau đó hướng mũi dao nhọn về phía cánh tay mình cắt một đường.
Một vết thương dài bằng nửa ngón tay gần như ngay lập tức bị cắt trên da cậu, da thịt nứt ra từng chút một, máu đỏ tươi chói mắt chảy ra từ vết thương nhưng Lê Thầm dường như không cảm thấy đau đớn, động tác cậu vẫn nước chảy mây trôi, lông mi cũng không run một chút nào.
Cuối cùng vẫn là Lâm Dật phát hiện ra dị thường của cậu, thanh niên che miệng hô: "Lê Thầm, sao cậu lại bị thương thế này!"
Nghe Lâm Dật nói như vậy Thời Tễ mới quay đầu nhìn về phía Lê Thầm, cánh tay của thiếu niên buông thõng xuống bên cạnh, máu dọc theo cánh tay cậu chảy xuống thành một vệt dài.
Cậu cất con dao rọc giấy vào túi, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Sau đó vô cùng đáng thương mà mở miệng nói: "Em đau quá."
"Anh ơi."
------
Editor:
Muôn kiểu giữ vợ, người thì khóc, người thì chạy đứt dép, người thì cứa cổ, giờ có thêm nhỏ Lê cứa tay kéo sự chú ý của anh trai iu dấu
Ngoài kia không biết thế giới yêu nhau kiểu gì 😌
-
(Lảm nhảm, mấy cậu không đọc cũng được, mà thui đọc đi cho vui :> )
Hôm trước có một khoảng thời gian mình lặn (đâu đó 1 tuần, lúc đó đang edit ngang chương 44 thì phải) thì có lỡ tay tắt tab raw đi. Hôm sau vì để tìm lại bản raw thì mình search tên truyện trên google và bùm, mấy bạn đoán được gì hông ?
Truyện của mình bị reup rồi.
Lúc mình làm thì mình cũng biết thừa và chuẩn bị tâm lý là truyện sẽ bị bê đi qua nhiều nền tảng khác nên đôi khi mình có chèn vào giữa truyện nơi up truyện duy nhất của mình á (lâu lâu mấy bạn thấy khó chịu thì thông cảm cho mình nhie :>