Chóp mũi của Lê Thầm áp sát vào da cổ Thời Tễ, hơi thở của hắn dường như xuyên vào các mạch máu dọc theo lỗ chân lông. Cậu luôn ôm Thời Tễ rất chặt, ngực bọn họ dính chặt vào nhau, vải dệt nơi cổ tay áo của tây trang cọ xát sống lưng Thời Tễ, âm thanh sột sột soạt soạt nghe rất ái muội.
Cậu dùng một tay bóp chặt sau gáy Thời Tễ, vùi cả đầu vào đó, sống mũi thẳng tắp áp vào phần sụn nhô ra trên cổ họng Thời Tễ, hầu kết bị người khác chạm vào rất không thoái mái, cảm giác như có ai đó đã cưỡng bức tóm lấy cổ mình, khiến Thời Tễ trong tiềm thức cảm thấy hít thở không thông.
Thời Tễ đưa tay dán lên lưng Lê Thầm, dùng ngón tay thon dài gãi nhẹ hai cái, yếu ớt phản kháng như một con mèo.
Lê Thầm dùng môi ngậm một mảnh da mỏng, khẽ lắc đầu đong đưa vài cái, Thời Tễ cảm giác mình bị Lê Thầm ôm như vậy nhiệt độ toàn thân bắt đầu không khống chế được mà tăng lên. Lê Thầm lại dùng phương thức này buộc hắn phải mở miệng, Thời Tễ đành phải nâng tay đẩy cái đầu lông xù của Lê Thầm ra.
"Kỷ Thời Sơ." Hắn nói, "Cậu không phải biết tin tức tố của hắn hay sao? Sao lại còn hỏi tôi?"
Giọng điệu của Thời Tễ rầu rĩ xen lẫn chút bất mãn, Lê Thầm nhướng mi nhìn hắn, ngay cả khi giọng nói hắn nhẹ nhàng mềm mụp, sắc mặt của Thời Tễ cũng vô cảm dị thường.
"Em nhận ra mùi vị kinh tởm của hắn ta rồi."
Lê Thầm nhếch khóe miệng, lộ ra một ít răng nanh sắc nhọn.
"Mặc dù em luôn tức giận anh cứ đi gặp hắn." Thiếu niên chậm rãi thò đầu lên hôn cằm Thời Tễ, "Nhưng không phải em nói cái này."
Thời Tễ ngơ ngác chớp mắt.
Lê Thầm thấy Thời Tễ không lên tiếng, lông mày đột nhiên nhíu lại, cậu bất mãn nhe răng nanh cắn xương cằm Thời Tễ hai cái.
Thời Tễ đau đớn hít một hơi, theo phản xạ muốn đẩy mặt Lê Thầm ra, nhưng đối phương trước tiên đã kẹp chặt hai cổ tay của hắn nâng lên trên đầu.
Lê Thầm cúi người đến gần hắn, cố ý hạ ánh mắt xuống nhìn Thời Tễ từ phía trên, từ góc độ này, cậu giống như một con thú hoang đang nhìn chằm chằm con mồi, Thời Tễ theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Nói cho em biết đi anh." Giọng nói của cậu nhẹ nhàng đến lạ thường, không có chút nóng nảy hay sốt ruột nào, "Anh còn gặp ai nữa?"
Chẳng lẽ cậu ta đã phát hiện mình đi gặp Tần Triết sao? !
Thời Tễ cắn môi dưới.
Nhưng Tần Triết không phải là Beta sao?
Hầu hết các nhà nghiên cứu trong phòng thí nghiệm đó đều là Beta.
Người trước mặt ánh mắt sáng quắc, dưới cái nhìn chăm chú của cậu Thời Tễ không thể không bại trận, hắn thở dài, chịu thua mà trả lời: "Tôi đi gặp người có liên quan đến vụ tai nạn xe mười mấy năm về trước."
Vừa nói ra những lời này, sắc mặt Lê Thầm đột nhiên thay đổi, lông mày vốn đã cau chặt của thiếu niên lại càng nhíu lại thêm một chút, cậu hơi buông lỏng nắm tay đang nắm cổ tay Thời Tễ, im lặng vài giây mới hỏi: "Anh đi tra cái này sao?'
"Ừ." Thời Tễ gật đầu, "Lê Thầm, vụ tai nạn vừa rồi làm tôi sợ hãi."
Hắn nói, ánh mắt trở nên nghiêm túc: "Tôi cảm thấy có người đang âm thầm nhắm vào chúng ta."
"Tôi sợ một ngày đó đo đột nhiên xui xẻo chết đi."
"Cũng không biết hung thủ là ai......"
Thời Tễ bất lực nhếch khóe môi, nụ cười trên mặt trở nên trắng bệch.
Một giây tiếp theo Lê Thầm buông cổ tay Thời Tễ ra, kéo hắn vào lòng ôm thật chặt, cằm của đối phương áp vào vai hắn, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ lưng Thời Tễ, cậu nổ lực trấn an Thời Tễ nhưng chính bản thân mình cũng đang run rẩy.
"Em sẽ không để anh xảy ra chuyện gì." Lê Thầm cụp mi, lông mi dài che khuất thần sắc âm trầm trong đôi mắt, "Nếu có người muốn làm gì với anh---"
"Em sẽ giết hắn trước."
Lê Thầm nghiến răng nghiến lợi, vòng tay dần ôm chặt Thời Tễ, Thời Tễ cảm nhận được sự bất an của cậu, do dự đưa tay ra xoa đầu Lê Thầm.
Thiếu niên sửng sốt một lúc sau đó cúi đầu dụi vào tay Thời Tễ, những sợi tóc mềm mại cọ vào lòng bàn tay hắn, thậm chí có vài sợi còn tinh nghịch tuột ra khỏi kẽ tay hắn.
"Em nói rồi." Lê Thầm trầm giọng nói: "Em không thể không có anh được."
Ánh mắt Thời Tễ dần dần dịu đi, hắn liếc nhìn đối phương sau đó nhẹ giọng hỏi: "Trên người tôi có mùi của ai à?"
Lê Thầm nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn.
"Tôi là Beta." Lông mi Thời Tễ run lên mấy lần, ánh mắt vô tội, "Tôi không ngửi được."
Lê Thầm mím môi.
"Em không thể nhớ được", cậu nói, "Rất quen thuộc, như thể trước đây em đã từng ngửi qua rồi."
"Đây là tin tức tố của Omega."
"Rất nhạt, có lẽ anh không cùng hắn ta dựa sát gần, hoặc là......"
"Không ở bên hắn trong thời gian quá lâu."
Lê Thầm hiếm khi trả lời câu hỏi của Thời Tễ một cách nghiêm túc, nhưng tay cậu ũng không nhàn rỗi, khi thì chạm vào lưng dưới của Thời Tễ, khi thì chạm vào sườn mặt của Thời Tễ.
Ngón tay của cậu lặng lẽ tiếp cận sau cổ Thời Tễ, khám phá khu vực ẩn chứa tuyến thể, đầu ngón tay mềm mại ấn vào làn da mịn màng phẳng lặng, lần trước cậu lén bao trùm tuyến thể của Thời Tễ bằng tin tức tố của mình, ngay từ lúc đó, Lê Thầm đã nảy ra ý tưởng muốn biến Thời Tễ thành Omega.
Thời Tễ sẽ trông như thế nào với tuyến thể và khoang sinh sản?
Liệu hắn có ôn nhu dịu dàng giống Omega mà cậu từng thấy qua hay không?
Nếu là như vậy thì thật không tồi, anh sẽ ngoan ngoãn bị cậu nhốt lại, ngày ngày đêm đêm đều ngây ngốc bên người mình.
Còn có khả năng sẽ mang thai đứa con của cậu.
Lê Thầm trước mặt đột nhiên im lặng, Thời Tễ khó hiểu không biết cậu đang bày ra dáng vẻ gì, đối phương cười như không cười chăm chú nhìn Thời Tễ, Thời Tễ không biết nên hình dung như thế nào, nhưng có vẻ cậu ta đang có ý nghĩ cũng chẳng tốt lành gì.
"Cậu đang suy nghĩ cái gì đấy?" Thời Tễ nhịn không được lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lê Thầm: "Cười đến là......dọa người."
Lê Thầm chớp chớp mắt, sau đó ghé vào tai Thời Tễ nhỏ giọng nói: "Em đang suy nghĩ, không biết như thế nào mới có thể biến anh thành Omega."
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng nhưng khi rơi vào tai Thời Tễ lại giống như tảng đá nặng ngàn cân xuyên thủng mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Thời Tễ, kích ra từng trận từng trận gợn sóng.
Quả nhiên hắn vẫn đánh giá quá cao Lê Thầm.
Thằng nhóc này làm sao có thể nghiêm túc được cơ chứ?
"Tên điên này." Thạch Cực thẳng thừng mắng: "Cậu có có gắng thế nào cũng không thể biến tôi thành Omega đâu."
Lê Thầm ngây thơ mở mắt, tiếc nuối nói tiếp: "Đáng tiếc, nếu như trong cơ thể anh có tin tức tố của Omega thì tốt biết bao."
"Em khẳng định sẽ rất thích."
Thời Tễ nói: "Ai muốn cậu thích tôi chứ!"
"Vậy thì..." Lê Thầm đào mắt vài cái, tựa như không nghe thấy lời nói của Thời Tễ, "Hay là em móc tuyến thể của mình ra nhét vào trong cơ thể của anh nhé? Được không?"
Nói xong, tên chó con sờ túi, móc từ bên trong ra mốt chiếc dao rọc giấy.
Cậu đưa tay nâng lưỡi dao ra sau cổ, hướng xuống tuyến thể ngay phía sau.
Đồng tử của Thời Tễ co rụt lại.
Hắn biết thằng nhóc Lê Thầm này luôn nói chuyện như kẻ điên, nhưng không ngờ nó điên tới mức này!
Thời Tễ vội vàng giơ tay nắm lấy tay Lê Thầm, ép cậu vứt con dao rọc giấy trong tay đi.
"Sao đột nhiên lại nổi điên vậy!" Hắn không khống chế được âm lượng mà quát, "Muốn chết thì cút ra ngoài đi, đừng chết trước mặt tôi!"
Lê Thầm ngẩn người, khi người đàn ông trước mặt kích động, lồng ngực sẽ phập phồng kịch liệt, Lê Thầm thấy bộ dạng này của Thời Tễ thì hơi rũ mắt, cậu không khỏi khẽ cười khúc khích, sau đó ý cười lại càng trở nên nồng đậm hơn.
"Em sai rồi." Cậu cúi đầu muốn lại gần Thời Tễ nhưng Thời Tễ không thương tiếc mà đẩy cậu ra, Lê Thầm quay đầu hôn lên lòng bàn tay Thời Tễ, môi mỏng áp vào ngón tay đối phương, hàm hồ nói, "Anh ơi, em biết sai rồi."
Thời Tễ cắn môi không nói gì, trong tay có một mảnh ướt át ấm áp, Lê Thầm lè lưỡi liếm ngón tay của Thời Tễ như chó con đang gặm liếm xương.
Những đốt ngón tay gầy gò trắng nõn được bao phủ bởi dịch trong suốt, thậm chí cậu ta còn đưa những ngón tay tròn trịa vào miệng mút vài lần rồi nhìn Thời Tễ với đôi mắt đầy vẻ nịnh nọt.
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Mẹ nó.
Thời Tễ không nhịn được thầm mắng vài tiếng.
Người bình thường nào lại đi xin lỗi một người như thế này? !
"Tôi đang nói chính sự với cậu, Lê Thầm." Thời Tễ làm mặt lạnh lùng và rút tay ra khỏi Lê Thầm, vết nước bao phủ toàn bộ lòng bàn tay khô đi nhanh chóng. Lúc Thời Tễ giấu tay ở sua lưng, biểu tình Lê Thầm lập tức trở nên cô đơn.
Cậu rì rầm, đẩy Thời Tễ đến góc tường: "Nhưng bây giờ em chỉ nghĩ làm sao để anh tha thứ cho em thôi."
Sắc mặt Thời Tễ càng lạnh lùng hơn.
Hắn nhắm mắt lại.
Sớm muộn gì hắn cũng cạy đầu thằng nhóc này ra xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì.
Thời Tễ: "Tôi chỉ nói một lần thôi."
"Sau khi điều tra mấy ngày qua, tôi phát hiện ra vụ tai nạn ô tô mà chúng ta gặp phải rất giống vụ tai nạn ô tô mà bố mẹ tôi đã gặp qua, nên rất có thể là do cùng một người hoặc cùng một nhóm người gây ra. Hiện tại xem ra ý của Kỷ Thời Sơ là có khả năng nhất."
"Chúng ta đang bị tổ chức nhắm đến."
"Tôi" Thời Tễ lại giơ tay chọc vào đầu Lê Thầm, "Đặc biệt là cậu, có thể cậu là đối tượng quan sát quan trọng của bọn họ đấy."
Hắn nói rất nhanh, Lê Thầm trước mặt nhìn hắn không chớp mắt, Thời Tễ không biết đối phương nghe được bao nhiêu, nhưng vẫn nói thêm: "Cậu hiểu không?"
Lê Thầm gật đầu.
"Hiểu."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" Thời Tễ hỏi.
Lê Thầm suy nghĩ mấy giây: "Giết bọn họ."
Thời Tễ: "......"
Hủy diệt hết đi.
Sao thằng nhóc này lại có bộ dạng như người chạy ra từ tổ chức đó vậy?
"Quên đi, Nói với cậu cũng như không." Thời Tễ bỏ cuộc, "Nếu cậu muốn tôi tha thứ cho cậu, vậy từ nay về sau, cậu phải nghe lời tôi."
Lê Thầm gật đầu không chút do dự.
Thời Tễ hắng giọng, dùng ngón tay chọc vào vai Lê Thầm đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: "Trước tiên cởi quần áo ra."
Nghe Thời Tễ nói vậy, Lê Thầm nhất thời không có phản ứng, nhưng Thời Tễ lại cau mày chọc hắn hai cái, lúc này, ý nghĩ mơ hồ của Lê Thầm mới từ từ quay trở lại, đôi mắt cậu đột nhiên mở to, hai con mắt sáng ngời chợt lóe lên.
Sau đó cậu nhanh chóng cởi bỏ tây trang của Thời Tễ, Thời Tễ thấy bộ dạng hí hửng đó của cậu thì theo phản xạ híp mắt, hắn bất lực nâng tay che mắt, cứ cảm thấy chính mình vừa nhìn thấy đuôi chó vui vẻ ngoe nguẩy của Lê Thầm.
Thời Tễ kỳ quái cau mày, sau đó giơ ngón tay chỉ vào giường: "Lên đi."
"Phiêu" một tiếng, Lê Thầm trực tiếp bắn qua như lò xo.
Thời Tễ hài lòng nhìn cậu, trong mắt có chút tán thành, hắn đi vòng qua bên kia giường, tiếp tục ra lệnh: "Nằm xuống."
Lê Thầm nhếch khóe môi, ngoan ngoãn nằm xuống, cậu vén chăn bông bên người Thời Tễ lên, vỗ vỗ chỗ trống mời hắn lên giường.
Thời Tễ phối hợp nằm xuống bên cạnh Lê Thầm, sau đó kéo chăn bông ra khỏi người Lê Thầm quấn quanh người mình.
Hắn trở mình, nhắm mắt lại.
"Được rồi, tắt đèn đi ngủ."
Vẻ mặt Lê Thầm đột nhiên cứng đờ.
Không phải chứ.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, đi ngủ là sao?!
Cậu không thể tin mà nhìn bóng lưng của Thời Tễ, cậu nâng người lên chuẩn bị đến gần, nhưng không biết Thời Tễ có mắt sau gáy hay không, Lê Thầm chưa kịp đến gần đã nghe hắn lạnh lùng nói : "Dám lại đây thì cút luôn đi."
Lê Thầm sững sờ tại chỗ.
Thời Tễ quay lưng về phía cậu, dù không mở mắt cũng có thể cảm nhận được oán hận trong mắt thiêu đốt sống lưng hắn, một lúc sau đèn trong phòng tắt, Lê Thầm thật sự ngoan ngoãn không quấy rầy hắn nữa.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có hai người hô hấp đều đều, Thời Tễ hôm nay thật sự quá mệt mỏi, vừa chạm đầu vào chiếc gối mềm, cơn buồn ngủ như lũ lụt ập đến không thương tiếc.
Trong lúc đầu óc hỗn loạn sắp chìm vào giấc mơ, Thời Tễ đột nhiên cảm giác được một luồng nhiệt nóng hổi từ phía sau đến gần mình, sau đó, hắn bị Lê Thầm ôm từ phía sau.
Đầu óc vốn đang mệt mỏi của Thời Tễ trong phút chốc trở nên tỉnh táo, đồng tử của Thời Tễ co rúm lại, theo phản xạ muốn thoát khỏi Lê Thầm.
Lại không ngờ đến thiêu niên lại cúi đầu, áp trán vào sau cổ Thời Tễ.
Cậu thấp giọng lẩm bẩm.
"Em biết mà anh."
"Em biết hết."
Lê Thầm nắm lấy vạt áo trước củaThời Tễ, như sợ người trong ngực mình sẽ biến mất.
"Nếu hắn thật sự dám làm gì anh, em tuyệt đối sẽ không buông tha hắn."
"Cho dù phải trả giá bằng mạng sống này của em, cũng không đáng là gì."