Thời Tễ nhìn chằm chằm khuôn mặt của người đàn ông, trái tim càng lúc càng nhảy lên kịch liệt.
Có phải do Tần Triết phái đến không?
Chẳng lẽ hắn ta muốn ra tay sớm như vậy sao?
Người đàn ông cầm chiếc ô trong tay, mưa rơi trên vành mũ, hắn nhìn xung quanh như đang tìm kiếm bóng dáng của bọn Thời Tễ.
Bọn họ ẩn nấp rất kín kẽ, người đàn ông cuối cùng cũng không tìm thấy Thời Tễ và Lê Thầm đâu, hắn cúi đầu nhìn chiếc ô trong tay, đứng hồi lâu rồi mới nhấc chân đi về phía trước.
Cho đến khi tiếng bước chân chậm rãi biến mất Thời Tễ mới định bước ra ngoài, nhưng hắn chưa kịp di chuyển Lê Thầm đã nhanh tay lẹ mắt bắt được hắn, lần nữa ấn hắn vào tường.
Cảm giác sống lưng dựa vào bức tường ẩm ướt rất khó chịu, Thời Tễ kỳ quái nhìn Lê Thầm, môi mỏng vừa hé mở, Lê Thần như thể đoán được hắn muốn nói gì, cậu tiến lại gần hắn thấp giọng nói: "Chưa thể đi ra ngoài, hắn chưa rời đi đâu."
Nghe được Lê Thầm nói vậy Thời Tễ tức khắc cứng đờ, hắn cau mày thận trọng nhìn chằm chằm bóng tối dày đặc trước mặt, ngay cả hô hấp cũng vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trong tiếng mưa nhẹ nhàng dường như vẫn còn tiếng bước chân yếu ớt, Thời Tễ nhìn một bóng đen lóe lên dưới ánh đèn đường bên ngoài, vô thức nín thở.
May mà Lê Thầm đã giữ hắn lại, nếu không vừa rồi hắn đã bị phát hiện rồi.
Thời Tễ trong giây lát cảm thấy may mắn, nhưng lúc này sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào người bên ngoài nên không chú ý đến ánh mắt thay đổi của Lê Thầm, người đang ở gần ngay trước mặt hắn. Ánh mắt của cậu nhìn chằm chằm bộ ngực phập phồng của Thời Tễ, cậu lặng lẽ ghé sát đầu lại một chút.
Hơi thở ấm áp của cậu hòa cùng làn mưa lạnh lẽo hỗn tạp, Thời Tễ cảm nhận được hơi ấm từ bên tai truyền đến, lúc quay đầu lại suýt chút nữa đụng phải sườn mặt Lê Thầm, hàng lông mi cong vút của thiếu niên khẽ run lên, Thời Tễ hơi cúi người về phía sau, nhưng vì lưng đã dựa vào tường nên không còn đường lui nào, hắn thật sự không còn cách nào để né tránh.
"Bây giờ, ra ngoài được chưa?" Thời Tễ cẩn thận nói, chỉ một câu ngắn ngủi nhưng lại đứt quãng đến vài lần.
Lê Thầm dùng chóp mũi xoa cổ áo len của Thời Tễ, lông tơ mịn màng cọ vào chóp mũi ngứa ngáy, cậu thấp giọng đáp: "Chưa được, hắn còn chưa đi xa."
Những hạt mưa lạnh lẽo không thương tiếc nện vào mũi Thời Tễ, lúc này cơn mưa đã nhẹ hơn trước rất nhiều nhưng hai người vẫn không thể tránh khỏi số phận bị ướt sũng từ trên xuống dưới. Vải vóc ướt nước mưa dính chặt vào cơ thể, điều duy nhất làm Thời Tễ vô thức tiến lại gần chính là nhiệt độ ám áp của người đối diện không ngừng truyền tới.
Lúc Lê Thầm nói chuyện mang hơi thở nóng hổi, cậu buông tay Thời Tễ ra ôm lấy vòng eo thon gọn của đối phương, lòng bàn tay chạm vào chiếc áo khoác đen nhẹ nhàng đi xuống, có thể trực tiếp cảm nhận được cơ bắp có chút căng thẳng của người đàn ông.
Sau khi cảm thấy hơi ngứa ngáy nơi thắt lưng, Thời Tễ rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Hắn dùng sức đẩy ngực Lê Thầm ra, thấp giọng chống cự nói: "Buông tôi ra, để tôi đi ra ngoài!"
Lê Thầm gắt gao chặn hắn, đem đôi tay không an phận của Thời Tễ đặt lại trước ngực mình, cậu ngẩng đầu lên, lông mi như lông quạ cụp xuống, cười nửa miệng nhìn chằm chằm Thời Tễ, nhẹ giọng nói: "Anh phản ứng chậm quá đấy."
"Cũng không biết người kia ngay từ đầu đã đi rồi."
Thời Tễ hơi giật mình, hắn mở to mắt nhìn nụ cười đắc thắng trên mặt Lê Thầm: "Nhưng vừa nãy tôi nghe được có âm thanh......"
"Đó là vì anh quá căng thẳng." Trong cổ họng Lê Thầm phát ra vài tiếng cười, "Sinh ra ảo giác mà thôi."
Mặt mày cong cong của thiếu niên trông đặc biệt đáng ghét trong màn đêm mờ mịt, Thời Tễ hít một hơi thật sâu, tim hắn đập thình thịch, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Gạt tôi rất vui đúng không?"
Lông mi Lê Thầm run lên, cậu liếm khóe môi.
"Rõ ràng là anh cười em trước."
Cậu nói đúng tình hợp lý đến mức suýt làm Thời Tễ thở không nổi.
"Ghi thù đúng không?!" Thời Tễ cong ngón tay, không chút khách khí nhéo ngực Lê Thầm, nước mưa làm ướt đầu ngón tay mảnh khảnh của hắn, để lại vài vết lốm đốm nước dễ thấy trên quần áo Lê Thầm.
Thiếu niên như không biết đau mà dựa sát vào Thời Tễ, đôi môi khô khốc vuốt ve sườn mặt Thời Tễ, cậu dễ dàng nắm lấy cổ tay Thời Tễ, sau đó nâng tay còn lại lên giữ bên ngực trái của hắn.
"Tim anh đập nhanh quá." Cậu thì thầm, mỗi hơi thở đều chuẩn xác mà rơi trên làn da của Thời Tễ, "Là vì người lúc nãy sao?"
Lê Thầm dùng đầu ngón tay gõ nhẹ, thỉnh thoảng lại trượt rồi ấn xung quanh nơi đó vài lần, như thể đang cố gắng vẽ ra hình dạng của từng chiếc xương sườn này.
Thời Tễ theo phản xạ nuốt khan, cảm giác bị đè lên ngực thật khó chịu, hắn theo bản năng muốn giơ tay đẩy Lê Thầm ra, sau đó Lê Thần đến gần hắn, lại nói: "A, hình như nó lại đập nhanh hơn nữa rồi này."
Ánh mắt cậu tối sầm lại, sau đó cậu cúi xuống, quay đầu áp chặt tai vào ngực Thời Tễ, mấp máy đôi môi mỏng, thấp giọng lẩm bẩm gì đó, Thời Tễ chăm chú lắng nghe, phải một lúc sau hắn mới nghe rõ, cậu ta đang đếm nhịp tim của mình.
Một, hai, ba,......
Giọng nói của thiếu niên hòa lẫn với tiếng tim đập hỗn loạn.
Cảm giác này thực sự rất kỳ lạ.
Thời Tễ cụp mắt xuống nhìn cái đầu ướt sũng đang phập phồng theo nhịp hô hấp của mình, hắn khó chịu nắm lấy vạt áo của Lê Thầm, nhẹ nhàng lôi kéo hai cái: "Lê Thầm, đừng đùa nữa."
Lê Thầm không để ý tới lời nói của hắn, thậm chí cậu còn thô bạo nắm chặt tay Thời Tễ, tiếp tục cảm nhận nhịp tim đột ngột tăng vọt của hắn.
"Lần này thì sao?" Cậu đột nhiên lên tiếng, giọng nói vụn vỡ theo tiếng mưa.
Thiếu niên ngẩng đầu, nhướng hàng mi dài nhìn Thời Tễ: "Người làm tim anh đập nhanh, là em sao?"
Trong mắt Thời Tễ hiện lên vẻ hoảng loạn, để tránh cho Lê Thầm tiếp tục ở đây quấy, hắn không thể không gật đầu: "Đúng vậy, là cậu."
Sương mù trong mắt thiếu niên lập tức tan biến, rõ ràng cậu vì câu nói này của Thời Tễ mà vui lên rất nhiều, cậu đứng thẳng người, buông tay Thời Tễ ra, vuốt mái tóc ướt đẫm nước mưa của mình, đôi mắt sáng ngời nói: "Mình về nhà thôi anh."
Nói xong cậu còn diễn rất nhập vai mà ôm lấy cánh tay của mình xoa xoa hai cái: "Em lạnh quá."
Phiền quá đi.
Lê Thầm phiền thiệt chứ!
Thời Tễ trừng mắt Lê Thầm, đem lửa giận dồn nén trong lòng giẫm xuống nền đất ẩm ướt, hắn trầm mặc được Lê Thầm dẫn ra khỏi ngõ hẻm, thiếu niên vẫn cảnh giác nhìn chung quanh, sau khi xác định ngoại trừ hai người bọn họ ra thì không còn ai, lúc này Lê Thầm mới dắt Thời Tễ rời khỏi con hẻm nhỏ.
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Trở lại xe, hai người ướt từ đầu đến chân, tài xế thấy vẻ mặt chật vật của Thời Tễ thì có chút khiếp sợ, muốn hỏi gì đó nhưng không dám tùy tiện mở miệng, ông đành phải lấy một chiếc khăn khô từ hộp đựng đồ phía trước đưa cho Thời Tễ.
Thời Tễ nói cảm ơn rồi dùng khăn khô lau tóc cho, ngón tay vo những sợi tóc ướt, Lê Thầm ở bên cạnh hình như tâm tình rất tốt, cậu quay đầu nhìn thế giới mơ hồ ngoài cửa sổ, trên cửa kính phản chiếu gương mặt xinh đẹp.
Nhưng Thời Tễ càng nhìn cậu thì càng tức giận nên chỉ đơn giản ném chiếc khăn lên đầu Lê Thầm để che đi đôi mắt xanh giảo hoạt kia.
Thiếu niên kéo chiếc khăn ra khỏi đầu, quay lại ủy khuất nhìn Thời Tễ, sau khi nhận được ánh mắt lạnh lùng hình viên đạn của người đàn ông, Lê Thầm càng ra vẻ đáng thương mà nhích lại gần Thời Tễ.
Thời Tễ hít một hơi khí lạnh, kéo rộng khoảng cách giữa hắn và Lê Thầm.
Mà thằng nhóc này lại thích giằng co với hắn, hắn càng lui về phía sau, Lê Thầm lại càng tiến lên phía trước.
Vì vậy, tại một ngã tư đèn giao thông, tài xế vô tình nhìn gương chiếu hậu thì thấy Thời Tễ đang bị ép đến ngồi gần sát cánh cửa.
Tài xế: ?
Hàng ghế sau chật lắm hả?
"Có thể......tránh xa tôi một chút được không?" Khi tài xế quay mặt đi, Thời Tễ trầm giọng nói, vươn ngón tay chạm vào bả vai đang nghiêng về phía này của Lê Thầm.
"Không thể." Lê Thầm không chút do dự trả lời.
Hơi thở của Thời Tễ run lên.
"Không biết xấu hổ."
Lê Thầm nghe vậy vẫn không động đậy, thậm chí còn cong cong khóa môi mà thân mật cọ cánh tay Thời Tễ.
"Anh biết người đó à?"
Cơ thể vốn cứng ngắc của Thời Tễ sau khi nghe Lê Thầm hỏi thì thả lỏng đôi chút, hắn xoay đầu nghi hoặc nhướng mày.
"Là......" Lê Thầm dừng một chút rồi nói, "Người vừa rồi theo dõi chúng ta ấy."
Thời Tễ mím môi không nói gì, ngoài cửa sổ mưa rơi đập vào kính xe, nửa phút sau trong xe yên tĩnh vang lên thanh âm của hắn: "Chỉ là tình cơ nhìn thấy một lần."
Hắn rũ mi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông đó, khi hắn ta ra khỏi phòng thí nghiệm, trên cổ không có băng bó, có thể thấy được h ta đã trải qua những gì.
Người đó thật sự là người của Tần Triết sao?
Hay là......
Đối tượng thí nghiệm của hắn ta?
Suy nghĩ của hắn lại rơi vào bế tắc, hai bàn tay lạnh lẽo của Thời Tễ đan vào nhau, ngón tay vô thức tạo ra vài dấu vết trên làn da trắng nõn, lúc này ánh mắt hắn vô tình dừng lại ở Lê Thầm bên cạnh. Thiếu niên hơi cúi đầu, ánh mắt tan rã, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Mái tóc đen nhánh của đối phương dính vào sau cổ, ánh mắt Thời Tễ đảo qua đảo lại nơi đó vài lần.
Lê Thầm cũng là một đối tượng thử nghiệm...
Thời Tễ đột nhiên phản ứng.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, đầu óc hắn hỗn loạn khiến Thời Tễ hoàn toàn quên mất bên cạnh mình còn có một bằng chứng sống!
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thời Tễ, Lê Thầm ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của hắn, sau khi nhận ra ánh mắt có chút run rẩy của người đàn ông, Lê Thầm mới ngưng mím môi.
"Lê Thầm." Thời Tễ muốn nói, nhưng gọi ra hai chữ này lại xong lại do dự một chút.
Đoạn trải nghiệm kia đối với Lê Thầm là rất thống khổ, Thời Tễ lo rằng khi hắn vạch ra vết sẹo này của cậu lại khiến cảm xúc Lê Thầm đột ngột mất khống chế.
Lê Thầm nhìn hắn, chớp mắt khó hiểu.
Thời Tễ suy nghĩ một lúc.
Hắn do dự một chút rồi tiếp tục nói: "Cậu có biết... Tần Triết không?"
Lời vừa nói tan biến trong không khí, sắc mặt Lê Thầm gần như ngay lập tức lạnh băng, ánh đèn vàng ấm trên trần xe lọt vào mắt cậu, làm cho cảm xúc không rõ trong đáy mắt càng thêm rõ ràng hơn.
Thời Tễ mím chặt môi, cả người căng thẳng nuốt khan.
Trong xe trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng mưa bên ngoài cũng tự giác mà nhẹ đi một chút, mấy giây ngắn ngủi này đối với Thời Tễ mà nói dường như rất gian nan, thấy thiếu niên còn chưa lên tiếng, hắn định nói gì đó để giảm bớt không khí lạnh ngắt cứng đờ này.
"Lê..."
Nhưng Thời Tễ chưa kịp nói xong thì Lê Thầm đã nhếch môi lên ngắt lời hắn.
"Biết."
Giọng nói của Thời Tễ nghẹn lại ở khóe miệng.
Lông mi của hắn run lên, hắn chăm chú nhìn Lê Thầm, cậu bình tĩnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Lê Thầm ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt đen nhánh của Thời Tễ, trên mặt thoáng hiện lên vẻ giễu cợt.
"Em hận hắn ta."
"Làm sao em có thể quên hắn được."
Mấy chữ này gần như được rít ra từ kẽ răng, cơ thể Lê Thầm theo bản năng run rẩy, ánh mắt nhìn Thời Tễ ẩn chứa lửa giận không thể khống chế.
Tên này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là nguy hiểm, tử vong, nơi cầm tù không thấy ánh mắt trời.
Lê Thầm không cần suy nghĩ, những cảnh tượng trước đó tự động hiện lên trong đầu cậu, bao gồm cả tuyến thể ngày xưa bị mạnh mẽ cắt ra, thuốc mê chảy trong máu, máy theo dõi và máy thở không bao giờ ngừng hoạt động, cơn đau thấu xương cốt tràn lan trong cơ thể.
Thời Tễ lo lắng nhìn cậu, do dự có nên an ủi Lê Thầm hay không, nhưng Lê Thầm lại chuyển sự chú ý về Thời Tễ trước: "Anh đột nhiên hỏi em cái này......vừa rồi theo dõi chúng ta là người của Tần Triết sao?"
Phản ứng của Lê Thầm luôn nhanh nhạy, Thời Tễ không cần nói gì cậu cũng có thể tìm ra mấu chốt trong đó.
Thời Tễ vội vàng đè cậu lại: "Đừng xúc động, Lê Thầm."
"Chúng ta còn chưa xác định được đối phương có phải là người của Tần Triết hay không." Hắn nói: "Đừng rút dây động rừng."
Hô hấp của thiếu niên có chút nặng nề, nhưng được sự an ủi của Thời Tễ, trong mắt cậu cuối cùng cũng lộ ra thần sắc khác
"Hơn nữa,......" Thời Tễ tiếp tục nói: "Nếu thật sự là bọn họ, chúng ta cũng không thể trực diện đối đầu với bọn họ."
Hắn chọt chọt đầu Lê Thầm: "Chúng ta phải dựa vào cái này."
Lê Thầm cụp mi trầm giọng nói "Ừm" một tiếng.
"Giờ thì nghiêm túc nói cho tôi biết."
"Thời điểm trải qua thí nghiệm của bọn họ, rốt cuộc cậu đã trải qua những gì?"
Lê Thầm cắn môi, tài xế phía trước bật cần gạt nước lau đi những hạt mưa trên kính chắn gió, bên ngoài gió lạnh thổi qua, Lê Thầm nhếch khóe môi nhẹ nhàng nói: "Bọn họ cắt tuyến thể của em để lấy gen ra, sau đó chuyển gen của Omega khác vào cơ thể em."
Cậu nói thật đơn gian, hai câu nói ngắn ngủn này lại làm Thời Tễ lạnh sống lưng.
Đối với Omega và Alpha, tuyến này là bộ phận quan trọng thứ hai của họ, được bao phủ bởi vô số dây thần kinh cảm giác, ngày thường không cẩn thận va chạm một chút cũng có thể làm cho họ đau sống không bằng chết, huống đi là cưỡng chết cắt rời tuyến thể.
"Em không biết bọn họ cùng phương pháp gì mà có thể làm cho một người có thể tiếp thu gen của một người khác, khi đó ngoài em ra còn có một anh cũng tiếp thu thí nghiệm này, anh ta thuận lợi điều chỉnh gen, mà em thì sinh ra phản ứng đào thải."
"Em sốt cao đến một tuần, các cơ quan trên trên thể đều suy kiệt, mất nước đến mức máu đặc sệt lại."
"Lúc đó thiếu chút nữa là em chết trên bàn mổ."
Lê Thầm vừa nói vừa không khống chế được mà run lên, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, khóe mắt ửng đỏ hiện lên cảm xúc mãnh liệt.
"Hắn còn sống sao?" Thiếu niên ngoài ý muốn hỏi.
Mà Thời Tễ đang bị chấn động bởi những miêu tả của cậu nên không phản ứng được.
Lê Thầm nhẹ nhàng liếc hắn một cái.
"Vậy em sẽ tự tay tới giệt hắn."
Lời nói của đối phương không giống như đang nói đùa, Thời Tễ nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang run rẩy dữ dội của cậu, rất nhanh, bàn tay của hắn đã nằm gọn trong lòng bàn tay Lê Thầm.
"Sao cậu có thể hồi phục được?" Thời Tễ hỏi.
Lê Thầm cau mày: "Em cũng không rõ."
"Lúc đó bọn họ tưởng không cứu được em nên cứ như vậy mà ném em xuống ngọn núi bỏ hoang phía sau viện nghiên cứu. Nhưng lúc đó em chỉ hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh dậy, em phát hiện mình không còn ở trong viện nghiên cứu đó nữa."
"Không hiểu sao, sau khi rời khỏi viện nghiên cứu, các dấu hiệu cơ thể của em nhanh chóng trở lại bình thường, nhưng em vẫn cảm thấy có chút khác biệt. Ví dụ như em trở nên dễ dàng xúc động và cáu kỉnh, thậm chí thể chất cũng khỏe hơn trước rất nhiều."
"Em biết, đây là tác dụng phụ của thí nghiệm."
Giọng điệu của cậu nghe thật bình tĩnh như thể đang kể chuyện của người khác, lông mày của Thời Tễ nhíu chặt, thật lâu vẫn không thả lỏng ra.
Lê Thầm nói xong, trong xe lại rơi vào im lặng, mưa bên ngoài vô thức ngừng rơi, chỉ để lại trên mặt cửa sổ những giọt nước ướt sũng.
Ánh đèn điện của con phố thương mại cách đó không xa tạo thành những vầng hào quang đầy màu sắc trên những giọt nước trong suốt, từ trong xe có thể nhìn thấy một thế giới kỳ quái.
Bàn tay ôm Thời Tễ không có độ ấm, đầu ngón tay lạnh lẽo áp vào làn da Thời Tễ, sau đó Lê Thầm xoa mũi, hắt hơi.
"Đợi một chút!!"
Lúc này, thiếu niên dường như nhìn thấy điều gì đó, kinh ngạc lô lên một tiếng khiến tài xế sợ hãi nhanh chóng dừng xe lại.
"Anh, hình như em vừa nhìn thấy Lâm Dật." Lê Thầm ấn kính xe xuống, khi cửa sổ hạ xuống từng chút một, cơn gió mang theo mùi mưa nồng nặc không chút lưu tình ập vào trong xe.
Cậu đưa tay chỉ về một hướng, Thời Tễ nhìn sang thì thấy bóng dáng một thiếu niên trên đường phố cách đó không xa.
Nhưng bởi vì Thời Tễ không quen thân với cậu ta nên từ bóng dáng mơ hồ hắn không thể xác định được đối phương là ai.
Nhưng xét đến phản ứng của Lê Thầm thì hẳn đúng là Lâm Dật.
"Sao cậu ta lại ở đây?" Thời Tễ kỳ quái hỏi.
Lê Thầm lắc đầu, không yên tâm định mở cửa xuống xe, Thời Tễ theo sát phía sau cũng theo Lê Thầm chạy về phía Lâm Dật.
Bọn họ vẫn muộn một bước, lúc bọn họ bước lên bậc thang thì Lâm Dật đã biến mất.
Thời Tễ nhẹ thở hổn hển, Lê Thầm ở một bên nắm lấy cổ tay của Thời Tễ, không nói một lời đã tiếp tục kéo hắn chạy đi.
"Sao cậu chạy nhanh thế!"
Thời Tễ cau mày cố gắng tránh khỏi tay Lê Thầm.
"Anh!" Lê Thầm sắc mặt tái nhợt quay người lại, "Lâm Dật phát tình!"
Cậu cảm thấy tin tức tố Omega còn sót lại trong không khí.
"Nhưng bên người cậu ta......còn có mùi của Alpha khác!"
"---rất nhiều."
Lê Thầm nắm tay Thời Tễ dần dần siết chặt, sau đó tim hắn đập nhanh trong giây lát, giây tiếp theo, Thời Tễ nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.