Nhiệt độ cơ thể của người trước mặt đột ngột tăng lên, nước trong bồn tắm làm ướt hoàn toàn chiếc áo sơ mi trắng mỏng trên người cậu, dưới lớp vải gần như trong suốt mơ hồ lộ ra một ít màu da nhàn nhạt, gương mặt Lê Thầm bị luồng nhiệt khí xông đến ửng hồng.
Những ngón tay nóng bỏng của cậu vuốt ve làn da Thời Tễ, ngực cậu phập phồng thi thoảng chạm vào ngực Thời Tễ, Thời Tễ bị nhiệt độ của cậu làm cho hoảng sợ, sau đó nhận ra cậu đang phát tình.
Lê Thầm quay đầu cọ sườn mặt Thời Tễ, Thời Tễ bị cậu thân mật đến giật giật khóe môi: "Lê Thầm, cậu phát tình."
Mặc dù lúc nãy hệ thống đã giúp cậu chặn tin tức tố nhưng cậu vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều.
"Cậu đợi ở đây." Thời Tễ thử đẩy bả vai cậu ra, "Tôi đi lấy thuốc ức chế cho cậu."
Thời Tễ nói xong đang định đứng dậy, giây tiếp theo Lê Thầm nắm lấy vai Thời Tễ kéo hắn xuống, Thời Tễ không kịp phản ứng ngã về phía sau, "rầm" một tiếng, bọt nước văng tung tóe trên nền đất.
Xương cụt vô tình va phải bồn tắm cứng rắn khiến Thời Tễ nhăn nhó mặt mày vì đau, Lê Thầm xích tới, những gợn sóng nhẹ trên mặt nước va vào thân thể Thời Tễ.
Làn da trắng ngần của hắn nhuốm phải lớp ửng hồng nhè nhẹ, rõ ràng nhất là ở nơi đầu gối cùng khuỷu tay, mái tóc đen hơi dài dán lên tấm lưng phẳng, hai chiếc xương bướm đẹp đẽ hấp dẫn nhô ra khiến người ta hận không thể lưu lại trên đó thật nhiều dấu vết.
Lê Thầm ngước mắt lên, hàng lông mi dài cong cong của cậu không cẩn thận dính vài giọt nước, khi cậu chớp mắt, chất lỏng trong suốt treo lơ lửng trên mi mắt rơi xuống làn nước ấm áp bên dưới, tạo thành gợn sóng tròn lăn tăn.
Cậu dồn Thời Tễ vào một góc, vươn tay chạm vào vai người đàn ông, Lê Thầm nghiêng người nhìn đôi mắt đỏ hoe của Thời Tễ: "Không cần thuốc ức chế."
Giọng nói khàn khàn vang vọng trong phòng tắm.
"Em chỉ muốn anh."
Nói xong cậu cúi đầu ngậm lấy đôi môi Thời Tễ, răng nanh nhẹ nhàng cắn nhẹ lên đôi môi đầy đặn của đối phương như thể muốn nhai đôi môi mềm mại ấy nuốt vào bụng, hai tay cũng không thành thật mà du tẩu trên người Thời Tễ, quét rớt những giọt nước còn sót lại trên người hắn.
Trong không gian khép kín, không biết tiếng hôn có to hơn tiếng nước chảy không, tai Thời Tễ gần như đỏ bừng đến chảy máu, cảm giác môi bị nghiền nát khiến đầu óc hắn trống rỗng.
Toàn bộ sức lực của hắn đều biến mất hoàn toàn, nếu không có Lê Thầm đỡ lưng có lẽ hắn theo bức tường bóng loáng mà trượt xuống nước.
Nụ hôn của thiếu niên dần trở nên vội vàng, thậm chí còn vô tình cắn môi Thời Tễ, máu đỏ sậm dọc theo khe hở giữa môi chảy vào miệng, nụ hôn giữa hai người có vị kim loại, không biết đảo loạn qua yết hầu ai rồi trượt xuống cổ họng.
Sự khao khát của Lê Thầm đối với hắn ngày càng mãnh liệt, một chút hôn môi này cũng không làm cậu hài lòng, sau khi buông môi Thời Tễ ra, cậu cúi đầu ngậm lấy làn da trên cổ của Thời Tễ mà liếm mút, cho đến khi trên làn da trắng nõn lưu lại vệt đỏ rõ rệt, sự chiếm hữu không đáy kia của Lê Thầm mới miễn cưỡng được thỏa mãn chút ít.
Tín hiệu nguy hiểm trong đầu Thời Tễ bắt đầu nổ vang, hắn giật giật ngón tay đẩy Lê Thầm đang dính trên người mình ra, lại cảm nhận được thiếu niên bị cự tuyệt thì càng muốn sấn tới, cho đến khi da thịt hai người kề sát nhau, hai trái tim dưới lồng ngực cảm nhận được nhịp đập của đối phương.
Thời Tễ nhẹ nhàng thở dốc, khàn giọng nói: "Cậu không phải cần tôi."
"Tôi không thể đánh dấu cậu, cũng không có tin tức tố."
"Cái cậu cần là..." Lúc Thời Tễ đang nói chuyện, Lê Thầm bất mãn nghiêng người liếm liếm khóe môi Thời Tễ, cố gắng nhét lại những lời còn dang dở của hắn về.
Nhưng Thời Tễ hơi quay đầu tránh né Lê Thầm lần nữa tiến tới, một hơi nói những chữ mình chưa nói xong: "Cái cậu cần là Alpha!"
Câu nói này của Thời Tễ suýt nữa là hét lên, hắn thở hồng hộc, những giọt nước trượt xuống bộ ngực trắng nõn, nước đọng ở chóp tóc theo khóe mắt chảy vào mắt, cơn nóng rát làm mắt hắn ửng đỏ.
"Không cần phải làm những việc này với tôi."
Thời Tễ trừng lớn hai mắt, như thể hoàn toàn không cảm nhận được cơn đau nơi mắt, hắn không thể không thừa nhận bụng dưới của mình nóng lên, Lê Thầm đã thành công khơi dậy dục vọng của hắn, nhưng hắn không muốn làm vậy với Lê Thầm.
Lê Thầm là Omega, hắn là Beta, bọn họ không hợp nhau, hơn nữa hắn không thuộc về nơi này, nếu một ngày nào đó hắn đột nhiên biến mất thì sao?
Hắn phải đánh vỡ hết những ảo tưởng của Lê Thầm đối với hắn.
Lê Thầm bị hắn mắng thì không tiến lại gần nữa, thiếu niên cúi đầu, tóc mái trước trán xõa xuống, đau đớn như một con chó con bị người khác vứt bỏ.
Một lúc sau, cậu chậm rãi buông đôi môi đang mím chặt ra.
"Nhưng em thích anh mà."
Đồng tử của Thời Tễ run rẩy.
Lê Thầm chậm rãi ngẩng đầu lên, hai giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt đỏ hoe rơi xuống dòng nước ấm áp bên dưới.
"Em không hiểu, tại sao anh luôn cứ đẩy em ra xa."
"Tại sao lại cứu em?"
"Tại sao lại đối tốt với em?"
Cậu cau mày, nước mắt không ngừng rơi, dưới sự ảnh hưởng của cơn phát tình, cảm xúc của Lê Thầm trở nên mẫn cảm lại yết ớt.
"Là anh chủ động lại gần em." Lê Thầm suy sụp, "Bây giờ lại phải tìm mọi cách đẩy em ra!"
Cậu vươn tay chỉ chỉ ngực Thời Tễ.
"Anh thấy chơi đùa em vậy vui lắm đúng không?"
Đôi mắt Vụ Lam Sắc kia giống như biển động, không thương tiếc kéo Thời Tễ xuống đáy biển, hắn tựa như chìm sâu vào trong đó, những câu hỏi của Lê Thầm khiến hắn không biết phải trả lời thế nào.
Quả thực, ngay từ đầu hắn tiếp cận Lê Thầm là có mục đích.
Trong suốt quá trình, thiếu niên trước mặt đây mới là người bị hại hoàn toàn không biết gì.
Vậy hiện tại hắn có tư cách chó gì mà đánh rắm với Lê Thầm chứ.
Tấm lưng căng thẳng của Thời Tễ dần dần thả lỏng, hắn cụp mi bất lực thở dài.
Cuối cùng, hắn chủ động vươn tay kéo Lê Thầm đến trước mặt mình, ngẩng đầu hôn lên cằm cậu.
"Chỉ một lần."
Thời Tễ thì thầm.
Giây tiếp theo, Lê Thầm ôm chặt lấy hắn.
"Không chỉ một lần."
"Em nói rồi, em muốn ở bên anh mãi mãi."
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Lâm Dật tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau, cơn phát tình của cậu đã được thuốc ức chế, nhưng khi tỉnh dậy nhìn thấy một khung cảnh xa lạ, cậu cũng không khỏi giật mình.
Khi Thời Tễ bước vào, Lâm Dật đang ôm chăn trong góc, Omega phát tình vốn mẫn cảm, sau khi nhìn thấy người quen, nước mắt từng giọt một rơi xuống như vòi nước hỏng công tắc.
Cậu ta vén chiếc chăn bông quấn quanh người đứng dậy dang rộng vòng tay chạy về phía Thời Tễ, khi nhìn thấy Lê Thầm đột nhiên xuất hiện phía sau, cậu đột ngột phanh gấp, bẻ một đường cong lăn lên chiếc giường mềm mại bên cạnh.
Thời Tễ nhìn một loạt hành động của cậu, nheo mắt hai cái, sau đó xua tay cho người giúp việc trong phòng đi ra ngoài.
"Ở đây hiện tại không có ai, đứng dậy đi." Sau khi người cuối cùng đóng cửa đi ra khỏi phòng, Thời Tễ khoanh tay đi đến bên giường đá nhẹ vào chân Lâm Dật.
Thiếu niên ngồi dậy, rụt rè nhìn Thời Tễ: "Đây là..."
"Nhà của tôi." Thời Tễ nói.
"Tối qua hai người đã cứu em?!" Lâm Dật trợn to hai mắt, đi qua đi lại giữa Lê Thầm và Thời Tễ rồi cau mày suy nghĩ, sau đó lộ ra vẻ mặt rối rắm, "Không được rồi, em không nhớ chuyện gì đã xảy ra cả."
Thời Tễ nhướng mày, thấy Lâm Dật bộ dáng không giống như đang đùa, hơi quay đầu hỏi Lê Thầm bên cạnh: "Cậu làm?"
Lê Thầm nói "Ừm" một tiếng: "Em không muốn nó nhớ rõ việc này."
Thời Tễ thế mà lại hiểu tại sao Lê Thầm lại làm như vậy, hắn hắng giọng nói: "Cậu quên rồi? Hôm qua cậu phát tình nên té xỉu ở ven đường, bọn tôi vừa hay đi ngang qua."
Lâm Dật nghe xong lời này suy tư một chút: "Là vậy hả...?"
Lê Thầm không chỉ xóa đi trí nhớ mà còn xóa luôn những dấu vết kia trên người cậu ta, cho nên Lâm Dật cũng không chút nghi ngờ, cười toe toét nói: "Kệ đi, không nhớ nữa, nhưng mà em cảm ơn anh......"
Một giây tiếp theo, cậu chợt nhớ tới cái gì đó, giọng điệu thay đổi: "Cảm ơn Thời tiên sinh và bạn học Lê Thầm!"
Hình ảnh quen thuộc này làm Thời Tễ lập tức nhớ tới Giang Mặc.
Có vẻ như hai người này đều là cao thủ phanh gấp.
Lâm Dật nói xong, ánh mắt nhìn về phía Thời Tễ cùng Lê Thầm trở nên có chút vi diệu, đặc biệt sau khi nhìn Lê Thầm, ánh mắt có chút nghiền ngẫm.
"Lê Thầm, nói thật đi, buổi tối cậu làm gì vậy?"
Thiếu niên hăng hái tinh lực mười phần nhảy tới nhảy lui bên người Lê Thầm.
Thời Tễ nghe thấy thì quay người lại, sau đó nhận ra hôm nay Lê Thầm mặc một chiếc áo len cổ thấp, vừa đủ để lộ ra chiếc cổ thon thả và... dấu hôn loang lổ không thể che dấu trên làn da.
Chỉ liếc nhìn một cái, Thời Tễ theo bản năng hít một hơi thật sâu, thằng nhóc này không có ý định trốn tránh, khi Lâm Dật nhiều chuyện thò qua thậm chí còn ngẩng đầu lên để cậu ta nhìn kỹ hơn.
Những dấu đỏ đậm nhạt không thể không khiến người ta có những suy nghĩ ái muội, quả nhiên, Lâm Dật nheo mắt đặt tay lên vai Lê Thầm: "Này, cậu có đối tượng mà không nói cho tôi và Giang Mặc à?"
"Vị Alpha kia có thể bắt được cậu tới tay sao? Thằng nhóc Giang Mặc kia sẽ khóc chết mất."
Lê Thầm liếc cậu ta một cái, ánh mắt cố ý lướt qua khuôn mặt Thời Tễ, ma xui quỷ khiến làm ngơ ánh mắt của người đàn ông, nhẹ nhàng nhếch lên khóe môi nói: "Không phải Alpha, người kia ngại, có cơ hội sẽ giới thiệu với các cậu."
Nói xong còn quay về phía Thời Tễ cười cười.
Thời Tễ trợn trắng mắt.
Để bóp chết tâm hồn ngồi lê đôi mách của Lâm Dật, Thời Tễ nhanh chóng đổi chủ đề: "Mà hôm qua cậu chạy ra ngoài làm gì thế?"
Vừa nhắc đến, nụ cười trên mặt Lâm Dật đột nhiên biến mất, cậu tức giận ngồi lại trên giường: "Giang Mặc sắp ra nước ngoài."
Thời Tễ nghe cậu nói vậy cũng không có mấy kinh ngạc.
Trong nguyên văn, vai chính công một cũng ra nước ngoài, chỉ là tiến độ chỉ nhanh hơn trong truyện mà thôi.
"Nó thế mà lại dám lừa em!" Lâm Dật nhếch hàm, nắm chặt hai tay trên giường thành nắm đấm, "Cho nên em tới đánh nhau với nó một trận, sau đó tức giận quá nên bỏ chạy."
"Em cũng không ngờ kỳ phát tình lại tới, rõ ràng những lần trước không phải là những ngày này."
"May mà em gặp được hai người, nếu không cũng không tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra."
Omega nhỏ rụt cổ nghĩ mà sợ.
"Vậy bây giờ cậu có muốn quay về không?" Thời Tễ hỏi, "Tôi sẽ sắp xếp tài xế đưa cậu đi."
Lâm Dật suy nghĩ vài giây sau đó lắc đầu: "Không cần, vây giờ em với Giang Mặc là hai phe đối lập, nó mà không xin lỗi trước thì em không về......"
Cậu còn chưa kịp nói hết câu thì bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, Lê Thầm đi tới mở cửa thì thấy một người giúp việc đang thấp giọng nói: "Thời tiên sinh, ngoài cửa có người đang tìm ngài."
"Ai?"
Người giúp việc cẩn thận nhìn xung quanh những người trong phòng rồi nói: "Cậu ấy nói tên là Giang Mặc."
Cái tên này vừa nói ra, ánh mắt của Thời Tễ và Lê Thầm đồng loạt nhìn về phía Lâm Dật.
Lâm Dật chớp chớp mắt, nhất thời cảm thấy có chút bối rối không biết làm sao.
"Dẫn cậu ta lên lầu đi." Thời Tễ nhịn cười, nhận được mệnh lệnh, người giúp việc nhanh chóng quay người lại, không lâu sau Giang Mặc đã xuất hiện ở cửa.
Cậu đẩy cửa ra, bước nhanh đến chỗ Lâm Dật, ôm Omega vào lòng.
Đôi mắt của Lâm Dật mở to.
"Làm tôi sợ chết khiếp, may mà cậu không sao." Giang Mặc thấp giọng nói: "Trên đường tới đây đã xảy ra án mạng, tôi còn tưởng cậu đang ở trong đó nữa chứ."
Một câu nói EQ thấp đến đáng thương làm Lâm Dật tức giận dẫm cậu ta một cái.
"Ý cậu là gì?"
Giang Mặc "ui" một tiếng, ủy khuất nói: "Tôi không đùa mà, lúc đó tôi còn ngửi thấy tin tức tố của cậu nữa."
Thời Tễ và Lê Thầm đứng bên cạnh nhận thấy có điều gì đó không ổn, sau khi tra hỏi, họ biết được nơi xảy ra án mạng đúng là nơi họ đã giải cứu Lâm Dật.
"Ba tên Alpha đã chết, nghe nói bọn họ chết rất thảm." Giang Mặc nói: "Nhưng cảnh sát không tìm ra được kẻ nào đã làm việc đó, camera giám sát chỉ có hình ảnh ba người bọn họ đi vào con ngõ."
Nói đến đây, Thời Tễ theo bản năng nhìn về phía Lê Thầm.
Nhưng Lê Thầm lại vô tội lắc đầu, nắm lấy cổ tay Thời Tễ.