Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 61: Quả nho





Editor: tè ré re

---

Án mạng bất ngờ xảy ra này thậm chí còn kinh động đến những phóng viên của các nhà truyền thông lớn.

Ngã tư nhỏ hẹp bị cảnh sát bao vây, những viên cảnh sát mặc cảnh phục ra ra vào vào, một chiếc xe cứu thương đỗ cạnh xe cảnh sát, chẳng bao lâu sau thì có vài nhân viên y tế nâng cáng bước ra.

Các phóng viên đứng bên ngoài dải phân cách bắt đầu tranh nhau đưa tin trực tiếp, vừa nhìn thấy cáng được khiêng ra thì họ ùa tới, tiếng "tách tách" của màn trập vang vọng khắp nơi, ánh đèn máy ảnh lập lòe chói lóa như thể họ đang vì người đã khuất mà tấu lên một bài ca tang lễ đầy thương tiếc.

"Theo điều tra của cảnh sát tại hiện trường, toàn bộ quá trình đã được camera giám sát ở đây ghi lại vào tối qua." Một phóng viên hướng về phía camera và chỉ về một phương hướng, người quay phim trước mặt phối hợp quay camera về nơi cách đó không xa rồi phóng to hình ảnh, "Nhưng điều kỳ lạ là màn hình giám sát chỉ quay được ba người đã chết, ngoài ra không còn bất kỳ một người nào khác."

Thời Tễ ngồi trước TV quay đầu nhìn Lê Thầm, Lê Thầm cũng tâm linh tương thông mà ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt họ giao nhau trong một giây, màn hình TV chuyển ảnh, bọn họ thậm chí còn phát đoạn camera giám sát quay được lên cả truyền hình.

Ánh mắt Thời Tễ và Lê Thầm quay về phía TV, hình ảnh mờ ảo chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi, ba bóng người cao gần bằng nhau lảo đảo đi vào, nhìn động tác của bọn hắn như thể đang nói chuyện với ai đó.

Chẳng bao lâu sau, ba người đột nhiên ngã xuống đất, bóng của họ gần như hòa vào màn đêm, thẳng cho đến khi một tia sét đánh xuống, khán giả theo dõi vụ tai nạn qua màn hình chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng ngắn ngủi, sau đó bọn hắn đều ôm cổ lăn lộn trên mặt đất.

Cho dù không nhìn rõ được biểu cảm cùng diện mạo của ba Alpha này, tư thế của bọn hắn cũng thật quỷ dị khiến người ta rùng mình, đoạn phim dừng lại sau hai phút và thời gian của bản tin này cũng kết thúc cùng với câu nói "Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi tình hình tiếp theo." của phóng viên.

Màn hình TV tối sầm, bốn người ngồi trong phòng khách đồng thời im lặng, một lúc sau, Lâm Dật cắn một miếng táo, tiếng "rôm rốp" phá vỡ bầu không khí yên lặng.

"Có phải là ma ám không?" Vốn là một trong những đương sự ở đó, Lâm Dật không hề có căn cứ gì mà suy đoán, Giang Mặc bên cạnh giơ tay kéo cánh tay cậu hai cái, Lâm Dật cau mày tức giận hô, "Làm gì đó!"

Giang Mặc liếc cậu một cái, đôi mắt xanh đậm chậm rãi nhìn về phía Thời Tễ, cậu ta do dự nói: "Tối qua cậu có đến đó không? Tôi thật sự đã ngửi thấy mùi tin tức tố của cậu."

Lâm Dật hừ lạnh một tiếng, quay đầu cố tình phớt lờ Giang Mặc, cố tình chen vào giữa Thời Tễ và Lê Thầm.

Cậu ta thân mật xán lại gầ,, vẻ mặt cười hết sức ân cần: "Thời tiên sinh, hôm qua hai người tìm thấy em ở đâu vậy?"

"Gần ở chổ đó." Thời Tễ nhẹ giọng trả lời, hắn hơi quay đầu liếc nhìn Lê Thầm, cậu đang vặn vẹo tránh khỏi Lâm Dật, vẻ mặt âm trầm của cậu như thể chọc đến điểm cười của Thời Tễ.

"A!" Lâm Dật khoa trương mở to mắt: "Thế chẳng phải... Nếu chậm một chút... Người chết bên trong... chính là em sao...?!"

Sắc mặt thiếu niên thoáng chốc tái nhợt, khóe miệng cậu nhếch lên, hai tay nắm lấy quần áo của Thời Tễ, cụp mi giống như đứa trẻ đang khóc: "Ân nhân cứu mạng! Thời tiên sinh ngài đúng là cha mẹ tái sinh của em huhuhu......!"

"Đứng lên!!"

Lâm Dật còn chưa khóc xong, Lê Thầm ở bên kia đột nhiên phun ra một câu như vậy, có lẽ là vì giọng điệu đầy thù địch và công kích, Lâm Dật thật sự bị dọa sợ đến mức hai mắt thật sự đỏ hoe nước mắt lăn dài. Cậu ta nhìn Lê Thầm với đôi mắt ngấn lệ, ánh mắt Lê Thầm nhìn về phía cậu u ám khó che giấu khiến Lâm Dật nhất thời rùng mình.

Khi Lâm Dật ưỡn ẹo chậm rãi trở lại, Lê Thầm nhanh chóng tiến tới gần Thời Tễ, khiến khoảng cách giữa hai người trở thành số âm, cánh tay của hắn nhất định phải cọ vào cánh tay của Lê Thầm thì vẻ mặt lạnh lùng của cậu mới trở nên hòa hoãn hơn đôi chút.

Cậu thậm chí còn trộm thả ra tin tức tố xua đi mùi trà bạch hoa vô tình dính trên người Thời Tễ, Omega đang ở kì phát tình rất khó khống chế tin tức tố của mình, mà Lê Thầm thậm chí còn hơn cả thế.

Thời Tễ không thể cảm nhận được điều này, hắn một tay chống cằm cau mày, theo logic mà nói, camera giám sát ở vị trí đó chắc chắn có thể ghi lại được tất cả, tại sao chỉ còn lại ba Alpha?

Chẳng lẽ sau khi bọn họ rời đi, có người giết ba Alpha kia rồi chỉnh sửa đoạn băng ghi hình giám sát để bảo vệ bản thân, tiện tay xóa luôn đám Thời Tễ bọn họ?

Ai sẽ có lòng tốt như vậy?

Thời Tễ nghĩ cả trăm lần cũng không ra.

Đúng lúc Thời Tễ đang đau đầu, Lâm Dật ở bên cạnh Giang Mặc đột nhiên bật khóc, cậu xoa khóe mắt đỏ bừng, thút tha thút thí: "Cậu hung dữ với tôi, thẳng nhóc Lê Thầm kia cũng hung dữ với tôi, tôi dễ bắt nạt như vậy sao?!"

Giang Mặc nhìn Omega nước mắt như ngọc vỡ, chân tay luống cuống không biết làm sao, nghe Lâm Dật lên án thì oan ức cúi xuống mặt xuống: "Tôi hung dữ với cậu khi nào......"

Vừa nói, Giang Mặc vừa lấy từ trong túi ra một chiếc khăn giấy nhàu nát, đưa tay lau nước mắt cho Lâm Dật.

"Cậu muốn ra nước ngoài cũng không nói cho tôi biết!" Lâm Dật hung hăng hít mũi, cậu giật khăn giấy trong tay Giang Mặc ném vào thùng rác.

"Tôi..." Giang Mặc lắp bắp, Lê Thầm càng khóc càng hăng, cậu ta không biết làm thế nào với Lâm Dật, Omega nhỏ bé hai mắt đỏ bừng thở hổn hển, Giang Mặc vỗ nhẹ sống lưng cậu, nhẹ nhàng giải thích, "Không phải tôi không nói cho cậu, mà là tôi còn chưa chắc chắn."

"Cậu thật sự muốn xuất ngoại à?" Lê Thầm cắt ngang hai người bọn họ, liếc mắt nhìn Giang Mặc.

Cảm nhận được ánh mắt của Lê Thầm, Giang Mặc thẳng lưng, vô cớ khẩn trương gật đầu, nửa giây sau lại lắc đầu.

"Chỉ là giáo viên tư nhân của tôi đề nghị thôi." Giang Mặc nói, "Cũng có thể tôi sẽ không đi, dù sao bố mẹ tôi cũng chưa làm gương trước mà."

Nghe cậu ta nói như vậy, Lâm Dật vô thức ngừng khóc, nhưng vẫn khoanh tay hừ lạnh với Giang Mặc.

Giang Mặc bất đắc dĩ cười, hắn chủ động đưa một miếng táo tới miệng Lâm Dật, Lâm Dật lúng túng xoay người trốn tránh cậu, cậu lại kiên trì tiến lại gần, vụng về dỗ dành Lâm Dật.

"Tôi muốn một chút đồ của cậu." Lê Thầm thấp giọng nói.

Giang Mặc sửng sốt một chút, sau đó xấu hổ gãi đầu: "Thật ra hôm nay tôi có mang nó đến."

Nói xong, cậu ta liếc nhìn Thời Tễ rồi lại nhìn Lâm Dật, mím môi xấu hổ đứng dậy, lúng túng đi đến trước mặt Lê Thầm: "À cái đó......tôi tưởng là sẽ đưa nó riêng cho cậu."

Vừa nói xong, Alpha cao lớn có chút đỏ mặt, Lê Thầm nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn cậu, cuối cùng đứng dậy cùng Giang Mặc đi ra ngoài phòng khách.

Thời Tễ nhìn bóng lưng hai người với vẻ mặt ngơ ngác, Lâm Dật đang ngồi ở mép ghế sofa bắt chéo chân, phồng má nhai miếng táo lúc nãy Giang Mặc đưa cho cậu.

"Không phải chỉ muốn chất kích thích tăng trưởng thôi sao?" Lâm Dật khinh thường nhếch môi, "Còn ra vẻ thần bí như vậy, như thể đang ngầm làm chuyện gì đó xấu xa ấy."

"Chất kích thích tăng trường?" Thời Tễ cau mày khó hiểu.

"Đó là loại thuốc dành riêng cho Alpha." Lâm Dật vỗ tay cọ cọ bên người Thời Tễ, cậu có vẻ rất thích Thời Tễ: "Cho dù Alpha khi phân hóa cũng sẽ gặp một số vấn đề, thằng nhóc Giang Mặc kia hồi trước còn không cao bằng em nữa đấy!"

"Thuốc này giúp Alpha phát triển, thậm chí còn giúp kích thích tin tức tố, làm giới tính thứ hai của mình càng trở nên thuần hơn."

"Nhưng Lê Thầm không phải là Omega sao? Cậu ta cần thứ này làm gì cơ chứ? Em cũng chưa nghe qua Omega có kiểu thuốc tương tự vây."

Lâm Dật lẩm bẩm, một lúc sau, Lê Thầm và Giang Mặc từ bên ngoài trở về, đối mặt với ánh mắt dò xét của Thời Tễ, hai thiếu niên một người đổ mồ hôi lạnh ngồi xuống, người còn lại thì mặt không biểu tình.

Thời Tễ nhìn chằm chằm dáng vẻ bình tĩnh của Lê Thầm, như không có chuyện gì xảy ra, đối phương đưa một quả nho đến bên môi Thời Tễ: "Anh ăn không?"

Cậu giỏi.

Còn biết giả vờ nữa cơ đấy.

Thời Tễ nhướng mày, quay đầu cự tuyệt Lê Thầm.

Lê Thầm cũng không ép buộc, đưa trái nho vừa chạm khóe môi Thời Tễ vào trong miệng, cậu hạ mi, lông mi dày nhẹ nhàng che phủ mí mắt.

"Lâm Dật, chúng ta quấy rầy Thời tiên sinh và bạn học Lê Thầm lâu quá rồi!" Giang Mặc nắm lấy cổ áo Lâm Dật, nhấc Lâm Dật lên khỏi ghế sofa như một con gà, "Cậu cả đêm không về, cô chú ở nhà lo lắng lắm đấy!"

"Tôi không quay về đâu!"

"Cậu buông tay ra! Giang Mặc! Cậu buông tôi ra!"

Lâm Dật liều mạng giãy giụa trong tay Giang Mặc, nhưng sức lực của Omega không bao giờ có thể sánh được với Alpha, cuối cùng cậu thở dài như cam chịu số phận, dưới sự ép buộc cùng dụ dỗ của Giang Mặc mà gật đầu.

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Giang Mặc một tay túm Lâm Dật, một tay lễ phép chào từ biệt Thời Tễ cùng Lê Thầm, sau khi họ rời đi, ánh mắt Thời Tễ lại rơi vào Lê Thầm, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá cậu, nói: "Tôi gọi cảnh sát Điền, hôm nay phải gặp mặt ông một chút."

Thời Tễ vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra định đứng dậy, nhưng chưa kịp đứng dậy, hắn chợt cảm thấy trước mắt mình tối sầm, một luồng hơi ấm từ môi truyền đến, sau đó có một quả nho kề sát giữa cánh môi Thời Tễ và Lê Thầm.

Thời Tễ mở to hai mắt, hô hấp ngưng trệ, giây tiếp theo Lê Thầm không báo trước mà cạy răng Thời Tễ ra, cắn xuyên qua lớp vỏ mỏng của quả nho, nước ngọt đột nhiên trào ra.

Vị nho chảy vào trong miệng hai người, bã vụn bị ép vào trong miệng Thời Tễ, sau đó trượt xuống cổ họng.

Lê Thầm nhìn đôi mắt có chút run rẩy của người đàn ông trước mặt, trong mắt hiện lên một nụ cười xảo quyệt, ý thức trì độn của Thời Tễ quay trở lại, đồng tử hắn co rút, dùng sức đẩy vai Lê Thầm, giây phút môi hai người tách ra, hắn tranh thủ nói: "Đột nhiên cậu làm gì......!!"

Mấy âm cuối cùng đều bị Lê Thầm chặn lại, thiếu niên từ trên cao nhìn xuống hắn, dùng đầu lưỡi tùy ý liếm môi Thời Tễ, thậm chí còn xoa xoa đôi môi vốn đã đỏ mọng của hắn.

Đột nhiên, Thời Tễ nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang đến gần, một bóng người xuất hiện ở đầu cầu thang cách đó không xa, có lẽ là người giúp việc lên lầu dọn phòng, yết hầu của Thời Tễ lăn tròn, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của hắn chớt xuất hiện vết nức, trong ánh mắt trầm ổn không giấu được vẻ hoảng loạn.

Hắn và Lê Thầm đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn từ đâu cũng sẽ bị phát hiện, người anh trai luôn xa lánh người khác lại đang hôn môi cùng đứa em trai mà hắn ta ghét nhất.

"Chờ đã...!" Thời Tễ nghiêng mặt, tim đập thình thịch, môi lướt qua khóe môi Lê Thầm: "Có người tới..."

Lê Thầm vẫn không cho hắn cơ hội mở miệng, cậu giơ tay nhéo nhéo cằm Thời Tễ ép hắn quay đầu lại, tiếp tục tiến lại gần liếm môi hôn hít Thời Tễ một cách thân mật, hơi thở của người đàn ông hỗn loạn và đứt quãng, khóe mắt hắn đỏ bừng, ngón tay yếu ớt cào cấu quần áo của Lê Thầm.

Thời Tễ khó thở nhắm mắt lại, theo bản năng phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

"Nhỏ giọng thôi anh." Lê Thầm nghe rõ từng tiếng thở dốc nhè nhẹ, cố ý bám riết không buông, "Nếu có người nghe thấy thì không tốt đâu."

Nói xong, Lê Thầm chỉ chỉ hướng cầu thang, người giúp việc vẫn còn ở đó, mặc dù không trực tiếp đi xuống nhưng Thời Tễ đã nhìn thấy chân đối phương.

Tim Thời Tễ đột nhiên vọt lên cổ họng, hắn cau mày nắm lấy vạt áo của Lê Thầm, Thời Tễ dịu giọng, giọng hơi khàn khàn nói: "Đừng ở đây, Lê Thầm, về, phòng, đi."

Lê Thầm không nói gì, cậu cụp mắt nhìn chằm chằm dấu hôn còn sót lại trên cổ Thời Tễ, một lúc sau mới đứng dậy ngồi lại bên cạnh hắn, khóe miệng hơi cong lên, tâm trạng rất tốt.

"Chỉ là em thấy quả nho này ngọt, muốn cho anh thử mà thôi." Lê Thầm vừa nói vừa chọn một quả màu đỏ tím nhét vào miệng, "Nhưng anh lại từ chối em, em rất khổ sở, cho nên phải dùng cách khác."

"Nhưng còn anh thì suy nghĩ đến cái gì thế, muốn em làm gì anh nào?"

Cậu chớp mắt nhìn Thời Tễ, vẻ mặt cực kỳ ngây thơ, như thể người vừa rồi cúi xuống phát tiết bất mãn là Thời Tễ chứ không phải chính mình.

Bộ dáng này của Lê Thầm cũng không phải là ngày một ngày hai, Thời Tễ tức giận nghiếng răng, hai tay buông thõng bên hông nắm chặt thành quyền, hận không thể dừng nắm đấm này lại trên mặt Lê Thầm.

Người giúp việc lau cầu thang xong thì đi xuống, trên tay cầm một cái chậu và một chiếc khăn lông, khi đi ngang qua Thời Tễ, tình cờ nhìn thấy vẻ mặt u ám của thiếu gia, nàng thẳng lưng hoảng sợ mà nhanh chóng rời khỏi.

Thời Tễ giơ tay xoa xoa đôi môi tê dại, trừng mắt nhìn Lê Thầm, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số của Điền Phó Minh, đợi một lúc, đầu bên kia của điện thoại đã kết nối thành công, giọng nói của Điền Phó Minh vẫn còn ngái ngủ, có vẻ hôm qua đã uống không ít rượu.

Hắn không vòng vo với Điền Phó Minh mà trực tiếp hẹn thời gian với đối phương, sau khi cúp điện thoại, Thời Tễ theo phản xạ quay lại như muốn nói điều gì đó. Khi ngước mắt lên lại vô tình thấy khuôn mặt tươi cười của Lê Thầm, hắn lại cảm thấy tức giận, lời nói đến bên miệng bị ép nuốt trở về.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, âm thanh "cốc cốc cốc" phá vỡ không khí giằng co giữa Thời Tễ và Lê Thầm.

Thời Tễ sửng sốt vài giây sau đó ngập ngừng bước tới cửa mở cửa, hắn nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ đồ chuyển phát nhanh đang đứng ở cửa, trên tay cầm một chiếc hộp giấy nhỏ. Sau khi Thời Tễ mở cửa, anh ta cúi đầu nhìn tờ thông tin, hỏi: "Thời Tễ đúng không?"

Thời Tễ gật đầu, khó hiểu cau mày.

"Anh có hàng chuyển phát nhanh." Nhân viên chuyển phát nhanh đưa hộp giấy trong tay cho Thời Tễ, sau khi Thời Tễ ký xong, Alpha ta lập tức xoay người rời đi.

Thời Tễ quay người trở lại nhà, hắn nhìn chằm chằm hộp giấy trước mặt, tên hắn được viết rõ ràng trên tờ thông tin dán ở giữa.

Tuy nhiên tên và số địa chỉ của người gửi đều được ẩn danh, để phòng ngừa vạn nhất, Thời Tễ kêu Lê Thầm cùng đến kiểm tra.

"Xoẹt" một tiếng, lớp băng dán trên hộp bị bóc ra, Thời Tễ cẩn thận mở hộp, thứ hiện ra trước mắt là --

Một phần văn kiện.