Thời Tễ cau mày, hắn ngập ngừng đưa tay lấy vật trong thùng ra, sau khi đánh giá tỉ mỉ từ trên xuống dưới, Thời Tễ mới nhận ra đây chắc chắn là vật Nghiêm Quảng Thịnh đã nhắc đến, vật mà trong nguyên văn vai chính công hai Kỷ Thời Sơ dùng nó để lật đổ nguyên chủ.
Sao nó lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Không phải Nghiêm Quảng Thịnh nói nó đã bị tổ chức kia đánh cắp rồi sao?
Trong nháy mắt Thời Tễ rùng mình, vội vàng chạy tới mở cửa, nhân viên chuyển phát đã biến mất, nhưng hắn vẫn nhìn thấy bộ quần áo màu đen lướt qua cửa.
Hắn bước ra ngoài, ôm chặt tập văn kiện trong tay, ngoài cửa không có ai, chỉ có vài chiếc lá vàng úa nằm rải rác trên mặt đất dưới chân hắn.
Rõ ràng vừa rồi ở đây có người lén quan sát bọn họ.
Thời Tễ thở dốc, sống lưng lạnh toát, không biết từ lúc nào, cảm giác bị người khác âm thầm theo dõi nhất cử nhất động dần trở nên rõ ràng. Như thể ngay từ đầu, mỗi bước đi của Thời Tễ đều đã bị vận mệnh thúc đẩy về phía trước.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh làm túi giấy trong tay ướt một chút, Thời Tễ cụp mi nhìn văn kiện mình đang ôm trong lòng.
Nếu nguyên chủ và Nghiêm Quảng Thịnh vẫn luôn chấp nhất với việc tìm thứ này thì hẳn đây phải là một đồ vật rất quan trọng.
Nghĩ vậy, Thời Tễ đưa tay cởi sợi dây quấn quanh chiếc khóa trên bìa giấy, khi được mở ra, Thời Tễ cúi đầu nhìn vào, bên trong có vài tờ giấy, ở dưới đáy túi có một chiếc USB nhỏ.
Thời Tễ trước tiên rút những tờ giấy kia ra cẩn thận kiểm tra, phát hiện đây là một bái nghiên cứu và một báo cáo thực nghiệm, phông chữ màu đen dày đặc như đàn kiến trên nền giấy trắng.
Chủ đề của bài luận văn này chính là, làm thế nào để thay đổi thành phần di truyền của các Omega thấp kém, để gen của chúng có thể được tích hợp với các Omega đỉnh cấp, nhằm đạt được mục đích nuôi dưỡng các Omega đỉnh cấp nhân tạo.
Điểm đáng ngờ là, người ký tên cuối bài luận văn là Thời Hãn Thành và Tống Ngưng.
Thời Tễ nghiêng đầu khó hiểu, người đề xuất dự án nghiên cứu này... không phải Tần Triết sao?
Hắn nhanh chóng quét qua nội dung phía trên, khi nhìn đến phần cuối, đôi mắt ẩn dưới cặp kính đã trở nên lạnh lẽo, Thời Tễ phát hiện rằng, luận văn và báo cáo kết quả thực nghiệm do Thời Hãn Thành cùng Tống Ngưng viết, và các thí nghiệm do Tần Triết thực hiện gần như giống hệt nhau.
Nhưng Thời Hãn Thành và Tống Ngưng rõ ràng đều lớn tuổi hơn Tần Triết, vậy... chẳng lẽ Tần Triết đã ăn trộm ý tưởng của giáo sư mình?
Không... không đúng, không thể xem là trộm được, dù sao khi Tần Triết làm thí nghiệm này thì Thời Hãn Thành và Tống Ngưng vẫn còn sống, bọn họ thậm chí còn không ngăn cản thí nghiệm đầu tiên của hắn ta.
Hắn bỏ lỡ gì sao?
Thời Tễ lắc lắc túi đựng tài liệu trong tay, ngoại trừ chiếc USB ra thì không còn gì khác.
Hắn nhìn chằm chằm USB trong tay, những thông tin còn lại hẳn là giấu trong chiếc USB này.
Thời Tễ xoay người đang định quay lại thư phòng lấy máy tính, đúng lúc này, điện thoại di động trong túi lại vang lên. Thời Tễ thiếu kiên nhẫn mà cau mày,khi nhìn thấy người gọi là Điền Phó Minh, lông mày của Thời Tễ dần giãn ra, hắn trả lời điện thoại: "Cảnh sát Điền?"
"Thời tiên sinh." Điền Phó Minh nói, đối phương vừa gọi tên hắn, Thời Tễ nhận thấy giọng nói của ông rõ ràng khác với trước đây. Quả nhiên, giây tiếp theo Điền Phó Minh lạnh lùng nói: "Tối qua ngài có đi ngang qua hiện trường vụ án không?"
Thời Tễ sửng sốt, hắn nhớ nơi đêm qua xảy ra án mạng là khu vực do đám người Điền Phó Minh quản lý, nên vụ án này đương nhiên rơi vào tay bọn họ.
"Có một ngã tư cách hiện trường vụ án khoảng hai mươi mét, chắc là ngài cũng nhớ." Hơi thở của Điền Phó Minh hơi nặng nề. "Camera giám sát ở nơi đó đã quay được ngài và...em trai ngài. Mà phương hướng hai người đi vừa khéo lại là hiện trường của một vụ án."
Lông mi Thời Tễ run rẩy, ngón tay cầm điện thoại trở nên trắng bệch, hắn mím môi, hồi lâu mới "Ừm" một tiếng
"Phiền ngài và em trai của ngài đến gặp tôi." Điền Phó Minh nói, "Tôi cần khi lại khẩu cung của hai người."
Nói xong, Điền Phó Minh cúp điện thoại, nghe được tiếng "bíp bíp" từ đầu bên kia, Thời Tễ nhất thời cảm thấy bất an.
Đêm qua, Lê Thầm đã mất kiểm soát rồi vô tình làm bị thương ba Alpha, mặc dù không có ai thiệt mạng, nhưng nếu không tìm ra manh mối về kẻ sát nhân, Lê Thầm sẽ trở thành nghi phạm then chốt.
Thời Tễ chậm rãi ngẩng đầu lên, đột nhiên cảm giác được một luồng gió lạnh buốt thấu xương thổi qua.
"Anh ơi." Vai của Thời Tễ bị người phía sau gõ nhẹ hai cái, hắn vô thức rùng mình, quay đầu lại nhìn Lê Thầm đang đứng ở cửa.
Thiếu niên tựa hồ có chút mờ mịt, cậu chớp mắt, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Thời Tễ, cậu đưa tay ôm má Thời Tễ, thấp giọng hỏi: "Sao vậy anh?"
Thời Tễ lắc đầu, cất giấy tờ và chiếc USB vào túi đựng tài liệu: "Cảnh sát Điền muốn gặp chúng ta, muốn chúng ta đến đồn cảnh sát một chuyến."
Lê Thầm nghe Thời Tễ nói thì cau mày không nói gì, nửa phút sau, cậu khẽ mở môi mỏng: "Bọn họ phát hiện ra cái gì sao?"
"Ở nơi chúng ta nhìn thấy Lâm Dật cũng có vài chiếc camera theo dõi, vừa vặn bị chúng chụp được." Thời Tễ thở dài, hắn nhanh chóng gọi tài xế đến trước cửa
Lê Thầm cắn môi: "Em thật sự không giết bọn họ."
"Tôi biết." Thời Tễ nói, hắn mở cửa xe rồi bước vào. "Đã có người xóa dấu vết của chúng ta, nhưng hiện tại chúng ta vẫn trong diện bị tình nghi."
Hắn khép cửa xe, xoay đầu lại nhìn Lê Thầm đang ngồi ở hàng ghế sau: "Lê Thầm, hứa với tôi đi."
"Cậu không làm thì thôi, ngàn vạn lần đừng chột dạ. Đã có người giúp chúng ta, chúng ta phải theo ý của hắn, tự mình dứt ra một cách trong sạch đường đường chính chính."
Lê Thầm chăm chú nhìn Thời Tễ, sau đó gật đầu nặng nề vài cái.
Xe tăng tốc, bầu không khí trong xe ngưng tụ, chẳng bao lâu tài xế đã dừng xe trước cửa đồn cảnh sát, Thời Tễ quay đầu nhìn về phía cánh cửa trang nghiêm, trong vô thức cảm thấy căng thẳng.
Hắn mở cửa xe bước xuống, Lê Thầm gắt gao theo sát hắn, hai người sóng vai nhau đi vào, cánh cửa tự động cảm nhận được nguồn nhiệt liền mở ra rồi khép lại, Điền Phó Minh đang đứng ở cửa chờ bọn họ.
Người đàn ông chắp hai tay sau lưng, huy hiệu cảnh sát trên ngực phát sáng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thời Tễ và Lê Thầm, khi họ đến gần, ông nhỏ giọng nói: "Thời tiên sinh, ngài vào trước đi."
Nói xong, ông quay người đi về phía phòng thẩm vấn bên cạnh.
Lê Thầm lo lắng nhìn Thời Tễ, cậu vươn tay nhẹ nhàng túm hắn kéo hai cái, Thời Tễ nhìn Lê Thầm một giây rồi theo Điền Phó Minh đi vào.
"Thời tiên sinh, mời ngồi."
Phòng thẩm vấn này không tối tăm như Thời Tễ tưởng tượng, thay vào đó rất rộng rãi và sáng sủa, ở giữa có một chiếc bàn dài bằng gỗ gụ, người ghi chép ngồi cạnh Điền Phó Minh rót cho hắn ly nước, đưa tới tay Thời Tễ.
"Cảm ơn." Thời Tễ thấp giọng nói, hắn cầm lấy ly nước áp sát vào đôi môi khô khốc của mình.
Điền Phó Minh cũng rót cho mình một tách trà, ông uống gần hết rồi mới nói: "Thời tiên sinh đừng lo lắng, cậu chỉ cần thành thật trả lời những câu chúng tôi hỏi là được."
Thái độ nghiêm túc lúc này của ông hoàn toàn khác với vẻ thường ngày.
Thời Tễ gật đầu, thẳng lưng: "Tôi nhất định sẽ hợp tác."
"Tối hôm qua cậu đi ngang qua khu X rồi ở lại một đoạn thời gian phải không?" Điền Phó Minh hỏi.
Thời Tễ: "Đúng vậy, trên đường đi tôi và em trai thấy được bạn học cùng lớp của cậu ấy, là một Omega đang trong kỳ phát tình, cậu ta đột nghột xuất hiện ở đó làm chúng tôi có chút không yên tâm nên chúng tôi muốn xuống xe đưa cậu ta về."
Điền Phó Minh dùng một tay bấm vào máy tính trước mặt để kiểm tra camera giám sát, đúng như lời Thời Tễ nói, trước khi xuống xe vài giây, màn hình giám sát có một thiếu niên vội vã đi ngang qua.
Ngay sau đó, ba người đàn ông khác xuất hiện phía sau anh, Điền Phó Minh nhấn nút tạm dừng rồi quay màn hình máy tính về phía Thời Tễ: "Thời tiên sinh có thể nói cho tôi biết, khi đó ngài gặp được ba người đàn ông này đúng không?"
Thời Tễ liếc nhìn và thừa nhận không chút do dự: "Đúng là tôi gặp được, như tôi vừa nói, một Omega đang phát tình chạy loạn trên đường, bất luận như thế nào cũng sẽ hấp dẫn một đám Alpha tâm tư bất chính."
"Khi chúng tôi tới nơi, bạn học của Lê Thầm đã hôn mê, nếu chúng tôi không ngăn cản, hẳn cậu ta đã bị ba người này làm cho dơ bẩn."
"Cho nên các cậu đã giáo huấn bọn hắn?" Điền Phó Minh trợn mắt, "Sau đó giết người?"
Thời Tễ nghe xong cười nhạt, hắn ngước mắt nhìn Điền Phó Minh bằng ánh mắt sắc bén: "Chúng tôi đích thật có giáo huấn bọn hắn, người bình thường khi ở thời điểm gặp người khác bị cưỡng bức cũng sẽ không bỏ mặc không phải sao?"
"Bác sĩ pháp y của các người lẽ ra cũng phải kiểm tra rồi chứ, trong đó có một Alpha bị thương sau cổ." Thời Tễ nói, hắn ngả người về phía sau, "Là chúng tôi làm."
"Nhưng có phải là vết thương chí mạng hay không, chắc tôi không cần phải nói với cảnh sát Điền đâu nhỉ."
"Huống chi, tôi còn gọi cho cảnh sát và cứu thương."
Thời Tễ nói xong một hơi, vẻ mặt không thay đổi lấy điện thoại di động ra tra cứu lịch sử cuộc gọi, nhìn Điền Phó Minh đang cau mày, hắn nói tiếp: "Cảnh sát Điền, ngài sẽ chủ động báo cảnh sát và cứu thương sau khi giết người sao?"
Lông mi hắn run lên.
Điền Phó Minh hồi lâu không lên tiếng, không biết qua bao lâu, người đàn ông mới buông lỏng lông mày nói: "Lý do giải thích của Thời tiên sinh có phải lời nói thật hay không, chúng tôi còn phải tra hỏi Omega hôm đó một chút."
"Ông thật sự muốn hỏi sao?" Thời Tễ nghiêng đầu, "Tôi nói rồi, hôm đó cậu ta đã hôn mê bất tỉnh. Hơn nữa nói cho một đứa nhỏ 18 tuổi rằng cậu ta suýt bị cường gian thì cũng có chút tàn nhẫn."
Giọng nói của hắn vang vọng trong phòng thẩm vấn, Điền Phó Minh thở dài: "Thời tiên sinh hiểu lầm rồi. Chúng tôi sẽ không nói cho cậu ta biết về vụ cưỡng gian, chúng tôi chỉ muốn xác nhận xem tối qua cậu ta có thực sự phát tình hay không."
Thời Tễ "Ồ" một tiếng, hắn cầm cốc nước trong tay lên uống một ngụm, lượng nước ấm còn sót lại trôi xuống cổ họng.
"Những gì cần nói tôi đều đã nói rồi. Cảnh sát Điền còn có câu hỏi nào khác không?"
Điền Phó Minh suy nghĩ một chút: "Thời tiên sinh, cậu giải thích rất rõ ràng, logic không có sơ hở."
Vừa nói, ông vừa mở ra một đoạn video khác, Thời Tễ nhìn sang thì thấy hắn cùng Lê Thầm ôm Lâm Dật vội vàng ra khỏi ngã tư, mấy phút sau lại có một người đàn ông khác mặc đồ đen đi vào con hẻm nơi phát sinh ra án mạng tối qua.
"Đây là...?" Thời Tễ cảm thấy có gì đó không ổn.
"Sau khi cậu rời đi thì có người khác đi vào." Điền Phó Minh nói: "Camera giám sát hiện trường án mạng xác thực đã bị người ta bóp méo. Chúng tôi tìm thấy đoạn phim này trong chiếc camera hành trình của một chiếc ô tô."
Ông nhấn tạm dừng rồi phóng to người ở bên trong, chất lượng camera quá kém, hơn nữa tối qua trời mưa to nhưng camera vẫn ghi hình được khuôn mặt của người kia.
"Tôi còn một câu hỏi nữa, Thời tiên sinh có biết người này không?" Điền Phó Minh hỏi.
Mặc dù ánh sáng xung quanh không đủ nhưng Thời Tễ vẫn có thể nhận ra từ bóng dáng quen thuộc, người đàn ông được ghi lại trên chiếc camera hành trình này chính là người đàn ông hắn đã gặp trong phòng thí nghiệm và là người theo dõi hắn và Lê Thầm.
Sao lại là hắn?
Vẻ mặt của Thời Tễ giãn ra trong giây lát.
"Tôi không biết." Hắn rũ mi.
Điền Phó Minh nhìn chằm chằm hắn một hồi cũng không làm cho Thời Tễ khó xử: "Được rồi, tôi đã hỏi xong, chờ em trai ngài kết thúc thì các cậu có thể......"
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
"Điền lão sư! Chúng tôi nhận được tin báo của quần chúng, có người dùng dao đâm người ở quảng trường thành phố!"
Một nam cảnh sát xông vào phòng thẩm vấn, dáng vẻ như đang vội chạy tới, nam cảnh sát hơi đỏ mặt, chống tay lên đầu gối: "Họ, họ gửi video tới, người này cùng với người đã chụp được trong vụ án mạng tối qua cực kỳ giống nhau!"
Điền Phó Minh nghe vậy lập tức đứng lên: "Bảo đám Ngũ Cẩn Lâm dẫn người tới đó trước, tôi sẽ đến sau!"
Ngay sau đó, ông đi tới chỗ nam cảnh sát vài bước, lấy điện thoại di động trong tay anh ta, cúi đầu kiểm tra nội dung video trên đó, Thời Tễ không thể nhìn thấy màn hình, chỉ có thể nghe thấy những giọng nói ồn ào truyền đến. Từ điện thoại di động, cùng với biểu tình ngưng trọng của Điền Phó Minh, Thời Tễ ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an.
Sau khi phát video, Điền Phó Minh trả lại điện thoại cho nam cảnh sát, cau mày liếc nhìn bốn người trong phòng thẩm vấn, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thời Tễ.
"Thời tiên sinh, tôi nghĩ cậu cần phải cùng chúng tôi đến hiện trường một chuyến." Ánh mắt ông sắc bén, không cho hắn cơ hội từ chối.
Bàn tay sau lưng Thời Tễ hơi siết chặt nhưng hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh: "Được."
Sau đó, Điền Phó Minh mở cửa làm động tác "mời" với Thời Tễ, Lê Thầm đang ngồi bên ngoài nhìn thấy Thời Tễ đi ra thì nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cạnh Thời Tễ.
"Em trai Thời tiên sinh cũng đi cùng đi." Điền Phó Minh trầm giọng nói.
Lê Thầm cau mày: "Đi đâu?"
Thời Tễ liếc hắn một cái, không trả lời.
Hai người lên cùng một chiếc xe cảnh sát với Điền Phó Minh, còi báo động vang lên, một lúc sau họ đã đến quảng trường thành phố.
Điền Phó Minh xuống xe trước, đi đến chỗ của Thời Tễ mở cửa cho hắn, giữa quảng trường có một nhóm lớn đang xem náo nhiệt, vài cảnh sát đặc nhiệm mặc áo chống đạn cầm khiên bảo vệ cảnh giác với người ở giữa đám đông, một người đàn ông cầm dao găm trên tay.
Một cảnh sát đặc nhiệm nhìn thẳng hắn ta, một tay cầm bộ đàm lên, nhỏ giọng nói: "Đây là một Omega mất khống chế, chuẩn bị thuốc gây mê, cẩn thận đừng làm anh ta bị thương."
Thời Tễ ngẩng đầu, thấy người đàn ông bị cảnh sát bao vây quả thực chính là người trước đó đã theo dõi họ, mắt anh ta đỏ hoe, răng nghiến chặt, răng nanh sắc nhọn cắt vào môi, máu đỏ sậm tràn ra từ khóe miệng, băng vải quấn trên cổ bị bung ra một vòng, chiếc cổ dần dần lộ ra.
Những người xung quanh nhìn thấy cổ anh ta thì há hốc mồm. Làn da tái nhợt của người đàn ông đầy những lỗ kim dày đặc và vết khâu, có thể thấy đó là những vết sẹo do phẫu thuật để lại, thậm chí trên chiếc cổ thon dài không có lấy một mảnh da lành lặn.
Phần sau gáy của anh ta càng đáng sợ hơn, làn da nơi tuyến thể là một mảnh xanh tím, những vết chỉ khâu phẫu thuật còn chưa được cắt ra khiến người ta nhìn thấy phải rùng mình, do cử động của anh ta quá lớn khiến một số vết chỉ khâu thắt lại và làm bong ra phần da thịt đỏ tươi, vết phẫu thuật trên làn da trắng bệch lại càng thêm chói mắt.
Yết hầu của Thời Tễ lăn vài vòng.
Hắn ta quả nhiên là một thực thể thí nghiệm.
"Trước tiên tìm cách đánh bay con dao găm khỏi tay anh ta." Điền Phó Minh ở một bên bình tĩnh nói, giơ bộ đàm trong tay ra lệnh, "Đồng thời, chú ý bảo vệ an toàn cho những người xung quanh."
Ngay sau đó, một giọng nói trả lời từ phía bên kia của bộ đàm.
Thời Tễ hơi quay đầu lại, như không liên quan gì mà nói: "Cảnh sát Điền không thấy kỳ quái sao? Omega đều như nhau, sao có thể thể mất khống chế?"
Điền Phó Minh nghe được lời hắn nói liền buông tay xuống, có chút hứng thú nhướng mày nhìn hắn: "Ý Thời tiên sinh muốn nói với tôi là gì?"
"Một người bạn của tôi có hứng thú với việc đào tạo Omega đỉnh cấp nhân tạo đã nói với tôi rằng, đối tượng thí nghiệm đều là Omega cấp thấp hơn nên gen của họ sẽ buộc phải kết hợp lại, khiến cho gây ra tác dụng phụ là mất khống chế cảm xúc của mình."
"Có chuyện như vậy sao?" Điền Phó Minh cau mày.
Thời Tễ "Ừm" một tiếng, hắn lấy điện thoại di động ra, tìm đến video Kỷ Thế Sơ gửi cho hắn, bấm vào phát cho Điền Phó Minh xem.
Điền Phó Minh cụp mắt xuống nhìn điện thoại di động của Thời Tễ, lông mày nhíu thật sâu, đặc biệt khi nhìn thấy đối tượng thí nghiệm trong đĩa petri đập đầu vào vách kính, ông thậm chí không đành lòng xem tiếp mà nhắm mắt lại.
"Chúng tôi đã điều tra người này từ tối qua." Điền Phó Minh chỉ vào người đang bị vây quanh, "Cậu ta tên là Du Hà, mười chín tuổi, là trẻ mồ côi, không có tiền án tiền sự, trước đó vẫn ở...... "
"Viện nghiên cứu gen sinh học ABO."
Điền Phó Minh nhìn Thời Tễ: "Thời tiên sinh thật sự không quen cậu ta sao?"
Thời Tễ cười lạnh: "Không phải cảnh sát Điền cũng biết sao, sau khi cha mẹ tôi cứu được Lê Thầm thì đã rời khỏi phòng thí nghiệm, sau này mọi việc đều do Tần Triết làm."
Vừa nói xong lời này thì đám người bên kia truyền ra một trận kinh hô, Thời Tễ vội vàng quay người lại, chỉ thấy một viên cảnh sát đặc chủng xông tới trước, tay mắt nhanh lẹ đánh rớt dao găm trên tay Omega kia. Con dao rơi xuống đất, vài người cảnh sát khác nhanh lẹ đuổi theo, dùng tấm khiên phòng vệ đẩy Omega lùi về sau, cho đến khi đối phương té ngã trên mặt đất, một viên cảnh sát không chút do dự mà đè lên người anh ta.
Giây tiếp theo, vị bác sĩ đang chờ cơ hội lập tức lao tới, trong lúc Omega đang vùng vẫy không cẩn thận để lộ cổ, vị bác sĩ tìm đúng vị trí rồi đâm vào mạch máu của đối phương.
Chất lỏng trong suốt trong ống tiêm nhanh chóng hạ xuống, đôi mắt Omega đỏ hoe dần mất đi sức lực, anh ta nghiến răng nghiến lợi, hai tay gắt gao bám lấy bộ đồ của đặc cảnh, trong họng phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ.
Sau đó, anh ta đột nhiên quay đầu, hoảng loạn như muốn tìm kiếm thứ gì đó mà yếu ớt đá chân, cho đến khi đám người Điền Phó Minh và Thời Tễ chen vào trong, con ngươi đang nheo lại của Omega dần dần mở rộng, sau đó chậm rãi khép hai mắt té xỉu trên mặt đất.
Thời Tễ nhìn anh ta được khiêng trên cáng, những cảnh sát thì khác sơ tán đám đông.Lê Thầm, người nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng, quay đầu lại nhìn Điền Phó Minh ở phía bên kia hỏi: "Anh ấy sẽ bị nhốt à?"
"Chúng ta tạm thời phải giam giữ cậu ta." Điền Phó Minh suy nghĩ một chút rồi nói.
Lê Thầm cụp mi cắn môi dưới, không có phản ứng gì nhiều.
"Có cần tôi đưa các cậu về không?" Điền Phó Minh hỏi Thời Tễ, "Hôm nay thật sự là quấy rầy Thời tiên sinh rồi."
Thời Tễ lắc đầu: "Nơi này cách nhà chúng tôi không xa, cảnh sát Điền trước đi làm việc đi."
Điền Phó Minh cũng không từ chối, đúng thật bây giờ sự vụ của ông có hơi nặng nề: "Được rồi, về chuyện Omega đỉnh cấp mà Thời tiên sinh nhắc tới, tôi sẽ nghĩ cách báo cáo với cấp trên."
Vừa dứt lời, hai người đã lịch sự chào tạm biệt, Thời Tễ nhìn Điền Phó Minh lên xe rời đi, đám đông ồn ào tụ tập đã bị giải tán, ngoại trừ vài giọt máu còn sót lại trên mặt đất, mọi thứ bình lặng như chưa hề phát sinh chuyện gì.
Thời Tễ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn chằm chằm Lê Thầm bên cạnh: "Vừa rồi cậu muốn nói gì với tôi à?"
Lông mi Lê Thầm run lên, chớp mắt vài cái rồi im lặng gật đầu.
"Omega vừa rồi." Cậu dừng một chút, "Dư Hà, em biết anh ta."
Câu nói ngắn gọn này khiến Thời Tễ vô thức trợn to hai mắt.
Lê Thầm ngước mắt nhìn hắn: "Anh ta cũng như em, là một trong những đối tượng thí nghiệm đầu tiên."
"Anh ta là người thành công dung hợp gen của Omega đỉnh cấp."
Giọng nói của thiếu niên không có một cảm xúc dư thừa nào, ngữ điệu nhẹ nhàng như muốn cuốn bay bởi gió.
Thời Tễ nghe cậu nói như vậy, trong nháy mắt nghĩ đến đứa bé còn lại trong ảnh chụp.
Khó trách luôn có một loại cảm giác quen thuộc khó giải thích.
"Anh ta đã bảo vệ em." Lê Thầm trầm giọng nói.
"Nếu không có anh ta, chú Thời và dì Tống sẽ không bao giờ có thể cứu được em."
"Không ngờ... lần này lại là anh ấy."
Khi nói chuyện, đôi mắt của Lê Thầm hơi ửng đỏ.
Thời Tễ bối rối nghiêng đầu, sau đó trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, hắn lập tức phản ứng.
Kẻ đứng sau gửi ảnh cho hắn và Kỷ Thời Sơ, đánh cắp tài liệu trong tổ chức và gửi cho Thời Tễ, đồng thời giết chết ba Alpha, tất cả những điều này có phải là Du Hà làm không? !
Mục đích của anh ta khi làm điều này không chỉ là vạch trần bí mật về phòng thí nghiệm, tập trung sự chú ý của công chúng về việc nhân công đào tạo Omega đỉnh cấp mất khống chế, công khai quá trình thí nghiệm tàn ác ra bên ngoài, mà còn là để bảo vệ Lê Thầm.
Nhưng tại sao... anh ta lại phải để mình trở thành mục tiêu.
Anh ta không sợ sao? Không sợ dọc đường xảy ra chuyện gì sẽ bị Tần Triết bắt được và diệt khẩu sao?
Rất lâu Thời Tễ vẫn chưa hồi phục, mãi cho đến khi Lê Thầm đưa tay ôm lấy hắn, nhiệt độ cơ thể ấm áp kéo hắn ra khỏi những suy nghĩ hoảng hốt.
"Anh."
Hắn nghe thấy Lê Thầm nhẹ giọng gọi.
"Thật sự bây giờ em chỉ còn anh thôi."
---
Editor: Ở văn án mình xem nhầm, truyện của chúng ta chính văn có 90c + 5 phiên ngoại nhe, sau này beta mình sẽ quay lại chỉnh, giờ mình đã đi được 2/3 đoạn đường rùi ớ mọi người :>>