Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 65: Răng nanh





Editor: tè ré re

---

Lê Thầm?

Sao có thể là Lê Thầm được ?!

Thời Tễ trong bóng tối trừng to hai mắt, đồng tử co rụt lại, ánh sáng lẽ ra phải xuất hiện trong tầm nhìn của hắn giờ đã bị thay thế bởi màn đêm mịt mù dày đặc. Hắn thậm chí còn không thể nhìn thấy thân ảnh của Lê Thầm bên cạnh, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể không ngừng truyền tới của đối phương.

Chẳng lẽ Kỷ Thời Sơ nói cho cậu ta biết?

Thời Tễ nghĩ vậy, nhưng giây tiếp theo hắn nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này.

Kỷ Thời Sơ không phải là loại người lật lọng, hắn đã nói giúp thì chắc chắn sẽ giúp.

Ngay lúc Thời Tễ nghĩ mãi không ra, hệ thống của Lê Thầm thình lình nhảy ra nói một câu: 【Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ bắt pháo hôi độc ác trở về, nhiệm vụ tiếp theo, xin hãy sử dụng những thủ đoạn khác để trả thù hắn.】

Sau khi nghe được âm thanh này, Thời Tễ phản ứng ngay lập tức.

Đệt.

Sao mà hắn lại quên mất là Lê Thầm có hệ thống bàn tay vàng cơ chứ.

Lê Thầm nhìn đôi mắt trợn trừng của Thời Tễ, đôi mắt đen như khói đầy vẻ bối rối và kinh ngạc không thể che giấu, cậu đưa tay chạm nhẹ vào má Thời Tễ, khóe miệng hơi cong lên nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến cực kỳ.

"Anh bảo em đợi, em ngoan ngoãn đứng đó không dám nhúc nhích." Thiếu niên nhẹ nhàng nói, thanh âm không lớn nhưng vẫn có thể vang vọng trong không gian chật hẹp này.

Đầu ngón tay mềm mại mơn trớn gương mặt Thời Tễ từng chút một, cậu dùng chút sức, để lại dấu ngón tay dễ thấy trên làn da trắng nõn của Thời Tễ.

Ngón tay chậm rãi trượt xuống, Lê Thầm chạm vào hàng mi đang run rẩy, chóp mũi, đôi môi hơi khô khốc của Thời Tễ, sau đó xoa xoa chiếc cằm xinh đẹp của đối phương. Khi cậu chạm vào chiếc cổ thon dài ở phía sau, Thời Tễ theo bản năng mà run rẩy.

"Anh ơi, em làm gì sai sao?"

Lê Thầm mặt không có biểu cảm mà nói, sau đó liền cúi đầu cắn yết hầu của Thời Tễ. Thời Tễ không nhìn được bây giờ Lê Thầm trông thế nào, chỉ có thể đoán từ hành động cùng giọng điệu của cậu ----

Lần này hắn xong đời rồi.

"Lê, Lê Thầm!"

"Bình tĩnh!"

Cảm giác bị bóp cổ rất khó chịu, cho dù đối phương không dùng chút sức nào, Thời Tễ cũng theo bản năng bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Hắn muốn giơ tay lên nắm lấy cổ tay Lê Thầm, nhưng tay hắn dường như không có xương cốt, chỉ có thể gượng gạo nâng lên vài centimet rồi sau đó rớt xuống trở lại.

Không đúng.

Tại sao cơ thể hắn lại mềm nhũn như vậy.

Thời Tễ bị Lê Thầm gắt gao ôm vào trong ngực, bởi vì bị đối phương bóp lấy cổ mình nên hắn hơi ngửa người về phía sau, đầu buộc phải ngẩng lên, đôi môi mỏng thở dốc. Lê Thầm dựa sát vào hắn, chóp mũi cọ vành tai mềm mại của Thời Tễ: "Sao anh lại muốn gạt em?"

Cậu lặng lẽ há miệng, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, sau đó ngẩng đầu cắn mạnh vào tai Thời Tễ, đầu răng trực tiếp xuyên qua da thịt, cắm vào trong thịt mềm, máu gần như ngay lập tức trào ra.

Trong bóng tối, dây thần kinh cảm giác của Thời Tễ không khống chế được mà trở nên vô cùng nhạy cảm, dái tai đau nhức khiến khóe mắt Thời Tễ nóng lên, nước mắt sinh lý trào ra. Hắn hít một hơi khí lạnh, hai tay vô lực gãi vào ngực Lê Thầm.

"Lê, Lê Thầm..." Hắn run rẩy gọi, không tự chủ được mà nức nở đôi chút, hơi thở nặng nề và nóng bỏng của đối phương phả vào vành tai khiến hắn tê dại, đau đớn đến mức không thể chịu nổi. Lê Thầm lại không chút lưu tình mà cắn, Thời Tễ có cảm tưởng như thể tai mình đã rớt ra.

Loại cảm giác kinh hãi kỳ quái này buộc hắn phải cầu xin tha thứ: "Tôi, tôi không đi đâu cả, tôi chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí chút thôi."

Người đàn ông luôn khôn khéo không ai bì nổi nay lại run rẩy nói không thành câu. Đôi mắt Lê Thầm tối sầm, cậu buông răng ra, nhìn chằm chằm vào dấu răng trên tai Thời Tễ, nghe lời nói dối vụng về của hắn, cậu cười khẩy: "Đi đâu để hít thở không khí cơ? Vườn sau? Hay là nước ngoài?"

"Anh muốn biến mất khỏi em, chạy trốn đến nơi em không bao giờ tìm thấy được sao."

Lê Thầm vừa nói ra những lời này, mọi hy vọng trong lòng Thời Tễ lập tức tiêu tan.

"Em nói đúng không?" Lê Thầm hỏi, "Anh ơi?"

Thời Tễ cảm thấy tim nhảy đến kịch liệt, máu lưu thông quá nhanh cùng hô hấp gấp gáp dẫn tới đại não hút oxy quá độ, hắn mê mang bị Lê Thầm ôm lấy, nước mắt không tự chủ được mà lăn xuống. Những giọt nước mắt trong suốt rớt xuống ướt tay Lê Thầm, một cảm giác tuyệt vọng bao bọc lấy Thời Tễ.

Hắn không ngờ kế hoạch trốn thoát của mình lại thất bại nhanh chóng và triệt để như vậy, như thể mọi thứ về hắn đều nằm trong sự kiểm soát của Lê Thầm.

Tiếng nức nở không ngừng khiến hơi thở của hắn trở nên gấp gáp, Lê Thầm nhìn sắc mặt đang dần tái nhợt của Thời Tễ, hai mắt không tự chủ được mà trợn lên, cậu cau mày, đưa tay ra che miệng Thời Tễ, ngăn không cho hắn hô hấp quá độ.

Dưỡng khí ùa vào phổi bị chặn lại, hắn chỉ cảm thấy một trận đau đớn ở phổi, Thời Tễ cau mày khó chịu, tiếng nức nở bị chặn lại nghẹn trong cổ họng.

Lê Thầm cọ cọ sườn mặt Thời Tễ, muốn trấn an cảm xúc kịch liệt của hắn: "Đừng như vậy, anh sẽ chết mất."

Cậu nói, tay còn lại vuốt ve sống lưng của Thời Tễ, trong giọng nói còn có chút mờ mịt.

"Ngoan ngoãn ở bên cạnh em, tại sao anh cứ muốn chạy trốn chứ?"

Thời Tễ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hắn chớp mắt, nước mắt treo trên lông mi thi nhau rơi xuống. Cả người hắn run rẩy, muốn mở miệng nói gì đó, yết hầu lại như bị lửa đốt không thể phát ra âm thanh nào.

Một cảm giác mệt mỏi mãnh liệt đánh vào đại não hắn, Thời Tễ cảm thấy mi mắt nặng trĩu, không không chế được từ từ ngã xuống.

Lê Thầm xoa xoa gáy Thời Tễ, hôn lên mặt hắn, thấp giọng nói: "Mệt mỏi thì hãy nghỉ ngơi đi."

"Em mang anh về nhà, anh trai."

Khi âm tiết cuối cùng rơi xuống, mí mắt của Thời Tễ cũng khép lại, rơi vào hôn mê.

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Thời Tễ bị một cơn ác mộng dọa tỉnh.

Trán hắn toát ra một lớp mồ hôi lạnh, vạt áo trên lưng cũng đã ướt đẫm mồ hôi, khi hắn mở mắt ra thì trời vẫn còn tối, Thời Tễ sửng sốt vài giây, sau đó cau mày khó hiểu.

Không lẽ... Đây vẫn là một giấc mơ sao?

Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, cho đến khi hắn chớp mắt, lông mi của anh có cảm giác kỳ lạ bị thứ gì đó chặn lại, giống như có một lớp vải đen che mắt, Thời Tễ cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.

"Mười hai năm trước xảy ra một vụ thảm sát cả gia đình, một nam một nử đột ngột tử vong trong phòng kín, tất cả cửa sổ đều bị đóng kín. Lúc cảnh sát tiền vào thì hiện trường cực kỳ sạch sẽ. Hung thủ giệt người không hề tiêu hủy thi thể hay cướp tài sản,......"

Lúc này Thời Tễ đột nhiên nghe được thanh âm của một người khác, hắn vội vàng quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, trên trán mồ hôi lạnh thi nhau trượt xuống, trai tim trong lồng ngực nhảy lên kịch liệt.

Là Lê Thầm.

Thời Tễ cử động, giây tiếp theo, hắn cảm giác như tay mình bị thứ gì đó trói chặt, nếu Thời Tễ cử động một chút, bên tai hắn sẽ nghe thấy tiếng dây xích cọ xát với mặt đất.

"Cậu..." Thời Tễ nuốt khan, "Cậu đang làm gì vậy?!"

Chiếc đệm bên cạnh lún xuống, Thời Tễ có thể rõ ràng cảm nhận được Lê Thầm đang bước lên giường, dừng lại bên cạnh hắn, thanh âm của thiếu niên như gần như xa, cậu không để ý đến lời nói của Thời Tễ, tiếp tục lẩm bẩm: "......Nhiều năm như vậy qua đi, kẻ sát nhân của thảm kịch đó cuối cùng cũng bị bắt và đưa ra công lý. Người phụ trách viên nghiên cứu cấp quốc gia, Tần Triết có liên quan. Theo lời những nhân chứng tại thời điểm đó, hắn là vì cướp đoạt một đứa bé nên mới nhẫn tâm giết chết cặp vợ chồng vô tội kia."

Nổi bất an trong lòng Thời Tễ càng lúc càng mạnh, hắn giãy giụa, tiếng xiềng xích trói trên cổ tay vang lên, Lê Thầm ngước mắt nhìn Thời Kỳ, mặc dù đôi mắt kia của đối phương đang bị che lại, cậu vẫn như cũ cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu sắc của người đàn ông.

Lê Thầm quay đi, quay lại đọc tờ báo trên tay: "Sau khi bị cảnh sát thẩm vấn, Tần Triết cuối cùng đã thừa nhận tội ác của mình."

Vừa nói cậu vừa ghé sát vào tai Thời Tễ: "......Cảnh sát đã thành công bắt giữ hung thủ."

"Có phải cốt truyện của anh tới đây là kết thúc có phải không?"

Hơi thở lạnh lùng của thiếu niên lướt qua tai hắn, mỗi chữ đếu đánh thẳng vào tim Thời Tễ. Hắn siết chặt tay, cả người cứng đờ.

Làm sao Lê Thầm biết được?

Ngay cả khi cậu ta có hệ thống 0373, chẳng phải hệ thống đó giống với trong nguyên văn sao? Ngoại trừ hắn là người từ nơi khác đến ra thì đều biết hết tất cả, chẳng lẽ hệ thống của Lê Thầm lại lợi hại đến như vậy sao?

Thời Tễ run rẩy, hắn mím đôi môi khô khốc, lắp bắp hỏi: "Cậu đang nói gì vậy?"

Lê Thầm ngước mắt nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt nhẵn nhụi của người đàn ông, nghiêng đầu khó hiểu hỏi: "Anh, anh không hiểu sao?"

Thời Tễ lắc đầu.

"Lê Thầm, có chuyện gì thì chúng ta......chúng ta từ từ nói chuyện." Hắn biết lúc này Lê Thầm đã mất lý trí nhưng Thời Tễ vẫn không bỏ cuộc mà muốn thức tỉnh cậu, "Cậu, cậu buông tôi ra trước đã, được không?"

Hắn cố gắng hạ giọng để giọng điệu mình nghe nhẹ nhàng nhất có thể, muốn Lê Thầm thả lỏng cảnh giác với mình đôi chút, nhưng khi hắn nói xong Lê Thầm lại im lặng. Thời Tễ cảm thấy toàn thân dâng lên một nỗi lo lắng, hắn không nhìn thấy gì cả, căn bản không biết được phản ứng của Lê Thầm hiện tại như thế nào.

Lông mi xuyên đâm chọt mảnh vải trước mắt khiến hắn khó chịu, yết hầu Thời Tễ lăn vài vòng, môi tái nhợt.

Một lúc lâu sau, khóe môi truyền đến một xúc cảm nhẹ nhàng, Lê Thầm thấp giọng nói: "Lúc này em còn cho rằng anh sẽ nói ra sự thật."

Cậu đưa một tay ra sau đầu Thời Tễ, nắm lấy mái tóc dài của đối phương, Thời Tễ đau đớn hít một hơi, buộc phải ngẩng đầu lên.

"Anh làm em thất vọng rồi."

"Anh trai."

Vừa nói, hơi thở của cậu phả vào mặt Thời Tễ, cậu cúi đầu, qua một lớp băng vải mà hôn lên mắt Thời Tễ. Cho dù cử động trên môi có nhẹ nhàng đến đâu, bàn tay nắm tóc Thời Tễ vẫn không ngừng dùng sức. Da đầu bị lôi kéo mạnh mẽ khiến Thời Tễ không nhịn được mà cau chặt mày.

"Lê..." Thời Tễ còn muốn nói gì đó nhưng Lê Thầm lập tức tiến đến chặn môi hắn lại, dùng đầu lưỡi liếm răng hắn, mút một hồi rồi buông ra. Thời Tễ hít một hơi, lại muốn tiếp tục nói, Lê Thầm lại tiếp tục hôn hắn, sau khi lặp lại mấy chục lần như vậy, Thời Tễ ấn vào đôi môi đỏ mọng sưng tấy của hắn, lặng lẽ nuốt lời nói lại vào trong miệng.

Nói chuyện với tên điên này cũng chẳng ích gì.

"Anh không thuộc về thế giới này phải không?" Lê Thầm cụp mắt nhìn chằm chằm vào sợi chỉ bạc mơ hồ nối với môi Thời Tễ, "Sau khi hoàn thành tất cả nhiệm vụ, có phải anh sẽ trở về thế giới của mình đúng không?"

Cậu dụi khóe mắt, lại cắn Thời Tễ, nghe người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, Lê Thầm mới mơ hồ nói: "Vậy em..."

"Cũng là nhiệm vụ của anh sao?"

Bàn tay còn lại của cậu nắm lấy cổ Thời Tễ, đối phương hoảng sợ nuốt nước bọt, yết hầu trong tay lăn tròn, Lê Thầm không ngừng hỏi hắn: "Anh đối xử tốt với em là vì nhiệm vụ sao?"

Thời Tễ không thấy được đôi mắt đỏ ngầu của Lê Thầm, hắn vô thức muốn phủ nhận, nhưng thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, cưỡng ép cố định đầu hắn.

Lê Thầm nghiến răng, Thời Tễ trước mặt bị hôn mạnh đến mức hai má đỏ bừng, gần như không thở được. Màu của miếng vải đen che mắt rõ ràng đã sẫm hơn, chất liệu vải có khả năng thấm hút cao, cắn nuốt sạch sẽ những giọt nước mắt đang trào ra.

Thứ duy nhất không thể nhìn thấy là đôi mắt đang hoảng sợ đằng sau lớp băng vải kia.

Rốt cuộc tại sao cậu ta lại biết được?!

Thời Tễ chỉ cảm thấy sống lưng tê dại, một dòng điện chạy dọc sống lưng của hắn, trái tim đập thình thịch của hắn như sắp bật ra khỏi lồng ngực, những ngón tay nắm chặt của hắn lần lượt bị Lê Thầm mở ra, vài vết móng tay đỏ tươi hiện ra trong lòng bàn tay mềm mại. Vừa rồi hắn gần như tự véo mình đến chảy máu, những chỗ ứ máu vẫn còn đỏ rực.

"Lê Thầm..." Thời Tễ mấp máy môi, tâm tình Omega trước mặt quá bất ổn, hắn chỉ có thể cầu xin tha thứ để thoát khỏi Lê Thầm, "Tôi, tôi sẽ kể cho cậu nghe mọi chuyện."

Hắn lung lay cổ tay hai cái, sợi xích sắt vô tình làm xước da do cử động mạnh vừa rồi, làn da trắng nõn đọng lại một vệt màu hồng nhạt trông sắc tình dị thường.

"Buông tôi ra trước đã, được không?" Thời Tễ lại cầu xin, "Trói như thế này làm tôi rất khó chịu."

Giọng nói hắn mang đầy giọng mũi, nghe mềm mại như một chú mèo con đang nũng nịu, Lê Thầm nhướn mày, nhưng trong đôi mắt lại không có ý cười. Cậu bóp má Thời Tễ, cúi xuống và cúi đầu xuống thì thầm: "Nếu em thả anh ra, anh lại chạy thì em biết làm sao?"

"Sẽ không!" Thời Tễ không chút do dự đảm bảo nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không rời xa cậu!"

"Cậu nhìn xem......Hiện tại cốt truyện đã hoàn thành, nhưng tôi lại không biến mất." Hắn cố nhếch khóe miệng, "Hệ thống của tôi đã rời đi từ lâu, nếu không có nó trợ giúp, tôi căn bản vô pháp rời đi."

Thời Tễ cố gắng làm cho lời nói của mình nghe chân thực nhất có thể, Lê Thầm nghe xong chớp mắt nhìn làn da đỏ bừng của Thời Tễ, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới chậm rãi trả lời: "Em không tin anh."

"Bởi vì anh thật sự rất gian xảo."

Đáy lòng Thời Tễ một trận ảo não, trước đây hắn không nên lừa gạt Lê Thầm, thằng nhóc này thông minh như vậy, chỉ bằng vào mấy lời nói căn bản không dỗ được cậu ta nữa.

"Vậy... cậu muốn gì?"

Lê Thầm không trả lời ngay câu hỏi của Thời Tễ, im lặng kéo dài đến mức Thời Tễ gần như nghĩ rằng cậu đã rời đi, sau đó, cậu đột nhiên giơ tay cởi bỏ tấm vải đen che mắt Thời Tễ.

Đôi mắt vốn đã quen với bóng tối bị ánh đèn trong phòng chiếu vào, Thời Tễ nhắm chặt mắt lại, một lúc sau mới cố gắng mở ra.

Lê Thầm đang nửa quỳ trước mặt hắn, áo quần trước ngực vì bị hắn gãi mà trở nên lộn xộn, biểu cảm có thể coi như bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn cong nhẹ, thoạt nhìn vô hại như thế tất cả những chuyện vừa rồi đều không liên quan đến cậu.

Nhưng cảm giác mát lạnh trên mắt cá chân đã thu hút sự chú ý của Thời Tễ, hắn quay lại nhìn thì thấy mắt cá chân của mình cũng bị một chiếc vòng sắt dày còng lại.

Thời Tễ hít một hơi.

Mẹ nó.

Hắn cầu xin như vậy rồi mà Lê Thầm còn ngược lại càng trói chặt hắn hơn.

Lê Thầm chú ý đến ánh mắt của Thời Tễ, cậu quay đầu nhìn sang, giơ tay chạm vào bắp chân thon thả của Thời Tễ, khẽ cười khúc khích: "Vốn dĩ em không muốn nhốt anh lại."

"Nhưng anh lại không nghe lời."

Cậu nhún vai, quay đầu lại đối mắt với Thời Tễ, ánh mắt vô tội.

"Em đành phải làm như vậy."

Lê Thầm vươn tay đẩy vai Thời Tễ, đẩy hắn ngã xuống giường.

"Cách để một Alpha giữ được Omega là đánh dấu cả đời."

Thiếu niên cởi cúc áo của Thời Tễ, để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp của hắn.

Lời nói của cậu nghe có gì đó không đúng khiến Thời Tễ khẽ cau mày. Sau đó, răng nanh sắc nhọn của đối phương chạm vào cổ hắn, trực tiếp xác nhận suy nghĩ của Thời Tễ.

"Thật đáng tiếc anh của em lại là Beta."

"Không có cách nào để anh đánh dấu em—"

Lê Thầm lè lưỡi, đầu lưỡi mềm mại ấm áp liếm láp vùng da sau cỗ Thời Tễ đến mức ẩm ướt.

Sau đó, răng nanh của Omega cắm sâu vào mảng da mỏng manh này.

"Vậy để em đánh dấu anh đi."