Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 67: Thẳng thắn



Editor: tè ré re

---

Lê Thầm cởi bỏ còng tay cho Thời Tễ, còn chiếc còng trên chân thì vẫn không tháo, trên đó còn đính lục lạc, Thời Tễ vừa động nhẹ một cái, tiếng chuông thanh thúy liền kêu vang.

Hắn cụp mắt nhìn chằm chằm chiếc chuông bạc, mặt sắt ma sát trên làn da trắng nõn, phần da bắp chân nối liền mắt cá chân trắng nõn đầy mấy vết ngón tay đỏ rực bắt mắt, nhìn kiểu gì cũng thấy vô cùng ngại ngùng.

Hai tai Thời Tễ bắt đầu không khống chế được mà nóng lên, Lê Thầm không chú ý đến biến hóa của hắn, cậu đưa tay định bế Thời Tễ từ trên giường lên, người đàn ông chỉ mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình màu xanh đậm, vạt áo rộng thùng thình khó khăn lắm mới che khuất được một vùng nhỏ ở đùi.

Khi tay của Lê Thầm chuẩn bị lại gần Thời Tễ, hắn theo phản xạ né tránh, hắn nâng cánh tay lên che trước người, nhấc mí mắt nhìn chằm chằm Lê Thầm, như là sợ giây tiếp theo cậu sẽ làm gì đó với hắn.

"Tôi tự đi được." Tuy rằng bên hông vẫn còn đau âm ỉ nhưng Thời Tễ vẫn từ chối sự giúp đỡ của Lê Thầm, hắn dùng ngón tay đẩy thiếu niên trước mặt ra, mặc quần rồi xoay người định xuống giường.

"Thật sao?" Lê Thầm nhìn hắn từ trên xuống dưới với ánh mắt nghi hoặc, "Anh thoạt nhìn rất khó chịu."

Này là do ai ban tặng hả ?!

Thời Tễ tức giận đến mức muốn đấm Lê Thầm mấy cái.

Thiếu niên tiến lại gần định đỡ hắn nhưng lại bị Thời Tễ hất phăng, hắn lạnh giọng: "Không cần, tôi có thể."

Nói xong, Thời Tễ ngồi thẳng dậy, thõng chân xuống giường.

Nhưng chân hắn còn chưa kịp chạm đất thì một cỗ đau đớn như có dòng điện xuyên qua cơ thể, đồng tử Thời Tễ co rút, đầu gối vô thức khuỵu xuống, vô thức ngã xuống đất.

Lê Thầm ở một bên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn, người đàn ông mềm nhũn nằm trong lòng cậu, đôi chân trần giẫm lên nền đất lạnh lẽo, tiếng lục lạc nhỏ nhẹ nhàng vang vọng trong phòng.

Thời Tễ bình tĩnh lại một lúc, sau khi cơn đau qua đi mới mở mắt ra, hai tay hắn đặt lên vai Lê Thầm, thiếu niên một tay ôm hắn, cúi đầu nhìn vào mắt hắn.

Đôi mắt Vụ Lam Sắc ánh lên ý cười, cho dù nụ cười đó biến mất trong giây lát nhưng vẫn bị Thời Tễ rõ ràng bắt lấy.

Cậu ta thế mà lại cười nhạo mình.

Thời Tễ nghiến răng, ngón tay không chút khách khí mà nhéo cỗ Lê Thầm, thiếu niên ăn đau nên khẽ rên một tiếng, sau đó ánh mắt vô tội nhìn Thời Tễ.

Cậu lẩm bẩm nói.

"Em đã nói là anh không được mà."

Thời Tễ mặt lạnh lùng mà nhéo cậu thêm cái nữa.

Sau đó hắn không được tự nhiên và vòng tay ôm lấy cổ Lê Thầm, thấp giọng nói: "Ôm tôi tới cửa."

Lê Thầm đang nhíu chặt mày vì đau khi nghe được câu nói này thì thần sắc lập tức biến đổi, cậu không nói hai lời mà nhẹ nhàng bế Thời Tễ lên.

Thời Tễ mở to hai mắt, trơ mắt nhìn hai chân mình từ từ cách xa mặt đất. Cánh tay Lê Thầm nâng mông hắn, nâng hắn còn cao hơn cả bản thân cậu, sau đó lại ngầng đầu đối mắt với Thời Tễ. Cậu ôm đến là nhẹ nhàng, tốt xấu gì Thời Tễ cũng là một người cao mét tám sờ sờ lại không khỏi lâm vào trầm tư.

Không đúng.

Đây là sức lực mà một Omega có thể có sao?

Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề thế này?

Thời Tễ nhíu mặt mi, nghĩ mãi cũng không ra. Lê Thầm chớp mắt, thấy ánh mắt không rõ ý vị của đối phương thì nghiêng đầu khó hiểu: "Sao vậy ạ?"

Người trước mắt dời ánh mắt, nghiêng đầu né tránh lại không cẩn thận để lộ đôi tai đỏ ửng: "Không có gì."

Nói xong, Lê Thầm cũng không hỏi nhiều, cậu ôm Thời Tễ đi tới cửa, trong tay còn túm sợi xích sắt, âm thanh lung tung rối loạn khiến người ta không thể không nghĩ đến những chuyện khác. Thời Tễ cuối cùng cũng nhớ ra trong nhà còn có người giúp việc, vì thế hắn bắt đầu giãy giụa thoát khỏi người Lê Thầm.

Nếu như bị nhiều người như vậy phát hiện hắn và Lê Thầm thân mật ôm nhau thì biết làm sao đây.

"Có thể, có thể..." Thời Tễ hạ giọng, sau khi Lê Thầm mở cửa thì hắn có chút nôn nóng. Nhìn xung quanh xác định không có ai mới vỗ nhẹ lên cánh tay Lê Thầm hai cái, "Mau buông tôi xuống."

Hắn quơ chân, lục lạc treo ở chân lại vang lên, cả người Thời Tễ cứng đờ, trái tim nhảy thịch một cái.

Lê Thầm tựa hồ không nghe thấy gì mà tiếp tục ôm Thời Tễ đi về phía trước, thẳng cho đến khi bọn họ đi lên hành lang ngoài phòng, từ rào chắn gỗ đỏ bên cạnh Thời Tễ còn có thể nhìn thấy vài người giúp việc đang quét dọn.

Thời Tễ nuốt nước miếng, lại lần nữa túm quần áo Lê Thầm kêu: "Lê Thầm!"

Lúc này thiếu niên mới ngẩng đầu nhìn hắn.

"Tôi nói..." Thời Tễ bỗng nhiên im bặt, bởi vì hắn tình cờ thấy một người giúp việc đang quay người lại, hướng về phía bọn họ cúi đầu lau bàn.

Sau khi xác định đối phương không nhìn thấy hai người, Thời Tễ mới lén thở phào nhẹ nhõm, hắn muốn thoát khỏi vòng tay của Lê Thầm, đồng thời cũng không muốn người ở tầng dưới phát hiện ra mình. Vì thế động tác của anh trở nên lúng túng và quái dị, hắn dùng hai tay chống lên ngực Lê Thầm, nhẹ nhọng lặp lại: "Tôi nói ôm tôi ra cửa là được rồi."

"Nhưng thoạt nhìn anh không thể tự mình đi qua bên kia." Lê Thầm nghiêm túc nói.

Thời Tễ chớp chớp mắt: "Rốt cuộc cậu nhốt hắn ta ở nơi nào?"

Lệ Thần do dự vài giây, sau đó nói: "Ở thư phòng."

Thư phòng.

Thời Tễ đột nhiên nghĩ đến căn phòng nhỏ tối tăm phía sau tủ sách, là nơi hắn đạ giam giữ Lê Thầm khi vừa mới xuyên qua.

Này là sao?

Là ác ý trả thù?

Thời Tễ cắn môi dưới: "Ở đây đều là người của tôi, cậu không sợ bị bọn họ nhìn thấy sao?"

Lê Thầm nghe xong cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa rồi Thời Tễ lại chống cự mình như vậy, cậu liếc nhìn người hầu đang dọn dẹp tầng dưới, sau đó nhướng mày, dương như cố ý ôm Thời Tễ đến gần mép hàng rào.

Quả nhiên, người đàn ông trong ngực trong nháy mắt càng khẩn trương hơn, hai chân vô thức quấn quanh eo Lê Thầm, hai tay siết chặt trên vai cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên trắng bệch.

"Rốt cuộc cậu có nghe tôi nói gì không?!" Nhìn thấy Lê Thầm càng nghiêm túc hơn, trong mắt Thời Tễ tràn đầy tức giận.

"Em có." Lê Thầm nhếch khóe môi, vẻ mặt không chút sợ hãi, "Hai tai em đều nghe thấy được."

Thời Tễ nghiến răng nghiến lợi: "Vậy cậu còn..."

Một giây tiếp theo, Lê Thầm thả Thời Tễ xuống, hai chân hắn vẫn còn chút yếu ớt, trong lúc nhất thời đứng không vững, chiếc chuông treo trên chân lại bắt đầu vang lên, Lê Thầm dùng hai tay đỡ Thời Tễ sang một bên, buộc hắn phải hơi ngả người, lưng ép chặt vào hàng rào phía sau.

"Thật sao?" Anh nheo mắt, "Anh có thể thử xem, mọi người ở đây đều thật sự là người của anh sao?"

Lê Thầm nói mơ hồ, Thời Tễ chớp mắt định muốn dò hỏi, ngay sau đó Lê Thầm cúi người, môi dán sát môi Thời Tễ. Cùng lúc đó, dư quang của Thời Tễ vừa vặn nhìn thấy cách đó không xa đang có một người giúp việc đang cầm chổi chậm rãi tiến đến.

Trong lòng Thời Tễ vang lên tiếng chuông báo động, hắn đánh mạnh vào ngực Lê Thầm: "Ưm...ưm!!"

Đôi mắt Lê Thầm tối sầm lại, một bàn tay đè lại đầu của Thời Tễ, cố chấp hôn sâu hơn.

Chiếc lưỡi mềm mại ấm áp thân mật miêu tả hình dáng đôi môi của hắn, tay Thời Tễ nắm lấy cổ áo Lê Thầm, mọi sự chú ý đều tập trung vào người giúp việc đang đi về phía bọn họ.

Đối phương bước lên bậc thang cuối cùng, đặt chổi xuống và bắt đầu cẩn thận quét dọn, cậu ta dường như không chú ý đến Lê Thầm và Thời Tễ, cúi đầu làm việc mình đang làm một cách nghiêm túc.

Tiếng chổi quét đất "xào xạc" vang lên bên tai, Thời Tễ cảm thấy tim mình như treo trong cổ họng, đầu lưỡi ẩn trong miệng run rẩy, hàm răng vô tình khép lại, cắn đứt sự thăm dò của Lê Thầm. Trên đầu lưỡi, trong miệng nhất thời trào ra vị máu tươi, hòa cùng nước bọt cuộn vào thực quản.

Lê Thầm lặng lẽ ngước mắt nhìn vẻ hoảng sợ trong mắt Thời Tễ, bởi vì khoảng cách gần nên hắn thậm chí còn có thể nghe rõ nhịp tim của đối phương đang đập kịch liệt trong lồng ngực.

Các đốt ngón tay của người đàn ông trước mặt đang ôm lấy cậu trở nên trắng bệch, đôi mắt đen như khói không ngừng nhìn về hướng khác, hắn hồi hộp đến phát điên, lại không thể tránh thoát, không thể không ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt của Lê Thầm.

Cậu có thể cảm nhận được ngón tay đối phương đang gãi vào ngực mình giống như một con mèo đáng thương cầu xin sự thương xót, cho dù khi người giúp việc đi ngang qua sau lưng hắn, hắn cũng sợ đến mức ôm chặt Lê Thầm, trực tiếp nhắm mắt lại.

Một giây, hai giây...

Xung quanh yên tĩnh đến mức hắn chỉ có thể nghe thấy âm thanh của hòa lẫn của môi và lưỡi, Thời Tễ mở to đôi mắt đỏ hoe, nhìn thấy bóng lưng bình tĩnh của người giúp việc, vẻ mặt thay đổi.

Lúc này Lê Thầm mới buông hắn ra, cụp mắt nhìn thẳng vào đôi môi đỏ mọng của Thời Tễ, giơ tay chạm vào má đối phương, thấp giọng cười: "Ngoại trừ em ra, nơi này sẽ không có ai thuộc về anh cả."

Thời Tễ chậm rãi chớp mắt, hồi lâu sau, suy nghĩ rời rạc của hắn mới khôi phục lại khả năng suy nghĩ.

Cuối cùng hắn cũng hiểu ý của Lê Thầm.

Bởi vì vừa rồi quá khẩn trương nên Thời Tễ không để ý tới, người giúp việc vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt vô thần, động tác dọn dẹp lặp đi lặp lại máy móc như được lập trình từ trước, nếu để người khác nhìn thấy nói không chừng sẽ hoài nghi cậu ta có phải là người sống hay không.

Nghĩ đến đây, Thời Tễ có chút khó tin nhìn Lê Thầm: "Cậu khống chế bọn họ?"

Lê Thầm không nói gì, chỉ nhìn hắn mỉm cười.

Thời Tễ xoay người nhìn về phía những người giúp việc và quản gia dưới lầu, bọn họ cũng không khác gì người hầu khi nãy.

Chết lặng.

Cứng đờ.

Tử khí âm trầm.

Một cơn ớn lạnh kỳ lạ bò dọc sống lưng Thời Tễ, hắn khó khăn nuốt nước bọt, sức lực của hắn dường như không thể đứng quá lâu, hai chân mềm nhũn suýt nữa thì ngã trên mặt đất.

Lê Thầm lại ôm hắn vào lòng.

"Sao lại làm như vậy, Lê Thầm." Thời Tễ cảm thấy mình kiệt sức đến mức gần như không còn sức lực để nói chuyện.

"Vốn dĩ em chỉ muốn nơi này có hai người chúng ta mà thôi." Lê Thầm xoa má Thời Tễ, "Nhưng lại sợ anh không quen."

Lông mi dài của Thời Tễ rũ xuống che đi mí mắt, trong lòng hắn cảm thấy rất phức tạp, hồi lâu không biết phải đáp lại Lê Thầm như thế nào.

"Đi thôi anh." Giọng nói của Lê Thầm vang lên bên tai, Thời Tễ mặt không biểu cảm nhấc chân lên, bước đi như bị điều khiển.

Chiếc chuông trên chân lập tức lắc lư, trộn lẫn với tiếng xiềng xích trong tay Lê Thầm, tiếng "ding dang" vang vọng trong không gian rộng lớn, Thời Tễ đột nhiên cảm thấy âm thanh này nghe có vẻ cực kỳ thê lương.

Hai người im lặng đi tới cửa thư phòng, Lê Thầm mở cửa trước cho Thời Tễ sau đó dẫn Thời Tễ đến tủ sách quen thuộc, đúng lúc cậu đang định mở cửa bí mật, Thời Tễ định thần lại, thình lình hỏi: "Kỷ Thời Sơ có thực sự ở bên trong không?"

Lê Thầm xoay người, đầy ẩn ý liếc nhìn Thời Tễ: "Anh à, sau khi chính anh nhìn thấy thì sẽ biết."

Nói xong, cậu kích hoạt cơ chế, mở ra cánh cửa bí mật ẩn sau tủ sách, nơi này đã lâu không có người trông coi, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi mốc nồng nặc.

Thời Tễ nhìn bóng tối trước mặt, có ảo giác rằng lần đầu tiên đánh thuốc mê Lê Thầm rồi cứu cậu, hắn do dự vài giây rồi bước vào ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, Lê Thầm đi phía sau cần thận che chở hắn.

Đi vào bên trong được mấy mét, Thời Tễ dừng lại, thở dài quay người nhìn Lê Thầm đang đứng trong bóng tối: "Cậu lừa tôi."

"Kỷ Thời Sơ căn bản không ở đây."

Trong căn phòng tối tăm kín bưng này chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người, Thời Tễ đi vòng quanh phòng mà không cảm nhận được sự hiện diện của người thứ ba.

Lời giải thích duy nhất cho hiện tượng này là.

Lê Thầm chơi hắn.

Khi nói lời này, hắn bình tĩnh hơn mình tưởng, Thời Tễ vốn tưởng rằng hắn sẽ dùng một quyền đánh ngã Lê Thầm, nhưng hắn căn bản không làm như vậy.

Nghe xong, thiếu niên trước mặt thẳng thắn thừa nhận: "Bởi vì căn bản em không bắt hắn ta."

"Cho nên tất nhiên hắn sẽ không có ở đây."

"Kỷ Thời Sơ khó đối phó hơn anh nhiều." Lê Thầm chạm vào hàng mi hơi run rẩy của Thời Tễ, "Nơi đó đầy người của hắn, nếu em bắt hắn đi, anh sẽ tức giận mất."

Thời Tễ suy nghĩ về lời nói của Lê Thầm, hắn cảm thấy Lê Thầm không cần phải nói dối về vấn đề này.

Địa vị của Kỷ Thời Sơ cao hơn của hắn nhiều, nữa nữa còn là đang ở địa bàn của hắn ta, cho dù Lê Thầm có thể khống chế được ý thức của người khác cũng không thể nào khống chế mọi người cùng một lúc. Cậu cũng không phải kẻ ngốc, không muốn gây quá nhiều phiền phức cho chính mình.

Xác định Kỷ Thời Sơ không sao là được rồi.

Thời Tễ ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Hắn mím đôi môi khô khốc, nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện một chút."

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Trong phòng khách.

Trên chiếc bàn bày biện những món ăn tinh xảo, Thời Tễ ngồi đối diện Lê Thầm, liếc nhìn đồ ăn ngon trước mặt, lấy nĩa chọc miếng bít tết trên đĩa, kết cấu màu đỏ sậm xen lẫn nhau, mặc dù nó được bọc trong nước sốt tiêu đen nhưng vẫn không khơi dậy được cảm giác thèm ăn của Thời Tễ.

Hắn đặt dao nĩa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Lê Thầm ở một bên, thiếu niên phồng má nhai, thậm chí còn thỏa mãn mà nheo nheo mắt.

Thời Tễ kiên nhẫn chờ hắn nuốt đồ ăn, sau đó khi cậu ngước mắt nhìn sang thì liền mở miệng trước: "Tôi không phải Thời Tễ."

"Nói chính xác hơn, tôi tên là Thời Tễ, nhưng Thời Tễ mà cậu biết ban đầu và tôi là hai người hoàn toàn khác nhau."

"Cậu hẳn là cũng biết, thế giới này chỉ là tiểu thuyết, cậu là nhân vật chính của thế giới này, tôi tới đây bởi vì gặp phải tai nạn, theo một cách nói khác, chính là xuyên qua một cuốn sách."

"Bây giờ tôi trở thành người hiện tại như cậu đang thấy đây."

Thời Tễ nói, luôn chú ý xem Lê Thầm có nghe hay không, may mắn thay thiếu niên vẫn hợp tác, hai tay chống cằm nghe Thời Tễ kể chuyện, cảm giác này đối với cậu  có chút kỳ lạ.

"Giống như cậu, tôi cũng có một hệ thống, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, nó có thể giúp tôi rời đi, trở về thế giới ban đầu của tôi." Thời Tễ nói: "Tôi không thuộc về nơi này."

Lê Thầm chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Thế giới của anh như thế nào?"

Câu hỏi của cậu là điều mà Thời Tễ không thể ngờ tới, Thời Tễ sửng sốt trong giây lát, sương giá trong mắt hơi tan đi.

"Đó là một thế giới rất bình thường."

"Con người cũng là những người rất bình thường. Họ không có tuyến thể và tin tức tố, mọi người đều bình đẳng."

Lê Thầm ngắt lời: "Thế bọn họ chẳng phải đều là Beta sao?"

Thời Tễ: "..."

Hình như cũng đúng?

"Nghe có vẻ nhàm chán." Lê Thầm lẩm bẩm, "Anh, anh thật sự muốn quay về sao?"

Thời Tễ không chút do dự gật đầu: "Nơi đó có rất nhiều việc khiến tôi vướng bận."

"Cha mẹ tôi, bạn bè tôi, còn có mèo của tôi nữa."

Giọng nói của hắn có chút dịu dàng, Lê Thầm ở bên kia buông tay đang ôm cằm xuống, cầm con dao trong tay lên cắt một miếng bông cải xanh.

"Còn em thì sao?"

Thiếu niên không báo trước mà hỏi một câu.

"Nếu anh rời đi."

"Em phải làm sao bây giờ?"

---

Editor: Chèn, trước tiên là cúi đầu xin lỗi mọi người vì mình nghỉ tết hơi sâu, theo thông báo là mùng 1 mình sẽ bắt đầu edit tiếp, cơ mà lu bu nhiều chuyện quá nên bị lố mất ngày đẹp, nên tính là mùng 10 khai trương lại cho nó có vía luôn hihi

Sau đó là chúc mừng năm mới mọi người nha, chúc mọi người vạn sự như ý, tỷ sự như mơ, triệu triệu bất ngờ, ngập tràn hạnh phúc nè