Một tay Lê Thầm đè bả vai Thời Tễ, vững vàng cố định hắn trên ghế mềm, mũi dao sắc bén trong tay ngày càng tiến tới gần.
Thời Tễ không thể không ngẩng đầu lên, khó khăn nuốt khan tránh né con dao thời thời khắc khắc đều có thể cứa cổ hắn.
Hắn thuận thế nhìn ra phía sau của Lê Thầm, cửa thư phòng đóng chặt không có dấu hiệu nào là có người đã mở ra.
Lê Thầm tiến vào từ khi nào?
Hay là do chất lượng giấc ngủ của hắn tốt tới nổi có người cầm dao kề sát cổ mình mà cũng không hề hay biết.
Hai tay không tự chủ được nắm chặt, Thời Tễ chuyển ánh mắt về phía gương mặt tinh xảo kia của Lê Thầm.
Một bên mặt hắn nhiễm ánh trăng bên ngoài cửa kính, trên làn da trắng nõn phiếm hồng kỳ lạ, đôi môi thiếu niên hé mở, không tới gần Thời Tễ cũng có thể cảm nhận được luồng nhiệt cao từ cơ thể hắn.
Từ bàn tay đang ấn bả vai kia cách một tầng vải vóc truyền đến hắn một luồng nhiệt nóng hổi, Thời Tễ nhanh chóng hiểu ra, hình như Lê Thầm lại...phát tình.
Chẳng lẽ trước kia dùng thuốc quá liều dẫn đến kỳ phát tình của Lê Thầm tới sớm hơn?!
Thời khắc này, Lê Thầm đè hắn ở trên ghế, sức lực lớn tới mức một Beta như Thời Tễ cũng không động đậy được, con dao tuỳ thời đều có khả năng đoạt mạng hắn dừng lại ở vị trí cách động mạch vài centimet cùng với đáy mắt đạm mạc của đối phương, một chút cũng không hề giống Omega đang phát tình có được không!
Lông mi Thời Tễ run rẩy, lấy hết can đảm giật giật khoé môi: "Cậu muốn, làm gì......"
Hắn nổ lực khống chế không cho giọng nói mình phát run nhưng ngữ điệu cũng không khỏi vài phần yếu ớt, Lê Thầm chống người phía trên hắn lại không nói gì, nghiêng đầu đánh giá Thời Tễ một phen, giương giương khoé môi.
Hắn rất vừa lòng bộ dáng sợ hãi này của Thời Tễ nên không hề che giấu ý cười trên mặt mình.
Thời Tễ nhìn đôi môi cong cong của đối phương chỉ cảm thấy máu trong người toàn thân đều chảy ngược.
Hắn cũng không nhớ trong nguyên văn có đoạn cốt truyện này.
Không phải tính cách của Lê Thầm là Omega thiện lương chính nghĩa sao? Sự phấn khích đáng sợ bây giờ của hắn là cái gì vậy?!!
Thời Tễ điên cuồng gọi hệ thống trong lòng.
Thật không ngờ, sau khi âm thanh kích hoạt quen thuộc vang lên bên tai chỉ nói một câu---
[ Hệ thống bị tín hiệu không rõ quấy nhiễu, không thể đưa ra phán đoán tính cách! ]
[ Hệ thống bị tín hiệu không rõ quấy nhiễu, không thể đưa ra phán đoán tính cách! ]
[ Hệ thống bị tín hiệu không rõ quấy nhiễu, không thể đưa ra phán đoán tính cách! ]
Âm thanh cảnh báo của hệ thống chấn động làm màng tai Thời Tễ đau điếng, trong não như thể có một luồng điện, trước mắt hắn tối sầm, theo bản năng trượt xuống dưới, không cẩn thận để cổ bị mũi dao cứa qua, làn da non mịn xuất hiện vết thương, máu đỏ tươi chảy ra.
Thời Tễ than đau một tiếng, đau đớn trên cổ làm hắn thanh tỉnh không ít, hắn không có thời gian suy nghĩ luồng điện thiếu chút nữa giật chết hắn lúc nãy là từ đâu tới, hiện tại chỉ nghĩ tới việc tìm thuốc ức chế.
Thuốc ức chế......thuốc ức chế.
Hắn nhớ rõ ngăn kéo phía trước còn dự lại vài ống thuốc ức chế.
Sắc mặc Thời Tễ tái nhợt, duỗi dài cánh tay muốn mở ngăn kéo ra nhưng hắn không nghĩ tới khoảng cách lại xa như vậy, có cố gắng thế nào cũng không thể bắt lấy ngăn kéo.
Mà Lê Thầm đã nhạy bén phát hiện được ý đồ của hắn, buông tay đang đè bả vai Thời Tễ, một tay duỗi tới bắt lấy cánh tay đang duỗi ra của Thời Tễ ấn lại trên đỉnh đầu hắn, hắn rũ mắt nhìn người đàn ông dưới thân, vết máu dính trên cổ tay của đối phương không hiểu sao lại làm hắn cảm thấy hưng phấn.
Màu đỏ chói mắt nhiễm lên làn da trắng nõn, hắn không phân biệt được người trước mắt rốt cuộc là ai, trong đầu chỉ có âm thanh thúc giục chính mình---cắn lên đi.
Cắn lên đi, rồi hắn sẽ là con mồi của chỉ mình mà thôi.
Cắn lên đi, liếm máu hắn, làm hắn thuần phục mình.
Lê Thầm híp mắt, tầm mắt đảo qua khuôn mặt trắng bệch của người đàn ông, cặp mắt kia vốn nên cao cao tại thượng lúc này chỉ còn toàn là sợ hãi, nhưng nghĩ đến kẻ làm hắn sợ là mình thì Lê Thầm chỉ cảm thấy tuyến thể của mình nhảy thình thịch, cảm giác kích thích cả thể xác lẫn lý trí khó có thể miêu tả.
Hơi nóng chảy trong mạch máu như đang phát điên, hắn không khống chế được mà cúi đầu tiến lại gần, vươn đầu lưỡi liếm vết thương trên cổ Thời Tễ.
Thời Tễ trợn to hai mắt, đồng tử màu đen co rụt lại, xung quanh vết thương bị Lê Thầm ác ý mà liếm, nước bọt dính lên miệng vết thương làm hắn đau đớn, mang theo độ ấm nóng và lưu lại một mảnh ướt át.
Hắn đang làm cái gì thế?!!!
Trái tim đập nhanh càng ngày càng mãnh liệt, Thời Tễ theo bản năng cầu sinh mà kháng cự, hắn vặn vẹo thân mình muốn thoát khỏi trói buộc của Lê Thầm.
Nhưng Omega trước mắc lại khoẻ đến đáng sợ, không đợi Thời Tễ chạy thoát, trên cổ hắn càng ngày càng đau đớn.
Lê Thầm cắn sườn cổ hắn.
Làn da bị răng nanh đâm thủng làm Thời Tễ đau đớn đến mức trước mắt trắng bệch, hắn cảm giác như có thứ gì tràn ra, lại có thứ gì như muốn chui vào chỗ bị cắn đó.
Đây là cái gì?
Đánh dấu sao?
Lê Thầm là Omega, tại sao hắn lại có thể đánh dấu chứ?
Chóp mũi của đối phương áp vào làn da của hắn, Lê Thầm ngửi mùi tin tức tố hoa diên vĩ dính trên người Thời Tễ, rũ mắt mà chế trụ ngón tay đang run rẩy của Thời Tễ.
Thời Tễ hé miệng gian nan mà hô hấp, hắn là Beta, cho dù là tin tức tố của Omega hay Alpha đều sẽ làm hắn có ảnh hưởng cực lớn, cả người từ lỗ chân lông đều bị rót kín không kẽ hở, Thời Tễ thậm chí nghĩ rằng hơi thở của mình cũng đã bị tin tức tố của đối phương chiếm lấy.
Nhưng mùi gì hắn cũng không thể cảm nhận được, Thời Tễ nuốt khan, nặng giọng gọi một tiếng: "Lê Thầm......"
Lê Thầm ánh mắt rùng mình.
Hắn có thể cảm nhận được toàn thân người đàn ông đang run rẩy, giống như là một con sơn dương bị dã thú cắn mạch máu, ngay cả khi hắn phát ra âm thanh đều mỏng manh như thể đang cầu xin tha mạng.
Lê Thầm giật mạnh tóc sau gáy Thời Tễ, dùng sức buông cần cổ mảnh khảnh của đối phương ra, sau đó quay đầu cúi người, dùng đôi môi nóng bỏng bắt lấy cánh môi lạnh băng kia, máu từ miệng hắn chảy vào khoang miệng đối phương.
Cái này không phải là hôn môi, mà là dã thú đang liếm láp đồ ăn của mình
"Thích sao?"
Thiếu niên trầm giọng hỏi mình, hắn nâng một tay mà vuốt ve gương mặt Thời Tễ, thân mật cọ qua khoé môi.
"Vị máu của mình."
"Thích sao?"
Kẻ điên.
Thời Tễ mắng trong lòng.
Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao nguyên chủ lại lưu lại câu nói kia.
Lê Thầm chính là người điên!
Thân thể của Thời Tễ càng run vì tức giận, hắn từng nhịp hô hấp, dư quang liếc mắt đến ngăn kéo cách đó không xa.
Vừa nãy giằng co khiến chiếc ghế bị đẩy lên phía trước một chút, Thời Tễ lặng lẽ đặt cánh tay tê dại của mình xuống, nắm lấy tay cầm ngăn kéo nhẹ nhàng kéo ra.
Hắn không cảm xúc mà nhìn Lê Thầm, trái tim dưới lồng ngực nhảy bùm bùm mãnh liệt, mắt kính vốn nên ở trên sống mũi giờ không biết đã ở đâu, trước mắt Thời Tễ có chút mơ hồ nhưng vẫn thấy được trên mặt đối phương vẫn đang mỉm cười ác liệt.
Thật kỳ lạ.
Lê Thầm tại sao đột nhiên lại biến thành cái dạng này cơ chứ?
Thời Tễ nhẹ khép mắt, bộ dáng không giãy dụa nữa làm Lê Thầm cho rằng hắn đã thuần phục mình.
Hắn cắn cánh môi Thời Tễ, đầu lưỡi lướt dọc theo hình dáng đôi môi của Thời Tễ, sau đó ánh mắt Lê Thầm tối sầm lại, đầu lưỡi ấm áp chạm vào khe hở giữa đôi môi Thời Tễ.
Ngay sau đó, tuyến thể sau cổ không thể ngờ mà truyền đến một trận đau đớn, Beta trước mặt mở to mắt, khuôn mặt phản chiếu trong con ngươi đen như khói, thuốc ức chế lạnh lẽo rót vào tuyến thể, trong vài giây ngắn ngủ đã đem luồng loạn nhiệt trong cơ thể đè ép sạch sẽ.
Lý trí lần nữa trở lại, khi trước mắt Lê Thầm dần trở nên rõ ràng mà nhìn thấy Thời Tễ, hắn trợn tròn mắt dùng sức mãnh mẽ đẩy Thời Tễ ra.
Người đàn ông trước mặt đập mạnh vào lưng ghế lại theo quán tính mà hơi nảy lên, Lê Thầm nhìn chằm chằm vào khoé mắt bị nhiệt khí huân đỏ bừng của đối phương, đồng tử chợt co rụt, gương mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Hắn đã làm gì......?
Hắn, hắn thế mà lại......hôn Thời Tễ???
Chân tướng khó tin như thuỷ triều đánh úp vào đại não, trong nháy thành một chuỗi loạn mã làm trì độn suy nghĩ của hắn, trước mắt Lê Thầm tối sầm, cả người xụi lơ ngất xỉu trên người Thời Tễ.