Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 70: Người xuyên sách





Editor: tè ré re

---

Lời nói của Kỷ Thời Sơ khiến Thời Tễ chú ý.

【Có người như vậy sao? 】Hắn trả lời.

Sau đó điện thoại trong tay hắn lại rung lên: 【Lúc đầu tôi khá ngạc nhiên. 】

Sau đó Kỷ Thời Sơ dường như nhận thấy điều gì, hỏi: 【Thời tiên sinh có hứng thú với người này? 】

Ngón tay của Thời Tễ lơ lửng trong không trung, Kỷ Thời Sơ luôn nhanh nhạy mà đoán ngay được suy nghĩ của Thời Tễ chỉ bằng một câu nói.

Hắn không thèm vòng vo, trực tiếp trả lời: 【Có chút. 】

Không hiểu sao, Thời Tễ luôn cảm thấy người này nhất định biết gì đó.

【Vừa hay, lúc này ở chỗ tôi không an toàn. 】 Kỷ Thời Sơ nói: 【Vậy chỉ còn cách làm phiền Thời tiên sinh cho cậu ta sống nhờ ở chỗ ngài một thời gian vậy. 】

Thời Tễ không chút do dự mà đáp: [Ừ. 】

【Cậu ta vẫn chưa tỉnh lại, tôi sẽ mời bác sĩ điều trị của cậu ta đến vào buổi chiều. 】

Sau khi bàn bạc xong, hai người họ hàn huyên thêm vài câu rồi ngừng trò chuyện.

Thời Tễ đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời không một gợn mây ngoài cửa sổ, gõ gõ đầu ngón tay lên bàn.

Không có tin tức tố, không có tuyến thể, không phải Beta.

Thời Tễ gần như ngay lập tức nghĩ đến những người ở thế giới hiện thực.

Chẳng lẽ người đó cũng giống hắn, không cẩn thận ngoài ý muốn thành người xuyên sách sao?

Trong đầu hắn đang tính toán, càng nghĩ càng thấy hỗn loạn, hắn thật sự không hiểu nổi tình huống bây giờ là thế nào.

Hắn chưa biết có thể trở lại được hay không, trở lại bằng phương pháp gì cũng không biết, giờ lại nhiều thêm một người xuyên sách.

Thời Tễ nặng nề thở dài, ấn ấn huyệt thái dương đau nhức.

Buổi chiều, một chiếc xe bảo mẫu dài màu đen dừng lại ở cổng, mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang xuống xe trước, sau đó phối hợp với vệ sĩ lấy cáng từ cốp xe ra.

Sau đó, họ mở cửa hàng ghế sau, ôm một người xuống xe. Thời Tễ đứng sang một bên, quản gia bên cạnh quàng một chiếc khăn mềm lên người hắn, gió lạnh thổi đến như cứa nhẹ vào da thịt.

Ánh mắt hắn luôn dán chặt vào thanh niên, sắc mặt tái nhợt, mái tóc đen trên trán gần như che mất mí mắt, môi hơi tím, trên mu bàn tay có vết kim dày đặc, giá treo dịch truyền nước biển lay động, kim tiêm lỏng lẻo thời thời khắc khắc đều có thể rơi ra.

"Thời tiên sinh."

Sau khi an bài thỏa đáng cho người thanh niên, các bác sĩ khác cũng đang bận rộn khám bệnh, một người trong số họ cầm hồ sơ bệnh án trên tay chạy tới nhỏ giọng nói với Thời Tễ: "Người đàn ông này tên là Tề Quy, nam, hai mươi tuổi. Khi ông chủ của tôi nhận cậu ta về cậu ta đã có dấu hiệu bị ngược đãi."

"Cậu ta đã hôn mê từ ngày đầu tiên đến đây cho đến bây giờ. Trong khoảng thời gian này, chúng tôi đã tiến hành rất nhiều cuộc kiểm tra và không phát hiện ra dấu hiệu gì nói rằng cậu ta sẽ tỉnh lại." Bác sĩ giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại, "Cho nên cậu ta vẫn cần phải dựa vào dung dịch dinh dưỡng để duy trì sinh mệnh."

Thời Tễ cầm lấy chiếc hộp rồi xem qua, sau đó ngước mắt nhìn thanh niên nằm trên cáng, đôi mắt cậu ta nhắm chặt, hơi thở có chút yếu ớt, nếu không phải màn hình bên cạnh hiển thị tim đang đập, Thời Tễ có thể nghĩ rằng cậu ta đã chết.

"Nói cách khác, bây giờ cậu ta không thể tỉnh lại?" Hắn thu hồi tầm mắt, giao lại hồ sơ cho bác sĩ.

Bác sĩ lắc đầu: "Chúng tôi không biết khi nào thì cậu ta sẽ tỉnh dậy."

Thời Tễ cau mày.

Kỷ Thời Sơ ném xác sống vào nhà mình.

Hắn không nói nhiều, chỉ cụp mi vẫy tay để bác sĩ rời đi trước, gió lạnh mùa đông khiến tai hắn đau nhức, Thời Tễ kéo khăn quàng cổ lên nhẹ nhàng che đi đôi tai đỏ bừng vì lạnh cóng của mình.

Đêm qua tuyết rơi, bên ngoài nhà phủ một màu trắng xóa, những bông tuyết rải rác rơi trên cành cây, rơi xuống vai Thời Tễ, nhanh chóng tan thành một vũng nước nhỏ.

Thời Tễ theo mọi người vào nhà, hệ thống sưởi trong nhà nhanh chóng xua tan cái lạnh xung quanh hắn, Kỷ Thời Sơ sắp xếp bốn năm bác sĩ chăm sóc cho Tề Quy, sự xuất hiện của bọn họ trong nháy mắt khiến biệt thự lạnh lẽo trở nên sống động hơn vài phần.

Mấy bác sĩ bận rộn lên xuống, trong khi những người giúp việc khác thì rúc vào một bên trộm nhìn, sau khi nhìn thấy người nằm trên cáng, họ đều kinh ngạc trợn mắt, sau đó tụ lại lặng lẽ thảo luận.

Thời Tễ liếc nhìn họ, quản gia bên cạnh nháy mắt hiểu được, ông "chậc chậc" hai tiếng, giơ tay đuổi đi đám người làm tụ tập trong góc.

Cảnh tượng vốn đã quái dị nay lại càng trở nên đáng ngờ hơn dưới sự che đậy của quản gia, Thời Tễ không muốn nghĩ tới bản thân mình trong câu chuyện riêng giữa những người làm sẽ như thế nào.

Hắn đứng ngoài cửa phòng nhìn các bác sĩ đang bận rộn, một số người đứng ở cửa sổ ghi lại các số liệu sinh tồn của Tề Quy, trong khi những người khác đang chỉ vào số liệu thấp giọng nghị luận.

Một lúc sau, một số bác sĩ ra khỏi phòng, tháo khẩu trang ra nói với Thời Tễ: "Thời tiên sinh, bây giờ ngài đã có thể vào gặp cậu ta."

Nói xong, bọn họ đều quay người xuống lầu.

Sau khi các bác sĩ đã đi khỏi, Thời Tễ mở cửa bước vào. Hắn đã phái người đặc biệt trang trí căn phòng đơn giản, rộng rãi, thích hợp cho người bệnh hồi phục sức khỏe.

Cửa sổ kính từ trần đến sàn được che bằng rèm dày, trong phòng tối, nguồn sáng duy nhất là chiếc đèn ngủ, ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống đất, bao phủ thanh niên đang nằm trên giường.

Thiết bị giám sát được đặt trên chiếc bàn cạnh giường ngủ, những đường cong uốn lượn lên xuống, những con số đang thay đổi bên cạnh là biểu tượng duy nhất chứng tỏ người đó vẫn còn sống.

Thời Tễ lặng lẽ đi tới rũ mắt nhìn người trước mặt, ánh mắt quét qua người đối phương từng tấc một, sau đó Thời Tễ ngồi xổm giơ tay đẩy vai Tề Quy.

Sau đó, hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của thanh niên.

Không phản ứng.

Động tác của Thời Tễ lớn hơn một chút, hắn lật Tề Quy lại, dùng một tay thăm dò gáy cậu ta.

Vị trí mà ớ đó tuyến thể Omega và Alpha ở thế giới nên có lại bằng phẳng trên cơ thể cậu ta, hắn ấn nhẹ xuống chỉ có thể chạm vào những phần xương cứng cáp, xung quanh không có sẹo hay vết mổ nào, chứng tỏ người này quả thực đã được sinh ra mà không có tuyến thể như Kỷ Thời Sơ đã nói.

Thời Tễ thu tay lại, đỡ vai để Tề Quý nằm xuống, hơi thở của thanh niên khá đều đặn, chất lỏng trong chai từng giọt rơi xuống, ánh mắt Thời Tễ lại dừng lại trên khuôn mặt đối phương, hắn cảm thấy cái tên Tề Quy này dường như đã nghe ở đâu đó rồi thì phải.

Ở đâu được chứ?

Thời Tễ nhất thời không nhớ ra, hắn ở bên giường ngồi một lát sau đó mở cửa đi ra khỏi phòng.

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Những ngày tiếp theo, ngoại trừ mấy bác sĩ điều trị ra, người lo lắng nhất khi nào Tề Quý sẽ tỉnh lại chính là Thời Tễ, cảm thấy người này và hắn cùng một thế giới càng trở nên mạnh mẽ hơn, hắn gấp không thể chờ được đáp án của Tề Quy.

Vì vậy, mấy ngày sau, Thời Tễ cơ bản vẫn ở trong phòng Tề Quy, giúp bác sĩ quan sát phản ứng của Tề Quy, cứ liên tiếp như vậy, hắn đơn giản bỏ quên một thiếu niên khác ở trong phòng.

Khi Lê Thầm tìm thấy Thời Tễ, Thời Tễ đang lau người cho Tề Quy, chiếc áo bệnh nhân mở rộng ra, để lộ phần bụng của cậu ta, Thời Tễ đang cầm một chiếc khăn nóng trong tay, từng chút từng chút lau qua người Tề Quy.

Hơi ấm còn sót lại của chiếc khăn nhanh chóng biến mất, Thời Tễ sợ làm quá chậm Tề Quý sẽ bị cảm lạnh, nên sau khi lau sạch, hắn nhanh chóng mặc quần áo cho đối phương, còn thuận tiện nhét góc chăn rồi mới xoay người.

Hắn không chú ý đến Lê Thầm đang đứng ở phía sau mình, thiếu niên đang dựa vào cửa nhìn hắn, trên mặt không có biểu cảm gì.

"Cậu về khi nào đấy?" Thời Tễ tự nhiên hỏi, cúi người nhặt chậu nước đặt trên ghế lên, nước nóng đã nguội gần hết, Thời Tễ vừa chú ý nước trong chậu vừa đi ra ngoài.

Lê Thầm không nói gì, lúc Thời Tễ đi ngang qua, cậu bắt lấy cánh tay hắn. Thời Tễ thoáng kinh ngạc, chiếc chậu trong tay hắn rung lên làm vài giọt nước bắn vào ống tay áo.

"Cậu..." Thời Tễ cau mày, bất đắc dĩ nhìn tay áo bị ướt.

Lê Thầm vẫn lạnh mặt nhìn hắn, cậu cầm lấy cái chậu trong tay Thời Tễ đặt xuống đất, sau đó nắm lấy cổ tay Thời Tễ kéo về phòng hắn.

Cánh cửa bị đóng "sầm" một tiếng, Thời Tễ vô thức nhìn thoáng qua, sợ Lê Thầm dùng lực mạnh vậy sẽ làm rớt luôn cánh cửa.

Ngay sau đó, Lê Thầm đẩy vai Thời Tễ, ép hắn ngồi ở mép giường, Thời Tễ biết thiếu niên trước mặt đang cáu kỉnh nên đành phối hợp mà ngồi xuống.

Lê Thầm cụp mắt nhìn Thời Tễ, sau đó cúi người chống hai tay bên người hắn, cậu hé đôi môi mỏng thấp giọng thì thầm: "Em hối hận."

"Đáng lẽ em không nên cho anh gặp bất kì ai cả."

Vừa nói, cậu vừa vươn tay vuốt ve bên mặt Thời Tễ, Thời Tễ bị lời nói của cậu làm cho ngốc một hồi, không hiểu nói: "Ý cậu là sao?"

Lê Thầm chớp mắt, ánh sáng trong phòng không tốt lắm, lông mi dài tạo nên một vòng cung dưới mí mắt làm đôi mắt Vụ Lam Sắc đó càng trở nên xinh đẹp.

"Trong nhà nhiều người quá." Thiếu niên nói, nghiêng người thân mật cọ môi Thời Tễ: "Ồn ào quá."

Thời Tễ càng cảm thấy mờ mịt.

Mấy hôm nay ngoại trừ việc có vài bác sĩ tụ tập trong phòng Tề Quy nói chuyện nửa tiếng thì chẳng có gì khác trước đây, Thời Tễ không hiểu vì sao Lê Thầm lại cảm thấy như vậy.

Hắn hơi nghiêng đầu tránh nụ hôn của Lê Thầm nhưng bị thiếu niên nắm lấy cằm, mạnh mẽ xoay đầu hắn lại.

"Anh thích cậu ta sao?"

Lê Thầm đột nhiên nói như vậy.

Thời Tễ nghi hoặc mà "hửm" một tiếng.

Thiếu niên híp mắt, lông mi cong vút như muốn chọc vào trong mắt Thời Tễ, ngón tay ấm áp nhéo sau gáy Thời Tễ, đầu ngón tay cậu ấn lên vết cắn còn chưa phai đi trên cổ hắn.

"Anh chưa bao giờ đối xử với em như vậy." Lê Thầm nói, hình ảnh Thời Tễ đang lau người cho người khác dường như lại xuất hiện trước mắt cậu, trong lòng tức khắc cảm thấy khó chịu, muốn trả thù nên mở miệng cắn gương mặt Thời Tễ một cái.

Thời Tễ đau đớn rên rỉ, hắn cau mày quay đầu tránh né sự xâm nhập của Lê Thầm, phần lớn cơ thể của đối phương đều áp lên người hắn, Thời Tễ có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể thiếu niên đang dần tăng lên, động tác bắt đầu trở nên xao động.

Hắn giơ tay nắm lấy cổ Lê Thầm, dùng toàn lực đẩy cậu ra, Thời Tễ vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt mông lung của Lê Thầm, hắn lập tức đoán ra ngay Lê Thầm đang phát tình.

"Lê Thầm, Cậu phát tình rồi." Thời Tễ nhớ trước đó trong phòng có chuẩn bị thuốc ức chế, hắn đang định đứng dậy đi lấy thì bị Lê Thầm đẩy vai ngồi trở lại giường.

Lê Thầm ở kỳ phát tình lại càng thêm cố chấp khó chơi, Thời Tễ kiên nhẫn dỗ dành Lê Thầm đang nóng nảy, tránh chạm vào điểm mẫn cảm của cậu rồi rước lấy phiền toái.

"Ừm." Lê Thầm tựa đầu vào cổ Thời Tễ, trầm giọng nói, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt Thời Tễ: "Em muốn anh giúp em."

Cậu vươn đầu lưỡi liếm cổ Thời Tễ, trên làn da trắng mỏng mơ hồ để lại vết nước trong suốt, răng nanh ngậm lấy một mảnh da nhỏ liếm mút, cậu vô thức tiết ra tin tức tố của mình, mùi hương hoa diên vĩ trnà ngập, tuyến thể giấu sau gáy bắt đầu nóng lên.

Nhiều lần như vậy, Lê Thầm sớm đã biết rõ những chỗ nhạy cảm của Thời Tễ, một tay cậu vòng qua eo Thời Tễ, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt đi trượt lại trên thắt lưng của hắn.

Người đàn ông trong vòng tay run rẩy đúng như cậu mong đợi, hắn ngẩng đầu thở ra một hơi nóng hổi, ​​hòa quyện với mùi hương Omega nồng nàn trong không khí lạnh lẽo.

"Ở đây... ở đây có thuốc ức chế." Thời Tễ nói.

Lê Thầm ngẩng đầu hôn lên cằm Thời Tễ, khó hiều hỏi: "Anh, anh không muốn giúp em sao?"

"Rõ ràng là đã nhiều lần như vậy rồi mà."

Cậu hơi dừng lại, hình như lại nhớ tới điều gì, ham muốn tình dục vốn đang bao vây quanh thân trong nháy mắt bị một làn khói mù làm tiêu tan.

"Vậy là anh thật sự thích cậu ta sao?"

Thời Tễ đối mắt với Lê Thầm, trong con ngươi của đối phương toát ra khí tức nguy hiểm, hắn như bị đóng đinh tại chỗ, đôi mắt ấy không hề che giấu ý muốn chiếm hữu mạnh mẽ và độc đoán của mình.

Cậu lại cúi đầu cọ má vào má Thời Tễ, không ngừng hỏi: "Em nói đúng rồi sao? Anh thích người khác nên muốn đẩy em ra xa sao?"

Lê Thầm không hề có căn cứ mà vẫn cứ lặp lại phán đoán của mình, Thời Tễ bị cậu cọ đến bất lực: "Không, tôi không thích cậu ta."

"Thật sao?" Lê Thầm nhìn Thời Tễ, u ám trong ánh mắt tiêu tán đi một chút, "Vậy tại sao anh lại đối xử với cậu ta tốt như vậy?"

"Sao anh lại nhìn hắn?"

"Sao anh lại chạm vào hắn?"

"Sao..." Những câu hỏi của cậu liên tiếp nhảy ra, Lê Thần cúi đầu hôn lên mắt Thời Tễ: "Nơi này của anh là của em."

Cậu hôn hắn dọc theo sống mũi, rồi trượt xuống hôn đôi môi hắn.

"Nơi này cũng là của em."

Những nụ hôn lan xuống tận cằm, hầu kết, rồi xương quai xanh, thậm chí cậu còn trực tiếp kéo cổ áo của Thời Tễ ra, định vùi vào ngực hắn.

"Nơi này, nơi này, nơi này."

"Đều là những chỗ bị em đánh dấu qua."

Cảm xúc Lê Thầm càng ngày càng kích động.

Hai má Thời Tễ bắt đầu không tự chủ được mà nóng lên, hắn đẩy đầu Lê Thầm: ""Đủ rồi, đủ rồi,..."

"Chỉ cần là nơi em đã đánh dấu qua, người khác không được phép chạm vào." Lê Thầm thở hổn hển, cuối cùng cậu ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ hoe, giọng nói hơi run rẩy, "Anh ơi, anh có thể......đừng thích người khác được không?"

Dưới sự dao động mạnh mẽ của cảm xúc, cơn phát tình của Lê Thầm càng trở nên nghiêm trọng, hơi thở nóng bỏng của cậu như muốn làm tan chảy đôi tai của Thời Tễ, Lê Thầm đưa tay mở ngăn kéo bàn cạnh giường ngủ, mò mẫm tìm thứ gì đó bên trong.

Ngay khi Thời Tễ nghĩ rằng cậu sẽ lấy còng tay và cùm đã khóa hắn trước đó, Lê Thầm lấy ra một thứ khác từ ngăn kéo - một chai nhựa nhỏ màu nâu sẫm.

Lê Thầm sắc mặt đỏ bừng, mở nắp chai màu trắng, đổ ra một nắm lớn thứ gì đó màu trắng giống như viên thuốc.

Thời Tễ nhận thấy có điều gì đó không ổn, hắn nhìn chằm chằm viên thuốc màu trắng trong tay Lê Thầm thở hổn hển, vô thức lùi ra xa.

Lê Thầm nhanh chóng nắm lấy mắt cá chân của hắn rồi kéo mạnh khiến Thời Tễ trực tiếp ngã xuống giường.

Thiếu niên nghiêng người, dùng một tay nhéo má Thời Tễ buộc hắn phải mở miệng, Thời Tễ mở to mắt, giãy giụa cỡ nào cũng không thoát khỏi vòng tay của Lê Thầm.

Đối phương đưa viên thuốc trong tay vào miệng Thời Tễ, lớp đường ngọt ngào vừa vào miệng nhanh chóng tan chảy, Thời Tễ quay đầu mạnh mẽ nhổ ra những viên thuốc trong miệng nhưng vẫn còn vài viên thuốc biến dạng đã trượt vào cổ họng.

Thời Tễ thở hổn hển lau nước bọt ở khóe miệng, khó tin hỏi: "Cậu......cậu cho tôi uống cái gì?!"

Lê Thầm chậm rãi chớp chớp mi.

"Chất kích thích sinh trưởng của Alpha."

"Beta sử dụng có thể gây ra cảm giác tê liệt."

Đồng tử của Thời Tễ co rút lại, khi Lê Thầm nói xong hắn đã cảm thấy tay chân mình dần dần tê cứng.

Không phải.

Cậu ta, một Omega, sẽ lấy đâu ra chất kích thích sinh trường của Alpha cơ chứ?!

Thời Tễ toàn thân run rẩy.

Một giây tiếp theo, hắn đột nhiên nhớ tới ngày bọn họ giải cứu Lâm Dật.

......

Mẹ kiếp.