Lê Thầm sẽ không vô duyên vô cớ mà yêu cầu Giang Mặc tìm chất kích thích sinh trưởng, hoặc là cho cậu dùng, hoặc là dùng trên người hắn.
Thời Tễ mở to mắt, bất lực xụi lơ trên giường, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy cơ thể này không phải của mình, toàn thân hắn mềm nhũn không còn chút sức lực, dây thần kinh mẫn cảm cảm giác đột nhiên tăng lên gấp mấy lần.
Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của Lê Thầm phả vào người mình trở nên nóng bỏng hơn, hắn có thể cảm nhận được từng mảng da thịt được Lê Thầm chạm vào đều ngứa ngáy đến tê dại, Lê Thầm nắm lấy cổ tay hắn, dùng cà vạt rơi trên đầu giường trói lại.
Sau đó người trước mặt cúi xuống, lông mi như lông quạ che khuất mí mắt tiến lại gần Thời Tễ, thân mật hôn lên môi Thời Tễ.
Nụ hôn của cậu không kịch liệt như lần trước mà nhẹ nhàng như làn nước lướt trên môi Thời Tễ.
Lê Thầm cẩn thận liếm khóe môi Thời Tễ, răng cậu nhẹ nhàng cắn môi châu (*) mềm mại, cậu cạy mở hàm răng khép hờ của Thời Tễ, cùng anh trai mình môi lưỡi triền miên.
Lồng ngực kề sát nhau, hai trái tim cùng chung một nhịp, Thời Tễ mềm nhũn bị Lê Thầm đè chặt, ngay cả không khí hắn hít vào cũng được Lê Thầm trao cho.
Đầu óc choáng váng, môi run rẩy nhưng không nói được lời nào, Lê Thầm đưa tay chạm vào má hắn như đang ôm một món trân bảo. Thời Tễ bị đối phương ôm lấy, đầu vùi vào ngực cậu, chỉ cách một lớp áo mỏng manh và xương sườn cứng cáp, Thời Tễ có thể cảm nhận rõ ràng thanh âm nhịp đập của trái tim Lê Thầm.
"Bây giờ em không muốn dùng thuốc ức chế." Lê Thầm trầm giọng nói, hơi thở nóng rực khiến Thời Tễ theo bản năng mà run lên, cậu chạm vào hai chiếc xương bướm nhô ra trên lưng Thời Tễ, đầu ngón tay mân mê xoa bóp.
"Ôm ấp vuốt ve của anh khiến em thoải mái."
Omega trong lúc phát tình cực kỳ khuyết thiếu cảm giác an toàn, Lê Thầm tựa cằm lên đỉnh đầu Thời Tễ, chỉ cần ở gần Thời Tễ như vậy đã khiến cho sự lo lắng chạy dọc mạch máu của cậu tiêu tán đi đôi chút.
Cậu ôm chặt eo Thời Tễ, đôi bàn tay nóng bỏng luồn vào trong vạt áo mà khi nãy Thời Tễ vùng vẫy vô tình bị vén lên, đầu ngón tay vuốt ve trên vùng bụng nhạy cảm của đối phương, vòng quanh xương đòn và ngực.Thời Tễ chỉ cảm thấy tê dại ở sống lưng, hắn không tự chủ được mà ưỡn ngực rồi phát ra một tiếng thở hổn hển nhẹ từ cổ họng.
Lê Thầm cong người đè lên hắn, đột nhiên cậu không cử động nữa, dục vọng của Thời Tễ bị Lê Thầm khơi dậy rồi mạnh mẽ cắt đứt. Hắn khó khăn thở dốc rồi ngẩng đầu lên, rũ mắt nhìn thiếu niên đang giấu mặt trong lồng ngực hắn.
Sau đó, Thời Tễ nghe thấy một tiếng nức nở khe khẽ, áo trước ngực hắn ướt nhẹp, lúc này Thời Tễ mới nhận ra......
Hình như lúc này Lê Thầm đang......khóc.
"Cậu, cậu......" Thời Tễ khẽ gọi, nhưng lúc này tác dụng của thuốc vẫn chưa hoàn toàn tan hết, dù não có ra lệnh thế nào đi chăng nữa, môi hắn vẫn không thể cử động.
"Em phải làm sao đây anh?" Lê Thầm đột nhiên mở miệng, thanh âm có chút run rẩy, cậu ngẩng đầu nhìn Thời Tễ, mặt đầy nước mắt, "Em không thể rời khỏi anh được."
Cậu nức nở, khóc đến là đáng thương, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, đôi mắt đỏ hoe, vì không khống chế được cảm xúc nên hô hấp có chút gấp gáp. Cậu dùng ngón tay dính đầy nước mắt chạm vào Thời Tễ, cả phòng tràn ngập mùi vị chua xót của hương hoa diên vĩ.
Cậu đã kìm nén từ lâu, mọi cảm xúc trong lòng cuối cùng cũng bộc phát trong vòng tay anh trai. Vai Lê Thầm run run, cậu nắm lấy ngón tay mềm nhũn của Thời Tễ, từng nụ hôn từ đôi môi ướt át nghiêm túc rơi xuống trên ngón tay hắn.
Lê Thầm quỳ xuống bên cạnh Thời Tễ, dùng hai tay nắm thật chặt các ngón tay của Thời Tễ, nước mắt rơi xuống các đốt ngón tay hắn khiến các khớp xương nhô ra ươn ướt, cậu khụt khịt mũi, thấp giọng nói: "Em nên làm gì bây giờ?"
"Em muốn được anh chạm vào."
"Muốn được nghe âm thanh của anh."
"Muốn mỗi kỳ phát tình đều cần có anh an ủi."
Cậu nhỏ giọng nức nở, nhẹ nhàng cọ cọ đầu ngón tay lành lạnh của Thời Tễ.
"Lúc trước em nói muốn khiến anh không sống nổi nếu không có em." Lê Thầm nghẹn ngào, "Kỳ thật người sống không nổi là em mới đúng."
"Em ghen ghét với từng người lại gần anh."
"Thậm chí còn muốn giết chết họ."
Cậu chủ động nắm lấy ngón tay của Thời Tễ đưa vào miệng, nâng lòng bàn tay hắn sờ vào răng nanh của mình, hai chiếc răng này có lực cắn tương đương Alpha, đã cắn vào gáy Thời Tễ không biết bao nhiêu lần, cố gắng đánh dấu Beta trống rỗng này.
Cậu chưa bao giờ khóc khổ sở như vậy, đầu lưỡi linh hoạt liếm lòng bàn tay Thời Tễ, Lê Thầm nhắm mắt lại, chóp mũi tựa lên khe hở trong lòng bàn tay hắn, thành kính như một tín đồ sùng đạo với vị thần của mình.
"Đừng thích người khác."
Lê Thầm lẩm bẩm.
"Cầu xin anh......"
Thời Tễ nhìn hắn, trong lòng cảm thấy phức tạp, lúc đầu hắn liên tục đẩy cậu ra bởi vì hắn lúc nào cũng có thể trở lại thế giới hiện thực, không muốn phụ lòng Lê Thầm.
Nhưng bây giờ có vẻ như hắn không thể quay lại được nữa.
Lê Thầm lại ôm đến một trái tim nồng nàn dâng tặng cho hắn, hắn còn muốn vứt nó đi sao?
Hắn há miệng thở dốc nhưng cổ họng không thể phát ra âm thanh nào.
Vài giây sau, Lê Thầm cảm giác được má mình bị chạm hai cái, cảm giác đó chỉ thoáng qua, nếu không cẩn thận cậu còn cho rằng đấy là ảo giác.
Cậu cau mày, sau đó cậu nhận ra chính Thời Tễ đang tê dại toàn thân đang cố gắng uốn cong ngón tay để chạm vào cậu.
Lê Thầm nhấc người lên nhìn chằm chằm ngón tay hơi co lại, sau đó cậu quay đầu lại, vừa lúc thấy đôi môi đang run rẩy của Thời Tễ.
Đôi môi đỏ mọng mở ra rồi khép lại như muốn nói gì đó.
Lê Thầm vội vàng nghiêng người về phía trước, nghiêng đầu áp tai vào môi hắn.
Cậu nghe thấy vài tiếng thở đứt quãng đánh tan không khí trước mặt.
--thích em.
Mấy chữ ngắn ngủi này làm Thời Tễ gần như cạn kiệt toàn bộ sức lực còn sót lại, sau khi âm tiết cuối cùng rơi xuống, Thời Tễ hé môi nghĩ cách hô hấp dễ dàng hơn.
Thiếu niên trước mặt sửng sốt mở to mắt, không thể tin được nhìn chằm chằm Thời Tễ.
Lê Thầm nhanh chóng cởi trói cho Thời Tễ rồi bế hắn lên, muốn Thời Tễ lặp lại lần nữa, nhưng người đàn ông lại nằm rũ xuống trong vòng tay cậu, như thể việc nói lại lần nữa đối với hắn như một nan đề thế kỷ.
Cậu chợt hối hận bản thân không kìm chế được mà hạ thuốc Thời Tễ.
Lê Thầm run rẩy đôi tay.
"Anh nói thích em."
Cậu thở dốc, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
"Anh nói anh thích em."
Giống như một chú chó con được khen thưởng, cậu liên tục liếm má Thời Tễ, trong mắt không giấu được sự phấn khích.
Trái tim sưng tấy đến mức gần như muốn nổ tung.
Anh trai cậu nói thích cậu.
Lê Thầm hít một hơi thật sâu, như muốn hòa làm một với Thời Tễ.
"Anh phải thực hiện lời hứa của mình."
"Không bao giờ bỏ em."
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Khi Thời Tễ tỉnh dậy lần nữa, xương cốt toàn thần hắn như sắp vỡ vụn, tác dụng làm tê liệt của chất kích thích sinh trường Alpha đã hết, cảm giác đau nhức cơ bắp trong nháy mắt tăng lên gấp mấy lần.
Hắn ngơ ngác mở mí mắt, liếc nhìn mấy tia sáng trắng từ cửa sổ lọt vào, eo hắn bị một đôi tay ôm chặt, một bộ ngực nóng bỏng áp lên lưng hắn.
Thiếu niên cúi đầu áp trán vào gáy Thời Tễ, mái tóc đen mượt xù xù như vô tình cố ý cọ xát vào làn da ở gáy, chọc vào nơi bị cắn đến sắp rớt ra, cơn đau đớn nóng rát làm Thời Tễ cảm thấy hơi khó chịu.
Hắn vô thức cử động hai cái, lông mi của Lê Thầm sau lưng khẽ run lên, sau đó cậu mở mắt ra, đập vào mắt là một vết cắn sưng đỏ in hằn trên chiếc cổ trắng nõn thon thả, vô cùng bắt mắt. .
Lê Thầm chớp chớp mắt, sau đó nghiêng người dùng đầu lưỡi ướt át liếm vết cắn, người trong ngực nhất thời căng thẳng, hung hăng quay đầu lại, trong mắt Lê Thầm phản chiếu đôi con ngươi đen như khói.
Khóe mắt hắn vẫn đỏ hoe, thậm chí còn có chút mờ mịt vì vừa mới tỉnh dậy, mái tóc rối tung vương vãi trên gối, đôi môi đỏ mọng vì hành động vừa rồi của Lê Thầm mà mím chặt.
Lê Thầm không khỏi bị vẻ ngoài đáng yêu của hắn làm cho mềm nhũn, vòng tay ôm eo hắn đột nhiên siết chặt, cậu nhếch khóe môi thân mật cọ cọ trên má Thời Tễ, chóp mũi ghé sát cổ đối phương, ngửi mùi tin tức tố còn sót lại ở đó.
Đây là mùi hương nồng nàn nhất từ trước đến nay, toàn thân Thời Tễ được bao bọc trong mùi thơm của hoa diên vĩ, hắn hơi nheo mắt dựa vào trong ngực của Lê Thầm như một con mèo lười, vòng tay của Lê Thầm rất thoải mái khiến Thời Tễ cảm thấy dễ chịu, dễ chịu đến mức hắn không hề nghĩ đến chuyện tránh ra khỏi cái ôm này.
"Anh." Thanh âm thanh niên có chút khàn khàn, cậu ngước mắt nhìn Thời Tễ, "Anh nói lại lần nữa là thích em được không?"
Hơi thở nóng hổi phả vào tai hắn, Thời Tễ bị cậu gợi nhớ lại chuyện tối qua, đầu đột nhiên nóng bừng, hắn nâng tay thoáng đẩy mặt Lê Thầm ra, lắc đầu: "Anh nói thích em khi nào?"
Cả đêm Thời Tễ không thể nói được, cổ họng bây giờ như bị đốt cháy, Lê Thầm đứng dậy đưa cho hắn một cốc nước, khi Thời Tễ đưa tay ra định nhận lấy, Lê Thầm lại cố tình tránh né.
"Anh không nhớ sao?"
Cậu nhướng mày, nụ cười trong mắt càng nồng đậm, Lê Thầm chỉ vào một chỗ trên giường. Thời Tễ ngơ ngác nhìn qua, chỉ thấy nơi cậu chỉ vào đặc biệt bừa bộn, ga giường nhăn thành một đống, còn thoáng thấy vài vết sẫm màu
"Tối hôm qua anh ở đây nói ra."
Lê Thầm đến gần Thời Tễ: "Có cần em giúp anh nhớ lại không?"
Thời Tễ mở to hai mắt nhìn cậu, vẻ mặt dần dần trở nên phức tạp, sau đó hắn hoảng sợ quay đi như bị bỏng: "Không, không cần."
Lê Thầm mỉm cười hôn lên khóe môi anh.
"Vậy là anh vẫn còn nhớ."
"Vậy nên......" Cậu câu lấy ngón tay của Thời Tễ, trong giọng điệu có chút làm nũng, "Anh, anh có thể nói lại lần nữa không?"
Tầm mắt Lê Thầm phóng ra nóng rực, Thời Tễ như bị đôi mắt xinh đẹp đó làm cho hoảng loạn đến không dám mở mắt ra, hắn thậm chí còn không hiểu vì sao bản thân lúc đó lại đột nhiên thừa nhận thích Lê Thầm, rõ ràng hắn chỉ không muốn làm tấm chân tình kia ũ rũ thất bại mà thôi.
Thời Tễ cắn môi hồi lâu không lên tiếng, hắn cụp mắt nhìn vết đỏ khắp người, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Lê Thầm nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn, sau khi nhìn thấy sự né tránh trong mắt Thời Tễ, cậu không khỏi cười khẽ nói: "Anh, anh ngại ngùng à?"
Cậu ôm lấy má Thời Tễ, cẩn thận nhìn vào khuôn mặt ửng hồng của đối phương, sau đó cảm thấy trái tim mình như bay lên chín tầng mây.
"Đáng yêu quá." Lê Thầm thấp giọng lẩm bẩm, "Anh như vậy em cũng rất thích."
"Thích anh thích anh thích anh thích anh......"
Mấy chữ mà Thời Tễ không nói ra được, đối với Lê Thầm dường như chẳng là gì cả, cậu luôn thể hiện tình cảm của mình một cách hào phóng và thẳng thắn, đuôi chó sau lưng gần như biến luôn thành cánh quạt.
Thời Tễ bị lời nói của cậu kích thích đến phát ngốc, sau đó không chịu nổi nụ hôn cuồng nhiệt của thiếu niên, hắn giơ tay lên trước mặt cậu, lắp bắp: "Biết, biết rồi."
Nhiệt độ trên má ngày càng rõ ràng, Thời Tễ cảm thấy trong lòng vui mừng đến mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác không thể giải thích này khiến Thời Tễ phải ôm ngực vì sợ Lê Thầm sẽ nghe được tiếng tim đập hỗn độn ầm ĩ của mình.
Hắn...hắn đây là cùng Lê Thầm yêu đương rồi sao?
Yêu đương?
Với Lê Thầm?
......Sao lại đột ngột phát triển thành thế này rồi?!
Thời Tễ cau mày, suy đi nghĩ lại về kết luận này, suy nghĩ hồi lâu hắn cũng không thể kết nối được mấy chữ Thời Tễ, Lê Thầm và yêu nhau.
Hắn tỉ mỉ lên kế hoạch từng bước, duy chỉ có nước này là hắn không ngờ tới được.
Hắn có thể thực sự ở bên Lê Thầm sao?
Vậy cuốn sách này phải tiếp tục phát triển như thế nào đây?
Thời Tễ nghĩ nghĩ, cuối cùng ngước mắt lên nhìn Lê Thầm, sau khi bắt gặp ánh mắt sáng ngời của thiếu niên, Thời Tễ nuốt lại lời nói vừa đến bên miệng.
Dẹp đi.
Đi một bước tính một bước vậy.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, cắt đứt bầu không khí ái muội giữa hai người.
Thời Tễ và Lê Thầm ánh mắt đồng thời nhìn nhau, hắn dừng lại mấy giây rồi mới nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Thời tiên sinh." Là giọng của người giúp việc.
"Vị tiên sinh trong phòng khách kia đã tỉnh lại rồi."