Thời Tễ cùng Lê Thầm còn chưa bước vào cửa trong phòng đã vang lên tiếng kính vỡ, người giúp việc đi theo hắn chợt khựng lại, hai mắt Thời Tễ lóe lên, giơ tay đẩy cửa ra.
Chỉ thấy trong phòng cách xa chiếc giường có vài người giúp việc đang đứng túm tụm lại với nhau, vẻ mặt hoảng sợ như thể nhìn thấy điều gì rất kinh khủng.
Ngay sau đó, Thời Tễ đưa mắt nhìn sang phía bên kia, người đàn ông vốn đã hôn mê bất tỉnh đã ngồi dậy, lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt, những ngón tay đặt bên ngoài chăn hơi cong, kim tiêm treo trên mu bàn tay cũng biến mất, Thời Tễ tìm trong chốc lát mới thấy được nó đang rơi trên nền đất.
Máu đỏ sậm chảy ra từ mũi kim trông đặc biệt chói mắt trên làn da nhợt nhạt, máu thấm ướt ga trải giường, thoạt nhìn có chút dọa người.
Nghe thấy tiếng động, Tề Quy sửng sốt vài giây sau đó quay đầu nhìn Thời Tễ và Lê Thầm đang đứng ở cửa.
Chỉ liếc mắt một cái, Thời Tễ bất ngờ nhận ra ánh mắt đối phương dường như đang sáng lên.
"Các người đi ra ngoài." Thời Tễ nhỏ giọng đuổi đi mấy người giúp việc đang túm tụm với nhau. Khi những người khác đã ra ngoài hết, Thời Tễ mới nhìn thấy vài mảnh vỡ thủy tinh đang rơi vỡ trên sàn nhà.
Hắn không xác định được Tề Quy là người như thế nào, bác sĩ nói hắn đã trải qua ngược đãi, nếu đột ngột tới gần, Thời Tễ sợ sẽ dọa đến đối phương khiến cậu ta có những phản ứng quá kích. Vì vậy Thời Tễ không thể không đề cao cảnh giác, cẩn thận từng bước một mà tới gần Tề Quy.
Người đàn ông nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy, trên mặt không có biểu cảm gì thừa thãi cho đến khi Thời Tễ dừng lại, hắn chủ động nói: "Tôi họ Thời, tên là Thời Tễ, tôi không có ác ý."
"Xin hỏi, ngài là Tề Quy sao?"
Thời Tễ vừa nói xong, ánh mắt của Tề Quy có phần buông lỏng, anh ta mở to mắt đánh giá Thời Tễ từ trên xuống dưới với ánh mắt khó tin, Thời Tễ cau chặt mày, cảm thấy kỳ lạ trước ánh mắt này của anh.
Ánh mắt Tề Quy nhìn hắn như thể nhìn người mà anh ta đã nhận biết từ trước.
Thời Tễ cẩn thận suy nghĩ một chút, trong trí nhớ của nguyên chủ không tìm được người này.
Lúc này, Tề Quy không báo trước mà nhảy ra khỏi giường, mấy miếng dán điện cực tim trước ngực lần lượt rơi xuống, trên bộ ngực trắng sáng của anh ta có vài vệt tròn màu đỏ, do động tác quá đột ngột nên keo dán trên chúng đã bị hư, còn làm bong tróc vài chỗ trên da.
Mà anh ta cũng không cảm thấy đau đớn gì, kỳ lạ xoay quanh vài vòng bên người Thời Tễ. Lê Thầm bên cạnh mất kiên nhẫn với hành động kỳ quái này nên vô thức muốn đẩy anh ta ra rồi che chắn Thời Tễ ở sau lưng, nhưng Tề Quy nhanh nhẹn hơn mà bắt lấy tay Thời Tễ trước, vẻ mặt kích động nói: "Thời Tễ! Anh thật sự là Thời Tễ sao?!!"
Thời Tễ chớp chớp mắt, trong con ngươi giấu dưới tròng kính hiện lên một tia nghi hoặc, hắn cụp mắt nhìn thoáng qua bàn tay đang bị Tề Quy nắm chặt kia, khóe môi cứng ngắc nhếch lên: "Tề tiên sinh biết tôi?"
Tề Quy "Aiz" một tiếng, đĩnh đạc mà trả lời: "Đâu chỉ là biết, nhờ có tôi mới có các người đó!"
Lời nói của anh ta không rõ ràng, Thời Tễ nhướng mày: "Nghe ý tứ của Tề tiên sinh thì có vẻ giao tình của chúng ta rất sâu."
Thời Tễ nhàn nhạt cười, hắn nhẹ nhàng đẩy tay Tề Quy ra, vừa mới rũ cánh tay xuống thì đã bị Lê Thầm bắt lại.
Bệnh chiếm hữu của tên chó con này lại tái phát, vừa rồi tay hắn bị tên kỳ quái này nắm lấy, nếu không phải Thời Tễ ngăn cản thì Lê Thầm đã đấm tên kia một cái rồi.
Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi cảnh giác nhìn Tề Quy, sau đó lại như nghĩ tới điều gì, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người rồi hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt mờ mịt như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi anh chú ý đến hai bàn tay nắm chặt của hai người thì hoàn toàn không nhịn được nữa.
"Không phải...... hai người......" Tề Quy run rẩy đầu ngón tay chỉ vào hai bàn tay đang nắm chặt nhau của Thời Tễ và Lê Thầm, biểu cảm trên khuôn mặt biến hóa đến là đặc sắc: "Hai người quan hệ tốt lắm.......hả?!"
Thời Tễ nheo mắt, nhìn Lê Thầm nắm tay mình, lại nhìn Tề Quy: "Trước đây quan hệ rất không tốt."
"Nhưng sau khi hiểu lầm được giải quyết thì hòa hoãn hơn một chút."
Những dấu hôn trên cổ hoàn toàn không ăn nhập với những gì hắn nói.
Ít nhất trong mắt người khác, chỉ riêng bốn chữ "quan hệ hoàn hoãn" rõ ràng là không thuyết phục.
"Không phải tôi đã viết hai người là kẻ thù truyền kiếp, vĩnh viễn không thể hòa hợp sao?" Tề Quy ẩm bẩm.
Thời Tễ nhạy cảm bắt được vài lời anh ta vô tình nói ra.
"Nói chuyện hồi lâu, tôi và Lê Thầm quả thực không có ấn tượng gì với Tề tiên sinh." Thời Tễ ngắt lời anh.
Tề Quy xoa gáy: "Hai người không biết tôi là chuyện bình thường."
Anh chỉ vào mình với nụ cười toe toét.
"Nếu nói tới quan hệ, hai người phải gọi tôi một tiếng cha......Ui da!!"
Tề Quy vừa nói xong, Lê Thầm bên cạnh Thời Tễ cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà nâng tay lên thụi cho Tề Quy một cú ngã xuống đất.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, ngay cả Thời Tễ cũng không kịp phản ứng, khi hắn lấy lại tinh thần, Tề Quy đã ngã trên mặt đất, thiếu chút nữa là không bò dậy được.
"Tôi nhịn anh lâu lắm rồi đấy." Lê Thầm vẻ mặt lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống Tề Quy, ánh mắt tối sầm, "Nói, rốt cuộc anh là ai?"
"Sao lại biết......" Lê Thầm dừng lại, quay đầu nhìn Thời Tễ một cái, sau đó nói tiếp: "... tôi và anh ấy."
Tề Quy một tay che mặt run rẩy môi, anh chật vật bò dậy từ dưới đất, vỗ vỗ bụi bặm không tồn tại trên người: "Hiểu lầm hiểu lầm! Tiểu Lê cậu bình tĩnh một chút!"
Lê Thầm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
Tề Quy nuốt khan, thăm dò liếc nhìn Lê Thầm, sau đó do dự nói: "Nhưng tôi thật sự không có lừa cậu... Tôi là......"
Anh ta dừng lại vài giây, dường như đang rối rắm tìm từ, một lúc sau, đôi mắt của Tề Quy đột nhiên sáng lên: "... người sáng tạo của các cậu."
Nghe xong, Thời Tễ khẽ cau mày.
Người sáng tạo?
Hắn im lặng đứng sang một bên nhìn chằm chằm Tề Quy.
Sau đó, Thời Tễ sực nhớ ra tại sao cái tên Tề Quy lại quen thuộc đến vậy.
Tác giả nguyên tác của "Sủng ái tuyệt đối": Cầm tay tề mi.
Nguyên danh: Tề Quy.
Hơi thở của Thời Tễ đột nhiên dừng lại.
Không, không phải.
Sao mà tác giả nguyên văn cũng xuyên luôn vào sách vậy hả?!
Tề Quy đằng kia còn đang muốn giải thích với Lê Thầm nhưng Lê Thầm lại ngoảnh mặt làm ngơ, cậu mím môi, vẻ mặt không vui đến gần Thời Tễ, nhỏ giọng nói: "Anh, em không thích hắn ta."
"Đuổi hắn đi thôi."
Vẻ mặt Tề Quy hoảng sợ cứng đờ, anh ta nhếch môi, lại không nói được tiếng nào. Tế Quy nhìn Thời Tễ, trong mắt vô thức lộ ra chút bất lực lại đáng thương.
"Không được." Thời Tễ theo bản năng từ chối.
Nếu tác giả có thể xuyên vào sách, nói không chừng hắn cũng có cách trở lại thế giới hiện thực.
"Tại sao?" Lê Thầm nghi hoặc hỏi, cậu bĩu môi, sự khó chịu trong ánh mắt lại tăng thêm vài phần, lẩm bẩm nói: "Vẫn là anh thích hắn ta."
Trong nhận thức của cậu dường như chỉ có thích và không thích, không thích thì sẽ bị đuổi ra ngoài, còn thích thì sẽ được giữ lại.
Thời Tễ lúc này cũng lười sửa lại sự nhận thức nông cạn này của Lê Thầm, hắn chăm chú nhìn Tề Quy, đôi mắt dưới lớp kính có chút lạnh lùng. Tề Quy cảm nhận được ánh mặt này không thể làm ngơ, khi anh quay đầu đối mắt với Thời Tễ thì theo bản năng mà rùng mình.
Một lúc sau Thời Tễ mới nhìn đi chỗ khác.
Hắn rũ mi, hàng mi dày khẽ che đi thần sắc dưới mắt: "Nếu Tề tiên sinh đã tỉnh rồi thì mấy ngày này hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng chiếu cố anh."
Sự xuất hiện của Tề Quy quá đột ngột, Thời Tễ không thể trong một chốc liền tin tưởng anh ta được.
Nói xong, hắn cùng Lê Thầm xoay người chuẩn bị rời đi, thiếu niên gấp không chờ nổi mà bước ra khỏi phòng, đúng lúc Thời Tễ đang chuẩn bị bước ra khỏi ngưỡng cửa thì Tề Quy ở phía sau đột nhiên nói: "Anh không phải là Thời Tễ."
Giọng nói của người đàn ông căn bản không có ý tứ dò hỏi Thời Tễ mà là mười phần chắc chắn nói ra phỏng đoán của mình. Hắn dừng chân, đưa lưng về phía Tề Quy, sau đó nửa phút, Thời Tễ xoay người bình tĩnh trả lời: "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì."
"Nói cách khác, từ nãy tới giờ, từng câu từng chữ Tề tiên sinh nói tôi đều không thể hiểu được."
Tề Quy nghiêng đầu, thân hình gầy gò đứng lặng trong phòng, tuy rằng trên mặt vẫn còn vết đỏ do Lê Thầm gây ra khi nãy nhưng khí chất xung quanh rõ ràng đã khác hẳn, như là một người hoàn toàn khác.
Thời Tễ cảnh giác nhìn anh.
Người đàn ông tiến lên một bước, chậm rãi đi về phía Thời Tễ, quay lưng về phía ánh sáng chiếu tới từ cửa sổ, cả người bị bóng tối bao phủ, anh chớp mắt, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên phần tóc mái quá dài trước trán mình.
"Tôi có thể nói cho anh biết tôi là ai."
Giọng nói Tề Quy âm trầm như đại dương sâu thẳm.
"Nhưng đổi lại, anh phải cho tôi biết anh thực sự là ai."
Thanh niên vài phút trước trông như chẳng có đầu óc nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười ranh mãnh.
Thời Tễ nghe hắn nói như vậy thì khẽ cười, nói: "Tại sao tôi phải tin tưởng anh?"
Hình bóng của Thời Tễ phản chiếu trong đôi mắt đen của Tề Quy.
Anh đưa ngón tay ra, vỗ nhẹ vào vai Thời Tễ.
"Vì..."
Giọng nói của người đàn ông vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
"Chúng ta đều là người xuyên sách."
"Mà tôi, trái ngược với anh, có ưu thế hơn."
Nụ cười trên mặt Tề Quy càng rõ ràng hơn.
"Đây là thế giới do tôi tạo ra."
Hắn ta đoán được!!
Vẻ mặt lạnh lùng của Thời Tễ gần như sụp đổ.
Hắn cắn môi, hít một hơi thật sâu, ra vẻ bình tĩnh nói: "Anh thật thông minh."
"Không hổ là tác giả."
Trong mắt Tề Quy tràn đầy vẻ thích thú: "Nói thật, biểu hiện ban đầu của anh chỉ làm tôi nghi ngờ chút thôi, thứ thật sự làm anh bại lộ là thái độ của Lê Thầm."
"Cậu ta dường như quá dựa dẫm vào anh." Tề Quy nói: "Trong nguyên văn cốt truyện của tôi không viết như vậy."
Giọng điệu của anh ta cố tình hạ xuống.
"Anh ở đây, chắc đã làm ra rất nhiều chuyện."
Tề Quy tiến lại vài bước, cách Thời Tễ khoảng chừng nửa mét thì dừng lại.
Thời Tễ im lặng nuốt khan, hắn còn muốn nghe xem người đàn ông trước mặt còn biết những gì nữa.
Tề Quy liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới.
"Anh có tò mò vì sao mình vẫn ở đây khi cốt truyện đã kết thúc không?"
Quả nhiên, anh ta lập tức nhìn ra sự nghi ngờ của Thời Tễ.
Thời Tễ không muốn cùng hắn nói vòng vo, gật đầu thẳng thắn thừa nhận: "Nếu Tề tiên sinh đã đoán được không bằng nói thẳng."
"Tiểu thuyết của tôi chia làm hai cốt truyện: cốt truyện chính và cốt truyện ẩn. Bởi vì có nhân tố đặc biệt là anh gia nhập dẫn tới cốt truyện sụp đổ, cốt truyện chính biến mất, cốt truyện ẩn trở thành cốt truyện chính, các thứ tình cảm của vai chính trong cốt truyện gốc hoàn toàn thay đổi. Chắc anh không biết, hành động của anh có khả năng sẽ là thế giới này sụp đổ."
Vẻ mặt của Thời Tễ đột nhiên trở nên cứng ngắc.
"Cho nên vì để duy trì thế giới, cốt truyện dựa vào ý nguyện của anh mà thay đổi, thân là người khởi xướng, anh......"
"Đang dung hợp với thế giới này."
Thời Tễ ngẩn người, không có phản ứng gì.
"Anh có hiểu thế nghĩa là gì không?" Tề Quy nhìn hắn, "Nghĩa là nếu anh ở chỗ này quá lâu, cốt truyện sẽ cất chứa luôn người đến từ bên ngoài, cách thức cất chứa là dung hợp anh thành nhân vật trong truyện."
Giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo đến mức kỳ lạ.
Tề Quy nâng tay, một lần nữa nắm vai Thời Tễ.
"Thời tiên sinh có thể theo phán đoán mà tin hoặc không tin tôi, nhưng tôi chính là tác giả của cuốn sách này, tất cả nhân vật trong đây đều là do tôi sáng tạo nên, những lời vừa rồi tôi nói cũng là những giả thiết ngay từ đầu tôi viết xuống."
"Mà cũng không sao, tôi biết một phương pháp có thể khiến anh quay trở về thế giới hiện thực."
Lông mi của Thời Tễ run rẩy.
Tề Quy ghé sát vào tai Thời Tễ, thấp giọng thì thầm hai chữ.
"---tử vong."
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Sau khi ra khỏi phòng Tề Quy, sắc mặt Thời Tễ có chút khó coi, dư quang thoáng liếc sang bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy Lê Thầm đang ngồi xổm ở cửa với vẻ mặt buồn bực.
Thiếu niên nhìn hắn bằng ánh mắt u oán, dường như bất mãn với việc hắn chậm chạp không ra ngoài, đôi mắt Vụ Lam Sắc nhìn hắn như muốn ăn luôn hắn vào bụng.
Thời Tễ quay mặt đi, cụp mi âm thầm thở dài, ánh mắt Lê Thầm thay đổi, cậu đứng dậy nhanh chóng chạy đến chỗ Thời Tễ mà ôm hắn vào lòng.
Cậu cảm nhận được áp suất thấp trên người anh trai, Lê Thầm đè lại gáy Thời Tễ, để hắn tựa lên vai mình.
"Sao vậy?" Lê Thầm lo lắng hỏi: "Tên kia nói với anh gì rồi?"
Cậu nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía cánh cửa như muốn đánh nát nó.
Thời Tễ không nói gì, hắn nhắm mắt lại, chóp mũi cọ vào cổ áo Lê Thầm, nhiệt độ cơ thể của thiếu niên nhanh chóng truyền đến.
Hắn không thể cảm nhận được tin tức tố trên người thiếu niên, nhưng mùi ấm áp của cậu lại có thể khiến Thời Tễ cảm thấy ân tâm một cách khó hiểu.
Chết đối với Thời Tễ vốn là cái gì đó rất xa xôi.
Cho dù hắn đã mấy lần cận kề cái chết.
Hắn không dám tưởng tưởng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Lê Thầm biết hắn chết vì muốn trở lại thế giới hiện thực.
"Không có gì." Một lúc sau, Thời Tễ rốt cục lên tiếng, hắn trầm giọng nói.
"Chỉ ôm anh một chút thôi."
"Lê Thầm."
Giọng điệu mềm mại trong vòng tay khiến lông mi thiếu niên khẽ co giật.
Sau đó trái tim không kiềm chế được mà nhảy lên một cách mãnh liệt.
Lê Thầm nhìn chằm chằm vùng da nơi gáy vô tình lộ ra của Thời Tễ, dưới làn da hơi ửng hồng đó có tuyến thể nhỏ hẹp mà cậu đã cắn không biết bao nhiêu lần.