Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 74: Hôn





Editor: tè ré re

---

Cuối cùng, dưới sự vừa dụ dỗ vừa đe dọa của Giang Mặc, Lâm Dật cũng từ bỏ xúc động muốn gia nhập cái trò play kỳ quái kia.

Hai thiếu niên ngồi trên sô pha, một người thì câu nệ, một người thì vẫn nhìn chăm chăm cái vòng trên cổ Lê Thầm, ánh mắt bọn họ trắng trợn đến mức Thời Tễ muốn vứt luôn sợi dây nối với vòng cổ trên tay đi. Hắn nhắm mắt, mạnh mẽ dời đi lực chú ý của mình, đẩy dĩa trái cây trên bàn đến trước mặt bọn họ.

Sau đó, Lê Thầm buông tay đang nghịch nghịch mặt dây chuyền xuống, quay sang Giang Mặc và Lâm Dật hỏi: "Hôm nay hai người tới đây làm gì?"

Lâm Dật nhét hai quả nho vào miệng, hàm hồ trả lời: "Tôi với Giang Mặc định đi chơi mấy hôm, cậu có muốn đi cùng không?"

"Đi ngắm tuyết phương bắc." Giang Mặc ở một bên bổ sung, cậu ta đưa cho Lê Thầm xem vài ảnh chụp trong điện thoại, sau đó ngước mắt nhìn Lê Thầm thấp giọng nói: "Tôi nhớ cậu vẫn luôn muốn đi đến đó."

Thiếu niên nói xong thì gò má ửng hồng, ánh mắt Lâm Dật đảo qua đảo lại giữa hai người, sau đó ôm lấy vai Lê Thầm thần thần bí bí mà nói: "Giang Mặc vốn sợ lạnh nhưng lần này lại quyết định đi tới đó, cậu đoán xem là vì ai hả?"

Nghe Lâm Dật nói như vậy, Thời Tễ nhàn nhạt nhìn về phía Giang Mặc, chỉ thấy thiếu niên ngồi trên sofa sống lưng cứng đờ, áo lông dày bao bọc lấy thân thể đơn bạc, màu trắng như tuyết khiến hai má cậu lại càng hồng hơn.

Xem ra vị nhân vật chính công này vẫn theo cốt truyện mà thích Lê Thầm.

Đối mặt với vấn đề dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, Lê Thầm lại không nói gì, cậu im lặng một lát rồi liếc nhìn Thời Tễ.

"Anh, anh có muốn đi không?" Cậu nhẹ giọng hỏi, tay cậu rũ xuống bên người âm thầm chạm vào mu bàn tay của Thời Tễ.

Hai người họ ngồi đối diện Giang Mặc và Lâm Dật, ở giữa đặt một chiếc bàn trà, không ai nhìn thấy hai bàn tay ấm áp đang đặt dưới đó. Lê Thầm không nhịn được mà vươn đầu ngón tay tới lòng tay của Thời Tễ cào nhẹ hai cái, sau đó luồng ngón tay mình xen kẽ vào những ngón tay hắn nắm thật chặt.

Nhiệt độ cơ thể của đối phương không ngừng truyền đến, lòng bàn tay Thời Tễ chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, Lê Thầm ở bên cạnh vẫn đang nhìn hắn, đôi mắt Vụ Lam Sắc mang theo một chút chờ mong.

Thời Tễ cụp mi, lắc đầu: "Cậu muốn đi thì đi đi."

Lê Thầm cau mày: "Anh không đi thì em cũng không đi."

Nói xong, cậu dùng đầu ngón tay nhéo mấy ngón tay Thời Tễ, sự mong đợi trong mắt cậu giảm xuống, thay vào đó là sự cô đơn.

"Lê Thầm, cậu thật sự không đi sao?" Lâm Dật chớp mắt, "Ở đó còn có thể trượt tuyết, không phải là cậu muốn thử à?"

Nói xong, cậu ta lén lút dùng cùi chỏ thụi cánh tay Giang Mặc hai cái, Giang Mặc lập tức phản ứng, gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, khu trượt tuyết tự do, phong cảnh tuyết cực kỳ rộng lớn."

Lời nói của bọn họ rất hấp dẫn Lê Thầm, Thời Tễ nhìn Lê Thầm rõ ràng là đang giãy giụa mấy phen, nhưng cuối cùng cậu vẫn ngoan cố lắc đầu, mặt dây chuyềnhình xương treo trên cổ áo lắc lư.

"Không đi."

Hai chữ này cơ hồ là từ trong kẽ răng rít ra, Lê Thầm vừa dứt lời đã cảm giác được bàn tay Thời Tễ tách ra khỏi lòng bàn tay mình, nhiệt độ ấm áp trong nháy mắt tiêu tan, ngón tay cậu vô thức muốn bắt lại nhưng vẫn không kịp.

Thời Tễ quay đầu nhìn cậu, giây tiếp theo liền giơ tay xoa gáy Lê Thầm: "Anh không hy vọng em vì anh mà từ bỏ những việc làm mình thích."

"Em có thể kết bạn, có thể đi trượt tuyết, có thể làm hết thảy những điều mình muốn." Thời Tễ ghé vào tai Lê Thầm nhẹ giọng nói: "Đây là mệnh lệnh."

"Một chú chó ngoan ngoãn thì phải nghe theo lệnh của chủ nhân."

Chữ cuối cùng tan biến bên tai cậu, Lê Thầm ngây người chớp mắt, sau khi phản ứng lại, những ngón tay đang giữ chặt vạt áo của cậu cũng từ từ buông ra.

Một lúc sau, cậu cắn môi gật đầu: "Được rồi."

Ánh mắt Thời Tễ nhu hòa, hắn xoa nhẹ cái đầu lông xù của Lê Thầm: "Nếu có thời gian, anh sẽ đến chơi với các em."

"Thật sao? Tốt quá!" Lâm Dật nghe vậy, hai mắt đột nhiên sáng lên, cậu nhóc Omega không an phận mà ôm lấy cánh tay Giang Mặc, "Nếu Thời tiên sinh tới đó thì nhất định sẽ chơi rất vui!"

Hai thiếu niên sôi nổi thảo luận về chuyến đi, Lê Thầm lắng nghe mà không nói một lời, tuy rằng không có phản ứng gì nhiều nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên, xem ra tâm tình cũng rất tốt.

Sau đó Lê Thầm dường như chú ý tới ánh mắt của Thời Tễ, cậu xoay người nhìn vào mắt Thời Tễ, nụ cười bên môi dần dần rõ ràng hơn, ngay cả hai chiếc răng nanh cũng không thể che giấu.

"Các cậu tính khi nào thì xuất phát?" Thời Tễ đột nhiên hỏi.

Giang Mặc ngẩng đầu, điều chỉnh lại dáng ngồi, lễ phép trả lời: "Mấy ngày nữa là sinh nhật của Thời tiên sinh phải không ạ?"

Thời Tễ suy nghĩ một chút: "Ngày mốt."

"Vậy nên tụi em định đón sinh nhật cùng Thời tiên sinh xong thì mới xuất phát." Lâm Dật nói: "Em chọn xong quà sinh nhật cho Thời tiên sinh luôn rồi!"

Lê Thầm nhịn không được ngắt lời bọn họ: "Tôi nói rồi, sinh nhật anh tôi có đôi là đủ, thêm các cậu ồn ào lắm."

Cậu bất mãn chun mũi.

Lâm Dật lè lưỡi với cậu, không quan tâm đến những gì Lê Thầm vừa nói, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp: "Tụi em hứa sẽ làm cho Thời tiên sinh có một sinh nhật thật là khó quên!"

"Cậu..." Lê Thầm còn đang muốn nói cái gì đó.

Lúc này Lâm Dật đột nhiên lạnh mặt liếc nhìn Lê Thầm: "Quỷ hẹp hòi, cậu có thể trưởng thành hơn một chút được không, Thời tiên sinh còn chưa nói chỉ cần mình cậu thôi đâu."

Lê Thầm sửng sốt, đôi môi mỏng mấp máy, yết hầu lăn qua lăn lại, hồi lâu cũng không biết phải phản bác như thế nào.

Áp suất không khí xung quanh cậu giảm xuống trong giây lát, cậu chán nản ngồi xuống bên cạnh Thời Tễ, trên tay cầm một quả nho và một cây tăm.

Lê Thầm không ngừng dùng tăm chọc vào lớp vỏ mỏng manh của quả nho, cho đến khi lớp vỏ màu tím xẹp xuống, lộ ra phần thịt màu xanh nhạt, nước trái cây chảy xuống đầu ngón tay cậu.

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Sau khi Lâm Dật và Giang Mặc nói xong thì cùng nhau rời đi, Thời Tễ và Lê Thầm đứng ở cửa nhìn theo, sau khi bóng dáng hai người khuất dạng Thời Tễ mới quay người trở vào nhà.

Ngoài cửa sổ tuyết lại bắt đầu rơi, bông tuyết như lông ngỗng từ trên trời rơi xuống, trong phòng lại có máy sưởi ấm áp xua tan đi hơi lạnh bao trùm cơ thể.

Thời Tễ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vừa mới quay đầu nhìn về phía Lê Thầm thì thấy thiếu niên sắc mặt bộ dáng âm trầm, cậu thậm chí còn không chú ý tới Thời Tễ đã dừng lại, từng bước đi lên lầu, chỉ để lại một bóng lưng cô đơn.

Thời Tễ đứng sau lưng nhìn chằm chằm Lê Thầm, cau mày cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không gọi cậu lại.

Sau khi Lâm Dật và Giang Mặc rời đi, Lê Thầm trở nên rất kỳ lạ, ngay cả trong bữa tối cậu cũng ngồi cách xa Thời Tễ một cách bất thường.

Lúc đang cắt rau củ trên đĩa, Thời Tễ ngước mắt lên lặng lẽ nhìn Lê Thầm, thiếu niên vùi đầu nhai đồ ăn trong miệng một cách máy móc, hai mắt vô thần nhìn một chỗ mà phát ngốc, đến nổi suy nghĩ cái gì thì cũng chỉ có một mình cậu biết.

Hai người hiếm khi không nói một lời nào, bầu không khí căng thẳng này kéo dài đến tận đêm khuya, Thời Tễ vô tình giật mình tỉnh dậy vào ban đêm. Hắn mở mắt nhìn căn phòng tối om, vô thức đưa tay về phía bên cạnh nhưng lại chỉ sờ được một mảnh giường nệm lạnh lẽo.

Thời Tễ nghiêng đầu nhìn sang, nơi mà lẽ ra Lê Thầm nên nằm lại trống rỗng, Thời Tễ ngồi dậy quay đầu bối rối nhìn xung quanh, cậu phòng rộng lớn này đúng là chỉ còn lại mình hắn.

Hắn xuống giường, khi đôi chân trần chạm đất thì không kìm được mà khẻ co rúm vì lạnh. Thời Tễ trong bóng tối mò mẫm đi đến bên cửa, vừa mở cửa ra, một cơn gió lạnh ập vào mặt khiến hắn theo bản năng mà rùng mình.

Biệt thự về đêm lại rất yên tĩnh, ngay cả tiếng gió lạnh quét qua cũng tạo nên âm thanh cực kỳ quỷ dị, tất cả những người giúp việc và quản gia đều đã về phòng nghỉ ngơi, ánh đèn tầng một trong bóng đêm trở thành nguồn sáng duy nhất.

Thời Tễ quấn chặt chiếc áo ngủ của mình, khi ánh mắt đã thích nghi với bóng tối thì không khó để nhìn thấy những thứ xung quanh. Thời Tễ không có ý định ở bên ngoài lâu, hắn ôm tâm lý "tìm Lê Thầm một chút, tìm không được thì lại về phòng" mà đi một vòng hết lầu hai rộng lớn.

Đế giày giẫm lên sàn gỗ, âm thanh lộp cộp không thể che giấu. Rất nhanh, trên ban công có ánh lửa yếu ớt thu hút sự chú ý của Thời Tễ, hắn dừng lại, nheo mắt cẩn thận nhìn sang bên đó.

Có một người đứng ở ban công, bóng dáng đơn bạc, Thời Tễ không cần suy nghĩ cũng biết là ai, hắn lặng lẽ theo sau người đó. Gió lạnh ban đêm từ bên ngoài tràn vào, răng của Thời Tễ bắt đầu cảm thấy tê buốt, không tự chủ được mà run cầm cập, mà người đứng trên ban công đó như thể mất hết giác quan, an tĩnh mà đứng trong gió lạnh.

Mái tóc đen của thiếu niên bị gió thổi cho rối tung, Thời Tễ càng ngày càng đến gần, mãi đến khi ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt mới nhận ra Lê Thầm đang cầm điếu thuốc trong tay.

Nhưng hắn không nhớ rằng Lê Thầm có hút thuốc.

Quả nhiên, thiếu niên quay lưng về phía hắn giơ tay thử hút một hơi, chưa đầy một giây, Lê Thầm đã nghẹn ngào ho khan kịch liệt, cậu cúi người, tiếng ho khan hòa lẫn trong tiếng gió.

"Em đang làm gì vậy?" Thời Tễ đột nhiên lên tiếng, Lê Thầm rõ ràng là bị hoảng sợ, trong chớp mắt cả người cậu run nhẹ, sau đó cậu nhanh chóng quay lại nhìn Thời Tễ với một đôi mắt đỏ hoe ngấn đầy nước mắt sinh lý.

Môi cậu mấp máy nhưng không phát ra âm thanh, Thời Tễ đi tới gần vài bước, cầm điếu thuốc còn sót lại trong tay thiếu niên, cúi đầu nhìn tia lửa vẫn đang cháy, giọng Thời Tễ lạnh băng: "Nửa đêm rồi không ngủ lại chạy đến đây học hút thuốc?"

"Lê Thầm, em thật trưởng thành."

Lê Thầm nghe thấy giọng phẫn nộ của Thời Tễ thì vội vàng muốn nắm lấy cánh tay hắn, nhưng người đàn ông trước mặt đã nhanh nhẹn né tránh, tay Lê Thầm bắt hụt, cậu nhíu mày vội vàng giải thích: "Không, không phải đâu anh."

"Em..." Cậu cụp mắt, đuôi mắt càng đỏ ửng hơn, "Em không muốn học cái này."

Thời Tễ cười lạnh: "Bị anh phát hiện rồi còn tính nói dối sao?"

"Lê Thầm."

Hắn nghiêm túc gọi tên thiếu niên

"Anh ghét em như vậy."

Lông mi của Lê Thầm Mễ càng run lên, cậu hoảng sợ nuốt khan: "Anh, nghe em nói..."

"Em chỉ......" Cậu dừng lại, sau đó thấp giọng nói: "Em chỉ muốn học cách thành người lớn thôi."

Câu nói hôm nay của Lâm Dật: "Cậu trưởng thành một chút được không?" đã hoàn toàn kích thích cậu.

Ngay cả cậu cũng cảm thấy Thời Tễ sẽ thích một người trưởng thành hơn.

Nhưng Lê Thầm không hiểu làm thế nào để được coi là một người trưởng thành, cậu đã thử mặc quần áo của Thời Tễ, cố gắng học uống rượu và bây giờ thì thử đi làm tất cả những gì mà những người lớn tuổi hơn cậu sẽ làm.

Thời Tễ im lặng nhìn cậu, hắn giơ tay hút điếu thuốc một hơi, sau đó kéo cổ áo Lê Thầm buộc thiếu niên phải cúi đầu.

Lê Thầm còn chưa kịp phản ứng, lúc cậu định thần lại thì trên môi đã có một mảnh ấm áp, nụ hôn của Thời Tễ vẫn luôn không kịch liệt như của cậu, nhưng lần này hắn ngoài ý muốn mà chủ động cạy khớp hàm cậu ra, đầu lưỡi liễm qua răng, đẩy đám khói còn sót lại sang khoang miệng cậu.

Hương vị sặc sụa tán loạn, mùi khói cuộn xoáy trong miệng và hốc mũi, cảm giác ngứa ngáy và nghẹt thở trong cổ họng xông thẳng lên đỉnh đầu, không cẩn thận chui vào khí quản, Lê Thầm mạnh mẽ xoay đầu qua, ho đến mức cong eo không thể đứng thẳng.

Chút ánh lửa cuối cùng tắt ngúm trong đám tuyết trên hàng rào, khói trắng lơ lửng trong không trung chậm rãi tiêu tan.

Thời Tễ không thích mùi này, nhưng hắn biết cách hút nó, làn khói ngột ngạt tràn vào phổi khiến hắn cảm thấy khó chịu đến mức muốn mở ngực ra để hít chút không khí.

Lê Thầm trước mặt nhìn còn khó chịu hơn cả hắn, đứa trẻ non nớt nghẹn ngào suýt bật khóc, cậu giơ tay lau khóe môi ướt át, sau đó lao về phía Thời Tễ, cắn môi người đàn ông.

Tiếng ô tô trên đường xé nát sự yên tĩnh trong màn đêm, âm thanh môi lưỡi giao triền đến điếc tai, Lê Thầm ôm lấy eo Thời Tễ, hết lần này đến lần khác liếm liếm vết thương trên môi đối phương.

"Lê Thầm."

Thời Tễ gọi, lông mi hắn khép hờ, khóe mắt hiện lên tia dục vọng đỏ bừng, "Em đang bất an điều gì?"

Hắn cảm nhận được.

Lê Thầm toàn thân cảm thấy khó chịu bất an.

Thiếu niên chậm rãi lấy lại tinh thần, cậu từ trên xuống nhìn hắn, sau đó lại cúi người vùi đầu vào cổ Thời Tễ.

"Anh, Anh có thấy em ngây thơ quá không?"

Cậu ủ rũ nói: "Ngay cả bọn Lâm Dật cũng thấy em nên trưởng thành hơn."

"Em cảm thấy anh sẽ thích người như vậy."

Cằm Thời Tễ tựa vào vai cậu, hắn mở to mắt nhìn bầu trời đen kịt.

Hắn lặng lẽ đưa tay lên khẽ vuốt tóc Lê Thầm.

"Người trưởng thành đúng là rất hấp dẫn."

Thời Tễ nói, giọng điệu mang chút ý cười.

Lê Thầm nghe xong lại càng thấy tủi thân hơn.

Sau đó, cậu lại nghe thấy Thời Tễ nhẹ nhàng mở miệng, đôi môi hắn mềm mại lướt qua vành tai cậu.

"Vậy thì sao?"

"Anh chỉ thích chó con của anh thôi."

---

Editor: anh Tễ như kiểu unlock được khả năng thuần hóa cún con ấy, dạo này anh ấy quá, em còn chịu không nổi chứ huống chi nhỏ Lê hí hí.

(Một chút nhắc nhớ không liên quan đến truyện, mấy bạn bỏ qua cũng được hihi)

(Nhắc lần nữa là dưới đây không liên quan đến truyện nhe, chỉ là mình dông dài tý thui)

Là một người đã từng nghiện nicotin, mình khuyên các bạn nhỏ chưa đủ tuổi (thậm chí mấy bạn lớn đã đủ tuổi) không nên hút thuốc lá nhen. Trước đây với stress, với mong muốn sử dụng hết 24h một ngày để chạy deadline (trong khoảng thời gian địa ngục trần gian đối với mình) mà mình có tìm đến thuốc lá (cộng thêm cà phê với cả nước tăng lực). 

Đúng là nó giúp mình tỉnh táo hơn trước mắt nhưng hệ lụy sau đó thì vô cùng. Trước mắt thì mình tốn tiền, mùi khói trên người cũng khó chịu, sau thì lại khó bỏ (may mà giờ mình bỏ được rồi, cũng vài năm rồi mình không hút nữa), với con gái còn làm xấu da, hôi miệng, người bên cạnh mình ngửi được mùi khói thì còn hại hơn x10 bản thân người hút, chưa kể những căn bệnh về phổi, đặc biệt là sau thời điểm covid thì sức đề kháng của mỗi người lại giảm đi,...

Tác hại của thuốc là thì nó in hẳn cụ lên luôn cả bao bì, nhưng người ta biết thừa mình không thể bỏ nên là họ vẫn cứ in, mình thì vẫn mua hút. Thế nên không chỉ vì riêng bản thân mình, mà còn vì những người xung quanh, các bạn đừng bắt chước nhỏ Lê, muốn giả ngầu muốn làm người lớn thì tìm đến thuốc lá nhé, hại lắm luôn í.

Tự nhiên rãnh rỗi viết hẳn cả một bài nghị luận xã hội (haha) về tác hại của thuốc lá thế này mình biết chắc một số bạn cũng thấy hơi phiền nhưng mà vẫn không nhịn được muốn nhắc nhở một chút. Người đọc trên Wattpad không yêu cầu độ tuổi nên mình cũng không biết mấy bạn đọc truyện này trung bình là bao nhiêu đến bao nhiêu tuổi, nhắc nhở một tý vẫn hơn để các bạn bảo vệ sức khỏe của mình cũng như mọi người xung quanh, vậy thui hà. Cảm ơn các bạn đã đọc hết mấy lời dông dài này của mình, chúc các bạn một ngày vui vẻ, hihi.