Lê Thầm còn dính người hơn Thời Tễ tưởng tượng nhiều.
Trong vòng chưa đầy một ngày, Lê Thầm đã gọi cho hắn năm cuộc, khi không gọi điện được thì cậu bắt đầu gửi tin nhắn cho Thời Tễ, thường xuyên đến nỗi khiến điện thoại của Thời Tễ rung lên không ngừng nghỉ.
Lúc thì cậu chụp ảnh ven đường cho Thời Tễ, lúc thì gửi một tin nhắn thoại "Em nhớ anh", như thể cậu muốn đem mọi thứ trên thế giới này gửi qua điện thoại cho Thời Tễ vậy.
Quán cà phê cực kỳ yên tĩnh, không khí tràn ngập mùi thơm êm dịu của hạt cà phê, Thời Tễ liếc nhìn chiếc điện thoại di động đang rung lên lần thứ tư, vừa hay thấy biểu cảm cún con khóc lóc mà Lê Thầm gửi qua, hắn sửng sốt một giây sau đó cầm điện thoại lên.
""Thời tiên sinh có vẻ bận rộn nhỉ." Kỷ Thời Sơ ngồi đối diện nhấp một ngụm cà phê, lời nói hời hợt nhưng cũng giống như đang có ẩn ý gì đó.
"Xin lỗi." Thời Tễ cụp mắt, chỉnh điện thoại về chế độ im lặng.
Đôi mắt đỏ thẫm của người đàn ông đối diện nhìn theo động tác của hắn, sau đó hắn ta đặt cốc cà phê trong tay xuống, khóe môi hơi nhếch lên: "Em trai ngài nhắn à?"
Thời Tễ nghe xong giật mình, hắn mỉm cười xin lỗi với Kỷ Thời Sơ: "Em ấy đi chơi với bạn nên thông báo với tôi."
Kỷ Thời Sơ không có phản ứng: "Quan hệ của Thời tiên sinh với em trai thật tốt."
Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu Thời Tễ nghe Kỷ Thời Sơ nói những lời này rồi, cũng không biết cái tên cáo già này là đang thiệt tình cảm thán mối quan hệ của hắn với Lê Thầm hay là đang ngầm ám chỉ cái gì nữa.
Hắn không nói gì, chỉ yên lặng khuấy sữa trong cốc cà phê, nhìn bọt sữa đang dần bị màu nâu của cà phê bao phủ. Kỷ Thời Sơ liếc hắn, hỏi: "Thằng nhóc Tề Quy kia thế nào rồi?"
Động tác trên tay Thời Tễ có chút đình trệ, chỉ còn lại chất lỏng đang xoáy tròn trong cốc: "Mấy ngày trước vừa tỉnh lại, thoạt nhìn không có vấn đề gì."
Kỷ Thời Sơ kinh ngạc nhướng mày: "Tỉnh rồi?"
"Khi anh ta vừa tới đây, mấy bác sĩ tốt nhất của tôi còn nói rằng khả năng anh ta tỉnh lại rất ít."
Hắn ta gõ nhẹ ngón tay lên bàn sau đó ngước mắt lên, ánh mắt không rõ ý vị mà nhìn chằm chằm Thời Tễ: "Xem ra Thời tiên sinh xác thực có một loại ma lực thần kỳ."
Thời Tễ chớp mắt, hắn nâng cốc cà phê trước mặt nhấp một ngụm, cà phê hòa với sữa lăn xuống cổ họng rồi tiến vào dạ dày, sau hương vị ngọt ngào vẫn là vị đắng đến chua xót.
"Lúc trước Thời tiên sinh nói ngài có hứng thú với hắn ta." Kỷ Thời Sơ nói, "Có phải ngài phát hiện được gì không?"
Thời Tễ ngước mắt lên nhìn vào mắt Kỷ Thời Sơ, đôi mắt của người đàn ông luôn bao phủ bởi sự thong dong điềm tĩnh, ngay cả khi trời sập, đôi mắt của hắn ta cũng sẽ như cũ không rung động. Thời Tễ trước giờ chưa từng hiểu Kỷ Thời Sơ muốn làm gì, hắn ta quá thông minh, thông minh đến mức khiến người khác không thể nào hoàn toàn tín nhiệm hắn ta.
Thời Tễ lắc đầu: "Không có."
Đương nhiên Kỷ Thời Sơ không tin lời hắn nói, hắn ta ngửa người ra sau, chiếc nhẫn ban chỉ không cẩn thận va chạm với mặt bàn.
"Thành thật mà nói, tôi cũng tưởng tôi sẽ phát hiện gì đó trên người anh ta." Thời Tễ nói, không khí ấm áp trong phòng cũng không thể làm tan đi giọng nói lạnh lẽo của hắn, "Nhưng tôi cảm thấy... đầu óc của người này hình như có vấn đề."
"Ồ?" Kỷ Thời Sơ nghiêng đầu tò mò, "Là như thế nào?"
Thời Tễ cố ý không trả lời ngay mà cầm cái kẹp lên bỏ thêm hai viên đường vào cốc, đợi khi sự hứng thú của Kỷ Thời Sơ bị khơi dậy đến một mức nhất định hắn mới nhỏ giọng nói: "Ngài có tin thế giới này sẽ sụp đổ không?"
Đôi mắt ẩn dưới mắt kính điềm tĩnh như nước, cộng với giọng nói vốn có của hắn, một câu ngắn gọn bị hắn nói đến là thần bí.
Giây tiếp theo, không ngoài dự liệu của hắn, Kỷ Thời Sơ đã cắn câu.
"Sụp đổ?" Người đàn ông cẩn thận nghiền ngẫm hai từ này, "Nghe như một lời tiên tri về ngày tận thế vậy."
Thời Tễ gật đầu: "Câu đầu tiên mà Tề Quy nói sau khi tỉnh lại là nói về cái này."
"Bác sĩ của anh ta nói cho tôi biết, trước đây anh ta bị ngược đãi, nhưng cụ thể bị như thế nào thì không ai biết."
"Cho nên tôi thiết nghĩ rất có thể anh ta cũng đã bị đám người Tần Triết cải tạo qua rồi."
"Hơn nữa, là chọn một kỹ thuật khác để cải tạo."
Mặc dù Thời Tễ không thể hiểu được Kỷ Thời Sơ nhưng hắn vẫn đoán được hắn ta là người như thế nào, chỉ một câu nói xằng bậy linh tinh hắn ta cũng sẽ suy tư xem trong lời nói này còn cất giữ những mặt ẩn ý khác hay không.
Thời Tễ nhìn người đàn ông cau mày như thể đang bị mắc kẹt trong câu nói này, hắn ta sẽ không tin những lời nói của Thời Tễ về Tề Quy, nhưng cũng sẽ bởi vì bệnh đa nghi của mình mà tự nhiên đi vào bẫy rập do Thời Tễ bày ra.
Quả nhiên sau khi nghe Thời Tễ nói, Kỷ Thời Sơ im lặng một lúc lâu.
"Kỷ tiên sinh thoạt nhìn rất để ý Tề Quy." Thời Tễ đột nhiên lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Kỷ Thời Sơ.
Khi Kỷ Thời Sơ định thần lại, hàng mi dài của hắn ta hơi cụp xuống, che đi đôi mắt đỏ như hồng ngọc.
Hắn ta bất đắc dĩ mà cười một tiếng.
"Không dám giấu diếm, lúc đầu tôi đã có một ý tưởng phi thực tế về danh tính của người này."
Thời Tễ nâng cằm lên, ý bảo hắn ta cứ tiếp tục nói.
"Tôi nghi ngờ......"
Kỷ Thời Sơ nhếch khóe môi.
"Anh ta không cũng thế giới với chúng ta."
"Từ bên ngoài tới sao?" Thời Tễ hùa theo hắn ta: "Giống như lúc đầu Kỷ tiên sinh nói?"
Kỷ Thời Sơ "ừm" một tiếng rồi nói: "Quá hoang đường, anh ta thoạt nhìn rất giống chúng ta, nhưng tôi lại hoài nghi anh ta đến từ một nơi khác."
"Thời tiên sinh thì sao?" Hắn ta đột nhiên hỏi Thời Tễ, "Chẳng lẽ ngài không hiếu kỳ......"
"Anh ta tột cùng là ai sao."
Kỷ Thời Sơ còn nhạy bén hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.
Hắn còn chưa kịp trả lời, người đàn ông ngồi đối diện đã lần nữa lên tiếng: "Nhưng mà nghĩ lại, lời của Thời tiên sinh cũng hợp lý, có lẽ bọn Tần Triết còn có bí mật gì đó mà chúng ta còn chưa phát hiện ra."
"Đáng tiếc Tần Triết đã bị bắt, điều tra thêm sẽ chỉ gây thêm rắc rối."
Kỷ Thời Sơ nói xong liền đứng dậy lịch sự chào Thời Tễ: "Thời tiên sinh, xin đừng nói cho ai biết hôm nay chúng ta đã gặp nhau."
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Những cơn gió lạnh phả vào mặt như những con dao cùn cứa vào da thịt, một thân ảnh lóe lên dưới ánh nắng chói chang của mùa đông, ván trượt từ trên không rơi xuống mặt tuyết, bắn lên vài bông tuyết nhỏ li ti.
Lê Thầm buông cây gậy trượt tuyết trong tay xuống rồi từ từ giảm tốc độ trượt tuyết, sau khi hoàn toàn dừng lại, Lâm Dật và Giang Mặc đang đứng ở vạch đích chạy về phía cậu.
"Wow! Lê Thầm, đây thực sự là lần đầu tiên cậu trượt tuyết sao?!" Lâm Dật mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Lê Thầm tháo kính xuống rồi, vừa chỉnh lại mái tóc bị gió thổi bay trên trán vừa khẽ gật đầu.
"Đây là thiên phú á!!" Lâm Dật hưng phấn nhảy dựng lên vỗ vỗ Lê Thầm vai hai cái, Lê Thầm chỉ nhàn nhạt nhìn cậu ta một cái rồi nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi cậu chụp ảnh à?"
Lâm Dật "Ừm" một tiếng, hai tay cầm điện thoại đưa cho Lê Thầm: "Bảo đảm chụp được hết hoàn toàn!"
Lê Thầm cầm điện thoại bấm vào video vài giây để xem, hình ảnh đáng người thiếu niên trượt tuyết vừa phóng khoáng vừa đẹp trai, động tác lưu loát đến mức không nhìn ra đây là lần đầu tiên cậu trượt tuyết.
Cậu liếm đôi môi khô khốc vì bị gió thổi, sau đó bấm gửi đoạn video Lâm Dật quay cho Thời Tễ.
Tin nhắn lúc nãy cậu nhắn Thời Tễ còn chưa xem, không biết đang làm gì.
Lê Thầm ngẩng đầu nhìn chung quanh, khu trượt tuyết tự do nên có rất nhiều người, rộng đến mức gần như không nhìn thấy điểm cuối, tiếng người ồn ào chói tai, khắp nơi đều là tuyết trắng mênh mông. Cậu thu hồi ánh mắt, cởi ván trượt tuyết sau đó cầm điện thoại bước sang một bên.
"Cậu không chơi nữa à? Lê Thầm!" Lâm Dật nhìn bóng lưng cậu mà gọi.
Lê Thầm không quay lại, chỉ giơ tay vẫy tay rồi bấm số của Thời Tễ.
Âm thanh bận ở đầu bên kia điện thoại vang lên rất lâu, mãi cho đến khi Lê Thầm gọi lần thứ ba, Thời Tễ mới bắt máy.
"Alo?" Giọng nói của người đàn ông bên kia lộ rõ vẻ mệt mỏi, Lê Thầm hơi nhíu mày, sau đó nghe thấy tiếng quần áo cọ vào nhau: "Sao vậy?"
Lê Thầm cụp mi nhìn chằm chằm khối băng trước mắt, nhón chân nhẹ đá hai cái: "Anh không trả lời tin nhắn của em."
Thời Tễ xoa xoa thái dương đau nhức, nghe Lê Thầm nói xong, hắn bấm vào giao diện tin nhắn, nhìn thấy một đoạn video do thiếu niên gửi cho mình.
"Xin lỗi." Hắn thì thầm, "Lúc về anh ngủ luôn nên không thấy."
"Trong video là em à?" Thời Tễ cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ hăng hái hơn, "Em trượt rất giỏi."
Lê Thầm im lặng không đáp, ngón tay cậu cầm một khối băng, ngón tay ấm áp từ từ làm tan băng, khi dòng nước trong suốt trượt xuống đầu ngón tay, cậu mới lặng lẽ nói: "Anh, em muốn gặp anh."
Thời Tễ nhướng mày ngạc nhiên.
"Video call sao?" Hắn vô thức cúi đầu nhìn quần áo lộn xộn của mình, bộ dáng xấu hổ phản chiếu trên chiếc gương cách đó không xa, "À...... đợi đến tối đi."
"Tối nay anh sẽ gọi em, được không?"
Giọng điệu người đàn ông hiếm khi nhún nhường như vậy, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, âm thanh mềm mại làm Lê Thầm phải nuốt câu "Em muốn thấy anh ngay bây giờ" vào bụng.
Cậu giơ tay nhìn chằm chằm những ngón tay ướt đẫm của mình, con người Vụ Lam Sắc không chút cảm xúc.
"Được."
Cuối cùng, Lê Thầm vẫn đồng ý.
"Vậy buổi tối gặp." Thời Tễ nói rồi cúp điện thoại.
Tiếng "bíp bíp" thay thế cho Thời Tễ, Lê Thầm đưa điện thoại ra khỏi tai, ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại, một cơn gió lạnh lướt qua cánh tay, xuyên qua lớp áo quần chống lạnh dày dặn mà làm cậu ớn lạnh.
Cậu đúng thật là không thể xa Thời Tễ.
Thật muốn về nhà.
Muốn về ôm anh ấy.
Nỗi khao khát trong lòng ngày càng mạnh mẽ, Lê Thầm quay người lại, vừa hay nhìn thấy Giang Mặc đang đi về hướng cậu.
"Lê Thầm!" Thiếu niên cao lớn ngăn cậu lại, cậu ta đứng trước mặt Lê Thầm, nhưng Lâm Dật, người lẽ ra đang đi theo cậu ta lại biến mất chẳng thấy đâu, Giang Mặc nhẹ thở phì phò, hơi thở ngưng tụ thành những làn sương trắng trong không khí.
Lê Thầm nghiêng đầu nhìn cậu ta.
"À..." Chàng trai Alpha bỗng dưng trở nên ngượng ngùng, hai má cậu ta ửng hồng, khuôn mặt gần như bị cổ áo che khuất phân nửa.
Cậu ta khẽ cúi đầu, "Vừa rồi cậu gọi điện thoại với Thời tiên sinh à?"
Lê Thầm chớp mắt: "Ừ."
"Vậy...anh ấy có nói khi nào anh ấy sẽ tới không?"
Lê Thầm suy nghĩ một chút: "Không có."
Sao cậu lại quên hỏi cái này chứ.
Buổi tối gọi video cậu phải hỏi mới được.
Trong đầu Lê Thầm toàn là Thời Tễ, cậu cũng không quá để ý đến những gì Giang Mặc nói, chỉ thấy thiếu niên trước mặt mấp máy môi, khi Lê Thầm định thần lại, cậu chỉ nghe thấy một câu: "..Tôi luôn muốn nói điều này với cậu."
Gió lạnh hất tung mái tóc đen lòa xòa trên trán của Giang Mặc, lông mi run rẩy che đi đôi mắt xanh lục của cậu ta, thiếu niên liếc mắt nhìn Lê Thầm vài cái sau đó dời ánh mắt, buộc trái tim đang nhảy lên dữ dội của mình bình tĩnh lại một chút.
"Nói đi." Lê Thầm nhàn nhạt trả lời.
"Tôi..." Giang Mặc lắp bắp, do dự không biết tiếp tục như thế nào, yết hầu lăn lộn mấy vòng, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, cậu ta nhẹ nhàng mở đôi môi mỏng: "Tôi biết cậu thích anh trai của mình."
"Tôi cũng biết, giờ tôi nói ra, cậu cũng sẽ không đồng ý với tôi."
"Nhưng..." Môi Giang Mặc môi run lên, thanh âm cũng run rẩy, cậu ta nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của người trước mặt, không biết có phải mình quá khẩn trương hay không, Giang Mặc đột nhiên cảm thấy mình ngửi được mùi hương thoang thoảng của hoa diên vĩ.
Tin tức tố của Omega khiến trái tim cậu ta nhảy nhanh hơn, "thình thịch" đến điếc cả tai.
"Nhưng......"
"Tôi vẫn muốn nói với cậu."
Hai tay Giang Mặc buông thõng bên hông nắm chặt vạt áo, cậu nhắm mắt lại, vô thức nâng giọng.
"Tôi thích cậu!"
Sau khi thốt ra, Giang Mặc đột nhiên cảm thấy áp lực luôn đè ép trái tim mình nhẹ đi rất nhiều, cậu cẩn thận mở một mắt ra nhìn biểu tình của Lê Thầm, thiếu niên trước mặt điềm tĩnh hệt như trong dự đoán của cậu ta.
Một lúc sau, Lê Thầm mới nói: "Cảm ơn."
Giang Mặc bị lời nói cảm ơn của Lê Thầm làm cho tay chân luống cuống, cậu ta mất tự nhiên mà gãi đầu: "Ừm... Ừ!"
"Tôi, tôi thật ra cũng không nghĩ tới sẽ muốn cậu đáp ứng tôi hay gì đó." Giang Mặc cứng ngắc mà nhếch khóe môi, "Chỉ là mấy cậu này luôn nghẹn trong lòng tôi, nói ra rồi thật là dễ chịu."
Lê Thầm ngẩng đầu, im lặng nhìn cậu ta.
Ánh mắt của đối phương quá trực tiếp, Giang Mặc xấu hổ cắn môi: "Ừm... cậu và Thời tiên sinh ở bên nhau rồi sao?"
"Ừ, bên nhau rồi." Lê Thầm lần này không chút do dự trả lời, khi nhắc tới Thời Tễ, ánh mắt lạnh lùng của cậu dường như trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
"À..." Giang Mặc hé miệng, không khí ngượng ngùng khiến cậu ta không thể ở lại lâu hơn, "Thật tốt quá."
Trong mắt cậu ta thoáng hiện lên sự cô đơn, ngẩng đầu lên thì đã hoàn toàn biến mất, Giang Mặc hít một hơi thật sâu: "Vậy tôi về phòng trước, cậu cũng đừng ở đây lâu quá, ngoài này lạnh lắm."
Lê Thầm gật đầu, Giang Mặc vừa nói xong liền xoay người rời đi, sau khi bóng dáng cậu ta biến mất khỏi tầm mắt, Lê Thầm mới quay đầu nhìn về một góc.
Cách cậu mấy mét, Lâm Dật đang đứng ở nơi đó, đối phương tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Lê Thầm, giơ tay lên nhanh chóng lau khóe mắt, sau đó bỏ chạy.
Gió rít bên tai, nhiệt độ trong lòng bàn tay bị tuyết ướt đẫm làm cho lạnh lẽo, Lê Thầm ngồi xổm xuống, để lại từng nét chữ "Thời Tễ" trên nền tuyết.
Cậu nghĩ đến Thời Tễ.
Cậu rất nhớ Thời Tễ.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy thế giới rộng lớn đến như vậy.
Lớn đến nổi làm Thời Tễ không thể lập tức xuất hiện trước mặt mình.
---
Editor:
Truyện này còn đến 5 tập phiên ngoại, mà mình thấy nốt phiên ngoại nó mới HE viên mãn các cậu à, còn tới chương cuối trong chính văn nó kiểu OE sao á, mà trên wikidich nó không có ngoại truyện.
Nên bạn nào biết nguồn raw hay QT của 5 chương phiên ngoại bộ này thì giúp mình tìm với nhé, mình tìm không ra. Còn không tìm ra nữa thì bạn nào biết mua truyện trên Tấn Giang không thì chỉ mình với (hoặc chỉ mình người trung gian mua cũng được). Mình cảm ơn mấy bạn trước nhe, chúc các bạn một ngày vui vẻ.