Hôm sau, Thời Tễ vừa mới đẩy cửa ra liền bị một chiếc gối mềm mại đập úp vào mặt.
Hắn nâng tay ngăn gối mềm, khi đảo mắt qua thì bắt gặp ánh mắt chán ghét của Lê Thầm.
Liếc mắt thôi Thời Tễ cũng biết được hắn đang hiểu lầm cái gì.
Tối hôm qua sau khi phát sinh chuyện kia, Thời Tễ vốn định đưa Lê Thầm về phòng của hắn nhưng không nghĩ tới nữa đường đụng phải một người giúp việc đi tiểu đêm.
Chính mình thì chật vật cùng với vết cắn trên cổ không thể nào giải thích, hơn nữa trong lòng ngực lại đang ôm Lê Thầm, Thời Tễ cảm thấy nếu để bọn họ bắt gặp thì tiêu.
Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, Thời Tễ dứt khoát đem Lê Thầm về phòng mình, sau đó bản thân thì tuỳ tiện tìm gian phòng cho khách ngủ.
Khi vừa tỉnh, hắn liền nghe được tiếng Lê Thầm đang đập phá đồ đạc trong phòng.
Thời Tễ nhón chân tránh những mảnh vụn ở trên sàn, Omega ngồi ở trên giường căm tức nhìn hắn, còn dùng một tay bắt lấy tấm chăn che trước ngực như thể hắn là đồ lưu manh.
"Anh hôm qua đã làm gì tôi?!"
Lê Thầm căn răng, đôi mắt xanh lam kia như đang phát hoả.
Ký ức duy nhất về tối hôm qua mà hắn nhớ được là lúc mình hôn môi Thời Tễ.
Hắn sao có thể chủ động mà hôn Thời Tễ được??
Lê Thầm nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không thích hợp cho nên nghĩ rằng Thời Tễ đã làm gì đó với mình.
Hơn nữa hắn còn nghe được mùi vị tin tức tố của mình ở trên người Thời Tễ.
Nhưng Thời Tễ có vẻ như không cảm nhận được gì, chỉ đi đến tủ thay áo quần.
Hắn cởi áo sơ mi lộ ra cơ bắp săn chắc, ánh mắt Lê Thầm quét qua chiếc cổ trần của Thời Tễ, vết cắn vẫn còn hiện rất rõ.
Mặt Lê Thầm nóng lên, gắt gao nắm chặt góc chăn mắng: "Vô sỉ! Hạ lưu! Bại hoại! Ghê tởm......"
Hắn dùng hết từ ngữ mà đời này mình có thể học qua để mắng Thời Tễ.
"Chửi rủa đủ chưa?"
Thời Tễ nhàn nhạt mở miệng, mặc âu phục vào, cài khuy rồi đi đến một bên của Lê Thầm.
Omega trên giường cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi lui về sau.
Thời Tễ cúi người đối mắt với Lê Thầm, sau đó duỗi tay lấy cà vạt ở sau lưng Lê Thầm.
"Tôi không có hứng thú với Omega." Hắn không chút để ý mà mở miệng, ánh mắt đảo qua Lê Thầm mà không dừng lại, "Cậu cảm thấy tôi có thể làm gì cậu."
Lê Thầm có chút giật mình.
"Nếu nghe hiểu rồi---"
Thời Tễ buông cánh tay lạnh lẽo nhìn Lê Thầm.
"Thì cút khỏi phòng tôi đi."
Thần sắc nơi đáy mắt của Lê Thầm hơi kinh ngạc, hắn ngẩng đầu không động tác, môi mỏng khẽ nhấp, ngón tay gắt gao nắm chặt góc chăn, con ngươi run run vài cái.
Thời Tễ nhướng mày cười lạnh nghiêng người, đối phương theo bản năng lùi lại cảnh giác nhìn Thời Tễ như một con mèo.
"Không đi?" Thời Tễ hơi cao giọng, trên mặt vô cảm hiện ra một ý vị cười như không cười, "Vậy thì cậu nói xem, cậu muốn tôi làm gì cậu?"
Vừa nói hắn vừa vươn ngón tay qua phía gương mặt Lê Thầm, chưa kịp chạm vào Lê Thầm đã lập tức nghiêng đầu hất bay ngón tay của Thời Tễ.
Hắn lui về sau, trong ánh mắt hiện lên vài phần chán ghét, Thời Tễ thấy hắn bày ra vẻ mặt vậy thì cũng không nói gì, đứng dậy xoa xoa ngón tay bị hất đã có chút ửng hồng: "Chậc, không thú vị gì cả."
Thời Tễ dời mắt xoay người, giấy tiếp theo thiếu chút nữa không giữ được sắc mặt, Thời Tễ trộm thở ra nhẹ nhàng, trái tim dưới lồng ngực đang kinh hoảng làm hắn tê dại.
Nói chuyện với Lê Thầm có vài câu ngắn ngủn mà hắn sợ đối phương lại không vui rút dao ra thụi mình, mồ hôi lạnh lướt qua vết thương từ tối hôm qua làm Thời Tễ nhịn không được mà đau đến hít khí lạnh.
Chắc là Lê Thầm không phát hiện ra cái gì đâu ha.
Chỉ là nhìn qua có vẻ hắn không nhớ rõ đêm hôm qua đã phát sinh sự tình gì.
Thời Tễ nghĩ vậy, đang định đi ra khỏi cửa, không ngờ mới đi vài bước Lê Thầm ở phía sau đột nhiên nói: "------từ từ."
Bước chân Thời Tễ tức khắc cứng lại, chân sau không cẩn thận dẫm lên chân trước, thiếu chút nữa ngã sấp mặt.
Hắn nuốt khan, hơi nghiêng đầu.
Lê Thầm nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông, do dự một lúc lâu mới mở miệng: "Trên cổ anh......"
Lời nói đến bên môi lại khó nói ra, Lê Thầm nhíu mày giãy giụa rồi cụp mắt: "...Tôi cắn à?"
Hắn nói xong câu này thì giương mắt nhìn về phía Thời Tễ, người đàn ông không quay người lại nhìn hắn, vẫn duy trì tư thế vừa rồi.
Thấy đối phương không có phản ứng, xung quanh yên lặng đến xấu hổ làm Lê Thầm cảm thấy vừa rồi có phải mình nói nhỏ quá khiến Thời Tễ không nghe thấy được gì hay không.
Ngay lúc hắn đang do dự giữa hai lựa chọn "Nói lại lần nữa" và "Anh không nghe thấy thì thôi quên đi", Thời Tễ ở cách đó không xa cũng cử động vài cái nhưng cũng không quay đầu lại, mở cửa đi ra ngoài mà thản nhiên nói---
"Chó cắn."
--
Sau khi hệ thống tuyên bố xong nhiệm vụ thì không còn động tĩnh gì, bất luận Thời Tễ gọi nó như thế nào nó cũng không xuất hiện.
Cái này làm Thời Tễ rất bất an, hắn cảm thấy nếu mà chính mình không hoàn thành cốt truyện thì khẳng định hệ thống sẽ lựa chọn cưỡng chế để hoàn thành.
Nhưng hệ thống lại không khống chế thân thể hắn, vậy nó sẽ dùng cách nào để hoàn thành đoạn cốt truyện này đây?
Ngày Lê Thầm khải giảng ngày càng tới gần, Thời Tễ mất ngủ vài ngày, cuối cùng quyết định không thể để Lê Thầm một mình được.
Nhưng dựa vào tính cách của nguyên chủ, hắn tuyệt đối không thể nào làm ra cái việc phái người âm thầm bảo vệ Lê Thầm được, vậy nên làm sao để vừa không OOC vừa không để cho Lê Thầm rời khỏi tầm mắt của mình đây?
Vấn đề này làm đầu óc Thời Tễ như muốn phình ra.
Hắn thử mỗi ngày vô tình lượn qua lượn lại bên người Lê Thầm, lượn càng nhiều Thời Tễ phát hiện ra được một điều ly kì, chó con Lê Thầm này có vẻ như đang ghi hận hắn vì câu nói "Chó cắn" lần trước kia.
Thế cho nên mỗi lần Thời Tễ đi ngang qua người hắn, Lê Thầm đều dùng cặp mắt xanh kia mà trừng, nhe răng trợn mắt với Thời Tễ, như thể giây tiếp theo sẽ nhào lên táp Thời Tễ mấy cái.
Thời Tễ kinh hồn táng đảm, nơm nớp lo sợ.
Lại qua hai ngày, Thời Tễ rốt cuộc cũng tìm được biện pháp.
Người hầu bên người hắn vội vàng từ chức về quê cưới vợ, hiện tại vị trí này để không nên Thời Tễ quyết định muốn chọn một người hầu khác thế vào vị trí này.
Tin tức này vừa truyền ra, từ trên xuống dưới biệt thự đều chấn động, ai cũng biết chỉ cần có thể làm người hầu bên cạnh Thời Tễ, không chỉ cấp bậc tương đương với quản gia mà tiền lương còn cao hơn quản gia mấy phần.
Thế là sau đó, người hầu thi nhau thể hiện mình, thậm chí cửa kính cũng được lau sáng bóng hơn trước.
Nhưng không biết ai truyền ra tin tức, nói là danh sách tuyển chọn lần này còn có tên của Lê Thầm.
Ngoài ra còn nói, người hầu bên cạnh Thời Tễ một chút cũng không tốt, thức dậy sớm hơn gà đi ngủ trễ hơn chó, hơn nữa Thời Tễ có một đống tật xấu, người hầu trước đây của Thời Tễ không phải về quê vì kết hôn mà là vì lấy cớ trốn Thời Tễ.
Vừa nghe đến đây, đám người hầu không giữ được bình tĩnh trút xuống gánh nặng mà bãi công, tỏ vẻ cái việc xui xẻo này ai thích thì đi mà làm.
Cuối cùng, trong cuộc cạnh tranh không hề khốc liệt này, Lê Thầm không chiến mà thắng.
Lê Thầm vẻ mặt ngốc nghếch nhìn hành lý của mình bị đóng gói rồi ném vào phòng Thời Tễ, thậm chí người đưa mình vào phòng trước khi đóng cửa lại còn thuận tiện tặng cho mình ánh mắt thông cảm.
Lê Thầm:...
Phòng của thiếu gia ở vị trí thật tốt, tuy đang là giữa hè nhưng căn phòng vẫn tràn ngập ánh sáng, không cần bật điều hoà cũng có thể cảm nhận được chút mát mẻ.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, vừa lúc Lê Thầm xoay người thì thấy Thời Tễ ngồi bên cửa sổ đang nâng chén trà nhấp một ngụm.
Mặt trời ngoài cửa sổ treo cao, ánh nắng chiếu vào dọc theo bệ cửa sổ chiếu vào trên đỉnh tóc Thời Tễ, ánh sáng mông lung phác hoạ sườn mặt hắn, che đi vẻ sắc sảo thường ngày của đối phương, khiến hắn trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
Nghe được tiếng bước chân, Thời Tễ quay đầu, buông chén trà trong tay, ánh sáng chói mắt làm Lê Thầm không thấy được sắc mặt của đối phương, chỉ thấy Thời Tễ vẫy tay với mình, môi mỏng khẽ mở: "Lại đây"
Hắn chỉ vào cái ghế dựa đối diện.
Lê Thầm liếc mắt một cái, đứng tại chỗ không nhúc nhích, hắn không biết vì sao Thời Tễ lại mất công làm ra trò này, tóm lại đều là không muốn mình sống tốt.
"Muốn làm gì thì nói thẳng đi." Lê Thầm mở miệng, ánh mắt trầm xuống.
Hắn không muốn chơi trò chơi vòng vo gì với Thời Tễ hết.
Thời Tễ chớp chớp mắt, nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: "Trong mắt cậu, tôi là người hay gây sự vô cớ sao?"
Lê Thầm nghe xong không khỏi bật cười.
Trải nghiệm trước kia còn rõ ràng trước mắt, trước kia không phải Thời Tễ cứ không có việc gì là tìm mình gây rắc rối đau khổ sao? Hiện tại sao hắn lại có thể mặt dày mà nói ra những lời này?
Lê Thầm nheo mắt, cảm thấy mình đã nhìn thấu con người tiểu nhân dưới lớp mặt nạ vô hại kia.
Thấy ánh mắt Lê Thầm nhìn mình không thích hợp, Thời Tễ đột nhiên phản ứng, vừa rồi mình vừa hỏi cái vấn đề vô nghĩa gì vậy chứ.
Hắn hắng giọng nhăn mặt.
"Tôi nói cậu lại đây" Thời Tễ nói, "Tôi không nói lần thứ hai."
Lê Thầm vẫn cố chấp mà đứng tại chỗ mím môi một bộ dáng thà chứ chứ không chịu khuất phục.
Hắn cười lạnh: "Anh kêu tôi qua là tôi phải qua sao, anh thật sự xem tôi là chó của anh?"
Một câu này của Lê Thầm làm Thời Tễ sửng sốt vài giây, sau đó mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của đối phương.
Lòng dạ hẹp hòi.
Đúng là còn oán giận câu nói "Chó cắn" kia của mình.
Thời Tễ ở trong lòng trợn trắng mắt.
Hắn đứng lên, vài bước đã di đến trước mặt Lê Thầm, hơi nhướng mày mà nhìn thẳng thiếu niên trước mặt.
Sau đó Thời Tễ nâng tay lên bóp lấy cằm Lê Thầm, đầu ngón tay dừng bên khoé môi hắn sau đó ép sát vào khe hở giữa cánh môi.
Hắn dùng ngón tay ác liệt đụng đụng răng nanh của Lê Thầm, thiếu niên cau mày muốn né tránh nhưng Thời Tễ đã dùng sức giam hắn lại, rũ mi tiến sát lại gần, thấp giọng nói: "Đúng vậy, cậu chính là con chó của tôi."
"Cho nên nhớ rõ mà thu lại hàm răng này cho thật tốt, nếu mà cắn trúng chủ nhân----"