Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 85: Khôi phục





Editor: Jessie Mtw

---

Hai mắt Thời Tễ trợn trừng

...... Hệ thống.

Online?

Giọng nói của Lê Thầm ngoài cửa lại trở nên mơ hồ. Thời Tễ cắn chặt răng cố gắng đứng dậy, nửa người gần như nhoài ra mép giường, trong đêm tối nhìn chằm chằm cửa phòng.

Nghe không rõ lắm.

Thời Tễ cau mày, nôn nóng nhích ra ngoài thêm một chút, người ngoài cửa lại giống như đang chống đối hắn, im lặng đến mức chẳng nghe được một âm thanh gì.

Giây tiếp theo, tay nắm cửa bị người bên ngoài vặn nhẹ vài cái, âm thanh "kẽo kẹt kẽo kẹt" vang lên xé rách không gian yên tĩnh. Cùng lúc đó, cánh tay đang chống đỡ cơ thể của Thời Tễ đột nhiên mất hết sức lực, cả người không tự chủ mà ngã xuống giường.

"Anh!"

Vừa vào cửa Lê Thầm đã thấy cảnh này, đồng tử cậu co rút, sách vở trong tay rơi vãi đầy đất, ngay sau đó nhanh chóng bước lại, hướng về phía Thời Tễ mà chạy đến.

Ngay lúc cả cơ thể Thời Tễ sắp tiếp xúc với mặt đất Lê Thầm đã vững vàng vươn tay đỡ được hắn, rồi sau đó lại vì quán tính mà hai đầu gối theo bản năng khụy xuống, đầu gối trực tiếp nện xuống sàn nhà.

một tiếng "bụp" nặng nề vang lên, Thời Tễ sợ đến mức mồ hôi lạnh toát, thiếu niên ôm chặt hắn vào lòng, không để ý đến việc mình đang ngồi trên nền đất lạnh.

Lê Thầm đau đớn hít mấy ngụm khí lạnh, lông mày cậu nhíu chặt, cũng không màng đến đầu gối đang đau nhứt, trước tiên cậu bế Thời Tễ lên đặt hắn lại trên giường.

Thời Tễ nhìn chằm chằm cánh môi trắng bệch của Lê Thầm, trong vô thức mở miệng: "Em..."

"Anh không bị thương chứ?!" Lê Thầm cắt ngang lời nói của Thời Tễ, vẻ mặt sốt ruột kiểm tra cơ thể hắn, cậu dường như đã bị dọa sợ, ngón tay cậu run rẩy chạm vào người Thời Tễ.

Nếu vừa rồi người ngã là Thời Tễ, cậu chắc chắn sẽ hận bản thân đến chết.

Thời Tễ mím môi, mắt thấy cảm xúc của thiếu niên càng ngày càng kích động, hắn vội vàng nắm chặt tay đối phương, sau đó kéo Lê Thầm về phía mình, đôi đồng tử đen nhìn thẳng vào Lê Thầm.

"Anh không sao." Hắn nhẹ giọng nói, ba chữ này lọt vào tai Lê Thầm, thiếu niên trước mặt mới bình tĩnh lại đôi chút, nhưng người cậu vẫn còn hơi run rẩy, nản chí gục đầu lên vai Thời Tễ.

Thời Tễ buông cổ tay cậu ra, vòng cánh tay ra sau Lê Thầm, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, giống như muốn làm tan bớt bầu không khí căng thẳng, thấp giọng cười khẽ, nói: "Sao lại khẩn trương thế làm gì, ngã một cái cũng không chết được."

Lê Thầm không nói chuyện, yên lặng mà rũ đầu, một lát sau, Thời Tễ đột nhiên nghe thấy vài tiếng nức nở nhỏ truyền đến bên tai.

Bả vai cũng bắt đầu trở nên ẩm ướt, Thời Tễ lúc này mới nhận ra, Lê Thầm đang khóc.

Hắn ngơ ngác chớp mắt vài cái, sau đó tay nâng mặt Lê Thầm lên, thiếu niên không muốn hợp tác vì bản thân đang khóc, nhưng sau khi thấy Thời Tễ đang nhẫn nhịn chịu đau, cậu lại nhẹ nhàng nắm lấy tay Thời Tễ, nắm trong lòng bàn tay khẽ xoa bóp cho hắn đỡ đau.

Nước mắt vẫn không kìm được mà rơi xuống, từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mu bàn tay Thời Tễ, Lê Thầm khịt mũi, nhìn Thời Tễ bằng đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: "Em, em không thể tiếp tục làm anh bị thương."

Lê Thầm không có cảm giác an toàn nên vẫn luôn sợ, tình trạng của Thời Tễ không phải ngày một ngày hai, không biết chừng lúc nào đó sẽ ngủ mãi không dậy nữa, bầu trời bên ngoài vốn dĩ sắp hừng đông nhưng lúc này lại u ám đến doạ người, giống như mãi mãi sẽ không có ánh sáng.

Đêm tối khiến đôi mắt Thời Tễ càng thêm tối tăm, hắn cắn môi muốn nói gì đó, nhưng nghĩ thế nào cũng không thể mở miệng. Điều Lê Thầm đang lo lắng hắn đều biết rõ, nhưng đây là một vấn đề nan giải, ngoại trừ việc chờ đợi kết cục cuối cùng đã định sẵn, bọn họ như chẳng thể làm được gì.

Thời Tễ rũ mi, nâng tay vuốt ve khuôn mặt Lê Thầm, bả vai thiếu niên nhẹ nhàng run lên, chợt Thời Tễ nghĩ đến thứ gì đó, đôi mắt hắn giao động, mí mắt nâng lên nhìn chằm chằm Lê Thầm: "Ban nãy... Anh nghe em nói, hệ thống của anh online."

Lê Thầm tạm ngưng hai giây, rồi gật đầu: "Phải ạ, 0373 nói."

Có thể là do nghe thấy ký chủ gọi mình, giây sau đó, 0373 biến thành một búi tóc nhỏ nửa trong suốt xuất hiện trên vai Lê Thầm, hai chấm đen nhỏ tượng trưng cho đôi mắt không ngừng thay đổi, thoạt nhìn giống như đang đánh giá Thời Tễ.

【 Pháo hôi độc ác à? 】Âm thanh của 0373 vang lên【 Sức khoẻ của ngài càng ngày càng giảm, tình huống hiện tại có chút không ổn. 】

"Vậy nên làm sao bây giờ?" Lê Thầm nghiêng đầu nhìn về búi tóc nhỏ nửa trong suốt trên vai, "Ngươi có cách nào không?"

0373 không trả lời mà nó nhảy đến trước mặt Thời Tễ, Thời Tễ thấy một luồng sáng chói mắt từ thân thể nó toả ra, ánh sáng ấy trực tiếp bao phủ cả người hắn, qua mấy giây, ánh sáng ấy biến mất, 0373 lại nhảy ra: 【 thế giới này muốn trục xuất hắn, 0373 cũng không có cách nào. 】

【 Trước mắt chỉ có thể kéo dài thời gian không bị thế giới chủ trục xuất mà thôi. 】

【 Tìm hệ thống của ngài, có thể sẽ giải quyết được vấn đề này. 】

0373 giải thích.

Hệ thống, vẫn là hệ thống.

Trước khi bị 0373 cưỡng ép offline, nhiệm vụ của Thời Tễ thất bại vì sai thiết lập tính cách nhân vật, hệ thống vốn phải trừng phạt hắn sẽ giúp được hắn sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Thời Tễ có chút bất an.

Lê Thầm ở bên cạnh đã nhận ra sự nghi hoặc của Thời Tễ, cậu duỗi tay ôm lấy Thời Tễ, thấp giọng nói: "Anh đừng sợ, có em ở đây, nó không dám đối xử với anh như vậy đâu."

Tiếp theo, cậu nhìn 0373 trên vai nói: "Trước hết ngươi giúp anh ấy trì hoãn việc bị trục xuất đi."

Hai con mắt chấm đen của 0373 biến thành hai dấu X, nó nhảy lên cao rồi lại rơi xuống, giống như đang thể hiện sự bất mãn với yêu cầu này: 【 Nguyên tắc của hệ thống 0373 là không thể giúp pháo hôi độc ác việc này. 】

Âm thanh cao vút của máy móc có chút chói tai, Lê Thầm không có kiên nhẫn mà "chậc" một tiếng: "Nếu không giúp tôi sẽ ném cậu đi."

0373 vừa nghe, lập tức ngừng nhảy nhót, hai chấm đen phóng to, biến thành đôi mắt đẫm nước:【 Tiến độ nhiệm vụ không làm một chút nào còn yêu cầu cao như vậy, ký chủ thật sự quá khó chiều 】

Nó một bên oán giận, một bên nhảy tới nhảy lui trên đầu Thời Tễ, tuy nhìn như nó có cơ thể thật, nhưng thực tế lại không có trọng lượng, Thời Tễ hơi nâng đầu muốn nhìn 0373 làm nó lảo đảo lắc lư như sắp ngã xuống, đôi mắt còn đẫm nước lập tức biến thành hai ngọn lửa nhỏ【 Đừng nhúc nhích!! 】

Thời Tễ ngoan ngoãn không cử động nữa.

Ngay sau đó, 0373 lại lần nữa tỏa ra ánh sáng như trước, chỉ là lúc này độ sáng của nó mạnh hơn trước nhiều, khiến cả căn phòng được chiếu sáng như ban ngày.

Sau đó, Thời Tễ cảm giác có một luồng nhiệt chui vào cơ thể, dọc theo mạch máu lan ra toàn thân, xoa dịu cơn đau âm ỉ ở xương cốt, cả người như được sống lại, mãnh liệt cuốn hết mọi mệt mỏi đeo bám bấy lâu tan biến.

Nhưng quá trình này cũng chỉ mất có nửa phút, sau khi ánh sáng biến mất, 0373 cũng không thấy đâu, Thời Tễ chậm rãi mở to mắt, nhìn chằm chằm vẻ mặt khẩn trương của Lê Thầm, yết hầu lăn một vòng, sau đó nâng tay lên, xoa gương mặt Lê Thầm.

Đúng lúc này, ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào cửa sổ phía sau Lê Thầm, ánh sáng mặt trời loé mắt xé ngang bóng tối dày đặc, ánh sáng màu cam phủ lên bả vai Lê Thầm.

Hắn mở to mắt, nhìn gương mặt dần khôi phục huyết sắc của Thời Tễ, lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông như đang nói với cậu, đây không phải là đang nằm mơ.

Ánh bình minh lọt vào mắt Thời Tễ, hắn cong mày, nhẹ giọng nói ——

"Chào buổi sáng, Lê Thầm."

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Sau thời gian ngắn ngủi hồi phục của Thời Tễ, Lê Thầm càng trở nên dính người, thậm chí còn nghiêm trọng đến mức Thời Tễ phải cùng cậu lên lớp.

Mà bởi vì thân phận và địa vị của Thời Tễ đồng thời là người bỏ vốn, hiệu trưởng cùng các giáo viên đều ngầm đồng ý cho hành vi quá đáng này, còn cố ý thêm một chỗ VIP cho Thời Tễ, kết quả là khiến các học sinh lớp hai mỗi ngày đều khẩn trương như ngày khai giảng.

Cuộc sống dường như đã trở lại quỹ đạo như trước, dường như việc hoà nhập với thế giới này chưa xảy ra bao giờ, nhưng Thời Tễ vẫn luôn âm thầm tìm kiếm hệ thống của mình, nếu 0373 nói hệ thống của hắn có lẽ có thể giúp hắn thoát khỏi kết cục bị thế giới trục xuất, dù việc này rất nguy hiểm nhưng Thời Tễ cũng phải tìm nó.

Chớp mắt đã qua nửa tháng, Thời Tễ vẫn không có được bất kỳ manh mối nào, hắn không biết hệ thống của mình lại lần nữa offline hay là đã bị trói buộc với ký chủ khác.

Nhưng dựa theo quy tắc trói buộc của hệ thống, nếu nói hệ thống đổi ký chú mới, thì ký chủ cũ sẽ chịu ảnh hưởng lớn, có thể sẽ trở lại thế giới hiện thực hoặc là chết.

Thời Tễ vẫn chưa từng gặp hai trường hợp này, cho nên hắn trực tiếp loại trừ trường hợp thứ hai.

Thời Tễ cau mày, rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất đến ngẩn ngơ, dùng lòng bàn chân dẫm lên cái bóng bị kéo dài trên mặt đất.

Không có tiến triển.

Mọi thứ đều không có tiến triển.

Hắn giống như lại tiếp tục rơi vào vòng lẩn quẩn, dù thế nào cũng không tìm được lối ra.

Huyệt thái dương Thời Tễ có chút đau, ánh mặt trời nóng như thiêu đốt trên đỉnh đầu khiến tóc của hắn bị hong đến nóng rang.

"Cẩn thận!!!"

Đột nhiên phía sau Thời Tễ có người hét lên, âm thanh cao vút thậm chí còn khiến những con chim trên ngọn cây bay đi mất, bước chân Thời Tễ vô thức khựng lại, rồi sau đó, chỉ nghe "choang" một tiếng lớn, ở nơi cách chỗ hắn đứng khoảng mười mấy centimet, một cái chậu hoa không biết ở đâu từ trên trời rơi xuống.

Chiếc bình gốm sứ màu đỏ nát tan trên đất, bùn đất mềm xốp đập thẳng xuống, cách hoa đỏ tươi rách nát, Thời Tễ nhìn chằm chằm vào chậu hoa kia, đầu óc nháy mắt cứng đờ.

Nếu vừa rồi hắn không nghe lời cảnh báo mà dừng lại, thì nơi chậu hoa kia đập xuống không phải là nền đất, mà là đầu hắn.

Cảm giác sống sót sau tai nạn khiến trái tim Thời Tễ đập mạnh, hai tay của hắn mềm nhũn, di động cầm trong tay thiếu chút nữa đã rơi xuống đất.

"Anh gì ơi, anh không sao chứ?"

Bên cạnh xuất hiện một giọng nói bất thình lình kéo Thời Tễ trở lại từ dòng suy nghĩ, hắn nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thiếu niên mặc đồng phục trường số mười một đang thở hổn hển, một bên nhìn chậu hoa dưới nền đất, lại chuyển hướng nhìn Thời Tễ nói: "Khi nãy em phát hiện cái chậu này sắp rơi xuống, vừa lúc anh lại đi ngang qua bên này."

Thiếu niên đứng thẳng người, nâng tay xoa cái ót, miệng cười đến xán lạn: "May mà không đập trúng anh."

Thời Tễ định nói nhưng lại thôi, hắn lặng lẽ đánh giá đối phương một phen, một gương mặt xa lạ hắn chưa từng thấy, nhìn có vẻ là bằng tuổi với Lê Thầm, trên người không có một điểm đặc biệt nào.

Chẳng lẽ chỉ là một nhân vật qua đường mờ nhạt thôi sao?

Thời Tễ nhíu nhíu mày, có chút khó hiểu.

"Cảm ơn." Hắn mấp máy môi mỏng nói cảm ơn.

Thiếu niên xua tay, khuôn mặt không biết có phải vì thẹn thùng hay không mà đỏ lên, sau đó cậu ta chống cằm nhìn Thời Tễ từ trên xuống: "Anh... Là thầy giáo ở đây sao?"

"Em thấy anh từ khu dạy học bên kia ra."

Thời Tễ "hửm" một tiếng kỳ lạ, đang muốn phủ nhận, bỗng nhiên, thiếu niên trước mặt tự đưa tay đánh mạnh vào đầu mình, như nhớ đến điều gì đó, lớn tiếng nói: "Anh họ Thời phải không?"

Thời Tễ càng hoài nghi hơn nhưng vẫn gật đầu.

Đôi mắt thiếu niên trong nháy mắt sáng lên, cậu ta như quen thuộc mà bắt lấy tay Thời Tễ: "Vậy anh là thầy giáo mới của bọn em sao?"

"Đi làm ngày đầu bị lạc đường sao? Em đưa anh đến phòng học của chúng ta."

Tiếng nói vừa dứt, thiếu niên bắt lấy tay Thời Tễ kéo hắn chạy, Thời Tễ hoảng hốt nhìn theo bóng lưng cậu ta.

Hả?

Cái gì???

Thời Tễ còn không có thời gian phản ứng, thiếu niên đã túm hắn chạy tới khu dạy học, ánh hoàng hôn màu cam phủ trên cầu thang, mang theo làn gió ấm áp nhẹ nhàng thổi qua.

【 Ding dong. 】

Một âm thanh rất nhỏ giống như được phóng đại bên tai hắn, đồng tử Thời Tễ co rút, vô thức rút tay thiếu niên ra.

Hắn vừa rồi nghe thấy...

Âm thanh hệ thống đang online.

Thời Tễ thả chậm bước chân, hắn đứng dưới bậc thang ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên đang đưa lưng về phía mình: "Xin lỗi, có vẻ cậu nhận sai người rồi, tôi không phải là giáo ——"

Hai chữ thầy giáo còn chưa kịp nói, thiếu niên trước mặt bỗng xoay người lại, hai tay đè lên ngực Thời Tễ dùng sức đẩy —

Thời Tễ trừng lớn hai mắt, thân thể không thể khống chế được mà lảo đảo, tiếng gió xuân thổi bên tai, hắn chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu niên, cho đến khi đối phương cong môi cười giảo hoạt.

Trái tim hắn chợt trùng xuống.

...... Bị lừa rồi.