Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 86: Cộng cảm





Editor: Jessie Mtw

---

Hình ảnh trước mắt bắt đầu quay cuồng, gió cuốn vào vạt áo Thời Tễ càng thêm mạnh, hắn nhìn chằm chằm thân thể không thể cử động trong mắt thiếu niên từ từ ngã xuống, gót chân từng chút từng chút lệch khỏi bậc thang.

Ý cười trên môi thiếu niên càng ngày càng đậm, đôi mắt đen nháy nhìn thẳng Thời Tễ. Đúng lúc này, Thời Tễ đột nhiên phản ứng lại, đôi tay nhanh nhẹn bắt lấy tay vịn, phần cơ trên mu bàn tay chớp mắt căng chặt, máu dưới lớp da mỏng chảy ra, cố gắng ổn định thân thể.

Biểu tình trên mặt thiếu niên ngưng trệ một giây, độ cong trên môi chậm rãi dời xuống, cậu ta yên lặng nâng mắt, nhìn chăm chú vào sự sống mà Thời Tễ vất vả nhặt về, tiếp theo lùi lại mấy bước, không nói hai lời lập tức chạy đi.

"Cậu..." Thời Tễ ngẩng đầu, trái tim nơi lồng ngực điên cuồng đập "thình thịch", lời nói bên miệng còn chưa nói ra, chỉ thấy người kia đã chạy trốn không thấy bóng.

Hắn theo bản năng muốn đuổi theo, chỉ là tốc độ chạy trốn của đối phương thật sự quá nhanh, vậy nên cả hai vẫn cách nhau một khoảng lớn.

Thời Tễ nuốt một ngụm nước bọt, hắn siết chặt tay, đầu ngón tay ghim chặt vào lòng bàn tay, ánh mắt dán chặt vào người phía trước.

Là hệ thống sao?

Thời Tễ há miệng thở dốc.

Hắn dám khẳng định vừa rồi bản thân đã nghe được âm thanh của hệ thống online.

Nếu đúng như vậy, vậy tại sao nó lại thành thế này?

Chẳng lẽ bị cưỡng chế offline, hệ thống chỉ còn cách biến thành người tới để tiến hành trừng phạt hắn sao?

Đủ loại suy nghĩ rối bời cứ quẩn quanh trong đầu Thời Tễ, thể lực của hắn không bằng người nọ, hơn nữa sau thời gian vận động trước đó, lâu dần, Thời Tễ thật sự không theo kịp bước chân của thiếu niên, chỉ có thể trơ mắt nhìn hình ảnh người nọ dần biến mất khỏi tầm mắt.

Bước chân Thời Tễ dừng lại, một tay chống lên vách tường bên cạnh, lớp mồ hôi mỏng từ huyệt thái dương chảy xuống, hắn thở dốc, tốc độ dung hợp vốn bị 0373 cưỡng chế lại lần nữa xuất hiện, cảm giác đau đơn quen thuộc lại bắt đầu lan tràn khắp cơ thể.

Hắn không chịu được mà ngồi xổm xuống, hai tay tự ôm lấy mình, cơn đau lần này so với trước kia còn kinh khủng hơn nhiều, huyệt thái dương đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài, Thời Tễ cắn răng quan sát xung quanh, phát hiện bản thân vậy mà đã chạy ra chân núi phía sau trường trung học số 11.

Hệ thống của Lê Thầm có thể giúp hắn giảm bớt đau đớn của quá trình dung hợp, nhưng điều tệ nhất chính là, hắn không thể cách Lê Thầm quá xa.

Nhưng bây giờ Lê Thầm còn đang ở lớp học, vị trí hiện tại của mình cách khu dạy học một khoảng, cơn đau trong cơ thể làm Thời Tễ theo bản năng hít một ngụm khí lạnh, hắn nhíu chặt mày, cảm giác xương cốt cả người đều bị đập nát.

Làm sao trở về bây giờ.

Nếu không thể quay về tìm Lê Thầm, có lẽ hắn sẽ vì đau mà chết ở đây mất.

Sức lực của cơ thể trong nháy mắt bị rút cạn, Thời Tễ ngồi bệt dưới đất, hai tay đang ôm lấy cánh tay dần dần mất khống chế, từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống dưới làm ướt cổ áo hắn, gương mặt vì thế mà không ngừng nóng lên, đầu Thời Tễ choáng váng, giống như đang bắt đầu phát sốt.

Cả người như sắp chia năm xẻ bảy, tầm mắt của hắn chợt tối sầm, ánh cam hồng của chiều tà phủ trên người hắn, cuối cùng mí mắt Thời Tễ nặng trĩu, "bộp" một tiếng ngã ra đất.

Hơi nóng từ mặt đất áp sát vào làn da hắn, Thời Tễ mơ mơ màng màng hé mắt, nhìn hình ảnh càng ngày càng mờ ảo, hắn chậm rãi thở dốc.

Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần, rồi sau đó có người cúi xuống, ngồi xổm trước mặt Thời Tễ.

Là ai?

Đầu óc Thời Tễ rối bời không còn nghĩ được điều gì nữa.

Đối phương nhìn hắn một lúc lâu, tiếp theo nâng tay, dùng hơi lạnh từ lòng bàn tay chạm vào mặt Thời Tễ.

Bị người khác đụng chạm khiến Thời Tễ vô thức muốn kháng cự nhưng hắn lại không thể nhúc nhích, nghiêm trọng đến mức như có tảng đá đè nặng cơ thể, hắn muốn mở to mắt nhìn rõ đối phương rốt cuộc là ai, trước mắt lại bị bịt kín bằng lớp vải mỏng khiến gương mặt người nọ càng trở nên mơ hồ.

Giây tiếp theo, hắn được người nọ bế lên khỏi mặt đất, cùng lúc đó Thời Tễ lại nghe được âm thanh làm lòng người run sợ ——【 Ding dong. 】

Trong nháy mắt da đầu Thời Tễ tê rần, hắn không tài nào nghĩ ra được người đang bế hắn rốt cuộc là ai, nhưng âm thanh này chứng minh hệ thống đang cách hắn không xa.

Quá nguy hiểm.

Hô hấp trở nên Thời Tễ dồn dập, thân thể không ngừng trườn xuống, thiếu chút nữa là ngã xuống từ trong lòng thiếu niên, người đang bế hắn ngược lại phản ứng rất nhanh, người nọ lập tức siết chặt tay, ôm chặt Thời Tễ vào lồng ngực mình.

Nó khẽ rũ mi, nhìn chằm chằm ánh chiều tà chói mắt trên đỉnh đầu rồi nhìn chiếc cằm thon gọn của đối phương, cánh tay treo giữa không trung, theo từng bước đi chậm rãi lay động, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh lá cây rụng, đàn chim trong rừng cây bay ra, cánh chim va đập vào vài nhánh cây khô.

【 Ding dong. 】

Âm thanh phá vỡ sự yên lặng bên tai.

【 Hệ thống xuyên nhanh của ngài đã online.】

【 Kiểm tra đo lường giá trị sinh mệnh của ký chủ ——50%. 】

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Khi Thời Tễ lần nữa tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối đen, hắn nhíu mày, buộc cơ thể đang trong tình trạng mệt mỏi ngồi dậy, những thay đổi lớn ấy đánh thức Lê Thầm đang nằm bên cạnh, thiếu niên ngây ngốc ngẩn đầu, nhìn thấy Thời Tễ đã tỉnh, liền kích động nhảy dựng lên.

"Anh!" Lê Thầm nhào đến ôm lấy Thời Tễ, vùi đầu vào hõm vai Thời Tễ cọ cọ, "Làm em sợ muốn chết."

Thời Tễ ngẩng đầu chớp mắt, đánh giá xung quanh một vòng mới phát hiện nơi mình đang ở có lẽ là phòng y tế của trường học.

Sao hắn lại ở đây?

Rõ ràng lúc té xỉu hắn còn nghe được âm thanh hệ thống truyền đến.

Ai đã đem hắn đến đây chứ?

Là hệ thống? Nó vậy mà không nhân cơ hội giết chết hắn sao?

Thấy Thời Tễ không nói chuyện, Lê Thầm ngẩng đầu, hai tay áp lên má Thời Tễ, hốc mắt cậu đỏ ửng, giọng nghèn nghẹn mở miệng: "Sao anh lại đi ra sau núi làm gì?"

Ánh mắt Thời Tễ lại lần nữa rời khỏi người Lê Thầm, "Sau núi... sao em biết được?"

Sau đó hắn cắn môi dưới, lại hỏi: "Sao anh lại tới được đây?"

Thời Tễ hỏi rất nhiều, lại không trả lời câu hỏi của Lê Thầm, Lê Thầm cảm giác được người đàn ông trước mặt đang tránh né điều gì đó, cậu nghiến răng, thấp giọng trả lời: "Là giáo viên trong phòng y tế nói, thầy ấy thấy anh té xỉu ở cửa, thấy bùn đất bám trên chân anh đoán rằng anh đã đi ra sau núi, thầy ấy sợ anh bị làm sao nên mới thông báo cho em."

Nói xong, đuôi mắt Lê Thầm lại càng đỏ hơn, giống như có chút oán trách Thời Tễ, cúi đầu cắn lên một Thời Tễ một cái xem như trả thù: "Vì sao không nói cho em biết anh đi đâu chứ."

"Có biết là anh không được ở quá xa em không, việc cưỡng chế của hệ thống sẽ mất đi tác dụng!" Trong giọng nói nghẹn ngào của thiếu niên có chút hoảng hốt, mắt đẫm lệ mơ màng như sắp khóc tới nơi, "Nếu còn tiếp diễn tình trạng như hôm nay, nếu không phải anh may mắn được người khác cứu, lỡ như xui rủi để xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao chứ!?"

Cậu gục đầu xuống, tóc mai cũng rũ xuống theo, giống như chú chó nhỏ cụp đuôi ủ rũ: "Như vậy em sẽ hận bản thân cả đời mất."

Thời Tễ rũ mắt nhìn mái tóc bồng bềnh của Lê Thầm rồi lại lặng lẽ thở dài, hắn vươn tay xoa đầu Lê Thầm, đôi lông mi dài rũ xuống: "Thật xin lỗi."

"Là anh sai."

Giọng nói dịu dàng cùng cái vuốt ve của Thời Tễ, dường như trong nháy mắt đã thiêu rụi áp lực trong thâm tâm của Lê Thầm, cậu khịt mũi, cánh môi vô thức nhếch lên, thoạt nhìn giống một đứa nhỏ đang giận dỗi với người lớn.

Thời Tễ tháo kính xuống, một tay nắm lấy cái ót của Lê Thầm kéo cậu lại gần, một tay khác lại nắm lấy cằm Lê Thầm để thiếu niên ngẩng đầu, hắn rũ mi, cúi đầu xuống, hôn mấy cái lên môi Lê Thầm để an ủi.

Omega của hắn không có cảm giác an toàn, đến mức nếu hắn không có ở bên cậu sẽ lo đến phát điên.

"Hôm nay anh..." Đợi cảm xúc của Lê Thầm ổn định hơn một chút, Thời Tễ mới chậm rì rì mở miệng, hắn soạn lại một ít nội dung trong đầu, sau đó tóm tắt đơn giản việc hắn trải qua hôm nay cho Lê Thầm, ".... Hình như đã gặp lại hệ thống của mình."

"Dường như nó.... biến thành con người."

Một câu nói của Thời Tễ ngay lập tức khiến Lê Thầm cảnh giác: "Biến thành người? Sao có thể chứ, hệ thống không phải chỉ tồn tại ký sinh trong tâm trí con người thôi sao?"

Thời Tễ trầm mặc, Lê Thầm nói không phải không có lý, hệ thống vốn tồn tại trong tâm thức của ký chủ, bọn họ nhìn không thấy sờ không được, chỉ có thể trò chuyện với họ sau khi máy chủ bị ràng buộc."

Cho dù Thời Tễ có thể thấy 0373 nhưng 0373 cũng chỉ là một hư ảnh trong suốt hình búi tóc nhỏ, đây là giả thiết trong tác phẩm gốc.

Lần này hắn thật sự gặp phải tình huống quỷ dị, rốt cuộc Thời Tễ cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày hệ thống sẽ biến thành con người.

"Quả thật rất kỳ lạ." Thời Tễ nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nhưng mà anh cảm giác được, nó muốn giết anh."

Lúc hệ thống đẩy hắn rõ ràng là dùng hết sức lực, nếu không phải Thời Tễ kịp thời bắt lấy lan can, chỉ sợ hiện tại thứ Lê Thầm thấy là đám tang của mình.

"Chỉ là lúc anh té xỉu phía sau núi, có người đã tới cứu anh, lúc ấy anh cũng nghe được âm thanh của hệ thống, nếu lúc đó người cứu anh là hệ thống, vậy vì sao nó lại muốn giết anh chứ?"

Sự việc bí ẩn cứ quẩn quanh khiến đầu Thời Tễ phát đau, hắn cau mày khó hiểu, trước mắt dường như có một mảng sương mù dày đặc.

Rồi sau đó, Lê Thầm ôm hắn vào lòng, tiến lại gần dùng cánh môi hôn lên sườn mặt Thời Tễ, ngón tay nhẹ nhàng gạt đi sợi tóc dính trên má Thời Tễ, Thời Tễ cũng không đẩy cậu ra, ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu, khi nghe thấy tiếng đập thình thịch mãnh liệt từ trái tim Lê Thầm, Thời Tễ mới ý thức được rằng bản thân còn sống.

"Em không để anh khời khỏi em dễ dàng như vậy đâu." Một lát sau, Lê Thầm nhỏ giọng nói, hô hấp nóng rực theo cánh môi lúc đóng lúc mở phả vào tai Thời Tễ.

Nói xong, Lê Thầm lại càng ôm chặt lấy hắn, một bàn tay đè lên cái ót của hắn, khiến phần gáy hắn lộ ra.

Lê Thầm đưa lưỡi liếm làn da sau gáy Thời Tễ, sau đó lộ răng nanh, một cái cắn vào phần tuyến thể mỏng manh, vài giọt máu từ đó rỉ ra, Thời Tễ mở to mắt rên một tiếng, hô hấp cũng run rẩy theo.

Đã qua một khoảng thời gian rồi hắn không bị đánh dấu, tin tức tố nồng đậm của Omega tràn vào khiến Thời Tễ hít thở khó khăn trong vô thức, thời gian đánh dấu của Lê Thầm rất dài, như muốn tin tức tố của mình xâm chiếm cả thân thể Thời Tễ, phần bị cắn sau gáy bắt đầu trở nên tê dại.

Ngay khi Lê Thầm buông ra, cùng lúc đó lại có một dòng nước ấm áp chảy vào nhà, giống như suối nước nóng, trong nháy mắt đánh tan nỗi đau từ linh hồn của Thời Tễ, cảm giác như sự nhạy cảm của các dây thần kinh trong cơ thể đã suy giảm hơn phân nửa.

"Thì ra cảm giác đánh dấu là thế này." Lê Thầm ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng, mơ màng nói một câu

Thời Tễ nghiêng đầu, mờ mịt mà chớp mắt.

"Anh." Lê Thầm nhẹ giọng gọi, "Vừa rồi em, khiến cảm giác tinh thần của mình trói buộc với nhau."

"Cộng cảm."

"Như vậy nếu anh gặp nguy hiểm em sẽ có thể cảm nhận được."

Thiếu niên dường như rất đắc ý mà nhướng mày nhìn hắn.

Thời Tễ sửng sốt, hắn cau mày, dường như đang cố gắng lý giải hàm ý trong lời nói của Lê Thầm, nhưng cuối cùng lại thất bại không nghĩ ra, bối rối hỏi: "Cái gì mà cộng—"

"A! Cậu đã tỉnh rồi!"

Thời Tễ nói còn chưa nói xong, một giọng nói trong trẻo của một người phụ nữ vang lên đánh gãy lời nói của hắn, hắn và Lê Thầm quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy phía sau cái màn giường phản chiếu một thân thể gầy gò.

Có lẽ là giáo viên của phòng y tế.

Nơi này ngoại trừ hắn và Lê Thầm ra, còn học sinh khác sao?

Sau đó, phía sau màn giường vang lên vài tiếng động rất khẽ, giáo viên y tế mặc quần áo chỉnh tề, dịu dàng mà nói: "Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là tụt huyết áp thôi mà, gần đây chú ý một chút, nếu cảm thấy đau đầu thì có thể về nhà."

Nói xong, nữ giáo viên lại ngó đầu ra từ phía sau, ngạc nhiên mở to mắt nhìn Thời Tễ: "Thời tiên sinh cũng tỉnh rồi sao."

Cô cong môi cười như đang thở phào nhẹ nhõm, nâng tay kéo mở tấm rèm ngăn cách hai giường bệnh, một bóng người khác ẩn phía sau đó cũng từ từ xuất hiện, đôi mắt hếch sắc bén cùng sườn mặt xinh đẹp lộ ra, nhìn thấy gương mặt của đối phương, biểu tình trên mặt Thời Tễ cứng đờ.

Đối phương giống như cũng nhận ra ánh mắt Thời Tễ, cậu ra xoay đầu, đôi mắt đen nháy đối diện với đôi mắt của Thời Tễ, sau đó nhìn kỹ vào mắt Thời Tễ, khoé môi cong lên.

Nụ cười quen thuộc khiến sống lưng Thời Tễ tê dại.

Đó không phải... là người muốn đẩy hắn xuống cầu thang sao?