Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

Chương 48



Edit: Meg
Sau khi Mộ Cẩm Ngọc uống hết bát thuốc kia thì mất hứng hồi lâu, bèn ôm ghì Ninh Hoàn vào trong lòng cả buổi.

Tuy rằng vóc người Ninh Hoàn khá cao, song lại không bì được với cơ bắp cường tráng của Mộ Cẩm Ngọc, cả người y lọt thỏm trong vòng tay đối phương, phần eo còn bị siết cực kỳ chặt.

Đêm đó y tỉnh giấc vì nóng nực mấy bận, người nọ vẫn cứ ôm siết lấy y, mà nhiệt độ cơ thể của hắn thì lại cao, cảm giác không khác gì đang đắp cả cái thảm lông dê trên người, nhưng cuối cùng Ninh Hoàn vẫn thiu thiu mà thiếp đi.

Cũng vì thế mà sang sáng hôm sau, khi Ninh Hoàn thức giấc vẫn còn hơi chưa tỉnh ngủ, y ghé sát vào lồng ngực Mộ Cẩm Ngọc, cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau một lúc, Ninh Hoàn cảm thấy ánh nhìn của người nọ thực sự quá nóng bỏng, bèn giơ tay che kín đôi mắt ấy lại, song cuối cùng lại bị hắn cầm tay lên hôn.

Ninh Hoàn từ từ áp mặt lên ngực hắn, mái tóc đen dài của cả hai cứ thế mà đan vào nhau, bỗng những ngón tay trắng nõn chợt kéo tấm chăn lên quá đầu, Ninh Hoàn dịch người, dán môi mình lên môi người nọ, cùng hắn hôn nhau chốc lát.

Cả đêm qua Mộ Cẩm Ngọc ngủ rất ngon, trạng thái tinh thần sau khi tỉnh cũng cực kỳ sảng khoái, đầu óc chẳng còn nhức mỏi chút nào. Sau khi hắn được Ninh Hoàn chủ động hôn thì lại càng vui vẻ, bị bệnh đúng là tốt thật, vốn hắn còn định giả vờ thêm hai ngày nữa, song với trạng thái như này thì có muốn diễn vẻ ốm yếu cũng không nổi, mà có diễn cũng không giống. Rõ ràng trước đây hắn hoàn toàn là một tên bị bệnh lao ho sù sụ suốt ngày, chẳng rõ vì sao mà giờ đây cơ thể càng ngày càng khỏe khoắn, uống một bát thuốc rồi ngủ qua đêm là hết bệnh.

Vậy nên Mộ Cẩm Ngọc bèn hỏi A Hỉ xem mình còn có thể bị bệnh gì, A Hỉ vò đầu bứt tóc cả nửa ngày: “Nếu lần sau Thái tử phi định đi nữa, không bằng điện hạ cứ nói ngài bị bệnh tương tư đi, nô tài thấy bệnh tương tư cũng rất nghiêm trọng.”

“Đúng rồi, nô tài còn có việc bẩm báo lại điện hạ.” A Hỉ nói tiếp, “Ngày hôm kia nương nương đi chùa Kim Minh, lại vô tình đụng độ với toàn gia Dương đại nhân, Dương phu nhân còn mắng nhiếc nương nương đấy ạ.”

Đôi con ngươi của Mộ Cẩm Ngọc trong nháy mắt đã hạ nhiệt độ.

A Hỉ lại đâm thêm một đao nữa: “Còn nữa ạ, cái vị, ầy… Khúc công tử của phủ Kiên Vương ấy ạ, hắn vẫn luôn bám theo Thái tử phi, tối nọ trong chùa còn bị thích khách xông vào, hình như Thái tử phi đã tự tay băng bó vết thương cho Khúc công tử, nô tài thấy hắn có vẻ rất thích Thái tử phi đấy ạ.”

Biểu cảm của Mộ Cẩm Ngọc chỉ trong giây lát đã tệ đi rất nhiều, xuất hiện nét hung ác tàn bạo thường thấy.

A Hỉ cũng chẳng biết phải nói gì, chung quy hắn chỉ thấy Khúc Tòng Nam đúng là hồ đồ, làm tình địch của người khác quá lắm cũng bị đánh một trận thôi, chứ làm tình địch của Thái tử điện hạ thì rất có thể sẽ bị thiên đao vạn quả.

Mộ Cẩm Ngọc có phải người biết giữ gìn đạo đức đâu.

Tuy rằng dạo gần đây biểu hiện của Thái tử điện hạ khi ở phủ rất bình thường, không đánh ai cũng chẳng giết ai, mỗi ngày đều vui vẻ qua chỗ Thái tử phi để dùng bữa, song chuyện này cũng không có nghĩa là hắn đã đổi tính, biến thành một người lương thiện biết khoan dung độ lượng.

Vấn đề của Hộ Bộ rất nghiêm trọng, Mộ Cẩm Ngọc vẫn đang trong giai đoạn thu thập thêm bằng chứng, để một ngày nào đó trong tương lai có thể diệt trừ cả đám, trước đây hắn vốn không phải người sẽ làm những việc này, song sau khi đã trải qua khá nhiều chuyện, tâm tính cũng có chút chuyển biến, không còn nóng nảy xốc nổi như ngày xưa nữa.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã tới ngày sứ giả của Đông Ốc Quốc vào kinh thành.

Vì để chiêu đãi Công chúa của Đông Ốc Quốc, trong cung đã đặc biệt tổ chức một màn biểu diễn đá cầu. Vị Hoàng đế khai quốc của Đại Lạc cực kỳ thích bộ môn này, cho nên nó cứ thế mà được lưu truyền qua nhiều đời, chưa một lần nào bị lãng quên, thậm chí còn có vài vị công tử ăn chơi trác táng trong kinh thành thường xuyên vung bạc cho các nghệ nhân đá cầu ở Ngõa Xá[1]. Ngoại trừ các võ tướng ra, thì một vài vị quan văn cũng biết đá cầu, ngay cả các phi tần trẻ tuổi tính tình hoạt bát trong cung cũng thường xuyên chơi.

[1]

Ninh Hoàn không có hứng thú với đá cầu cho lắm, quê nhà của y không thịnh hành bộ môn này, cách đây mấy tháng y có từng bắt gặp một trận tranh cãi trên phố, bèn tò mò đến Ngõa Xá mua vé vào xem, cuối cùng mới biểu diễn được một nửa y đã rời đi.

Đông Ốc Quốc không giống với Phiên Vương, bọn họ không phụ thuộc vào Đại Lạc, song trận bình định Phong Đan của Mộ Cẩm Ngọc lần ấy đã khiến một loạt các nước nhỏ ở xung quanh khiếp sợ, mà Đông Ốc Quốc cũng vì thế mà nhân cơ hội triều cống. Việc tiếp đón các Hoàng tử và Công chúa của Đông Ốc Quốc có phần trang trọng hơn so với Phiên Vương, các tiết mục biểu diễn trong yến hội cũng càng thêm đa dạng và phong phú.

Hoàng tử của Đông Ốc Quốc tên là Lang Duyên, thoạt nhìn đã qua tuổi nhi lập, dưới cằm có nuôi một chòm râu rậm rạp, hắn sở hữu đôi con ngươi sâu thẳm lóe chút ánh sáng, đứng bên cạnh là vị Công chúa tên Lang Phức, ấn tượng với làn da trắng nõn và thần thái linh động hoạt bát.

Lang Duyên cười bảo Lang Phức: “Muội cũng đã học một chút lễ nghi của Trung Nguyên rồi, thử đoán xem vị nào ở đây là dũng sĩ đã đánh bại Phong Đan?”

Lang Phức linh hoạt đảo đôi con ngươi đen bóng, sau khi đã quan sát bốn phía, bấy giờ nàng mới dừng đường nhìn lên người Mộ Cẩm Ngọc đang khoác mãng bào màu đen. Khi Mộ Cẩm Ngọc ngồi giữa các Hoàng tử khác, gương mặt anh tuấn ấy của hắn càng thêm nổi bật, song nét tuấn tú này lại không hề chứa chút yếu ớt nào, trái lại còn khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lùng lẫn nguy hiểm rất rõ ràng, cực kỳ giống một lưỡi đao vừa ra khỏi vỏ, đương lóe lên từng tia sáng lạnh lẽo.

Nàng chỉ thẳng ngón tay về phía Mộ Cẩm Ngọc: “Người nọ có phải là Thái tử không? Hắn hẳn là người có võ công cao nhất ở đây!”

Lang Duyên cười to: “Mắt nhìn của muội rất khá.”

Lang Phức kiêu ngạo nâng cằm: “Đương nhiên, mắt muội có lúc nào là không tốt đâu. A, người kia cũng là nam tử ư? Sao vẻ ngoài lại ẻo lả như vậy, giống hệt tiểu hài tử còn chưa cai sữa.”

Lang Duyên đã đi thu thập thông tin về những người ở đây từ trước, cũng đã thấy tranh chân dung của từng người, có rất nhiều thương nhân trong kinh thành là người Đông Ốc Quốc, tai mắt của hắn rải rác khắp nơi, thế lực cũng đủ dùng. Vốn hắn cũng không quen biết Khúc Tòng Nam, song cách đây hai ngày, tên gia hỏa chuyên môn gây chuyện này lại từng phá hỏng kế hoạch của hắn, cũng vì thế mà Lang Duyên mới được nghe thấy cái tên Khúc Tòng Nam qua lời bẩm báo của thủ hạ.

“Đó là tiểu nhi tử của Kiên Vương.” Lang Duyên khinh miệt lên tiếng, “Có rất nhiều nam tử ở Đại Lạc không ra dáng nam tử, không ít kẻ đều là hạng tay trói gà không chặt, thậm chí cả dây cương cũng chẳng cầm nổi.”

Lang Phức càng nhìn Mộ Cẩm Ngọc càng thấy đối phương tuấn tú, ánh nhìn của nàng cứ dính chặt lên người hắn: “Tại sao Đông Ốc Quốc chúng ta lại không có nam tử anh tuấn như vậy? Vương huynh, muội quyết định rồi, nếu hắn có thể chiến thắng trong cuộc thi đấu sắp tới, ta sẽ đồng ý gả cho hắn.”

Lang Duyên lắc đầu: “Theo như phong tục của Đại Lạc, thì quý tộc của nước họ sẽ không lên sâu khấu biểu diễn cho chúng ta xem đâu, chỉ có các võ tướng bình thường thôi.”

Lang Phức hơi không vui: “Tại sao?”

Bộ môn đá cầu đã sớm được truyền bá từ Đại Lạc đến Đông Ốc Quốc, quý tộc nước họ cũng rất thích trò này, mỗi khi Đông Ốc Quốc tổ chức lễ hội long trọng, Lang Phức sẽ cùng các nữ tử khác biểu diễn đá cầu trước mặt Quốc vương và Vương hậu.

Lang Duyên đáp: “Đây là quy củ của nước họ.”

“Bọn họ đúng là nhiều quy củ.” Lang Phức cực kỳ không vui: “Chờ đến khi ta lên làm Hoàng hậu của bọn họ, nhất định phải sửa lại những quy củ này.”

Mười sáu người của đội quân bên phải đã chiến thắng trong cuộc thi đá cầu, Hoàng đế ban thưởng cho bọn họ một vài đồ vật, đúng lúc này Lang Phức đột nhiên đứng dậy: “Bệ hạ, trước đây ta đã được nghe qua về sự anh dũng thiện chiến của Thái tử quý quốc, huynh trưởng ta cũng là dũng sĩ của Đông Ốc Quốc, tại sao chúng ta lại không để cho hai người họ tỉ thí một trận, cho mọi người ở đây được mở rộng tầm mắt?”

Tất cả các đại thần đều lặng thinh.

Lang Duyên thầm mắng Lang Phức vài câu ở trong lòng, hắn đứng lên nói: “Lang Phức vẫn luôn nghĩ sao nói vậy, nàng cũng không hiểu biết nhiều về quy củ Đại Lạc, mong rằng bệ hạ đừng vì thế mà bận lòng.”

Hoàng đế cười ra tiếng: “Người không biết không có tội, thật ra trẫm cũng rất muốn xem thử tài nghệ giữa tam Hoàng tử và Thái tử.”

Lang Phức cười nói: “Đi thôi Vương huynh, muội muốn biết rốt cục là huynh hay Thái tử lợi hại hơn.”

Lang Duyên gọi mười lăm thủ hạ đứng dậy.

Sắc mặt Mộ Cẩm Ngọc đã tối đến độ không tả nổi, hắn cũng gọi mười lăm người ra trận.

Cả hai bên đều đi thay đồ, Mộ Cẩm Ngọc mặc y phục bằng vải gấm màu đỏ, còn Lang Duyên là màu lam, sau khi đôi bên đều đã lên đài, Lang Duyên bèn chắp tay mở lời: “Thái tử điện hạ, xin được chỉ giáo.”

Tổng cộng có ba vòng đấu, dùng bốc thăm để quyết định, cuối cùng là bên Lang Duyên phát cầu trước.

Thời gian của cuộc thi kéo dài rất lâu, Ninh Hoàn không hiểu quy tắc của hoạt động này, bèn vừa nhìn vừa hỏi Sở Hà đứng bên cạnh, còn Hoàng hậu thì hoàn toàn chẳng có chút hứng thú nào, nàng quay sang bảo Ninh Hoàn: “Bổn cung thấy không khỏe lắm, Thái tử phi đỡ bổn cung về trước đi, vừa lúc đang có chuyện muốn nói với ngươi.”

Gần đây Ninh Hoàn cũng không có thời gian rảnh để thỉnh an Hoàng hậu, nên nghe nàng nói xong đã nhanh chóng nhận lời: “Vâng.”

Hoàng hậu dặn dò với thái giám, bảo hắn bẩm báo cho Hoàng đế rằng nàng hơi mệt mỏi, muốn về cung trước.

Sau khi cả hai đứng dậy, Hoàng hậu mới tò mò mà nhìn qua Ninh Hoàn: “Hình như ngươi lại cao hơn rồi, bổn cung còn tưởng ngươi chẳng cao được nữa chứ.”

Đúng là Ninh Hoàn đã cao hơn trước, y còn hơn tên thái giám đứng cạnh Hoàng hậu tới nửa cái đầu, vóc dáng y phong lưu mảnh khảnh, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, Ninh Hoàn nghe Hoàng hậu nói xong cũng chỉ mỉm cười, không đáp thêm gì cả.

Dạo gần đây, số lần Hoàng hậu nở nụ cười đã nhiều hơn xưa, sau khi hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của nha phiến, nàng cũng bắt đầu suy nghĩ cẩn thận lại mọi chuyện. Trước đây nàng vẫn luôn tự ôm tội lỗi vào người, cũng vì thế mà sinh ra oán hận với chính mình, còn bỏ bê nhi tử suốt nhiều năm trời, song cuối cùng thì giờ đây Hoàng hậu cũng đã có thể từ từ buông được khúc mắc trong lòng xuống.

Cách đây khá lâu Ninh Hoàn đã từng nói với Hoàng hậu, rằng đừng biến lỗi lầm của Hoàng đế thành lỗi lầm của nàng, hồng nhan chẳng phải họa thủy, chính sự tham lam và lòng dạ hiểm ác của Hoàng đế mới là căn nguyên của tất cả tai họa.

“Có phải mấy ngày trước Dương phu nhân đã kiếm chuyện với ngươi không?” Hoàng hậu vừa đi vừa trò chuyện với Ninh Hoàn, “Hai hôm trước bổn cung có nghe hạ nhân của Thái tử bẩm báo lại.”

Thật ra Ninh Hoàn còn chẳng gặp được đám người Dương gia, lần đâm chọc khi ấy của Dương phu nhân y cũng không được tận mắt chứng kiến.

Hoàng hậu lại nói: “Nữ nhi của Dương gia đã gả vào Thẩm gia, thành thê tử của cháu ngoại trai Thẩm quý phi, đôi khi Thẩm quý phi rảnh rỗi cũng sẽ gọi nàng ta vào trò chuyện, để bổn cung thay ngươi dạy dỗ nàng một phen.”

Hoàng hậu vẫn luôn cảm thấy bản thân đã nợ Mộ Cẩm Ngọc rất nhiều, tuy rằng đứa nhỏ này là máu mủ do nàng sinh ra, song đã bao năm rồi nàng không làm tròn chức trách của mẫu thân, ngay cả việc giúp hắn trụ vững cái ngôi vị Thái tử mà nàng cũng không làm được, song bây giờ nàng đã biết Mộ Cẩm Ngọc phải lòng Ninh Hoàn, hơn nữa Ninh Hoàn còn là Thái tử phi, Hoàng hậu tuyệt đối sẽ không để ai tính kế sau lưng Ninh Hoàn.

Sau khi về đến cung, Hoàng hậu cho cung nữ dâng trà lên xong, bấy giờ mới phất tay cho các nàng lui xuống, còn cẩn thận khép kín cửa sổ lại: “Dạo gần đây bệ hạ vẫn luôn mơ thấy tiên đế, thứ ngươi đưa cho bổn cung thật sự có tác dụng, nhưng sao mấy hôm trước ngươi lại bảo bổn cung đốt nó đi?”

“Bệ hạ đã bắt đầu nghi ngờ.” Ninh Hoàn uống một hớp trà, “Tuy rằng ngoài mặt vẫn không nói năng gì, song thực tế thì các thái y của Thái Y Viện cũng đã nhân lúc đến bắt mạch để điều tra, nếu sau này bệ hạ mà cho mấy lão đông tây[2] ở Ngự Dược Phòng nhúng tay vào chuyện này thì rất nhanh bọn họ sẽ phát hiện có điểm khả nghi, đợi một thời gian nữa ta sẽ đưa cho nương nương thứ khác.”

[2]

Phần lớn mọi người đều thích ngủ gối sứ, song Hoàng hậu và Ninh Hoàn thì lại khác, bởi thể chất của cả hai đều thiên hướng yếu ớt mảnh mai, nên vì lẽ đó mà thích dùng gối mềm hơn. Mỗi khi Hoàng đế qua đêm ở cung Hoàng hậu thì dĩ nhiên cũng sẽ dùng gối mềm, mà trong ruột gối lại có nhét túi thơm, thật ra thứ này không hề có độc, nhưng sau khi kết hợp với hương liệu được đốt trong cung của Hoàng hậu, bấy giờ mới có thể phát huy công dụng, khiến con người ta mơ ác mộng liên tục.

“Vị Công chúa của Đông Ốc Quốc kia rất có khả năng sẽ thành thân với Thái tử.” Hoàng hậu nhẹ chau mày, “Nàng ta có vẻ không phải là đèn cạn dầu, vị huynh trưởng đi cùng cũng không giống người lương thiện, ngươi nhớ cẩn thận một chút, bổn cung sẽ tìm cơ hội nói với bệ hạ, xem xem có thể đổi thành Nhạc Vương được hay không.”

Sau khi cùng nhau uống hết một chén trà nhỏ, Hoàng hậu lên tiếng muốn về phòng ngủ nằm nghỉ, Ninh Hoàn cũng thuận theo mà cáo lui.

Y bấm đốt ngón tay tính thử thời gian, hẳn là trận tỉ thí giữa Mộ Cẩm Ngọc và Hoàng tử Đông Ốc Quốc cũng nên kết thúc rồi.

Thời tiết dạo này không được đẹp cho lắm, lúc nào cũng khiến người ta khó mà đoán trước được, khi thì đột ngột đổ cơn mưa, sáng sớm tỉnh giấc lạnh đến mức tê tái, song đến giữa trưa thì lại nắng chiếu chói chang đỉnh đầu, rồi ngay khi mặt trời vừa mới lặn, khí lạnh tiếp tục bất ngờ ùa đến, khổ nỗi mấy hôm nay Ninh Hoàn lại toàn mặc y phục mỏng, khó tránh khỏi việc cảm lạnh, đôi khi sẽ ho lụ khụ mấy tiếng.

Điệp Thanh thấy hôm nay tiểu thư không mặc áo choàng ra ngoài thì không nhịn được mà cau mày: “Chúng ta quay về thôi tiểu thư, đừng đứng chờ cạnh bờ hồ nữa, nơi này gió lớn lắm, trong yến tiệc náo nhiệt bao nhiêu ngài lại không ở lại xem. Tiểu thư về uống chút rượu cho ấm người đi ạ, tiện thể xem Thái tử điện hạ đá cầu với Hoàng tử Đông Ốc Quốc, nô tỳ thấy người nọ uy vũ cường tráng như thế, cũng không biết điện hạ nhà chúng ta có thể thắng được hay không.”

Ninh Hoàn chẳng cần đoán cũng biết Mộ Cẩm Ngọc chắc chắn sẽ thắng.

Quả nhiên, y vừa mới về đến nơi đã nghe thấy một tràng âm thanh reo hò của các tướng sĩ Đại Lạc, ra là Thái tử điện hạ lại tiếp tục thắng.

Cả ba vòng đấu vừa rồi, Lang Duyên vậy mà không thắng được lần nào.

Đám người Đông Ốc Quốc có mặt trong yến tiệc đều tái mặt, song Lang Duyên lại rất có khí phách, vẫn bình tĩnh mà nói với Mộ Cẩm Ngọc: “Thái tử điện hạ thật sự rất tài giỏi.”

Thời điểm bắt đầu cuộc thi Mộ Cẩm Ngọc đã liếc về phía Ninh Hoàn, hắn vốn đang định biểu diễn cho Ninh Hoàn xem bản thân đánh bại nam tử khác như thế nào, kết quả vừa mới bắt đầu thi đấu chưa được bao lâu, hắn đã trơ mắt nhìn y rời đi cùng Hoàng hậu.

Đấu ba vòng thì thắng hai vòng đã đủ rồi, ít nhất cũng nên giữ lại thể diện cho đối phương, song Mộ Cẩm Ngọc lại bị Ninh Hoàn khiến cho tức đến độ không thèm nể mặt Lang Duyên chút nào, gọn ghẽ thắng luôn vòng cuối.

Dường như Lang Phức là người cười tươi nhất trong buổi tiệc, nàng vội chạy đến giữa sàn đấu, đưa cho Lang Duyên và Mộ Cẩm Ngọc mỗi người một chiếc khăn lau mồ hôi: “Ngươi thật lợi hại, đây là lần đầu tiên ta gặp được người có thể đánh bại Hoàng huynh.”

Mộ Cẩm Ngọc sầm mặt xuống đài, căn bản không hề liếc sang chiếc khăn của Lang Phức lần nào.

Nụ cười trên mặt nàng ta cứng đờ, nàng hỏi Lang Duyên: “Vì sao hắn không để ý tới muội?”

Lang Duyên vội vàng an ủi nàng: “Giữa cả hai đã thân quen chút nào đâu, Đại Lạc có quy củ nam nữ thụ thụ bất tương thân, nam tử của bọn họ không thể nhận khăn tay của nữ tử chưa xuất giá được.”

“Là vậy sao?” Lang Phức nhìn chằm chằm vào bóng lưng thẳng tắp của Mộ Cẩm Ngọc, ôm một bầu nhiệt huyết mà lên tiếng, “Muội sẽ khiến hắn hối hận.”

Lang Duyên cũng chẳng biết phải nói gì với vị muội muội ngốc nghếch của mình, cũng may là nghe nói vị Thái tử phi của Đại Lạc là một mỹ nhân ngu xuẩn như muội hắn. Ngốc nghếch đụng độ ngu xuẩn, chắc là muội muội hắn có thể trên cơ nàng ta được.

“Muội đã biết chuyện hắn có Thái tử phi rồi hay chưa? Nếu muội gả đi thì sẽ chỉ làm trắc phi thôi, trước tiên học cách kiềm chế tình tính lại đi đã.”

Lang Phức khinh miệt nói: “Chuyện đó thì liên quan gì? Không phải chỉ cần huynh cử người đi giết nàng ta là xong à? Quý nữ Đại Lạc làm sao mà so được với Công chúa như ta.”

Lang Duyên im lìm một chốc: “Muội đừng tùy tiện nói ra những lời này trước mặt người khác.”

Tuy rằng những ai có thể nghe được đều là người Đông Ốc Quốc, song Lang Duyên vẫn lo rằng Đại Lạc có cao thủ, sẽ nhìn ra được bọn họ đang nói gì.
Ninh Hoàn vừa đi vài bước đã bắt đầu ho: “Điện hạ kêu ta ngồi xem làm gì?”

Mộ Cẩm Ngọc thẳng thừng nhéo cằm y: “Tại sao không nhìn cô đá cầu?”

Hắn đã sớm muốn nhéo cằm y mạnh bạo như vậy từ lâu, rất giống cảnh tượng trêu ghẹo tiểu mỹ nhân, chỉ tiếc mãi vẫn chưa có cơ hội để thực hiện, cuối cùng bây giờ cũng chộp được một cái, Mộ Cẩm Ngọc thầm nhủ nhất định phải làm đến nơi đến chốn.

Ninh Hoàn vẫn cứ tiếp tục ho, đôi con ngươi luôn thờ ơ của y cũng bị y ho đến mức óng ánh nước, khuôn cằm nhọn thì bị người nọ dùng bàn tay thô sần bóp nhéo: “Xem hay không thì điện hạ vẫn sẽ thắng, còn Hoàng hậu thì lại muốn nói chuyện với ta.”

Mộ Cẩm Ngọc vuốt ve làn da mềm mại ấm áp của y: “Em đang viện cớ.”

Hắn nhác thấy đôi môi Ninh Hoàn đang hơi hé mở, cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn cắn y.

Ninh Hoàn đáp: “Ta không viện cớ.”

Giọng nói của Mộ Cẩm Ngọc bởi vì vài suy nghĩ không thể nói mà có chút ấm ách: “Bây giờ cô đang rất đau lòng, bị em làm tổn thương rồi, kiểu gì cũng có ngày em khiến cô đổ bệnh vì tức.”

Lòng bàn tay của Ninh Hoàn áp lên lồng ngực đối phương, ý cười bên khóe môi như có như không: “Điện hạ muốn ta làm gì thì mới hết đau lòng đây?”

Mộ Cẩm Ngọc bèn chỉ vào mặt hắn.

Ninh Hoàn dành cho hắn một cái hôn phớt: “Vậy được chưa?”

Dĩ nhiên là hắn phải được nước làm tới rồi, Mộ Cẩm Ngọc lên tiếng: “Đương nhiên là chưa, cô cũng không phải loại người tùy tiện để em dùng chút mánh khóe như vậy đuổi đi, điều kiện thì để tới tối rồi bàn sau, có phải em bị cảm hay không? Nãy giờ cứ ho mãi không ngừng.”

Ninh Hoàn đáp: “Không sao đâu, do trời đột nhiên trở lạnh thôi.”
— QUẢNG CÁO —