Sau Khi Xuyên Thành Người Qua Đường Yểu Mệnh

Chương 79: Ý ĐỒ



"Anh... anh Giang Khắc?" Nhìn thấy người đến, cô tỉnh cả ngủ, vội vàng hỏi: "Sao anh đến sớm thế?"

Cô nhớ mình hẹn mười rưỡi trưa mới đến mà?

Giang Khắc cầm trên tay mấy túi đồ nặng trịch, hình như là hoa quả, kẹo bánh và trà. Thấy quầng thâm mắt trên mặt Cố Yên Nhiên, anh nhíu mày hẹp đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi: "Anh đến sớm giúp đỡ... mong không phiền em và thanh niên tri thức Lâm."

Thực ra Giang Khắc muốn đến từ sáng sớm, nhưng anh là người của đại đội kế bên, đến đại đội thôn Du Thủy từ lúc trời chưa sáng hẳn, mục tiêu lại là nhà của hai thanh niên tri thức nữ, khó tránh khỏi có chút kì quái.

Khắc chế đến bây giờ, coi như anh có định lực.

Cố Yên Nhiên bật cười: "Có gì đâu mà giúp đỡ..."

Ai ngờ lời còn chưa dứt, cô đã cảm nhận mấy đạo ánh mắt nóng bỏng truyền đến từ phía sau. Lục Diên Lễ, Lục Trạm và Từ Cẩn rửa rau, nhặt rau đến đỏ bừng cả tay, ném ánh mắt bất mãn qua.

Đống công việc ngập đầu này là "có gì đâu" hả?

Cố Yên Nhiên đỏ mặt, trúc trắc đổi giọng, "Khụ... thực ra cũng có kha khá việc..."

Giang Khắc thoải mái gật đầu, "Để anh."

Đặt túi đồ nặng lên bàn, Giang Khắc bước vào bếp, chứng kiến bãi chiến trường đang diễn ra bên trong, anh xắn tay để lộ bắp tay rắn chắc, nhảy vào làm.

Cố Yên Nhiên không ngờ, nhìn "thô" như Giang Khắc, thế mà lại nhận việc nấu ăn, công việc tốn thể lực, kiên nhẫn và sự tinh tế nhất.



Cố Yên Nhiên từ đầu bếp chính thoắt cái biến thành phụ bếp. Vì không yên lòng, cô đứng cạnh quan sát, ai ngờ kĩ năng nấu ăn của Giang Khắc tốt hơn cô tưởng.

"Anh biết nấu ăn? Không đúng... anh từng học nấu ăn?"

Cô cam đoan, với trình độ nấu ăn của Giang Khắc, xin vào làm đầu bếp ở nhà hàng quốc doanh vẫn dư xài!

Giang Khắc cho thêm củi vào lò, một bên chăm chú quan sát lửa, một bên trò chuyện với cô: "Bà nội anh từng là đầu bếp trong hoàng cung, luôn mong có thể tìm người kế tục. Đáng tiếc, mẹ anh không có khiếu nấu ăn, nhưng ai ngờ anh lại có..."

Cố Yên Nhiên tặc lưỡi, thầm cảm thán ông trời quá ưu ái người đàn ông này.

Ai ngờ giây phút cảm thán chưa qua, lại nghe Giang Khắc trầm giọng hỏi: "Tối qua ngủ muộn?"

Cố Yên Nhiên: "..."

Lâm Hiểu Nhan: ".."

Có thể đừng hỏi vấn đề này không?

Giang Khắc thấy lửa vừa vặn, đổ từng nguyên liệu nấu ăn vào, động tác ung dung, "Đừng ngủ muộn, không tốt cho sức khỏe."

"Em... em biết rồi."

Sau câu hỏi đó, cả Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan không hẹn mà cùng thở phào. Rõ ràng là một câu hỏi bình thường, nhưng phát ra từ miệng Giang Khắc, lại mang theo tia uy nghiêm khó tả.



Chớp mắt, đã đến tám rưỡi.

Lúc này lại có người đến.

Cố Yên Nhiên nhíu mày, tự hỏi lại ai đến nữa đây.

Giang Khắc vừa xào xong ba đĩa rau, lau tay nói: "Để anh mở cửa.".

Nói xong, anh sải bước ra ngoài nhà. Thực ra chính anh cũng tò mò, ai đến sớm như vậy.

Ai ngờ, mở cửa ra, đã chạm mắt với hai ánh mắt đáng sợ.

Sửng sốt đi qua, Giang Khắc đứng nghiêm, chào theo kiểu quân nhân: "Đại tá, anh Cố."

"Giang Khắc?" Cố Minh Chiếu trừng lớn hai mắt, như không thể tin vào mắt mình: "Sao anh lại ở đây?"

"Anh Cố, tôi là bạn của Yên Nhiên, được cô ấy mời đến tham gia tiệc chia tay. Nhưng tôi nghĩ cô ấy và thanh niên tri thức Lâm có thể không làm hết việc, bèn đến sớm giúp đỡ."

Cố Minh Chiếu cười khẩy, "Có tôi ở đây, đồng chí Giang không cần nhọc lòng. Vả lại, đồng chí biết đấy, thời đại này khắt khe với phụ nữ, nếu không có chuyện gì, anh tốt nhất ít qua lại với em gái tôi thì hơn, kẻo ảnh hưởng đến thanh danh của em gái tôi, hậu quả anh gánh không được."

"Anh Cố nói quá lời, tôi và Yên Nhiên là bạn bè, quan hệ trong sáng, không thẹn với lương tâm."

Sắc mặt Cố Minh Chiếu lạnh xuống, "Chỉ đơn giản là bạn bè? Hay là có ý đồ với em gái tôi?