Sau Khi Xuyên Thành Nhà Giàu Số Một, Tôi Thà Gãy Không Cong

Chương 35: 35




Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Lạch cạch ——
Vỏ lon bằng nhôm bị bóp đến biến dạng rơi trên mặt đất, một ít bọt bia bên trong bắn ra, một bãi bia chảy trên nền gạch men sứ xanh ngọc thượng lưu.
Cũng may phòng bếp thoáng, lúc này cả phòng bếp mới không bị ám mùi bia đắng.
Chu Ký Tình bị bia làm mờ tâm trí không quan tâm lắm, hắn thấy dưới ánh trăng sáng tỏ, có người đến gần mình, còn lải nhải dài dòng nói chuyện, nghe vào trong tai hắn ù ù vang, choáng váng đầu óc.
Hắn cau mày, tay sau căng chống tủ lạnh, chậm rãi đứng lên, ánh trăng màu bạc từng chút chiếu lên sườn mặt hắn, xương cốt như tráng lên một lớp men gốm.
"Chu Chu?" Nhiếp Miểu nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm Chu Ký Tình say rượu dưới trăng lạnh mà trở nên phá lệ lãnh khốc cùng không kiên nhẫn, giống như khi gặp nhau ở K, mang theo nguy hiểm mê người, kích thích tâm chinh phục của Nhiếp Miểu, khát vọng bí ẩn thúc giục y dính lấy Chu Ký Tình, lặp lại như lần đầu gặp, chẳng qua lần đó là trúng thuốc thật, lần này là trúng thuốc giả tên gọi dục vọng.
β cảnh cáo: "Ký chủ, không thể cưỡng bách phát sinh quan hệ với Chu tiên sinh."
Nhiếp Miểu phản bác: "Cái này gọi là loại tính sau say."
"Chu tiên sinh sẽ đuổi cậu đi." β nhắc nhở.
"Cút đi, mau tắt máy." Nhiếp Miểu là bạo quân, không cho phép ý kiến, buộc β tắt máy.
Sau đó bước về hướng Chu Ký Tình, đeo mặt nạ giả dối, nói: "Đây là sao? Trộm uống rượu sau lưng tôi?"
Y muốn thật sự thành ra cái gì, ngày mai y liền nói với Chu Ký Tình, là say rượu làm bậy.
Nhưng y mới đi đến trước mặt Chu Ký Tình, còn chưa đụng tới người, Chu Ký tình bình thường quy củ lại lễ phép đột nhiên ra tay, bóp cổ y đẩy vào tường, đè lại.
"Câm miệng!"
Nhiếp Miểu hoàn toàn không có phòng bị với Chu Ký Tình, thình lình bị bóp cổ ghim vào tường, cả người y đều ngơ.
Bé con nhà hắn...!Bé con thế mà bảo y câm miệng?
Sự mềm mại dưới lớp vỏ nhím đâu?
Cảm nhận được lực siết trên cổ, Nhiếp Miểu có chút không thể tưởng được, bé con muốn giết y?

Nhiếp Miểu tính một chút, sau khi tính ra thời điểm yêu cầu tránh ra, liền dung túng cho hành vi của Chu Ký Tình.
Y thật sự muốn nhìn xem, bé con say rượu trở nên không nghe lời, rốt cuộc muốn làm gì.
"Chu Chu, cậu muốn giết tôi sao?" Nhiếp Miểu hỏi.
Mới vừa hỏi xong, Chu Ký Tình say rượu nên suy nghĩ hỗn độn bịt kín miệng y, mặt mày nghiêm nghị nói: "Không cho nói chuyện!"
Nhiếp Miểu không nói lời nào, y cảm giác được sau khi bị che miệng mũi, lực độ bóp trên cổ nhẹ đi, gần bằng không.
Sợ y hít thở không thông rồi chết? Say rượu còn có ý thức này?
Khi Nhiếp Miểu đang nghĩ ngợi nên khiêu khích như thế nào, liền nghe thấy Chu Ký Tình nói: "Đều là tại cậu nói chuyện! Cậu nói chuyện, phiền!"
"Tôi phiền chỗ nào?" Mặc dù bị che miệng mũi, Nhiếp Miểu cũng một hai phải nói chuyện, khí nóng phun trong lòng bàn tay Chu Ký Tình, khiến bàn tay bé con cả người luôn lạnh lẽo run một chút, sau đó không kiên nhẫn nhéo môi thủy nhuận của Nhiếp Miểu, "Cậu câm miệng! Cậu đừng nói chuyện, đều tại cậu nói chuyện, tôi mới thành kẻ nói dối!"
Nhiếp Miểu: "?"
Kẻ nói dối?
Y biết Chu Ký Tình không nói dối, gặp chuyện không muốn nói, chính là ngậm miệng không nói, kiên định với nguyên tắc không nói dối.
Hiện tại bởi vì y luôn nói chuyện, cho nên nói dối?
Nói cái gì dối nào?
Đầu óc Nhiếp Miểu vận chuyển nhanh, y nhớ đến trước khi Chu Ký Tình uống bia, là nhận điện thoại của Thiệu Thư Tân.
Là nói dối Thiệu Thư Tân.
Lúc ấy mơ hồ nghe thấy...!Y không có? Chỉ là có việc bận, tuần sau cũng không, tuần sau có thể?
Nhiếp Miểu tự liên hệ bản thân, linh quang chợt lóe, chẳng lẽ Thiệu Thư Tân muốn gặp y, nhưng bé con không muốn y gặp Thiệu Thư Tân, cho nên nói dối y có việc bận?
Tại sao không muốn để Thiệu Thư Tân và y gặp mặt?
Nhịp tim Nhiếp Miểu đập nhanh hơn vài phần, luôn cảm thấy nếu làm rõ ràng, quan hệ giữa y và Chu Ký Tình có thể phá băng.
Lúc này y không dung túng cho Chu Ký Tình bóp cổ mình, bắt đầu dùng lực né tránh Chu Ký Tình.
Con mồi bị khống chế đang giãy giụa, Chu Ký Tình say rượu không bị pháp luật pháp quy nhân luân đạo đức giam cầm, hắn không chút nghĩ ngợi liền nói: "α, dây thừng!"

α bị cưỡng chế khởi động máy, lụa satin đỏ cột với lục lạc như linh xà bó Nhiếp Miểu đang xô đẩy với Chu Ký Tình thành xác ướp, ngã trên mặt đất, lắc nhẹ một chút liền nghe tiếng lục lạc thanh thúy lanh lảnh trong phòng.
Nhiếp Miểu hoàn toàn không nghĩ tới, Chu Ký Tình ngày thường căn bản không cần tích phân, thế mà trong loại thời điểm này lại dùng tích phân đổi lấy dây lụa kiểu này?
Hàm răng bị bắt cắn dây lụa đỏ, đôi mắt cũng bị che khuất, tầm mắt bị tròng lên một tầng đỏ ái muội, cách trói vừa sắc vừa dục kiểu này...!Là con mẹ gì?!
Chu Ký Tình đang say không biết được cách trói này có gì không thích hợp, hắn chỉ biết cuối cùng cũng không còn âm thanh lải nhải dài dòng.
Hắn lắc lư ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Miểu, bóp mặt Nhiếp Miểu, moi miệng Nhiếp Miểu, lại sờ đến hầu kết yếu ớt ngay cổ Nhiếp Miểu, không quá vui ấn ấn nói: "Cậu nói nữa, tôi liền ấn hỏng cổ họng cậu."
Nhiếp Miểu bị ấn cổ họng kinh sợ nóng cả người: "..."
Nếu y còn nói cái gì thiên nộ nhân hóa, liền phải bị thỏ con, không, là sói con ấn hỏng cổ họng.
* Thiên nộ nhân oán: làm hại làm ác phi thường nghiêm trọng, gây phẫn nộ lớn.
"Ô ô ——"
Nhiếp Miểu muốn nói y không nói nhiều lắm, bảo Chu Ký Tình cởi bỏ dây trói, kiểu lụa đỏ trói thân thế này thật sự quá xấu hổ, dù là y, cũng có hơi thẹn thùng.
Hơn nữa nếu không cởi bỏ, ngày mai Chu Ký Tình tỉnh rượu, còn không biết gà bay chó sủa thành dạng gì.
Nhưng Chu Ký Tình hung ác dị thường lại đè trên người y, đầu gác trên hõm vai y, hơi thở mang theo mùi rượu phun trên hầu kết lõa lồ của y.
Đại khái là say rượu, phản ứng có chút trì độn, hơn nửa ngày mới phản ứng lại là Nhiếp Miểu lại nói chuyện.
"...!Cậu lại nói chuyện! Không cho ô ô!" Chu Ký Tình đè qua, một ngụm cắn hầu kết Nhiếp Miểu.
Đau đớn mang theo tê dại thầm kín, từ hầu kết trào ra bảy gân tám mạch, trào đến nơi vốn bị câu ra phản ứng.

T????u????ện cop ????ừ ????????ang [ T????????m T????u????en﹒????n ]
Nhiếp Miểu nhắm hai mắt lại, kiệt lực kìm lại tiếng nức nở.
Thật lâu sau, thân thể căng chặt của Nhiếp Miểu thả lỏng xuống, nơi hầu kết, giữa môi răng một mảnh lạnh lẽo, người khởi xướng đã ngủ ngon lành trên hõm vai y.
Ánh trăng xuyên qua ban công, tưới xuống ánh sáng bàng bạc.

Ban đêm tĩnh lặng, Nhiếp Miểu nói với β: "Đừng giả chết, bảo α cởi bỏ thứ hàng lung tung rối loạn này mau."
β: "...!Ký chủ, cậu hiểu lầm, tôi xác thật là vừa mới khởi động máy, hơn nữa vì cậu lại hoàn thành một nhiệm vụ trói, thu hoạch một triệu tích phân, tin tức tốt kiểu này, tôi cố ý tự động khởi động máy tới nói cho cậu."
Nhiếp Miểu tin nó có quỷ, y vẫn nói câu kia: "Bảo α cởi trói cho tao mau!"
β ấp úng nói: "α nói, không có sự cho phép của ký chủ nó, thứ đồ này không cởi được."
"Mày nói cái gì?" Nhiếp Miểu nhíu mày, y cần phải cởi bỏ, bằng không sáng mai bé con tỉnh, thấy y một thân hỗn độn, khẳng định không tiếp thu được, "Đây là thứ gì? Cưỡng chế cởi bỏ."
Khi Nhiếp Miểu nói, giật giật, lục lạc thanh thúy vang lên trong phòng khách yên ắng.
"...!Nhanh lên, dùng tích phân cũng được, cái gì cũng được, cưỡng chế cởi bỏ." Nhiếp Miểu không kiên nhân nói chuyện, hấp tấp muốn che giấu tiếng lục lạc vang, "Giờ là mùa đông, ngủ ở đây cả đêm, Chu Chu sẽ bị cảm."
β đương nhiên có cách, nhưng nó và α đều cảm thấy để vậy ngủ cả đêm, có lợi cho việc tăng tiến độ mập mờ giữa hai người.
Sau khi Nhiếp Miểu cảnh cáo, β vẫn phải dùng 1314 tích phân, đổi chủ nhân của lụa đỏ thành Nhiếp Miểu.
Lụa đỏ cởi khỏi người, Nhiếp Miểu nhẹ nhàng thở ra, cũng bất chấp cả người lộn xộn, trước bế ngang Chu Ký Tình ngủ say lên, đi vào phòng ngủ chính.
Nhiếp Miểu ngủ trong phòng ngủ chính này hơn một tháng, y biết rõ trong hai cái giường trong phòng, Chu Ký Tình ngủ cái nào.
Nhưng có trải chăn, chỉ có cái y từng ngủ, sát cửa sổ, trước đây mỗi buổi sáng y đều sẽ kéo bức màn ra, để ánh nắng chiếu vào, gọi Chu Ký Tình mơ mơ màng màng dần thanh tỉnh.
Nhiếp Miểu ngừng lại, cuối cùng nhét người vào cái giường có trải chăn, không đắp chăn ngay, sau khi mở thảm điện đã chuyển đến chiếc giường này, Nhiếp Miểu dùng khăn lông nước ấm trong phòng tắm phòng ngủ chính lau nóng thân thể cho Chu Ký Tình, rồi mới dùng chăn bọc người lại kín mít.
Nhìn thanh niên cao to, lạnh đến co thành một cục, chỉ lộ ra khuôn mặt tinh xảo, Nhiếp Miểu không nhịn được, bám vào người cắn một cái trên chóp mũi anh đĩnh của hắn, thì thào nói: "Cậu đến tôi đi."
* Cậu đến tôi đi (你来我往): bạn bè thân thích thường xuyên qua lại với nhau.
Chóp mũi thấm ướt gặp không khí lạnh, Chu Ký Tình co rụt người xuống, vùi cả mũi và miệng và trong chăn.
Nhiếp Miểu: "..."
Y không ở lại mép giường lâu, nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ chính, trong phòng tắm khác tắm vòi sen.
Tự xử lý một thân chật vật của mình, lại dọn dẹp đống hỗn độn trong phòng bếp thoáng.
Chờ đến khi y nằm lại giường lần nữa, đã là hai ba giờ khuya.
Xoay người nhìn lụa đỏ buộc lục lạc vàng đặt bên gối đầu, Nhiếp Miểu mặt già cũng đỏ, lạnh lùng nói: "Không phải bảo mày thu hồi sao?!"
β nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tôi cảm thấy ký chủ sẽ muốn giữ lại làm kỷ niệm."
"...!Cút đi!" Sau khi Nhiếp Miểu cưỡng chế tắt máy β, xoay người bò dậy, đặt lụa đỏ và lục lạc vàng vào một chỗ, khóa trong một chiếc hộp gỗ gụ xinh đẹp.
Trong hộp có rất nhiều tranh, tất cả đều là Chu Ký Tình tặng y.

Đây là bảo bối của y.
*
Hơn chín giờ sáng, Chu Ký Tỉnh tỉnh dậy từ cơn say.
Bức màn trong phòng kéo ra, không một tia sáng chiếu vào.
Chu Ký Tình vừa mới tỉnh lại, có chút loạn không rõ trời trăng, tay hắn mò trên giường ấm áp, bắt lấy bức màn dày cộp.
Kéo bức màn nhắm chặt ra một chút, ánh mặt trời chiếu vào, khiến Chu Ký Tình dần dần tỉnh táo.
Hắn ngồi dậy, cái mũi nhột nhột, hắt hơi một tiếng lớn.
Mùi rượu hôi sau cơn say khiến Chu Ký Tình nhíu mày.
À, hôm sau sau khi gọi điện với Thiệu lão tiên sinh, tâm tình hắn đi xuống, cho nên uống rượu.
Chán ghét mùi rượu, Chu Ký Tình vội vàng rời giường, vào phòng tắm dùng sức tắm rửa một lần.
Sau khi tắm rửa xong, hắn lại cởi bỏ tất cả chăn ga nệm gối, ném vào máy giặt.
Kéo rèm ra, mở cửa sổ thông gió.
Mùi rượu hôi dần dần tiêu tán trong không khí mới mẻ, Chu Ký Tình mới nhẹ nhàng thở ra.
Động tác của hắn cũng chậm rất nhiều, vừa mặc quần áo vừa bảo α khởi động máy.
"Ký chủ, tôi không có tắt máy." α mờ mịt nhắc nhở, "Xin hỏi cậu muốn biết cái gì không?"
Động tác mặc tây trang của Chu Ký Tình dừng lại: "Vì sao cậu không tắt máy?"
Hắn cau mày hồi tưởng, rõ ràng lúc tối hắn vẽ tranh, bởi vì α lải nhải dài lòng, cho nên chưa đến chín giờ đã bảo nó tắt máy.
α đang chờ câu này, âm thanh điện thử của nó có vài phần sung sướng: "Bởi vì đêm qua, cậu ra lệnh cho tôi, bảo tôi khởi động máy."
Chu Ký Tình không hiểu ra sao, chẳng lẽ hôm qua sau khi gọi điện với Thiệu lão tiên sinh, uống rượu xong, không đi nổi, nên lệnh cho α đưa hắn về phòng?
Trái lo phải nghĩ, cũng chỉ có khả năng này.
Chu Ký Tình liền nói: "Cảm ơn."
α: "???"
======.