Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời

Chương 32: Để Em Nói Với Anh





Cố Tử An thoải mái dựa vào sô pha, một tay đặt trên ghế, một tay ôm lấy Kỷ Tịch.

Dù thần sắc có mỏi mệt đến đâu cũng không che giấu được khí tràng cường đại, giống như thợ săn đang ẩn mình chờ sức phát động, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm, tùy thời chuẩn bị nhào lên bắt con mồi.
Hắn nhìn chằm chằm phản ứng của Kỷ Tịch, khóe miệng gợi lên chút ý cười, tay dùng sức niết đùi cậu một chút: “Không phải em muốn làm bạn giường của tôi sao? Tôi đồng ý với em.”
Kỷ Tịch đang ngồi trên đùi hắn nên cậu dễ dàng cảm nhận được kích thước của vật thể gồ lên dưới mông mình, mọi khí thế giương nanh múa vuốt ngày thường lập tức héo rũ, cậu không màng bàn chân còn tê hay không, tay ấn bả vai Cố Tử An mượn lực đứng lên muốn rời đi: “Anh Cố, em vừa pha hai tách bạch trà, để lâu sẽ nguội, em mang cho anh uống nha.”
Cố Tử An nhướn mày, tay ra sức gắt gao giữ chặt eo Kỷ Tịch, tay còn lại rất tự nhiên nắm lấy cằm cậu, hơi thở ngập mùi nguy hiểm ép sát lại gần: “Đã nói muốn làm người của Cố Tử An tôi đây, sao lại không giữ lời rồi?”
Hai tay Kỷ Tịch chống lên trước ngực Cố Tử An: “Anh Cố, anh trước bình tĩnh một chút.” – Đôi mắt cậu như phủ một màn hơi nước mỏng manh thanh triệt: “Anh Cố, không nói đến khách sạn này không có sản phẩm bôi trơn dùng cho việc kia, anh thực sự biết tuyến tiền liệt hay điểm G nằm ở vị trí nào sao? Anh biết làm sao để đối phương không thấy đau không? Anh biết hai người đàn ông làm cách nào đều cảm thấy thỏa mãn không,…… A…… Anh Cố …..”
Cố Tử An không để cậu nói xong, hắn đột ngột bế ngang Kỷ Tịch lên đi về phía phòng ngủ chính, giọng nói tràn đầy vẻ uy tín đáng tin: “Tôi không cần biết mấy thứ ấy.”

[ Ngáo:??? Ủa ủa? Mình không edit thiếu đâu mọi người, mình thề!!!:(( ]
Kết thúc ba ngày công tác, Cố Tử An từ nước Y nghênh ngang dẹp đường hồi phủ.
Trải qua mười mấy giờ di chuyển, máy bay riêng vững vàng đáp xuống thảm cỏ rộng lớn trong biệt thự của Cố Tử An.
[ Ngáo: Làm đến đây mình cũng không ngờ biệt thự Cố tổng lớn như vậy luôn.

Ban đầu QT dịch là ‘phi cơ’, mình nghĩ là máy bay tư nhân có hẳn khoang VIP nhưng cất cánh hạ cánh cũng cần đường băng chứ nhỉ, không thể như trực thăng cứ thế bay lên được, mà này còn đậu hẳn trong vườn Cố tổng, vậy hẳn biệt thự còn có cả đường băng luôn??? ]
“Đêm nay là đại tiệc mừng thọ 80 tuổi của bà nội Cố, em có muốn đi cùng tôi không?” – Giọng nói Cố Tử An thanh lãnh hỏi Kỷ Tịch bên cạnh.
Tuy rằng đây chính là mục đích chính trong hiệp ước ban đầu của hai người, Cố Tử An rốt cuộc vẫn rất nhân đạo mà trưng cầu ý kiến của Kỷ Tịch.
Bước chân Kỷ Tịch hơi lảo đảo mông lung, trước mắt cũng mơ mơ hồ hồ, bộ dạng không ngủ đủ nên mệt mỏi.


Nghe hắn nói xong mới thoáng lên tinh thần, cậu ngáp dài nói với Cố Tử An: “Loại náo nhiệt này trăm năm khó gặp một lần, em chắc chắn muốn đi nhìn xem rồi.”
“Được.” – Cố Tử An nhàn nhạt đáp.
6 giờ tối, Kỷ Tịch mặc một thân trang phục lộng lẫy đứng dưới cầu thang chờ Cố Tử An.
Hắn bận gọi vài cuộc điện thoại, đến khi đi từ trên lầu xuống vừa liếc mắt đã thấy tiểu yêu tinh ngày càng động lòng người đang đứng chờ mình dưới lầu.

Tiểu yêu tinh lúc này nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng lên, khi nhìn thấy một Cố Tử An thanh lịch ưu nhã, trong mắt liền tràn ngập ánh sáng: “Anh Cố, chúng ta đi thôi.”
Cố Tử An nhìn cậu thật sâu: “Được.”
Mà giờ này khắc này tại nhà cũ Cố gia, nơi nơi đều là không khí vui vẻ, trong nhà giăng đèn kết hoa nhộn nhịp, thảm đỏ làm từ vải nhung thượng hạng được nhập khẩu từ Ba Tư(*) trải dài từ hoa viên đến tận đại sảnh của biệt thự, nhìn vào liền biết bữa tiệc vô cùng xa hoa cùng chi phí rất đắt đỏ.
[ (*) Bây giờ chỉ còn được gọi là “nền văn minh Ba Tư”, trong lịch sử thì gọi là “đế quốc Ba Tư”, và hiện tại chính là đất nước Iran.

]
Phòng bếp vô cùng lớn, họ còn mời cả đầu bếp từ khách sạn năm sao Michelin đến chế biến các món ăn trong buổi tiệc này.
Giám đốc Vương của khách sạn này vừa bị Cố phu nhân mắng một trận, hiện vẫn đang oán giận cùng với nhóm đầu bếp bày tỏ bất mãn: “Phu nhân nhà Cố gia này thật đúng là không ai bằng, chúng ta từng phục vụ cho bao nhiêu nhà giàu quyền quý rồi, vậy mà nào có ai như bà ta không thèm nói lý như vậy cơ chứ, người gì khó hầu khó hạ.

Lúc trước nói thực đơn này, trong nửa tháng đã thay đổi nhiều lần rồi.

Ban đầu thì bảo muốn thực đơn phải phong phú cho mấy ông lớn, hai ngày sau lại thêm một người cao quý hơn nữa, quê Hồ Nam, lại bắt đổi toàn bộ sang món ăn Hồ Nam, cho tới hôm qua lại bảo bây giờ xã hội thượng lưu yêu chuộng đồ ăn kiểu Pháp, làm chúng ta vội vàng vận chuyển cả đêm gan ngỗng cùng ốc sên Pháp về, vậy mà vừa rồi lại âm dương quái khí nói chúng ta chuẩn bị món ăn không chu đáo, không bằng mức giá đã thu.”
Sắc mặt chủ bếp Lưu cũng rất khó coi, làm một đầu bếp sợ nhất là người khác lãng phí nguyên liệu nấu ăn, càng miễn bàn họ đang ở trong địa phận nhà Cố gia, nhìn giám đốc Vương đang vô cùng tức giận, hắn chỉ có thể an ủi nói: “Cố gia lần này tổ chức long trọng như vậy, xét về tình cảm có thể bỏ qua, nghe nói đêm nay mở tiệc chiêu đãi toàn là nhân vật máu mặt có tiếng trong xã hội, còn có cả phó thị trưởng Lý nữa, Cố gia quả thật rất có mặt mũi đấy.”
Một phó bếp trẻ tuổi bên cạnh lập tức lộ ra vẻ mặt hâm mộ đầy toan tính, cũng nhào qua tham gia thảo luận: “Thật luôn hả? Là phó thị trưởng thật sao? Chút nữa tôi phải tìm cơ hội tranh thủ đến đại sảnh nhìn thử, đám người tóc húi cua như chúng ta ngày thường làm gì có dịp chính mắt nhìn thấy vị quan lớn nổi tiếng thế này, nói không chừng tối nay mấy ông lớn đến đây đều từng xuất hiện trên TV hay tạp chí lớn ấy chứ.”
Chủ bếp Lưu lấy cái muỗng nện lên đầu hắn ta một cái: “Tiền đồ đâu, lần sau mang cậu ra ngoài tiếp xúc thế giới rộng lớn này một chút nếm trải sự đời.”
Chủ bếp Trương cũng tiếp lời: “Cố gia có mặt mũi như vậy, mấy người cũng không nhìn xem trong Cố gia có ai à? Người giàu nhất thành phố B này chính là Cố Tử An đó, phó thị trưởng lợi hại thì thế nào, còn không phải muốn trông cậy vào người giàu nhất để kéo chỉ số GDP sao, bằng không mấy năm qua ông ta làm gì có chỗ đứng như hiện tại? Cậu nếu muốn nhìn một ‘ông lớn’ thực sự, đi nhìn phó thị trưởng còn không bằng đi nhìn Cố Tử An ấy, phó thị trưởng ngày nào chẳng lên TV, muốn nhìn không khó, nhân vật giàu sụ kia thì không dễ như vậy đâu.”
Giám đốc Vương lại oán giận nói: “Đều biết nhà phú tài thương gia nào cũng có mặt này mặt nọ, thế nhưng Cố gia này đúng là không xem người khác ra gì.

Chiêu đãi khách khứa những món đặc biệt không nói, còn phải chạy đi lấy lòng khẩu vị của người ta.

Trước nay chúng ta đều thu những vị khách lớn 50% tiền cọc, Cố gia mang tiếng là đại gia phú quý lại chỉ cọc trước 30%, đã thế mấy hôm nay còn lãng phí biết bao nhiêu nguyên liệu nấu nướng.

Chờ bữa tiệc kết thúc, tôi phải yêu cầu họ trả thêm tiền mới đúng, thật không thể nhìn mấy kẻ kệch cỡm này đắc chí nhanh như vậy.”
Trong phòng khách biệt thự.
Cố Cảnh Diệu ngồi cạnh bà nội Cố thân mật nịnh nọt: “Bà nội, bà mà ra tay quả nhiên việc gì cũng thành, ngay cả phó thị trưởng Lý, khu trưởng Dương cùng Lâm tổng tập đoàn Hải Dương bà đều có thể mời họ tới, lần này xí nghiệp Cố thị của chúng ta qua có mặt mũi rồi.

Nhưng mà…” – sắc mặt gã có chút lo lắng – “Đêm nay không phải Cố Tử An nói anh ta cũng muốn đến sao, có khi nào bà ngầm cho anh ta biết hôm nay mời những nhận vật lớn này, anh ta ở trước mặt mọi người phá hỏng đại sự thì làm sao bây giờ?”
Bà nội Cố lão vẻ mặt hiền hoà xoa đầu Cố Cảnh Diệu: “Chính bà muốn nó tới, nó xuất hiện mới có thể làm cho vở diễn này hoàn thành.”
Nói xong bà quay mặt nhìn về phía cổng lớn, trong mắt đột ngột hiện ra tia sáng lành lạnh: “Xem nó dám làm gì, chỉ cần bà còn sống một ngày, sẽ không để nó làm càn, cháu không thấy mỗi lần nó nhìn bà sẽ như chuột gặp mèo sao, bà nói gì sẽ làm nấy sao? Mấy năm nay nó gặp may nhiều rồi, làm gì gặp may cả đời được chứ? Đến cuối cùng nó sẽ biết những gì nó có được đều nhờ vào họ Cố này thôi.”
Cố Chính Nghiệp ngồi phía đối diện nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Mẹ, đã gần 6 giờ rồi, mẹ cứ ngồi đây nghỉ một lát trước đi, con cùng Tiểu Diệu ra ngoài đón khách.”
“Ừ.” – Bà nội Cố suy nghĩ một lúc mới nói: “Phóng viên của Nam Phương Tài Kinh cùng Bắc Thành Nhật Báo chắc cũng sắp đến rồi, con gặp bọn họ thì nói vài câu khéo khéo một chút, lát nữa nhớ phải cùng thị trưởng và khu trưởng chụp nhiều ảnh vào, bản thảo phỏng vấn cũng nên đọc lại cẩn thận đi.”
Cố Chính Nghiệp cười nói: “Mẹ à, mẹ đừng lo lắng quá, con chuẩn bị hết rồi, con chắc chắn nhân cơ hội buổi tiệc lần này sẽ đưa xí nghiệp Cố thị của chúng ta đẩy lên vị thế mới.” – Ông cười lạnh một tiếng – “Tập đoàn Mộng An thì sao chứ, về sau mọi người sẽ chỉ biết đến xí nghiệp Cố thị thôi.”
Cố phu nhân vừa vặn từ phòng bếp đi tới: “Các món ăn đều chuẩn bị gần như xong rồi, bày trí buổi tiệc cũng đâu vào đấy, chỉ cần chờ khách quý tới thôi.


Em ở đây nói chuyện với mẹ một lát, hai ba con cũng đừng chậm trễ nữa, ra ngoài đón khách đi.”
Cố Chính Nghiệp cùng Cố Cảnh Diệu vô cùng khí phách hăng hái đi giữa thảm đỏ, một đường ngẩng đầu kiêu ngạo bước ra cổng lớn hoa viên.
Từ phòng khách đến hoa viên xuyên qua cổng lớn, khắp nơi đều đèn đuốc sáng trưng, hai người xoa tay hầm hè bừng bừng khí thế chuẩn bị tốt để đạt mục đích trong buổi tiệc này.
Hai người họ phải chờ trái chờ, chờ đến gần 7 giờ, vậy mà ngoài cửa đến bóng dáng một chiếc xe cũng không có.
Cố Cảnh Diệu thiếu kiên nhẫn: “Ba, có chuyện gì sao, sẽ không phát sinh gì ngoài ý muốn chứ?”
Cố Chính Nghiệp trách cứ: “Đừng nói bừa, người ta là nhân vật có bối phận cao, nếu đã đồng ý đến, không có khả năng đột nhiên nuốt lời đâu.”- Ngoài miệng ông nói như vậy nhưng trong lòng cũng có chút bất an lo lắng, vì nếu nói những nhân vật máu mặt kia muốn làm cao mặt mũi nên đến muộn một chút cũng được, nhưng bạn bè thân thiết được mời thì giờ này cũng nên có mặt rối chứ.

Llúc trước khi những người đó nghe nói có phó thị trưởng đến tham gia buổi tiệc này, chẳng phải đều khóc lóc muốn đến trình diện sao.

Khi ấy ông đắn đo một chút, cuối cùng chỉ mời một vài vị chủ tịch của các tập đoàn có danh tiếng tới tham gia mà thôi.
Bà nội Cố cùng Cố phu nhân ở trong phòng khách chờ mãi vẫn không thấy khách quý đến, trong lòng buồn bực lúc này cũng đi ra.
“Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy?” – Cố Chính Nghiệp nhíu mi nhìn về phía ba nội Cố: “Có lẽ nên gọi cho nhóm khách quý hỏi lại một chút?”
Bà nội Cố lúc này trong lòng cũng rất sốt ruột, bàn cờ này bà đã hạ từ rất lâu, không cho phép xuất hiện bất cứ sơ xuất nào.

Bà hơi run rẩy ló đầu nhìn ra bên ngoài cổng lớn, ra điều chắc chắn nói: “Tất cả mẹ đều sắp xếp ổn thỏa rồi, sẽ không vấn đề gì đâu, đợi chút nữa đi.”
Cố Cảnh Diệu nhịn không được: “Bà nội, đã gần 7 giờ mà một người cũng không thấy đâu, quá vô lý rồi.”
Đang nói chuyện, phía trước ngoài cổng lớn hiện ra ánh đèn xe chói mắt đang chạy chậm vào sân.
Bốn người lập tức thở phào một hơi, bà nội Cố được Cố phu nhân đỡ lấy, tim rốt cuộc cũng trả về vị trí: “Bà đã bảo không sao rồi, Tiểu Diệu tuổi còn trẻ, thiếu kiên nhẫn cũng được đi, mà cả con nữa Chính Nghiệp, con cũng từng này tuổi rồi, sao lại giống mấy đứa nhỏ bây giờ hấp tấp như thế? Bọn họ không phải đã tới rồi đó sao.”
Kỷ Tịch nhìn phía trước, nhích khuỷu tay đụng Cố Tử An, trong giọng mang theo ý trêu chọc: “Người nhà đối với anh cũng tốt ghê nha, già trẻ lớn bé đều chủ động thò đầu ra tiếp đón anh thế kia, không như em, về nhà chờ nửa ngày ngoài cửa còn bị đuổi đi đây.”
Cậu đương nhiên biết người của Cố gia đối xử với Cố Tử An luôn không tốt, nhưng trọng điểm là Cố Tử An có thể từ một ông chủ nhỏ yếu đuối biến thành người giàu nhất nơi này, một nhà bốn người thủ đoạn âm hiểm kia sẽ xứng đáng làm đối thủ của hắn sao?
Cố Tử An không chút để ý lôi kéo tay Kỷ Tịch, vuốt ve lòng bàn tay mềm mại, nghiêng đầu phối hợp đùa với cậu: “Em hâm mộ à?”
Kỷ Tịch nắm ngược lại tay Cố Tử An, cậu lắc đầu trầm ngâm một lúc: “Cuộc sống hạnh phúc hay không đều phải do bản thân tranh thủ đoạt lấy, em không cần người khác đối xử với mình thật tốt, chỉ phải khiến chính mình trở nên mạnh mẽ mới có thể tồn tại được.”
Cố Tử An nhướn mày: “Em thực sự không nghĩ……” …Tôi đối với em thế nào ư?
“Anh Cố, tới nơi rồi, chúng ta xuống thôi.” – Tay Kỷ Tịch hơi lạnh, không biết là do khẩn trương hay hưng phấn.
Chiếc siêu xe vững vàng ngừng trước nhà cũ Cố gia, tài xế kính cẩn xuống xe mở cửa, một đôi giày da bóng loáng cùng đôi chân dài trong chiếc quần tây thẳng thớm sang trọng từ trong xe bước xuống.
Cố Chính Nghiệp cùng Cố Cảnh Diệu thấy thế liền phấn khởi đi lên trước đón người: “Ngài……” – Vừa thấy rõ là ai tới, hai lúm đồng tiền tươi như hoa trên mặt hai người lập tức cứng lại, sắc mặt như vừa bị đùa bỡn đành thẹn quá hóa giận.
Vẻ mặt Cố Tử An vô cùng tự nhiên xuống xe, làm như không thấy bốn người kia xanh đen cả mặt, hắn xoay người chống lên đỉnh xe, một tay vươn ra nắm lấy tay Kỷ Tịch, ôn nhu thâm tình nói: “Từ từ thôi.”
Cố Cảnh Diệu mong ngóng nửa ngày lại chỉ chờ được Cố Tử An xuất hiện, đang tính giận dữ lại thấy hắn thế mà không biết xấu hổ dám mang cả Kỷ Tịch theo cùng, gã không thể nhịn được nữa, ỷ vào bà nội và ba mẹ gã đều có mặt, tiến lên một bước chất vấn: “Cố Tử An, tối nay anh bị quỷ nhập à? Tâm tư anh cũng lớn thật đấy, không biết xấu hổ dám đem theo loại người này tới nhà cũ, trong mắt anh còn có bà nội và Cố gia hay không!”
Cố Tử An ôm lấy Kỷ Tịch, xoay người đối diện với ánh mắt Cố Cảnh Diệu, trên khuôn mặt bình tĩnh giờ phút này mới xuất hiện chút cảm xúc khinh thường.
Cố Cảnh Diệu vẫn luôn bị khí tràng cường đại này của hắn áp bách, gã không tự chủ được lui về sau một bước, quay đầu lại tìm viện binh: “Bà nội.”
Kỷ Tịch nhướn mày: “Cố Cảnh Diệu, anh nói ai không biết xấu hổ cơ? Anh rõ ràng biết tôi là người của anh Cố, vậy mà anh lại muốn trói tôi tới, muốn cưỡng gian tôi, rõ ràng chính anh mới là người không biết xấu hổ, cái gương lớn trong phòng ngủ của anh cùng với mấy người đàn ông mặc đồ kì dị trên hành lang lầu hai cũng đủ chứng mình điều tôi nói là thật rồi.”
Bà nội Cố thở dốc đến mức lồng ngực cũng phập phồng: “Mày là thằng hạ tiện nào, nơi này có chỗ cho mày xem mồm vào sao?”
Kỷ Tịch cắn răng: “Còn hơn già mà không đứng đắn mới không xứng mở miệng, cũng không xứng làm người.

Tôi còn thắc mắc Cố gia thế nào lại dạy ra kẻ cưỡng gian người khác như vậy, thì ra là do bà giáo dục tốt.”
Cố Chính Nghiệp thấy đề tài càng nói càng sai, chuyện khác đều có thể cho qua, riêng chính sự không thể không nhắc: “Cố Tử An, là mày liên lạc trước với phó thị trưởng sao? Mày đừng tưởng bây giờ có tiền có thế thì ba sẽ không làm gì được mày, chung quy mày vẫn là con của Cố Chính Nghiệp này, ba muốn mày làm gì, mày phải ngoan ngoãn nghe lời.


Nếu không ba đành phải nói với truyền thông Cố Tử An là loại người có tiền liền quên người nhà, hậu quả của việc bất nghĩa bất hiếu đối với thân phận hiện tại của mày ảnh hưởng thế nào, mày nên suy nghĩ cho kỹ!”
Khóe miệng Cố Tử An hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười trào phúng, vào lúc trời mùa đông lạnh lẽo thế này càng thêm âm trầm: “Sao lại không kiên nhẫn như vậy chứ, sẽ có người đến thôi, dù sao…” – Ánh mắt sắc bén lướt qua người Cố Chính Nghiệp, nhìn thẳng vào bà nội Cố đang đứng phía sau: “…hôm nay cũng là đại thọ 80 tuổi của bà nội mà, phải không ạ?”
Hai chữ “80” được hắn nhấn mạnh dữ dội, hiện tại hắn rất lười cùng mấy người này lá mặt lá trái(*), lười cho bọn họ ánh mắt thương hại thiếu kiên nhẫn của mình.
[ (*) Lá mặt lá trái: chỉ thái động hành động lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực.

Ở đoạn này ý chỉ Cố tổng lười cùng người nhà trở mặt thành thù, tạm thời vẫn cứ mềm mỏng hòa nhã với bọn họ.

]
Sắc mặt bà nội Cố lập tức trắng bệch, người già giống nhau ở chỗ đều rất sợ tuổi thọ ngày càng cao, mỗi lần đại thọ trôi qua liền cảm thấy không còn nhiều thời gian nữa.

Lần này vì xí nghiệp Cố thị, vì Cố Cảnh Diệu, bà mới hy sinh chút thời gian, nhân dịp này tranh thủ móc nối nhiều quan hệ với các đối tác lớn tiềm năng.
Bà chưa từng ngờ được đứa cháu bất hiếu này dám mang theo loại người hèn kém quay về nhà, lại còn có thể đem việc sinh tử của bà ra nói trước mặt mọi người.

Bà thấy cả người choáng váng, đột nhiên cao giọng hét lên: “Chính Nghiệp, con của con phản rồi, con dạy dỗ nó thế nào vậy hả, trói nó lại quăng xuống giếng ngâm một đêm đi.” – Bộ dạng bà lúc này chanh chua thất thố vô cùng, làm gì còn phong thái điềm đạm của một vị quý phu nhân sang trọng, ngược lại giống như mụ đàn bà ngoan độc đanh đá đầu đường xó chợ chửi bới người khác hơn.
Khi Cố Tử An nghe thấy những lời này, bàn tay ôm eo Kỷ Tịch không tự giác nắm chặt hơn một chút.

Bà già này không biết sống được bao lâu nữa, vậy mà lại nhớ rõ những thủ đoạn tàn nhẫn trước kia đã trừng phạt thân thể này đến mức thảm không nỡ nhìn của mình.
Cũng như thế, bà sao lại không nhớ rõ, Cố Chính Nghiệp chỉ ấn đầu hắn vào bồn tắm đầy nước, bà nội Cố khi ấy còn nghĩ phạt như vậy chưa đủ nên cho ra cách tàn nhẫn hơn.

Vào đêm đông lạnh buốt năm ấy, một thân quần áo mỏng manh bị ngâm vào giếng lạnh, loại tư vị này quá đau đớn, nhưng cũng càng khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn.
[ Ngáo: Mẹ nó chứ…]
Kỷ Tịch rất nhanh mà cảm nhận được thân thể Cố Tử An có chút biến hóa, cậu lập tức quay đầu lại nhìn hắn, giọng nói có chút khàn: “Anh Cố, em ở ngay đây.”
Cậu thấy cả người mình không ngừng rung động, trách không được trong nhà Cố Tử An không có bồn tắm, trách không được Cố Tử An sợ nước, cậu bỗng dưng hận bản thân không xuyên qua sớm hơn hai mươi năm, như vậy cậu có thể nói với Tiểu Cố Tử An đã nhận hết mọi tra tấn khổ đau rằng: Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.
Cố Tử An cười cười xoa tóc Kỷ Tịch, hắn bây giờ không phải là Cố Tử An yếu đuối như trước nữa, nhưng cảm giác được cậu nhóc này an ủi cũng không tồi.
Cố Chính Nghiệp tức giận nói: “Cố Tử An, không phải mày hận chúng ta sao, không phải mày muốn chúng ta cắt đứt quan hệ với mày sao? Được thôi, nếu đưa cho chúng ta 3 tỷ tiền mặt, hoặc 80% cổ phần của tập đoàn Mộng An, từ nay về sau chúng ta không còn liên quan gì đến mày nữa.”
Bà nội Cố thét to: “Ngu ngốc, mau im miệng, không thể để nó có lợi như vậy được.”
Cố Tử An cười nói: “Dù tập đoàn Mộng An của tôi có lớn thật đấy, nhưng làm từ thiện cũng không dễ như vậy.

Không bằng cứ mời người khác tới phân xử, hỏi xem có thể cho các người nhiều tiền như vậy được không.”
Ở một chỗ ngoặt trong bóng đêm, phóng viên của Nam Phương Tài Kinh cùng Bắc Thành Nhật Báo đồng loạt giơ ống kính máy quay cùng bút ghi âm đi ra..


— QUẢNG CÁO —