Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời

Chương 37: - Hot Search Weibo



Editor: Tiểu Tinh Thần

Trì Tu Minh dưới sự trợ giúp của an ninh sân bay, phải mất chút thời gian mới thoát khỏi sự vây bắt của fan cuồng, vừa ngồi lên xe tổ chương trình phái tới đón bọn họ, cậu ta liền quay đầu hạ giọng hỏi Lâm Tân: "Lâm ca, chuyện mua hot search cho em đã liên lạc được chưa?"

Lâm Tân vừa gửi tin nhắn vừa gật đầu: "Đã liên lạc xong rồi, chỉ chờ cậu đăng weibo."

Trì Tu Minh hưng phấn lấy điện thoại di động ra, mở thư nháp weibo ra, văn bản phía trên là lúc ở trên máy bay đã soạn xong: "Cảm ơn các Trì Đường, tôi cảm nhận được sự nhiệt tình của các bận như một hồ nước đầy, mong lần sau sẽ được gặp lại, yêu các bạn~."

Hai bức ảnh ở dưới cũng được chụp trên máy bay, chụp nửa giờ, chọn nửa giờ, lại sửa nửa giờ, cậu ta ngẫm lại lại chọn thêm một bức ảnh chụp chung vừa rồi dùng gậy selfie chụp cùng fan, cảm thấy mỹ mãn rồi bấm nút đăng.


"Minh ca!" Đại Vĩ cầm điện thoại di động đột nhiên gọi cậu ta, "Anh đã lên hot search, nhưng ..."

"Sớm như vậy?" Lâm Tân có chút kỳ quái, rõ ràng hot search mua không phải vào thời điểm này.

"Nhanh như vậy!" Trì Tu Minh vẻ mặt tươi cười, không kịp kéo xem bình luận của fan, vội vàng chuyển sang giao diện hot search, liếc mắt một cái liền nhìn thấy #Lãnh Ngạn Trì Tu Minh tại sân bay# ngay top 1 hot search.

"Tân ca, anh giúp em mua hot search sao lại có Lãnh..." Trì Tu Minh bật hot search xem, tức giận muốn ném điện thoại ngay tại chỗ, bản đồ so sánh của hai người trên tài khoản tiếp thị đã được share hơn 100 000 lần, mấy người trước bình luận không phải là khen ngợi Lãnh Ngạn hết lời, thì cũng là cười nhạo fan trì Tu Minh không có tố chất.

【Fan tùy idol, Ngạn Ngạn của chúng ta vĩnh viễn là phong cảnh đẹp nhất thế gian】


【Là người của công chúng không biết điều chỉnh hành vi của người hâm mộ mình sao? Fan trong bức ảnh thứ hai chen chúc làm té ngã một bà lão bên cạnh, đúng là không có đạo đức, xin xem fan Lãnh Ngạn có số lượng càng nhiều nhưng ngăn nắp trong bức ảnh đầu tiên】

【Ôm Ngạn Ngạn đi, đừng cho người khác cơ hội cọ nhiệt của Ngạn Ngạn nhà chúng ta】

"Lâm Tân! Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? "Trì Tu Minh sắc mặt xanh mét, tức giận đùng đùng hỏi Lâm Tân.

Lâm Tân nhìn chằm chằm đề tài hot search #fan Trì Tu Minh chen chúc làm té bà lão, nhíu mày nói: "Tôi sẽ nhanh chóng liên hệ weibo để rút hot search."



Sau khi Tân Vũ rời đi, Kỷ Tịch nhanh chóng thu dọn hành lý một chút, không phải chỉ là một chương trình tạp kỹ nhưng tất cả khách mời đều là sao lớn thôi sao, con người vô hình với hai bàn tay trắng Kỷ Tịch ta đây không sợ.


Chỗ khó nhất của chương trình này đại khái chính là có thể nấu một mâm đủ cho 6 đến 8 người một ngày ba bữa, cậu bước đi nhẹ nhàng xuống lầu, thấy Hà Sanh và Lê Thấm còn đang tán gẫu, Kỷ Tịch quyết định đi dạo một vòng trong phòng bếp trước.

Lãnh Ngạn và Trì Tu Minh xách vali một trước một sau đi vào phòng khách.

"Lãnh Ngạn." Hà Sanh nhìn thấy anh, lập tức cười đứng lên, giống như bạn cũ mà gọi anh "Đã lâu không gặp."

Lê Thấm không đứng lên, nhưng trên mặt mang theo ý cười nhìn Lãnh Ngạn.

"Sanh ca, Thấm tỷ." Lãnh Ngạn chào hỏi hai người.

Trì Tu Minh đứng bên cạnh Lãnh Ngạn cũng vội vàng nói: "Sanh ca, Thấm tỷ, xin chào hai người, em là Trì Tu Minh."

Đang nói chuyện, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ ngọt ngào: "Xin chào tất cả mọi người! Em là Tô Tầm, xin lỗi, máy bay bị trễ, em có phải là người đếncuối cùng không!"
Mọi người quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô nữ sinh xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa ngắn ở cửa, đang đẩy một cái rương siêu to khổng vào trong phòng.

Lãnh Ngạn cười nói: "Không muộn, chúng tôi cũng vừa mới đến."

Cô nhìn Lãnh Ngạn, lại nhìn Trì Tu Minh, tùy tiện cười nói: "Lãnh ảnh đế, Tu Minh ca, vừa rồi em còn đang tìm kiếm trên Weibo thì thấy hai người, chương trình này của chúng ta chưa thật sự phát sóng, hiện tại bảng xếp hạng trên hot search weibo đều bị chương trình của chúng ta cùng khách mời ký hợp đồng nhỉ."

Lãnh Ngạn cười cười không nói gì.

Lòng hiếu kỳ của Hà Sanh và Lê Thấm ngược lại bị gợi lên, Hà Sanh mở miệng hỏi: "Cái gì hot search? Chương trình đang quảng cáo cho khách mời chính thức à?" Nói xong anh cầm lấy điện thoại di động, "Đau có nghe thấy đạo diễn bảo chúng ta phối hợp share đâu."
Trì Tu Minh bình phục lửa giận được một lúc, thì lại bị câu nói này của Tô Tầm khơi mào, cậu ta ngại tiền bối và ống kính ở đây, chỉ có thể nhẫn nại thật nhiều, nhìn lướt qua phòng khách, vội vàng chuyển đề tài nói: "Kỷ Tịch không phải đã đến rồi à? Sao còn không xuống chào hỏi mọi người? Cậu ta là nghệ sĩ ở cùng một công ty với tôi, bình thường tính cách tương đối cô đơn, xin mọi người giúp đỡ nhiều hơn và chăm sóc nhiều hơn."

Lãnh Ngạn nhìn cậu ta một cái, đang định mở miệng, liền nghe thấy thanh âm trong sáng của Kỷ Tịch.

"Xin chài mọi người!" Kỉ Tịch bưng một cái khay xuất hiện ở cửa, cậu mặc một chiếc áo len màu vàng kim phối hợp với quần jeans giản dị, làm nổi bật làn da trắng nõn mặt mày tựa họa, lại phối hợp với nụ cười ngọt ngào vô hại, có vẻ thanh xuân tràn đầy lại nhu thuận đáng yêu, "Tôi là Kỷ Tịch."
"Oa a, ca ca thật đẹp trai!" Tô Tầm quay đầu thấy là bạn cùng trang lứa không quá lớn so với mình, ném vali đi, nhận lấy, "Anh bưng cái gì vậy? Tổ chương trình suy nghĩ thật chu đáo, em vừa lúc khát muốn chết."

Hà Sanh ngửi thấy mùi trà: "Vừa rồi cùng cô Thấm tán gẫu cả buổi, tôi cũng cảm thấy miệng khô."

"Thơm quá! Kỷ Tịch, đây là loại trà gì vậy?" Lãnh Ngạn cũng vây quanh.

Kỷ Tịch đặt khay lên bàn trà, trong khay là một cái ấm thủy tinh, một ấm trà còn có sáu chén trà, cậu nửa ngồi xổm bên bàn trà, một bên rót trà vừa nói: "Đại hồng bào của Vũ Di Sơn."

(Đại hồng bào của Núi Vũ Di Sơn là loại trà nổi tiếng nhất của Núi Vũ Di Sơn, được mệnh danh là "Vua của trà", sinh trưởng trên một vách đá dốc đứng bên trong cửu long. Theo đánh giá của các bậc thầy về trà, trà Đại hồng bào dù đã pha 9 lần vẫn không mất đi hương vị thực sự của trà nguyên bản - hương thơm ngào ngạt, hương hoa quế. Còn các loại trà nổi tiếng khác, pha khoảng 7 lần, vị sẽ rất nhạt. Do đó trà này giành được vương miện "Vua của trà", nổi tiếng trong và ngoài nước)
Hà Sênh cầm lên một chén nhấp một ngụm, kinh hỉ nói: "Ừm, ai pha vậy, người trong tổ tiết mục thật sự là thâm tàng bất lộ nha, trà này pha thật tuyệt!"

Trì Tu Minh cũng bưng chén trà, còn chưa nếm thử, liền phụ họa nói: "Ừ, đúng là không tệ."

Lê Thấm bình thường không uống trà, cô nhìn chằm chằm một cái bình thủy tinh khác hỏi Kỷ Tịch: "Trong bình này có cái gì vậy? "

Kỉ Tịch nghe vậy rót một ly, ngẩng đầu nói: "Lê tỷ, đây là dùng mận vừa hái trên cây mận ở vườn phía sau - vắt nước mận sữa tươi. "

Lê Thấm năm nay đã gần 40 tuổi, các nữ minh tinh vì duy trì vóc dáng rất ít khi ăn bừa uống bãi, cô cũng không ngoại lệ, nghe thấy là quả vừa hái trên cây, cô bưng ly lên nếm thử một ngụm: "Đúng là không tệ, mùi trái cây rất nồng, cũng không phải quá ngọt, lượng sữa tươi và mật ong được cho vào vừa phải." Nói xong cô quay đầu nhìn Hà Sanh đang thưởng trà mà thỏa mãn, "Tôi nói nè, tổ tiết mục khẳng định có đầu bếp, không có khả năng là đang thật sự trông cậy vào chúng ta, tuy rằng anh biết nấu cơm, nhưng anh có thể mỗi ngày làm ba bữa cho nhiều người như vậy không? Những đứa trẻ này vừa nhìn sẽ không biết nấu cơm, đến lúc đó cũng đừng thật sự mệt mỏi cho anh."
"Lãnh ca," Kỉ Tịch cũng không giải thích nhiều, cười đi đến bên cạnh Lãnh Ngạn hỏi, "Anh muốn lên lầu cất hành lý trước không?"

"Được, cậu cùng tôi lên xem phòng trước." Lãnh Ngạn một tay ôm bả vai Kỷ Tịch, một tay xách vali.

"Em cũng đi." Tô Tầm lại rót một ly nước mận, nhanh chóng uống xong, đẩy hành lý đi về phía cầu thang.

Kỷ Tịch quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Cái vali này của cô nhìn rất nặng, hay là để tôi giúp cô xách."

Tô Tầm cười nói: "Em chính là đại lực sĩ, em tự mình làm là được."

Bộ phim vừa mới quay của Trì Tu Minh có một cảnh cưỡi ngựa, từ trên lưng ngựa ngã một cái đến bây giờ cổ tay còn hơi cảm thấy đau đớn, cậu ta cho rằng Kỷ Tịch luôn luôn là người duy nhất nghe lời cậu ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chắc chắn sẽ chủ động giúp cậu ta xách vali, nào biết người này lại có lợi thế như vậy, xoay mặt liền đi nịnh bợ Lãnh Ngạn hot hơn cậu ta, cậu ta cố hết sức xách rương tức giận đi theo phía sau mấy người bọn họ.
Lãnh Ngạn chọn phòng đối diện Kỷ Tịch, Trì Tu Minh chọn phòng bên cạnh Lãnh Ngạn, phòng Tô Tầm đối diện Lê Thấm, cách mấy người này một khoảng cách nhỏ.

Chọn phòng xong, thu dọn hành lý một chút, bốn người đi xuống lầu.

Đạo diễn thấy sáu người đã đến đông đủ, vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người ngồi xuống sô pha trước.

"Hoan nghênh các vị khách mời đến《Đây Là Cuộc Sống》, chương trình này của chúng ta chủ yếu là sinh hoạt thường ngày, không có nhiệm vụ phức tạp, cũng không có tình tiết xoắn não, chỉ là mọi người hưởng thụ cuộc sống một cách đơn giản bình dị tự tại, uống trà tán gẫu nấu cơm. Thầy Hà Sênh là đội trưởng mùa này, phụ trách điều phối các khách mời phân công hợp tác."

"Trong quá trình ghi hình, tổ đạo diễn sẽ không can thiệp vào hành động của mọi người, cũng không giúp đỡ những khó khăn của mọi người. Trong hậu viện có gà vịt sống, có ao cá, còn có vườn cây ăn quả và vườn rau, nếu như mọi người cảm thấy nguyên liệu nấu ăn không đủ phong phú, cũng có thể đem đồ đạc trong viện đến chợ gần đây mua, đổi lấy tiền để có thể mua thứ mọi người muốn, sau hai ngày sinh hoạt phải dựa vào sự tự cung tự cấp từ mọi người. Sáng mai sẽ có hai vị khách mời tham gia chương trình của chúng ta, mọi người phải  chiêu đãi bọn họ thật tốt nha."
Hà Sênh mở miệng trước: "Vậy là để chúng tôi tự mình nấu cơm thật luôn đó à, việc nấu cơm này tôi có chuẩn bị tâm lý, nhưng nguyên liệu nấu ăn cũng phải tự chuẩn bị nữa à?"

Lê Thấm nhìn đạo diễn nói: "Tôi đã đồng ý theo lời của các anh, các anh đã nói tham gia chương trình này chính là đến nghỉ ngơi mà?"

Hà Sênh thở dài, nhìn lướt qua khách mời, hỏi với hy vọng: "Các cậu có biết nấu cơm không?"

Mấy người khác đều không nhúc nhích, chỉ có Kỷ Tịch yên lặng giơ tay lên: "Tôi biết làm một chút."

Trì Tu Minh và Kỷ Tịch ngồi ở hai đầu sô pha, căn bản không nghe thấy Kỉ Tịch nói chuyện, cậu ta ngẫm lại có gì đó không đúng, nhìn trà và nước trái cây trên bàn trà hỏi đạo diễn: "Vậy mấy thứ này không phải là đầu bếp của tổ tiết mục chuẩn bị sao?"

Đạo diễn nói đùa: "Không phải đầu bếp của chúng tôi, nhưng cũng có thể là do vị đầu bếp Kỷ của các người. Thời gian cũng không còn sớm, tất cả mọi người đói bụng, tôi sẽ không kéo dài thời gian của mọi người, mọi người có thể đi chuẩn bị bữa ăn trưa." Dứt lời người trong tổ đạo diễn nhao nhao rời đi.
Vừa rồi lúc Kỷ Tịch tự kiến nghị, Hà Sanh cũng không có phản ứng gì lớn, người này nhìn chính là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, cho dù nấu cơm đại khái cũng chỉ là biết mì gói các loại.

Sau khi đạo diễn nói như vậy, ánh mắt Hà Sanh nhìn Kỷ Tịch không khác đi: "Kỷ Tịch, cậu thật sự biết nấu cơm sao?" Minh tinh trẻ bây giờ có thể nấu ăn còn hiếm hơn gấu trúc khổng lồ.

Kỷ Tịch khiêm tốn nói: "Nếu không quá phức tạp thì tôi đều có thể làm một chút, Sênh ca."

Lê Thấm nghe vậy lập tức vỗ vỗ bả vai cậu, ngữ khí cũng trở nên thân thiết: "Người còn trẻ tuổi không cần cho mình áp lực lớn như vậy, chúng tôi yêu cầu không cao, cậu có thể làm quen, chúng ta có thể lấp đầy bụng là được."

Tô Tầm cũng cười ồn ào nói: "Kỷ ca nhỏ, em đặc biệt dễ nuôi, nước trái cây vừa rồi một ngày em uống hai bình là no rồi."
Hà Sanh suy nghĩ một chút nói: "Vậy tôi và Kỷ Tịch sẽ phụ trách nấu cơm, Lê Thấm và Tô Tầm phụ trách hái rau rửa rau, Lãnh Ngạn và Trì Tu Minh phụ trách bắt gà bắt cá, mọi người có ý kiến gì không?"

Mấy người nhận được nhiệm vụ đứng dậy nói: "Không có!"

Hà Sanh và Kỷ Tịch ở trong phòng bếp bận rộn hơn một giờ, làm một món canh đậu hũ cá chép, một món thịt luộc, một món gà cay, mấy đĩa rau củ quả xào, một phần mì tương.

Trong viện có một cái đình trúc nhỏ tao nhã, đồ ăn màu sắc hương vị đầy đủ vừa đặt lên, lập tức hấp dẫn mấy thành viên khác.

"Wow! Ai đã làm mấy món này vậy? Đây đúng thật là cấp bậc đầu bếp!" Lê Thấm nhìn lên bàn cảm thán.

Hà Sanh hiện tại đối với Kỷ Tịch vừa có năng lực vừa khiêm tốn lập tức coi như hậu bối của mình: "Mì tương là tôi làm, những món khác đều là đồ đệ của tôi làm."
Lãnh Ngạn cười nói: "Ôi, Sanh ca, sư phụ thoải mái như anh trông có vẻ rất nhẹ nhàng ha."

Tô Tầm nhìn chằm chằm miếng thịt mê người gắp một miếng, trong miệng còn ngậm thức ăn không nhịn được liền quát lên với mọi người: "Trời ơi! Mọi người đừng nói nữa, mau nếm thử miếng thịt này đi, ngon số zách luôn!"

Trì Tu Minh nhìn mọi người bị Kỷ Tịch mua chuộc bằng một bàn đồ ăn, quyết định không thể để nó tùy ý biểu hiện tài năng như vậy nữa.

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.

-Ghen đỏ mặt luôn kìa, ta bảo con công đâu sai, được mỗi cái 'đuôi' làm thì chả làm được giề.

-Xưng hô không biết có bị loạn không, lúc đang edit tới khaongr chương 20 thì ta bị mất cái tờ ghi xưng hô của nhân vật, nên maybe là giờ sẽ có người lúc trước gọi cậu ta nhưng lại thành anh ta chẳng hạn. Sau này ta sẽ beta lại sau.
Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).

— QUẢNG CÁO —