Sau Khi Xuyên Vào Truyện Mạt Thế, Nữ Phụ Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 140



“Không phải.” Trên cao truyền đến giọng nói trầm ổn của người đàn ông, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

So sánh lại với phản ứng của mình vừa rồi... mặt Quan Cường đỏ bừng.

Người ta còn là hệ mộc!

Nghĩ lại thân phận trước đây của đối phương, Quan Cường lại thấy phản ứng này của người ta là bình thường.

“Không phải động đất thì là gì?” Anh ta hoang mang và bất an, chỉ thấy trong bóng tối xung quanh dường như ẩn chứa những đôi mắt vô hình, đang âm thầm quan sát anh ta.

Không có tiếng trả lời.

Quan Cường liếc xuống, anh ta vuốt phẳng những nốt da gà nổi trên cánh tay, tự trả lời: “Bất kể là gì, trước tiên chúng ta phải lên trên. Anh kéo tôi lên chỗ anh trước nhé?”

Một lát sau, Quan Cường được kéo lên.

Vừa lên, anh ta đã ngửi thấy một mùi m.á.u tanh nhàn nhạt.

“Anh Tống, anh bị thương rồi sao?” Anh ta quan tâm hỏi.

Một lát sau, một luồng ánh sáng đỏ nhạt sáng lên - Tống Thác bật hai chiếc gậy phát sáng.

Dưới ánh sáng mờ ảo, Quan Cường nhìn thấy trên vai anh ấy cắm một mảnh sắt.

Khi rơi xuống, liên tục có đá vụn rơi xuống, ước chừng là bị thương như vậy.

Anh ấy không dùng dị năng để tự chữa thương.

Tống Thác ném một trong hai chiếc gậy phát sáng xuống.

Ánh sáng đỏ sẫm chỉ chớp nháy được vài giây, đã bị bóng tối vô tận nuốt chửng.

Quan Cường nuốt nước bọt, để giảm bớt sự bất an và lạnh lẽo khắp nơi, anh ta cười khan hai tiếng, nói đùa: “Không đến nỗi thông thẳng đến tận tâm Trái đất chứ.”

“Rơi xuống khoảng hai trăm mét." Tống Thác nhìn lên: “Anh cảnh giác tình hình xung quanh."

Nói xong, anh ấy điều khiển dây leo đưa họ lên.

Quan Cường thu liễm tâm trí, toàn tâm toàn ý cảnh giác, anh ta biết ý của Tống Thác.

Hai người họ, một hệ mộc một hệ thổ, trong tình huống này, việc trèo lên không phải là chuyện khó, mà anh ta là hệ thổ chuyên tấn công, để anh ta cảnh giác với những tình huống đột phát là phù hợp nhất.

Tuy nhiên, khi trèo lên được khoảng năm mươi mét, Tống Thác dừng lại.

Quan Cường vội hỏi: “Sao vậy?”

“Vách đá đang nuốt chửng dị năng của tôi.” Giọng Tống Thác vẫn rất bình tĩnh.

Lời nói tiếp theo của anh ấy chưa

kịp thốt ra, phần rễ cắm chặt vào

vách đá như thể bị cắn đứt.

Khi anh ấy muốn cắm thêm dây leo vào, vách đá cứng như kim cương, hoàn toàn không tìm được điểm tựa.

Quan Cường muốn như trước đó lấy đất đá từ vách đá ngưng tụ thành phiến đá, cũng thất bại.

Khi sử dụng dị năng, anh ta cảm thấy dị năng bị rút cạn nhanh chóng - như Tống Thác đã nói, vách đá không chỉ trở nên vô cùng cứng rắn, mà còn đang nuốt chửng dị năng của họ.

Quan Cường chửi thề một tiếng.

Cái thứ tà môn này thì ai mà chịu nổi chứ?

Lần này c.h.ế.t chắc rồi.

Bên dưới không biết sâu bao nhiêu, rơi xuống dù không ngã chết, cũng không biết có thứ gì khủng khiếp đang chờ họ.

Đến nước này, Quan Cường lại bình tĩnh trở lại.

Dù sao cũng chỉ có một cái chết, có gì mà phải sợ.

“Anh Tống, không ngờ chúng ta lại c.h.ế.t cùng nhau.” Anh ta thở dài nói.

Lại thấy Tống Thác còn thảm hơn mình, một huyền thoại trong giới thương mại, cuối cùng lại c.h.ế.t ở đây cùng anh ta.

Thật là uất ức.

Tống Thác không lên tiếng.

Quan Cường thở dài trong lòng, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Càng rơi xuống sâu, khí lạnh càng

nồng, lạnh đến mức xương cốt của

anh ta như muốn vỡ vụn.

Anh ta nghĩ lung tung, càng xuống gần tâm Trái đất không phải càng nóng sao...

Về sau, ngay cả suy nghĩ của anh ta cũng ngưng trệ, chỉ mơ hồ cảm thấy như chạm vào mặt đất, sau đó thì không biết gì nữa.

Nếu nói Quan Cường xác định không thể giữ vững thân hình, tuyệt vọng buông xuôi thì Tống Thác trong từng giây rơi xuống đều điên cuồng suy nghĩ trong đầu.

Anh ấy không sợ chết.

Nhưng anh ấy không thể chết.

Đặc biệt không thể c.h.ế.t ở đây một cách lặng lẽ.

Cuối cùng cũng có hy vọng tìm được bảo vật của nhà họ Tống, anh ấy không cho phép mới bắt đầu đã bị cắt đứt ở đây.

Cái lạnh thấm vào tận xương tủy không khiến suy nghĩ của Tống Thác ngưng trệ.

Sau khi thức tỉnh hệ mộc chủ yếu chữa trị, anh ấy hiểu rõ rằng với thực lực như vậy, đừng nói là đi tìm Lạc Lạc, ngay cả bảo vệ ba mẹ cũng khó.

Anh ấy bắt đầu liều mạng rèn luyện thân thể.

Mỗi ngày hai mươi bốn giờ, có đến hai mươi giờ anh ấy đều tự luyện tập.

Sau khi có chút thành tựu, anh ấy gia nhập đội ngũ ra ngoài săn g.i.ế.c quái vật và thây ma, vừa có thể lấy được tinh hạch, vừa có thể tăng cường thực lực của bản thân.

Quá trình này vô tình tôi luyện ý chí của Tống Thác.

Khi Quan Cường đã bị đóng băng đến mức không thể suy nghĩ thì Tống Thác lại càng tỉnh táo hơn.

Anh ấy ép ra dị năng trong cơ thể đã bị nuốt chửng gần hết, dùng dây leo quấn chặt những vị trí quan trọng trên cơ thể, bao gồm cả Quan Cường.

Ngay cả khi rơi xuống đất bị trọng kích, cũng có một xác suất nhất định có thể sống sót - dù sao cũng tốt hơn là không làm gì.

Tống Thác không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của Quan Cường.

Anh ấy chưa bao giờ là người tốt bụng.

Trước mạt thế, những đánh giá của những người hợp tác hoặc kẻ thù như “Thủ đoạn tàn nhẫn”, “Vô tình vô nghĩa”, “Nham hiểm thâm sâu” đối với anh ấy là rất chính xác.

Tống Thác có lẽ là người m.á.u lạnh bẩm sinh, anh ấy không quan tâm đến nhiều người và nhiều việc.

Một chút tình cảm duy nhất chỉ dành cho gia đình.

Gia đình chính là điểm yếu của anh ấy.



Quan Cường sống có ích hơn chết.

Anh ta sống, có thể tăng khả năng sống sót của cả hai người.

Đây là lý do tại sao Tống Thác vẫn bảo vệ Quan Cường trong tình trạng dị năng cạn kiệt.

Trong bóng tối có ánh sáng màu trắng huỳnh quang xuất hiện trong tầm mắt nhưng ý thức của Tống Thác trong nháy mắt đã chìm vào tĩnh lặng.

*

Buồng nuôi cấy giống như viên nang nhấp nháy ánh huỳnh quang, trên lớp vỏ cực kỳ đơn giản uốn lượn những dòng dữ liệu công nghệ cao như hiệu ứng đặc biệt.

Chúng giao nhau, nằm lặng lẽ trên vùng đất c.h.ế.t này.

Ánh huỳnh quang lan tỏa từ dưới buồng sinh thái, như có sự sống chui vào đá.

Chúng có thể phân hủy sự tồn tại và cấu tạo của đá, từ đó điều khiển mặt đất nứt ra và khép lại.

Phía trên cùng của buồng nuôi cấy, theo ánh huỳnh quang nhấp nháy, một dòng chữ hiện ra rõ ràng.

S-001.

Là một trong những sứ giả đầu tiên được thả xuống, sau khi hấp thụ đủ chất dinh dưỡng, nó sắp được sinh ra thành công.

Chỉ còn một chút nữa thôi.

Không giống như những sứ giả khác dụ dỗ con mồi khiến chúng vô thức hiến dâng bản thân, S-001 thích làm mọi thứ rõ ràng.

Nhìn thấy con mồi, trực tiếp nuốt chửng là được.

Nuốt xong cũng không vội hấp thụ, trước tiên hãy thưởng thức đủ mọi cách tự cứu mình trong sự hoảng loạn của con mồi, cũng là một thú vui riêng.

Cách đây không lâu, thông qua tần số đặc biệt giữa các sứ giả, nó nhận được một tin nhắn từ 3-053.